Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quán café Color

"Soạt"

_Đây là...? – Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạ.

_Đây là ngân phiếu 200 triệu. Nó đủ để cậu và đứa bé trong bụng sống thoải mái mà không cần phải đi theo cậu chủ nhà chúng tôi nữa.

_Ý ông là...

_Vâng! Chúng tôi muốn cậu buông tha cho cậu chủ chúng tôi. Tránh xa cậu ấy ra. Càng xa càng tốt.

Vương Nguyên mím môi nhìn người đàn ông trước mặt mình. Hôm nay, sau khi tiễn Tuấn Khải đi làm, cậu đã nhận được điện thoại về cuộc gặp mặt này. Cậu biết người bên đầu dây kia là người của nhà họ Vương. Cậu đã nghĩ đến vấn đề này từ lâu lắm rồi nhưng không nghĩ rằng nó lại đến nhanh như thế. Nhìn bao thư dày cộp trước mặt. Tiền? Đúng! Cậu cần tiền lắm, cậu cần tiền để làm mọi thứ nhưng... Cái thời đó qua rồi. Bây giờ, bà Choi không còn nữa, Linh Đan đã có nghề nghiệp ổn định, cậu... Số tiền mà Tuấn Khải trả cho cậu sau những lần hoan lạc trước đây cậu vẫn chưa đụng tới một đồng nào. Tiền? Đối với người khác thì nó thật to lớn nhưng đối với cậu, nó là một sự sỉ nhục. Vì nó mà cậu phải bán đi thân thể vốn chỉ để cho một người, vì nó mà cậu chịu bao nhiêu cay đắng, cũng vì nó mà cậu bị đẩy xuống tận đáy xã hội.

Bây giờ, vì nó mà cậu xa Tuấn Khải?

_Ông là người nhà của Tuấn Khải? – Vương Nguyên bình tĩnh đáp lại.

_Vâng! Tôi chính là quản gia của cậu Vương. Chính tay tôi đã chăm sóc cho cậu ấy từ nhỏ đến bây giờ và tôi không thể chịu đựng được khi nhìn thấy thanh danh và sự nghiệp của cậu ấy bị hủy trong tay cậu.

_...

_Tôi biết số tiền này không đáng là bao nhiêu so với một đêm của cậu nhưng đó là toàn bộ số tiền mà tôi đã dành dụm được trong thời gian làm việc ở nhà họ Vương. Đó là tiền dưỡng già của tôi. Nhưng tôi không cần đến nó nữa, cái tôi cần là nhìn thấy cậu chủ nhà tôi an an bình bình

_Ông...

Vương Nguyên mở to mắt nhìn người đàn ông già trước mặt mình. Ông là quản gia, chỉ là một người quản gia bình thường nhưng ông lại có thể hy sinh nhiều như thế cho Tuấn Khải ư? Ánh mắt ông, những vết nhăn trên gương mặt vốn đã khắc khổ của ông đều nói lên tình yêu của mình với nhà họ Vương. Bao thư tiền... là tiền dưỡng già? Rốt cục, cái gọi là tình thân luôn không dành cho cậu. Chưa có ai hy sinh vì cậu nhiều như thế này cả. Đối với Tuấn Khải, anh thật may mắn khi có được những người yêu thương anh như thế, có được những người chấp nhận hy sinh cho anh như thế. Đúng, 200 triệu không phải là con số lớn đối với cậu nhưng đối với người đàn ông già này, đó là tất cả những gì ông đã dành dụm được trong bao năm làm việc chăm chỉ. Chỉ vì lo lắng cho anh mà ông đã mang hết số tiền ấy đưa cho cậu. Lời nói ông không quá mềm mỏng cũng không quá cứng nhắc. Cậu biết, ông chỉ muốn cậu chủ của mình có được cuộc sống hạnh phúc bên người vợ môn đăng hộ đối. Đó thật sự là một ước muốn đơn giản.

_Ông không cần phải làm thế, cháu không nhận đâu – Vương Nguyên đẩy bao tiền về phía người quản gia.

_Cậu.... cậu chê ít sao?

_Không ạ! – Vương Nguyên mỉm cười và đặt tay lên bụng mình – Bác hiểu lầm rồi, cháu và Tuấn Khải chỉ là bạn thôi. Cháu đang định mua nhà và anh ấy cho cháu ở nhờ. Chúng cháu không có gì cả. Nếu bác hiểu lầm, cháu sẽ dọn đi.

_Đừng nói dối tôi. Tôi biết cậu và cậu chủ của tôi có con chung. Nhưng... tôi...

_Ông hiểu lầm rồi. Đứa nhỏ trong bụng này... – Vương Nguyên bóp mạnh bụng mình – ...không phải con của Tuấn Khải. Cháu nói thật đấy! Bác yên tâm! – Cậu lại đẩy bao thư tiền lại gần ông hơn – Bác cầm tiền về đi. Cháu sẽ dọn đi ngay hôm nay. Xin lỗi vì đã làm ông và gia đình hiểu lầm. Cháu đi trước.

Vương Nguyên cười nhanh rồi vội đi ra. Môi cậu mím chặt lại với nhau khiến chúng trở nên trắng bệch. Đúng rồi, cậu và Tuấn Khải... không phải tình nhân, không phải vợ chồng, càng không phải bạn bè. Hai đường thẳng song song sẽ chẳng vào giờ có điểm trùng. Vương Nguyên hiểu, cậu chấp nhận anh chỉ vì... chỉ vì nhất thời thôi. Cậu và anh vốn không có kết quả. Một kẻ tương lai mù mịt như cậu không thể sánh đôi cùng một người đang có tiền đồ sáng lạng như anh. Mọi việc chỉ là cậu sai, là cậu sai, tất cả là do cậu.

_Alo! Ông chủ. Cậu ta không nhận tiền.

"......"

_Vâng! Nhưng cậu ấy nói sẽ dọn ra khỏi nhà của cậu hai ngay.

"......"

_Vâng! Tôi sẽ giám sát cậu ấy đến khi nào cậu ấy bước ra khỏi nhà cậu hai. Vâng! Tạm biệt ông chủ.

Người đàn ông già cho bao thư vào áo khoác và đi ra ngoài. Ông cảm thấy người thanh niên này khác hẳn so với những người đàn bà bên cạnh Tuấn Khải trước đây. Cậu không phải loại thấy tiền là sáng mắt, càng không phải loại có thể dễ dàng từ bỏ một ai đó. Ông là quản gia? Đúng! Ông là quản gia nhưng là quản gia của chủ tịch Vương. Ông chính là người chăm sóc ba của Tuấn Khải chứ không phải Tuấn Khải. Nhưng ông thật sự yêu mến anh và muốn anh có một cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn, muốn người khác phải ngưỡng mộ anh vì cuộc sống vợ chồng và kinh doanh. Ông không chấp nhận việc một người có quá khứ dơ bẩn như thế bước vào nhà họ Vương, ông không chấp nhận nổi cái việc nghĩ rằng đứa bé trong bụng không phải là con của Tuấn Khải. Tất cả đều không chấp nhận. Nhưng có một điều, ông không ghét cậu bé này. Ở cậu có cái gì đó... khiến ông mủi lòng.

—————

_Là cậu ta đúng không? – Người phụ nữ chỉ về phía Vương Nguyên.

_Đúng rồi, cậu ta đấy.

_Làm việc thôi!

—————

Xin lỗi Tuấn Khải, có lẽ tôi... Thật sự không thể ở bên cạnh anh được. Anh có quá nhiều thứ để mất nếu tôi bên cạnh anh. Xin lỗi...

_Cậu là Vương Nguyên?

Vương Nguyên giật mình bởi giọng nói của một phụ nữ, ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy khoảng 5-6 người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, họ trông khá đứng tuổi và nhìn cậu bằng đôi mắt không mấy thiện cảm

_Vâng! Là tôi, có việc....

"BỐP"

Má Vương Nguyên bỏng rát bởi cái tát tai trời giáng của người phụ nữ trước mặt mình. Lưng cậu đập mạnh về phía sau khiến cậu choáng váng. Cậu vẫn còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì, tại sao lại đánh cậu? Tại sao lại đẩy cậu như thế?

_Trông mặt mũi sáng láng, đẹp trai mà đi làm cái trò đó. Cậu không biết xấu hổ àh? DÁM GIẬT CHỒNG CỦA NGƯỜI KHÁC?

Những câu cuối khiến Vương Nguyên choáng váng. Những người đi trên đường cũng vì câu nói đó mà quay lại nhìn cậu. Những cặp mắt tò mò, những cái nhìn khinh bỉ, những cái chỉ trỏ có chủ ý khiến Vương Nguyên ngơ ngác. Những người phụ nữ vẫn thản nhiên mắng nhiếc vào mặt cậu. Mọi chuyện dường như đang đi quá giới hạn của nó.

_ĐỦ RỒI! CÁC NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ VẬY? TÔI KHÔNG GIẬT CHỒNG CỦA AI CẢ! – Vương Nguyên hét lên và đẩy những người phụ nữ đầy son phấn ra khỏi người mình.

_KHÔNG? DÁM NÓI KHÔNG? MÀY LÀM CALLBOY, MÀY NGỦ VỚI CHỒNG NGƯỜI TA RỒI CƯỚP CHỒNG NGƯỜI TA. MÀY NHƯ THẾ MÀ KHÔNG PHẢI CƯỚP CHỒNG ÀH? ĐỒ HÁM TIỀN, ĐỒ @#$%^&*...

Vương Nguyên thật sự khó chịu với những lời mắng nhiếc của những người đàn bà đó. Cậu cố đẩy họ ra nhưng số người dừng lại càng đông, họ bắt đầu chỉ trỏ, nhìn cậu bằng ánh mắt khinh miệt. Không! Cậu không dụ dỗ ai cả! Cậu không cướp chồng của ai cả!

ĐAU!

ĐAU QUÁ!

Cơn đau lại đến, nó chưa bao giờ buông tha cho cậu, nó khiến cậu phải đau đớn đến tột độ. Nó khiến cậu muốn tìm đến cái chết để giải thoát bản thân.

Tránh ra! Tránh hết ra! Làm ơn...

_TRÁNH RA! TAXI!

Vương Nguyên hét lớn và lao nhanh ra khỏi đám người đang tụ tập, cậu đón chiếc taxi gần đó và bảo tài xế chạy nhanh. Nhìn lại phía sau, đám người vẫn còn ở đó, vẫn chỉ trỏ, vẫn mắng nhiếc cậu. Thật nhục nhã! Thật sự nhục nhã!

_Cậu muốn đi đâu? Tôi thấy cậu sắc mặt không được tốt lắm. Có cần đến bệnh viện không? – Người tài xế tốt bụng hỏi cậu khi gương mặt trắng bệch của cậu phản chiếu vào kính chiếu hậu.

_Bác cho cháu về nhà. Nhà cháu ở...

————-

Trong khi đó...

_Alo! Xong rồi, nó chạy rồi.

"Thái độ thế nào?"

_Chắc chắn là nhục nhã rồi chứ còn gì nữa.

"Tốt! Cám ơn nhé. Tiền sẽ được chuyển đến ngay."

_Sau này có gì thì gọi nữa nhé.

"Còn nhiều dịp mà. Ha ha ha ha."

_Ok!

Người đàn bà gấp điện thoại và mỉm cười với những người còn lại. Vở kịch họ đóng đến đây có thể chấm dứt được rồi. Tuy nhiên, bà ta vẫn không hiểu tại sao một người đẹp và có vẻ hiền như cậu lại đi cướp chồng của người khác. Nhưng mặc kệ, nghề của bà là đánh ghen mướn, chỉ cần có tiền thì việc gì bà cũng làm, không cần quan tâm đến việc khác.

————-

Vương Nguyên! Để tôi xem, anh sẽ sống như thế nào. Anh không thể nào lấy đi những thứ tôi muốn có.

End chap 29

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro