Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Phịch"

Ngã người lên giường sau khi đã uống thuốc giảm đau mà bác sĩ đã cho phòng khi cơn đau ấy kéo đến, nghĩ đến trước mắt còn bao nhiêu điều phải làm khiến Vương Nguyên cảm thấy thật sự mệt mỏi và sợ hãi. Cậu sợ lắm, cậu sợ bản thân mình không đủ sức bảo vệ thiên thần của mình, cậu sợ bản thân sẽ gục ngã. Cuộc sống khắc nghiệt này có những gì cậu chưa từng nếm qua, có những gì cậu chưa từng chịu đựng? Sợ lắm!

Đặt tay lên bụng mình để cảm nhận nhịp tim bé nhỏ ấy vẫn đang tồn tại. Cậu không nghe thấy bằng đôi tai của mình nhưng cậu nghe bằng cảm giác, cảm giác của một người sắp làm mẹ...

Con ah! Mẹ nhất định sẽ bảo vệ con. Nhất định!

Đôi mắt từ từ khép lại do tác dụng của thuốc, Vương Nguyên chìm dần vào giấc ngủ...

....................

"Cạch"

_Anh xin lỗi, anh đến muộn. Em chờ lâu không?

_Dạ không đâu anh! Em cũng vừa đến thôi.

Linh Đan cười tươi khi nhìn thấy Tuấn Khải đang vui vẻ ngồi trước mặt mình. Nó đặt điện thoại xuống bàn và cùng anh dùng bữa trưa. Nó thật sự thích cái cách những nhân viên khác nhìn nó với đôi mắt ngưỡng mộ pha lẫn ghen tị. Những chị nhân viên lâu năm và cả những "bạn đồng nghiệp" mới của nó đều nhìn nó với đôi mắt tò mò. Cũng phải thôi, một vị giám đốc nổi tiếng lịch thiệp, hào hoa và điển trai nhất công ty, niềm mơ ước của các nhân viên đang ngồi đối diện và chiều chuộng nó. Thử hỏi có ai không ghen tị chứ.

_Anh Vương Nguyên... có ổn không anh? – Linh Đan mở lời

_Rất ổn. Bọn anh sẽ kết hôn, Vương Nguyên đang mang thai con của anh. Hôm nay anh định nói với em điều này để em không phải lo lắng cho Vương Nguyên nữa. Em ấy đã có anh chăm sóc. – Tuấn Khải nói một cách hạnh phúc.

"Keng"

_Em xin lỗi! Em xin lỗi...

Linh Đan lung túng xin lỗi Tuấn Khải khi cô vô tình làm rơi chiếc nĩa xuống bàn khi nghe anh nói câu Vương Nguyên có thai. Vương Nguyên có thai? Tại sao Vương Nguyên lại có thai trong khi cậu là con trai chứ? Tại sao Vương Nguyên không nói với nó điều này? Tại sao nó nhờ người điều tra nhưng không biết? TẠI SAO? Hàng ngàn câu hỏi tại sao hiện ra trong đầu nó và đôi mắt nó trở nên giận dữ. Vương Nguyên – cậu đã đi trước nó một bước. Cậu đã chơi một ván cờ mà nó không hề lường trước được. Cậu muốn trói buộc đời Tuấn Khải chỉ với đứa con sao?

Vương Nguyên! Anh giỏi lắm! Anh hay lắm. Tôi không ngờ... anh lại có thể như thế. Tôi đã đánh giá thấp anh rồi.

_Em sao vậy? Linh Đan, Linh Đan ah!

Giật mình bởi câu hỏi của Tuấn Khải, Linh Đan lấy lại vẻ mặt vui vẻ lúc đầu nói chuyện với anh. Nó chúc mừng anh và bảo rằng không còn lo lắng cho Vương Nguyên nữa. Đúng! Nó chưa hề lo lắng cho cậu, đối với nó, cậu chỉ là một cái gai không hơn không kém. Nó không thích cậu, nó không thích sự tồn tại của cậu, và nó càng không thích người đàn ông mà nó mong muốn cũng thuộc về cậu. Tuy nhiên, nó đủ thông minh để có thể tiến hành kế hoạch từ từ, nó chắc chắn sẽ có được anh, chắc chắn những thứ nó muốn sẽ thuộc về nó, không sớm thì muộn.

"Phịch"

_Mệt chết đi được.

Nhíu mày bởi những người đang ngồi phía sau mình, Tuấn Khải cảm thấy khó chịu bởi mùi nước hoa rẻ tiền xộc vào mũi. Đây là nhà hàng của BL, chuyên dành cho nhân viên hoặc những quý ông quý bà giàu có vào để hưởng thụ. Tuấn Khải thật sự thắc mắc tại sao những người như thế này có thể vào đây mà sỗ sàng như thế.

_Nghe nói ở đây thức ăn mắc hơn nhà hàng khác phải không nhỉ? – Người phụ nữ phía sau anh lên tiếng.

_Chứ còn gì nữa. Nhân viên của BL thì không cần trả tiền cơm đâu còn khách thì phải trả gấp đôi đấy. Nhưng phải nói là thức ăn ở đây ngon. Bà hàng xóm của tôi, chồng bà ta là giám đốc ở công ty nào đấy thế mà thích ăn ở BL. Chủ nhật nào cả gia đình cũng đến đây ăn tối cả. Bà đó nói ngon lắm, bây giờ mới có dịp vô. Đúng là... nhà hàng 5 sao.

_Hôm nay có tiền rồi, tha hồ mà ăn uống no say. Ha ha ha ha ha!

Bọn người phía sau người rộn lên khiến Tuấn Khải càng thêm khó chịu, người phục vụ đã đến nhắc nhở đừng nói chuyện quá ầm ĩ nhưng bọn họ vẫn không nghe theo. Tuấn Khải thật sự hết cách với những người như thế này. Tuy nhiên, khách hàng là thượng đế, nhà hàng không thể đuổi họ ra ngoài được. Cũng may là nhà hàng hôm nay khá vắng khách.

_Có vẻ là dân chợ búa anh nhỉ? – Linh Đan nói nhỏ

_Có lẽ vậy!! Thôi đừng quan tâm họ nữa.

Tuấn Khải mỉm cười và cùng Linh Đan tiếp tục bữa ăn dang dở của mình. Đúng! Anh không cần quan tâm đến những chuyện như thế này. Có quá nhiều chuyện để anh quan tâm rồi, có quá nhiều chuyện để anh lo lắng rồi. Anh không cần thêm nữa...

_Hôm nay đánh đã tay thật nhỉ, tao tát nó mấy bạt tai luôn. Nhưng phải công nhận da nó mịn thật, tát cái nào là hằn đỏ cái đó. Trông cũng tội.

_Thứ giật chồng người ta thì cần gì thương hại. Hên là nó chạy thoát nếu không tao đánh vào bụng nó luôn. Cái thứ đó thì không cần nhẹ tay đâu.

_Nhưng mà nó đẹp thật, tao chưa thấy đứa nào đẹp như nó. Nhưng ai bảo giật chồng người ta chứ. Vợ ông đó cũng đẹp cơ mà. Tao thấy cô ta đẹp hơn thằng đó nhiều.

_Đàn ông ham của lạ mà. Mà bà chủ đó tên gì nhỉ? Tôn Lệ phải không?

"Keng"

Chiếc nĩa tuột khỏi tay Tuấn Khải và rơi xuống bàn. Mắt anh mở to khi cái tên đó được xướng lên bên tai, là Tôn Lệ? Là Tôn Lệ? Châu Tôn Lệ?

_Chuyện gì vậy anh Tuấn Khải? – Linh Đan nắm chặt tay anh

Không quan tâm đến Linh Đan, Tuấn Khải vội đứng lên và đối diện người phụ nữ vừa xướng tên của Tôn Lệ. Anh nhìn bà với đôi mắt giận dữ khiến không gian xung quanh trở nên căng thẳng. Mọi người tuy không ai nói nhau tiếng nào nhưng tất cả bọn họ đều vô tình ngồi sát lại với nhau.

_Tôi hỏi bà, người tên Tôn Lệ đó họ Châu phải không?

Người phụ nữ gật đầu trong khi mắt vấn dán chặt vào đôi mắt giận dữ của Tuấn Khải

_Người bị các người đánh có phải người này không?

Người phụ nữ một lần nữa gật đầu khi nhìn thấy gương mặt của Vương Nguyên trong điện thoại của Tuấn Khải. gương mặt đỏ lên vì giận và đôi mắt tối lại. Không nói một lời, Tuấn Khải vội chạy ra xe với tờ 500 000 để lại trên bàn

...

_Làm tốt chứ? – Người phụ nữa liếc nhìn Linh Đan.

_Tốt! thù lao đây. – Linh Đan mỉm cười ném cọc tiền về phía người phụ nữa – 20 triệu, không thiếu một xu.

_Lần sau hợp tác vui vẻ nhé. Có gì thì gọi số cũ.

_Ok!

Nhìn người phụ nữ cùng bạn bè của bà ta bước ra ngoài, Linh Đan mỉm cười vừa ý. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của nó, một mũi tên bắn chết đôi nhạn. Lần này kẻ có cái tên Châu Tôn Lệ sẽ không yên với Tuấn Khải. Anh nhất định sẽ rũ bỏ cô ta vì Vương Nguyên. Cô ta đã dám lớn tiếng với nó và đây là hậu quả mà cô ta phải chịu. Mục tiêu kế tiếp sẽ là Vương Nguyên và nó thề rằng cậu sẽ không thể thoát một cách dễ dàng như hôm nay đâu. Nó thề đấy.

...

...

_Vương Nguyên ah!

Gọi ngay tên của Vương Nguyên ngay khi về đến nhà. Tuấn Khải lo lắng nhìn xung quanh để biết rằng cậu vẫn an toàn trong ngôi nhà này nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Tuấn Khải lo lắng đi vào phòng ngủ sau khi kiểm tra phòng khách và nhà bếp, anh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Vương Nguyên đang nằm ngủ trên giường, bên cạnh là hộp thuốc mà bác sĩ đưa cho. Có lẽ cậu vừa thiếp đi vì tác dụng của thuốc. Cơn đau của Vương Nguyên đến càng lúc càng nhiều, số thuốc mà bác sĩ đưa cho cũng sắp hết. Anh và cậu đã được dặn dò kỹ rằng số thuốc này chỉ có tác dụng giảm bớt đau đớn cho Vương Nguyên và nó thật sự không có lợi khi sử dụng nhiều nhưng nó là thứ duy nhất giúp Vương Nguyên không bị đau đớn. Mỗi tuần cậu phải vào bệnh viện để truyền tiểu cầu, cơ thể cậu cần nhiều tiểu cầu và chất dinh dưỡng hơn. Tuấn Khải thật sự đau lòng khi những những kim tiêm cắm vào da thịt cậu, mỗi mũi kim cắm vào da Vương Nguyên chính là cắm vào trái tim anh. Đau lắm, đau đến không thể thở nổi.

Chỉnh Vương Nguyên lại cho ngay ngắn trước khi ôm cậu vào lòng, Tuấn Khải hôn lên trán và xoa nhẹ phần má đỏ ửng của cậu. Anh biết cậu sẽ không nói cho anh biết đâu. Cậu luôn thế, luôn ôm mọi chuyện đau đớn vào lòng để một mình chịu đựng, một mình vượt qua hoặc một mình gục ngã. Anh ghét cái tính đó, Vương Nguyên tự xây cho mình một bức tường vững chắc đến nỗi không một ai có thể vượt qua được kể cả anh. Dù anh có quan tâm cậu bao nhiêu, yêu cậu bao nhiêu đi nữa thì bức tường đó anh vẫn không thể phá vỡ được.

"Khịt"

Một mùi lạ trên người Vương Nguyên.

Không phải mùi của son phấn rẻ tiền...

Mùi của BL cao cấp... mùi của nhà họ Vương.

Nhìn lại Vương Nguyên một lần nữa để chắc rằng cậu vẫn ổn trừ đôi má đang sưng lên kia, Tuấn Khải mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ôm cậu vào lòng để truyền chút hơi ấm cho cậu. Người nhà họ Vươngđã gặp cậu và anh biết họ muốn gì. Nhưng anh sẽ không buông tay cậu ra đâu, anh chắc như thế.

_Tỉnh rồi àh? – Tuấn Khải mỉm cười khi cơ thể Vương Nguyên hơi nhúc nhích

_Anh... không đi làm sao?

_Không! Anh không có đi làm. Ngủ tiếp đi! – Tuấn Khải vuốt ngược tóc Vương Nguyên ra sau – Bọn người đó đánh em có đau không? – Anh chạm nhẹ vào má cậu.

_Sao anh biết? – Vương Nguyên mở to mắt nhưng cậu vội lấy lại bình tĩnh

_Đau không? – Tuấn Khải không trả lời, anh vuốt nhẹ má cậu một lần nữa – Lần sau muốn đi đâu thì đón taxi đi, không thôi thì điện cho anh. Đừng đi một mình, sức khỏe của em không cho phép em đi một mình biết không?

_Cám ơn. Anh... tốt với tôi quá

_Ngốc! Anh không tốt với em thì tốt với ai đây – Tuấn Khải mỉm cười và ôm cứng Vương Nguyên – Vương Nguyên ah! – Anh gọi thầm

_Huh?

_Dù em gặp ai đi nữa, họ nói như thế nào đi nữa cũng đừng tin, đừng làm theo lời họ. Hiểu không? Đừng bao giờ xa anh, em hiểu không?

_Anh... biết rồi àh?

_Ừh! Trên người em có mùi của nhà họ Vương. Chắc hẳn ai đó đã đến và nói chuyện với em. Đừng động lòng cũng đừng suy nghĩ nhiều. Em chỉ cần biết anh cần em, anh yêu em, như vậy là đủ rồi.

Vương Nguyên không đáp, cậu để cho Tuấn Khải ôm cứng lấy mình và hôn nhẹ lên cổ. Tay anh luồn vào áo và xoa nhẹ bụng cậu như dỗ dành bé con trong bụng trong khi môi anh lướt lên cổ cậu. Anh mút nhẹ lấy nó và để lại những vết đỏ nhỏ xíu. Vương Nguyên có thể cảm nhận được sự trân trọng và tình yêu của Tuấn Khải trong từng nụ hôn nhẹ như thế nhưng cậu không biết phải đối lại với anh như thế nào. Ông quản gia đó nói đúng, cậu ở lại chỉ có hại chứ không có lợi. Cậu sẽ kéo tiền đồ của Tuấn Khải đi xuống, cậu sẽ khiến anh phải lo lắng, khiến cho đường công danh của anh gặp cản trở và danh dự của anh bị bôi nhọ. Chẳng ai chấp nhận một đứa con dâu đã ngủ với bao nhiêu người như cậu cũng chẳng ai chấp nhận một kẻ sống dưới đáy xã hội như cậu. Nhưng cậu biết, cậu yêu anh... cậu yêu anh rất nhiều.... Yêu anh khi anh ôm lấy bụng cậu mà khóc, yêu anh khi nhìn thấy những giọt nước mắt rơi cả trong giấc ngủ của anh, yêu anh khi anh làm tất cả để bạo vệ cậu và con. Yêu anh vì tất cả...

Nhưng...

...

Không phải yêu là có thể giải quyết tất cả, tiền đồ, danh vọng, danh dự... tất cả... tình yêu không thể giải quyết được

_Vương Nguyên ah! Em biết tên công ty anh không? – Tuấn Khải hỏi nhỏ

_BL?

_Đúng! Nhưng em biết nó viết tắt là gì không?

_Be Life?

Tuấn Khải mỉm cười khi Vương Nguyên nói ý nghĩa của cái tên BL. Đúng! Là Be Life, là dành cho cuộc sống. Đúng! Khi trang điểm, con người sẽ thấy yêu đời hơn, tự tin hơn khi đối diện với mọi người, khi dùng sản phẩm của BL, dù cho người đó có xấu xí như thế nào thì họ cũng sẽ trở nên đẹp hơn và quý phái hơn. Đó là lý do mà BL trở nên nổi tiếng và hùng mạnh đến thế, nó chi phối cả nền kinh tế của đất nước. Nhưng có mấy ai hiểu được ý nghĩ thật sự của nó?

_Sai rồi, không phải Be Life đâu – Tuấn Khải vỗ nhẹ vào má cậu – Ý nghĩ thật sự của nó chính là Beautiful Liar.

_Người đẹp nói dối

_?

_Vẻ đẹp mà họ đang khoác lên người chỉ là giả dối thôi, chỉ đánh lừa đôi mắt chứ không phải là vẻ đẹp thật sự. So về cái tên, em và BL giống nhau, em luôn ôm mọi chuyện vào lòng và tự mình giải quyết, tự mình vượt qua hoặc tự mình gục ngã. Em luôn nói không sao trước mặt anh, em chưa bao giờ cho anh biết em lo lắng điều gì, em sợ hãi điều gì hoặc em đang hoang mang điều gì. Anh không thích như vậy Vương Nguyên ah! Anh muốn em thành thật với anh, anh muốn biết em đang lo lắng hay đang vui về điều gì. Đừng nói với anh là em không sao được chứ? Đừng nói với anh là em ổn trong khi em không thể vượt qua nó.

Vương Nguyên im lặng nằm trong vòng tay của Tuấn Khải. BL – Beautiful liar, nó và cậu giống nhau lắm sao? Khoác lên người một vẻ đẹp khó cưỡng lại nhưng đằng sau nó lại hằn lên những vết nhăn của năm tháng hoặc những nỗi đau mà thời gian không thể chữa lành được. Anh nói cậu giống như vậy. Đúng! Cậu muốn tự mình vượt qua hoặc gục ngã một mình. Cậu không muốn liên lụy đến người khác. Nhưng...

_Em hiểu ý anh phải không? Đừng nói dối anh bất cứ điều gì. Anh sẽ rất đau lòng Vương Nguyên ah! Một người không thể làm được thì hai người. Anh luôn bên cạnh em.

_Đáng không? – Vương Nguyên nhìn vào khoảng không

_Đáng! Rất xứng đáng. Vì thế, có chuyện gì cũng nói cho anh biết được chứ? Đừng giấu anh, đừng dối anh.

Im lặng nằm trong vòng tay của Tuấn Khải, Vương Nguyên một lần nữa cảm động bởi tình yêu sâu sắc của anh dành cho cậu. Nếu tình yêu của Thiên Tỉ đối với cậu là trong sáng, nhẹ nhàng và thánh thiện thì tình yêu của Tuấn Khải cháy bỏng, khát khao và chân thành. Anh biết cậu là ai, anh biết cậu đang ở đâu của xã hội nhưng anh vẫn yêu, anh vẫn yêu thương hết mình và sẵn sàng làm mọi thứ vì người mình yêu. Nhưng đối với Vương Nguyên, bản thân cậu không thể chăm sóc anh được, bản thân cậu là gánh nặng cho anh cả về tiền tài lẫn địa vị. Cậu không thể mang lại gì cho anh ngoài sự mệt mỏi. Lão quản gia nói rất đúng, cậu không thể ở bên anh để rồi nhìn sự nghiệp của anh bị tuột dốc, nhìn bạn bè chê cười anh được. Cậu không thể để như thế, có lẽ cậu ích kỷ nhưng điều đó là tốt cho Tuấn Khải

_Tuấn Khải ah!

_Huh?

_Nếu mai này... Tôi và đứa bé có như thế nào... anh cũng đừng bận tâm được không?

_Không! Không thể. – Tuấn Khải ôm cứng lấy Vương Nguyên – Đừng nghĩ em là gánh nặng cho anh, hãy nghĩ rằng nếu không có em thì trái tim cũng không thể đập được nữa. Nó đập rộn ràng là vì em. Anh biết em muốn tốt cho anh nhưng điều đó sai rồi Vương Nguyên ah! Anh chỉ tốt khi có em bên cạnh thôi, hiểu không?

_Ừh!

Tuấn Khải ôm cứng lấy cơ thể mỏng manh của Vương Nguyên và hôn lên tóc cậu. Anh không yên tâm, anh không yên tâm ngay khi cậu đã ừ với anh rồi. Vương Nguyên là thế, cậu luôn làm theo điều mình muốn và không ai có thể khiến cậu quay đầu lại. Tuấn Khải biết anh không thể khiến con người trong vòng tay này tỏ rõ tâm sự của mình nhưng anh sẽ cố gắng để cậu mở lòng ra hơn. Cuộc sống vốn dĩ không ưu ái cậu thì anh sẽ làm điều đó, anh sẽ yêu thương cậu đến khi anh không thể.

...

Thiếp đi lúc nào không hay, Vương Nguyên được Tuấn Khải chỉnh cho ngay ngắn trước khi đắp chăn lại. Anh cần gặp một người, một người đã khiến đôi má hồng của Vương Nguyên phải đỏ ửng vì sưng, người mang lại cái tư tưởng rời xa Tuấn Khải nếu muốn tốt cho anh.

"Alo"

_Anh cần gặp em Tôn Lệ. Chúng ta nói chuyện với nhau chứ?

"Được"

End chap 30

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro