Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Em có gì muốn nói với anh không Tôn Lệ?

Tuấn Khải ngừng xe tại bờ sông, anh bước ra cửa cùng với Tôn Lệ và nhìn ngắm cảnh vật ở đây vào buổi tối. Sóng trong lòng anh còn lớn hơn cả những con sóng đang gợn trên mặt sông. Bên cạnh anh, Tôn Lệ vẫn không hiểu vì sao Tuấn Khải lại gọi mình ra khi trời đã quá khuya như thế này...

_Giấu? Có lẽ em mới là người nên hỏi anh điều đó chứ? – Tôn Lệ cười buồn.

_Tôn Lệ! Anh tuy rằng nói chia tay với em nhưng trong tim anh, em luôn là một người phụ nữ hoàn hảo và là niềm mơ ước của bao nhiêu người khác

_Nhưng tại sao người đó không phải là anh? Em không muốn người khác, em muốn anh – Tôn Lệ cắt ngang lời nói của Tuấn Khải, nước mắt không biết đã rơi tự bao giờ – Em đã suy nghĩ rất nhiều Tuấn Khải ah! Em thua cậu ta ở điểm vào vậy anh? Anh nói cho em biết đi, em cố gắng làm việc chăm chỉ, cố gắng thể hiện mình là một người hoàn hảo, đó là vì lý do gì? Đó là vì anh đấy anh hiểu không? Tại sao em làm nhiều việc như vậy mà anh không hiểu cho em chứ?

_ Tôn Lệ!

_Anh nói đi... em đi nước ngoài chỉ mới 6 tháng. Chỉ mới sáu tháng như đủ để anh có người khác và yêu sâu nặng như thế sao? Rốt cục em thua cậu ta ở điểm gì? Hay là anh nhầm lẫn? có phải anh nhầm lẫn giữa thương hại và thương yêu không? Anh nhầm phải không? – Tôn Lệ vẫn nhìn anh – Anh biết ngày anh nói chia tay với em, em thật sự sụp đổ, em không biết mình đã khóc bao lâu, em không biết cơ thể này đã ngất bao nhiêu lần vì kiệt sức. Nhưng anh ở đâu? Anh ở bên cậu ấy, lo lắng cho cậu ấy... anh...

_Anh xin lỗi! anh thật sự có lỗi với em nhưng em cũng không cần phải mướn người đánh Vương Nguyên giữa ban ngày như thế, em có cần thiết phải làm như thế không? Tôn Lệ mà anh quen không hề làm những trò bẩn thỉu như thế. Tại sao vậy Tôn Lệ?

Tôn Lệ nín lặng nhìn người đàn ông trước mặt mình, anh cũng nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô với nỗi oán tránh, giận dữ và đau thương. Nhìn vào đôi mắt ấy, người ta không thể nói dối được. Nhưng tại sao anh phải nói thế? Tại sao anh lại nói cô làm cái việc thấp hèn như thế chứ?

_Vương Nguyên bị đánh vào hôm nay, một nhóm người được em mướn đến đánh ghen Vương Nguyên, nói Vương Nguyên giật chồng. – Tuấn Khải hít một hơi thật sâu để kiềm nén cảm xúc của mình lại – Lần này anh tha thứ cho em nhưng anh không hy vọng lần sau...

_Anh nói em làm? – Tôn Lệ mở to mắt ngạc nhiên – Cậu ta bị đánh và người đầu tiên anh nghĩ đến là em?

Nhận thấy Tôn Lệ bắt đầu mất đi sự bình tĩnh, đôi mắt cô giận dữ nhìn anh trong khi đôi môi hồng mím lại đến tím ngắt. Tuấn Khải thật sự không nghĩ rằng Tôn Lệ có thể có phản ứng như thế khi anh nói với cô điều này. Nó thật khác so với sự tưởng tượng của anh

_Anh quen biết em bao nhiêu lâu mà nghĩ rằng em làm cái trò hèn hạ đó? Nếu em muốn làm, em sẽ không mướn người đánh cậu ta như thế đâu. Chỉ một phát đạn thôi Tuấn Khải ah! Sát thủ làm gọn đẹp hơn nhiều – Tôn Lệ nói một cách giận dữ – Tại sao anh lại nói em điều đó chứ?

_Người đánh thuê đã nói em mướn Châu Tôn Lệ. Em đã mướn họ đánh Vương Nguyên và chính tai anh đã nghe thấy điều đó.

_Anh tin họ? Họ là cái gì mà anh tin họ hơn em? Chẳng lẽ tính tình của em anh không biết? Em mà làm như thế sao? Tuấn Khải! anh có phải quá khinh thường em không?

_ Tôn Lệ ah!

_Em không muốn nói với anh điều này, em cũng không đính chính mà em khẳng định, em không làm cái việc thấp hèn đó. Nếu anh không tin em thì em cũng không còn gì để nói – Tôn Lệ hít một hơi thật sâu – Nhưng Tuấn Khải! Em nói cho anh biết, ngay từ bây giờ, hãy bảo vệ cậu ta thật cẩn thận. Anh đã chọc giận em và em sẽ không để anh bên cậu ta yên ổn. Em thề đấy.

Tôn Lệ nói nhanh và đón taxi trở về nhà trong khi Tuấn Khải đang vò rối mái tóc của mình. Mọi việc khiến anh rối rắm và không thể nghĩ nhiều được. Có quá nhiều chuyện khiến anh phải lo lắng, phải suy nghĩ. Nếu không phải Tôn Lệ làm thì ai? Ai đã làm như thế và đổ tội cho Tôn Lệ? Anh biết, Tôn Lệ sẽ không để chuyện này yên ổn như vậy nhưng cô sẽ không làm điều dơ bẩn này và Tôn Lệ cũng chưa bao giờ phủ nhận những điều mình đã làm. Có phải anh nhất thời nóng giận nên không suy nghĩ kỹ càng không?

Ngẩn mặt lên để gió sông Hàn thổi vào mặt lạnh buốt, Tuấn Khải nhắm mắt lại để thư giãn một ít. Sóng gió trước mặt anh vẫn còn đó và chúng đang lăm le chia cắt anh và Vương Nguyên. Anh phải mạnh mẽ. Phải vững vàng để cùng cậu bước tiếp, anh phải nỗ lực không ngừng, phải bảo vệ hai mẹ con Vương Nguyên được bình an, được hạnh phúc bên cạnh anh, một hạnh phúc mĩ mãn.

...

...

_Alo?

"Anh Trí Hách! Là em... Vương Nguyên đây"

_À, Vương Nguyên. Em chưa ngủ àh? – Trí Hách đóng xấp hồ sơ trên bàn và ngã người ra sau.

"Anh tìm giúp em... một căn nhà nhỏ, rẻ một chút, và... ít người biết một chút được không?"

_Em định ở riêng? – Trí Hách nhíu mày -... Em và Tuấn Khải có chuyện àh?

"Em sẽ kể anh nghe sau, nhưng anh tìm giúp em được không? Coi như em xin anh"

_Anh sẽ cố gắng, nhưng anh không hứa trước.

"Anh ráng kiếm dùm em. Giá càng rẻ càng tốt, em không cần nhiều đâu, chỉ đủ che mưa che nắng là được rồi. Và chuyện này anh cũng đừng nói với Tuấn Khải nhé. Hứa với em được không?"

_Anh hứa, anh sẽ không nói nhưng em phải nói rõ ràng cho anh biết.

"Được! Ngày mai em sẽ nói cho anh biết. Làm ơn đừng nói với Tuấn Khải"

_Anh hứa mà! Em ngủ đi.

"Dạ! anh ngủ ngon"

Đặt điện thoại xuống bàn, Trí Hách thở dài và nhìn ra cửa sổ. Vương Nguyên, gương của cậu cùng với đứa em gái đáng thương của anh – Ái Nhi thật giống với nhau nhưng may mắn thay, cuộc đời của hai người thì không hẳn, cậu còn có Tuấn Khải yêu thương và che chở còn Ái Nhi bé nhỏ của anh thì phải một mình chống chọi với cuộc đời. Tấm ảnh của cô vẫn được treo khắp nhà, nụ cười như tỏa nắng cùng với má lúm đồng tiền trông mới dễ thương làm sao, đứa em gái mà anh yêu thương nhất... Nụ cười mà anh dùng cả cuộc đời mình để bảo vệ bây giờ chỉ còn là kỷ niệm.

Kéo ngăn tủ ra, quyển sổ cũ kỹ hiện ra trước mặt. Đã lâu không đọc khiến lớp ngoài của nó phủ đầy bụi. Thổi đi lớp bụi phía ngoài, nước mắt anh lại rơi khi nhìn thấy dòng chữ nắn nót thơ ngây của Ái Nhi

"Nhật Ký của Ái Nhi"

"Ngày... tháng... năm...

Nhật ký ơi! Hôm nay tớ quyết định đến cửa hàng mua cậu về. Tớ định không viết đâu nhưng không biết nói với ai cả, thôi đành tâm sự với cậu vậy. Anh hai đi học xa rồi, nếu nói anh ấy biết thì anh ấy lại lo lắng. Tớ không muốn anh hai lo lắng về tớ nữa đâu. Tớ phải phụ anh hai chứ. Ha ha ha ha

Hôm nay, Giám đốc của BL đến trường của tớ đấy. Cậu biết không, tớ thật sự không nghĩ rằng giám đốc lại là anh ấy đấy. Trong đầu tớ cữ nghĩ là, giám đốc của một công ty nổi tiếng phải là một kẻ béo mập, bụng phệ và giọng nói ồm oàm kia. Nhưng không, anh ấy rất rất rất rất rất đẹp trai. Đẹp trai đến nổi cả mặt trời còn phải ganh tỵ đấy nhật ký ạh. Tớ sẽ không nói tên cho nhật ký biết đâu, tớ sẽ giữ riêng một mình tớ thôi. Tớ là tớ ích kỷ lắm, thôi buồn ngủ rồi, bye bye nhật ký nhé!"

...

"Ngày.... Tháng .... Năm...

Nhật ký ơi! Hôm nay là một ngày thật là hạnh phúc với tớ đấy, anh ấy... Anh ấy chủ động nói chuyện với tớ. Anh ấy... nhìn gần... anh ấy thật thân thiện, thật sự rất đẹp nhật ký àh. Tim tớ đập liên hồi khi anh ấy mỉm cười. Tớ chết mất thôi, tớ sẽ chết vì vỡ tim mất nếu anh ấy cứ cười như thế đấy"

...

"Ngày .... Tháng... năm...

Chúng tớ đi chơi rồi nhật ký àh! Không biết anh ấy có thích tớ như tớ thích anh ấy không? Mọi việc anh ấy đều chủ động cả đấy, đôi lúc tớ có ảo giác rằng tớ và anh ấy là tình nhân... Đôi lúc... tớ nghĩ rằng.... tớ ... tớ yêu anh ấy mất rồi nhật ký ạ... tình yêu đầu đời của tớ..... tớ yêu anh ấy quá............."

...

"Ngày... tháng... năm...

Nhật ký ạh! Hôm nay tớ đã gọi điện cho anh hai bảo rằng tớ đã tìm được người tớ yêu nhất đời rồi. Anh hai ngạc nhiên lắm nhưng nhờ giọng nói vui vẻ của tớ mà anh hai cũng yên tâm đấy, thương anh hai lắm. Tớ hứa nhé, sau này tớ đi làm có tiền rồi, tớ sẽ nuôi lại anh hai, cho anh hai không cực khổ như bây giờ nữa. Vừa đi học, vừa đi làm rồi nuôi tớ nữa. Anh hai không cho tớ đi làm vì sợ ảnh hưởng việc học hành đấy. Tuy rằng bây giờ xa anh hai nhưng tớ hứa sẽ học thật giỏi để nuôi lại anh hai, nhật ký giữ bí mật này cho tớ nhé... ha ha ha ha ha"

...

Gạt nước mắt khi nhìn thấy nét mực đã phai trong quyển sổ, những lời lẽ ngây thơ từ đầu óc của một nữ sinh đơn giản như Ái Nhi khiến Trí Hách không khỏi xúc động. Nuôi anh? Cho anh bớt khổ cực? Chưa Ái Nhi ah! Cô chưa làm được điều gì cả, những lời hứa đó chỉ là lời hứa của một đứa trẻ ngây thơ mà thôi. Nhưng... như thế cũng đủ ấm lòng Trí Hách và cũng đủ giết chết trái tim anh rồi.

"Ngày 14 Tháng 2 Năm...

5:00 AM

Hôm nay là 14.2. Tớ sẽ làm một thỏi chocolate thật ngon để tặng cho anh ấy và nói rằng tớ cũng yêu anh ấy lắm lắm. Bây giờ là tớ tin anh ấy yêu tớ rồi. Anh ấy chiều chuộng tớ và lo lắng cho tớ. Mỗi lần như thế, tớ cảm thấy trái tim thật ấm áp làm sao. Hôm nay tớ có chút hồi hộp vì phải nói thật lòng mình cho anh ấy biết. Mình sẽ mặc một bộ váy đẹp nhất để nói với anh ấy. Fighting! Thôi tớ đi học đây, phải tranh thủ thôi, trưa sẽ về làm bánh và tối sẽ đưa cho anh ấy. Hi hi hi"

...

1:00 AM

Thất bại rồi nhật ký àh... Ha ha ha ha, tớ thất bại rồi... Chocolate... anh ấy không nhận... anh ấy xem tớ như em gái thôi... ha ha ha ha... Buồn cười thật. Hóa ra chỉ có mình tớ là ảo tưởng anh ấy yêu thương tớ. Đúng rồi nhật ký àh... anh ấy chưa bao giờ... chưa bao giờ nói yêu tớ mà... Chỉ là tớ ảo tưởng thôi... ha ha ha ha. Tớ điên lắm phải không? Tớ đang cười ha ha như thế này...thì làm sao tớ buồn được chứ? Đúng không? Tớ không buồn đúng không? Tớ phát điên rồi nhật ký àh... Tình yêu của tớ, hy vọng của tớ... Tất cả của tớ đã không còn nữa rồi nhật ký àh...

Cậu biết không? Anh ấy từ chối tớ... Và tớ đã nói rằng hận anh ấy suốt đời. Hận được không nhật ký? Tớ có thể hận anh ấy không? Không đâu! Tình yêu của tớ dành cho anh ấy lớn đến nỗi tớ chỉ có thể khóc mà thôi. Tớ không hận anh ấy được... không hận được nhật ký àh...

Lần đầu tiên trong đời... Tớ...tớ vào quán bar... Tớ muốn uống chút gì đó... Muốn trở thành naughty girl một ngày... Tớ muốn quên đi tất cả nhật ký àh... Nhưng... không ngờ... trong quán bar ấy, tớ lại thấy một người giống như tớ... chú ấy cũng gây gổ với vợ mình... Chú ấy cùng tớ... uống nhiều lắm... chú ấy còn hỏi tên tớ nữa... hai người nói chuyện thật sự rất hợp... có phải hai người có cùng nỗi đau đều như thế không? Chú ấy... và tớ... là những người đau khổ vì tình... Đau lắm nhật ký àh..."

...

"Ngày... tháng... năm

Khó khăn lắm mới có thể không nghĩ đến anh ấy... Mệt mỏi lắm nhật ký àh... Trên những con đường đều có hình bóng của anh ấy... Tớ thật sự sợ... tớ sợ lắm.... tớ sợ tớ sẽ sống không nổi nếu thiếu anh ấy...

Tớ gặp lại chú trong quán bar rồi... Lại thêm một lần tình cờ nữa khi tớ đang ngồi uống café một mình. Chú ấy có vẻ không ổn lắm với vợ của mình. Đúng là... chuyện tình cảm không tha một ai cả, từ nhỏ đến lớn... từ già đến trẻ... Cảm giác nói chuyện với chú rất hợp.... hai người đồng cảnh ngộ... Chú ấy tên gì nhỉ?... Châu Hạo Khiêm? Đúng rồi, Châu Hạo Khiêm..."

Gấp lại quyển sổ, Trí Hách không dám đọc tiếp nữa. Nước mắt anh rơi ướt cả trang giấy, đau đớn một lần nữa bóp nát trái tim anh, cái ngày định mệnh ấy... Ngày 14/2... ngày những đôi tình nhân hạnh phúc bên nhau thì em gái anh lại gặp một tên đốn mạt như thế. Nếu không gặp hắn, cuộc đời cô đã không bi thương như thế này, nếu không gặp hắn... nụ cười cô sẽ không héo úa như thế này, nếu không gặp hắn thì làn da hồng hào mạnh khỏe đã không bị thay thế bởi nét xanh xao mệt mỏi và đau khổ... Nếu không gặp hắn... mọi chuyện sẽ không như thế này...

Ái Nhi ah! Anh hai... Anh hai nhớ em... Ái Nhi ah... Anh muốn em nuôi anh ... Anh muốn em nuôi anh cho anh đỡ cực khổ... Sao em không giữ lời hứa? sao em không giữ lời hứa chứ? Ái Nhi ah...

End chap 31

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro