Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Chủ tịch! chủ tịch gọi tôi? – Trí Hách đứng trước mặt ông Châu và nhìn ông bằng đôi mắt bình thản

_Tôi có một tin tốt lành cho cậu đây – Ông mỉm cười – Cậu đã làm việc rất chăm chỉ và tôi tin tưởng tài năng của cậu khi giao cho cậu chức trách này. Bắt đầu từ ngày mai, cậu sẽ trở thành tổng giám đốc của Blue Design. Các giấy tờ quan trọng của công ty sẽ được cậu cất giữ cẩn thận được chứ? Tôi không mong rằng số giấy tờ đó lọt ra ngoài.

_Cám ơn chủ tịch, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của mình – Đôi mắt anh không gợn sóng.

_Tốt, tôi rất tin tưởng ở cậu. Do đó, đừng làm tôi thất vọng. Hôm nay cậu có thể nghỉ để nhân viên chuyển hồ sơ cậu lên phòng mới. Hãy thư giãn đi.

_Vâng, cám ơn chủ tịch.

Mỉm cười khi Trí Hách bước ra ngoài, ông Châu ngã người ra sau và nhìn vào tấm lưng của anh, anh là một người có tài mà ông cần phải tận dụng. Thương trường mà một trò chơi lợi dụng lẫn nhau, phải biết sử dụng người có tài mặc dù họ không đơn giản đến nỗi dâng sức lao động và trí óc của mình một cách không công. Nhưng ông biết cách sử dụng và cho họ những gì họ muốn. Trí Hách là một người có nhiều hoài bão, ông biết, nếu không có mục tiêu và hoài bão thì anh đã không làm việc không kể ngày đêm như thế, nếu không vì mục đích của mình thì anh đã không làm chăm chỉ ngay cả khi cơ thể không được khỏe. Ông không biết mục đích gì khiến anh làm việc chăm chỉ như thế nhưng ông sẽ sử dụng khả năng của anh để phát triển công ty đồng thời cho anh những quyền lợi mà anh đáng được hưởng. Tuy nhiên, nếu mục đích của anh là lật đổ cái ghế chủ tịch này thì có vẻ hão huyền quá vì ông sẽ không bao giờ cho phép điều đó, không bao giờ...

...

...

_Anh đi làm!

_Có gì thì gọi cho anh được chứ?

_Ừh!

Ôm lấy Vương Nguyên trước khi ra khỏi nhà, Tuấn Khải mỉm cười và nhìn gương mặt của cậu đến khi cửa xe đóng lại. Anh thật không yên tâm khi để cậu ở nhà một mình cùng người giúp việc nhưng công việc ở công ty cũng không thể lơ là. Đôi khi Tuấn Khải ước rằng bản thân anh có thể chia ra làm hai, một nửa ở lại với Vương Nguyên để chăm sóc cậu, nửa còn lại đi làm để kiếm tiền sinh sống cho cả hai. Nhưng... ước muốn chỉ mãi là ước muốn. Anh không thể phân ra làm hai, anh phải đi làm...

Lấy cravat ra ngắm ngía, Tuấn Khải cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy dấu khâu nhỏ trên đó. Mặt trong của cravat có một vết rách nhỏ, anh cũng không để ý lắm nếu không thấy Vương Nguyên ngồi dậy và giữa đêm và khâu cho anh. Ngồi bên mép giường khâu với ánh sáng phát ra từ đèn ngủ, Tuấn Khải cảm thấy trong lòng thật ấm áp khi nhìn thấy Vương Nguyên chăm sóc anh như thế này. Cậu không phải vô tình, cậu cũng yêu anh nhưng tình yêu của cậu không nói thành lời. Cậu chăm sóc anh từ những điều nhỏ nhặt nhất, những điều anh không để ý đến, đôi giày anh đi làm lúc nào cũng sáng bóng sạch sẽ, bên trong tỏa ra mùi hương thơm dịu của trà, quần áo anh mặc luôn được giặt cẩn thận và ủi phẳng phiu. Những điều tưởng chừng như nhỏ bé ấy lại được cậu quan tâm kỹ lưỡng, anh không cần phải bận tâm về những vấn đề đó, anh biết phía sau anh luôn có một người quan tâm anh nhưng không nói nên lời.

Mỉm cười khi hôn nhẹ lên cravat, Tuấn Khải cho xe chạy nhanh hơn để đến công ty, anh sẽ làm việc thật chăm chỉ để có thề về nhà sớm với Vương Nguyên. Hai ngày nữa anh sẽ được nghỉ và cũng là lúc đưa cậu đến bệnh viện để thêm tiểu cầu cùng với việc kiểm tra sức khỏe mỗi tuần. Mong rằng cả cậu và thiên thần đều mạnh khỏe.

...

Thay đồ ngay khi Tuấn Khải vừa ra khỏi nhà, Vương Nguyên định đến nhà Trí Hách để nhờ anh tìm nhà một lần nữa. Mặc cho người giúp việc ngăn cản, cậu vẫn cứ đi và không quên nhắc rằng nếu Tuấn Khải có gọi điện về thì nói cậu đã ngủ. Cậu sẽ về sớm.

...

"Ting tong!"

"Cạch"

_Anh Trí Hách!

_Vương Nguyên!

Mở rộng cửa để Vương Nguyên có thể vào nhà, Trí Hách mỉm cười khi gương mặt xanh xao ngày trước của cậu đã hồng hào trở lại.

_Sao em muốn tìm nhà? Hai người có chuyện àh? – Trí Hách đặt lên bàn Vương Nguyên một cốc nước lọc và ngồi đối diện cậu.

_Em... em nghĩ mình không nên dựa vào Tuấn Khải... Dù sao em và anh ấy cũng không có quan hệ gì. Việc sống nhờ ở nhà anh ấy bao lâu nay đã là phiền lắm rồi, em không muốn trở thành gánh nặng của Tuấn Khải nữa. Trí Hách! Anh giúp em được không? Em chỉ còn biết nhờ anh mà thôi.

_Vương Nguyên ah! – Trí Hách nhìn thẳng vào mắt Vương Nguyên – Anh tuy không biết em và Tuấn Khải đã xảy ra chuyện gì nhưng anh nghĩ rằng Tuấn Khải thương em thật lòng. Anh làm việc với anh ta nên anh biết, anh ta là một người luôn giữ cho mình một mục tiêu nhất định. Nếu anh ta đã yêu em thì dù em có trốn tránh như thế nào thì anh ta cũng tìm ra thôi. Tội tình gì phải như thế chứ? Hơn nữa, Tuấn Khải rất thương em, đó là một hạnh phúc vì em có thể tìm được người có thể yêu em thật lòng trong cái xã hội đầy sự giả dối này Vương Nguyên ah!

Vương Nguyên cuối đầu im lặng, cậu biết chứ, cậu biết Tuấn Khải yêu cậu, cậu biết anh có thể hy sinh tất cả vì cậu nhưng cậu thì không thể như vậy. Cậu còn quá nhiều điều để lo lắng, để nghĩ ngợi, cậu không thể yêu thì bất chấp tất cả như Tuấn Khải. Cậu không làm như thế được. Trái tim cậu không cho phép điều đó. Nếu cậu nói ra thân thế của mình trước mặt Trí Hách, anh sẽ như thế nào? Sẽ đối xử với cậu như thế này không? Sẽ lo lắng và nói chuyện nhẹ nhàng với cậu như thế này không hay sẽ hất nước đuổi cậu ra ngoài và mắng mỏ cậu? Mỗi lần nghĩ đến điều này, Vương Nguyên cảm thấy muốn khóc. Cậu mặc cảm về thân phận của mình, cậu khinh rẻ bản thân mình biết bao và cậu không muốn cho ai biết cái quá khứ tủi nhục ấy.

_Vương Nguyên ah! Em có điều khó nói àh?

_Nếu em nói ra... Anh có còn nói chuyện với em như thế này không?

_Sao em lại nói thế? – Trí Hách nhíu mày – Anh chưa từng nghĩ rằng anh sẽ đối xử khác với em. Anh thật sự xem em là em ruột của mình.

_Em... em là... callboy...

Trí Hách không nói, anh thật sự bất ngờ khi biết cậu là callboy nhưng sự bất ngờ ấy không biểu cảm trên gương mặt. Vương Nguyên nhìn vào cốc nước trên bàn, cậu lắp bắp kể lại mọi chuyện cho anh nghe, kể cả chuyện cậu bị đánh vì tội giật chồng của người khác cũng như quản gia của Tuấn Khải đã đến và đưa tiền cho cậu. Tất cả nghĩ rằng cậu là người quyến rũ Tuấn Khải và sống nhờ tiền của anh, không ai hiểu và thông cảm cho cậu... Cậu không thể ở cùng Tuấn Khải được. Cậu sẽ hại tương tai của anh mất

_Và.... Em muốn rời xa Tuấn Khải? – Trí Hách lặp lại một lần nữa và Vương Nguyên chầm chậm gật đầu – Nghe đây Vương Nguyên, thật ra yêu thì không cần phải quan tâm đến người khác nghĩ gì. Chỉ cần hai người yêu nhau là đủ rồi.

_Em không thể Trí Hách ah! Em không nghĩ được như thế. Em có quá nhiều điều phải quan tâm. Em thà không yêu ai cả, em muốn có một cuộc sống bình yên cùng con của em. Em sẽ làm lại từ đầu ở một nơi khác, nơi đó không ai biết đến quá khứ của em, nơi đó em được thanh thản. Không phải ai cũng có thể chấp nhận một callboy trở thành người trong nhà được Trí Hách ah!

_Và em quyết định trốn chạy mọi thứ?

_Đúng! Em là một người hèn nhát... Em muốn rũ bỏ mọi thứ, em muốn bỏ chạy... Anh có thể cười em... có thể trách em...

_Ngốc quá! Làm sao anh trách em và cười em được, đừng khóc Vương Nguyên ah!

Trí Hách đến bên cạnh Vương Nguyên và ôm lấy cậu khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống. Vương Nguyên bé nhỏ... cậu lo lắng quá nhiều cho người khác, cậu hy sinh quá nhiều cho người khác mà chưa một lần nghĩ đến cảm giác của chính mình. Sao cậu ngốc như thế chứ? Sao cậu và Ái Nhi lại ngốc như thế chứ? Sao phải hy sinh vì người khác trong khi bản thân mình thì không chịu quan tâm tới. Cả hai chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của chính mình, sống vì chính mình. Cả hai đều sống và nghĩ cho người khác rồi tìm cách trốn chạy. Ái Nhi đã trốn chạy bằng cách kết thúc cuộc sống của mình, còn Vương Nguyên... cậu sẽ trốn chạy bằng cách nào? Hay lặp lại kết cục của Ái Nhi một lần nữa khi cậu bị dồn vào đường cùng. Tại sao cậu không sống vì chính mình một lần? Một lần thôi...

_ Trí Hách ah! Anh giúp em chứ? làm ơn!

_Anh... anh sẽ giúp em... Đừng khóc nữa. Mạnh mẽ lên. Vương Nguyên mà anh biết... rất mạnh mẽ mà... em...

"Chụt"

Mắt Trí Hách mở to khi môi của Vương Nguyên bất ngờ chạm vào môi anh. Nước mắt cậu rơi trên má anh nóng hổi. Một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng, trống ngực đập liên hồi tựa hồ như sắp vỡ tung...

_ V... Vương Nguyên!... Vương Nguyên ah... Vương Nguyên!

Định thần lại, Trí Hách vội lắc mạnh cơ thể mềm nhũn của Vương Nguyên. Cậu đã ngất đột ngột khi nói chuyện với anh và đó là lý do cho nụ hôn lúc nãy. Bế vội cậu ra xe, Trí Hách đưa cậu đến bệnh viện gần nhất có thể. Trong lòng không khỏi lo lắng khi sắc mặt của Vương Nguyên đang tái đi trông thấy. Bàn tay cậu đang co lại một cách mất kiểm soát, Trí Hách phải lót khăn vào lòng bàn tay để ngón tay không co lại nữa.

_Vương Nguyên ah! Sắp đến rồi! Đừng làm anh sợ! Vương Nguyên ah!

...

...

BL – Phòng chủ tịch

_Ba! Con xin ba! Đừng chia cắt chúng con được không? Chúng con yêu nhau và Vương Nguyên không phải là người xấu. – Tuấn Khải nói giọng thành khẩn – Con biết ba vì thương con nên mới như thế nhưng làm ơn... Vương Nguyên là người con yêu thật lòng. Ba đừng làm điều gì khiến chúng con phải đau đớn...

_Tuấn Khải... ba làm vậy chỉ muốn tốt cho con thôi. Dù con có nói như thế nào thì ba vẫn không thay đổi ý định của mình. Con phải hiểu điều đó chứ? Ba không phải là một người khắt khe vô tình nhưng ba không thể chấp nhận nó để rồi nhìn thấy tương lai của con dần trở nên mờ nhạt được. Ba không thể Tuấn Khải ah! Bao nhiêu người xinh đẹp, giỏi giang... Hoặc con có thể chọn bất cứ ai con muốn, chỉ cần họ có công việc đàng hoàng và học hành đến nơi đến chốn. Ba đều chấp nhận cả.

_Nhưng Vương Nguyên mới là người con yêu thật lòng. Em ấy không được học đến nơi đến chốn, không có việc làm đàng hoàng như người ta nhưng em ấy rất tốt. Em ấy đã hy sinh rất nhiều vì những người em ấy yêu thương. So với những người đó, Vương Nguyên tốt hơn họ nhiều ba ah!

_Con đã lúng quá sâu vào nó rồi. Bây giờ nó có xấu xa đi chăng nữa thì đối với con... Con vẫn chấp nhận được. Ba là người ngoài cuộc, ba biết những gì nên làm và không nên làm. Vì ba thương con nên ba đã đối xử với nó rất nhẹ nhàng và lịch sự. BácPark đã nói chuyện rất lịch sự với nó và nếu nó là một người biết điều và biết nghĩ cho con, nó sẽ phải đi... sẽ rời xa con...

_Ba... Rốt cục... ba không hiểu con... ba không hề hiểu con! – Tuấn Khải thở dài – Con sẽ không để Vương Nguyên xa con... Chúng con yêu nhau và con sẽ làm mọi thứ để bảo vệ em ấy... Xin phép ba!

Tuấn Khải đứng lên và đi ra cửa, đôi chân anh dừng lại khi tay chạm vào nắm cửa – Ba! Xin ba... Đừng làm hại Vương Nguyên...

Cánh cửa đóng lại một cách nặng nề, ông Vươngthở dài và tháo kính xuống. Con trai ông luôn như thế, khi quyết định điều gì thì khó mà thay đổi được... Nhưng...trong chuyện này, dù anh không muốn, ông cũng sẽ thay đổi cho anh.

"Tit tit tit..."

_Alo! Tôi là Tuấn Khải.

"Tuấn Khải! Anh đến bệnh viện gấp, Vương Nguyên đang trong tình trạng nguy hiểm, nhanh lên! Gọi luôn những ai thân thiết với anh để thử máu. Vương Nguyên bị xuất huyết trầm trọng, cần có máu để tiếp, nhanh lên!"

Tuấn Khải cảm thấy choáng váng khi giọng nói của Trí Hách khẩn trương bên đầu dây. Không! Không thể nhanh đến thế được. Vương Nguyên đã rất khỏe mà, mọi thứ dều diễn ra rất tốt ngoại trừ những cơn đau đến bất ngờ nhưng nó cũng được ngăn chặn lại bởi thuốc của bác sĩ, không có lý gì cậu lại xuất huyết đột ngột như thế được. Nhưng tại sao Trí Hách lại ở đó? Không phải Vương Nguyên đang ở nhà anh sao?

Không nghĩ được nhiều, Tuấn Khải đi nhanh đến bàn của Linh Đan và kéo nó đi trong khi nó vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Anh không có đủ thời gian để giải thích với nó nữa. Điện thoại trên tay được sử dụng triệt để, anh gọi cho Cảnh Phong bảo hắn cùng Y Lợi đến bệnh viện gấp, giải thích qua loa để Cảnh Phong, Y Lợi và Linh Đan có thể hiểu. Khi đến bệnh viện, Tuấn Khải đã nhìn thấy vợ chồng Cảnh Phong đang đứng trước cổng, Cảnh Phong và Y Lợi cũng lo lắng tột độ khi cùng Tuấn Khải bước nhanh vào phòng cấp cứu

_Chúng tôi sẽ xét nghiệm máu cho các vị, mời các vị theo tôi!

Các y đã đã chờ sẵn ở đó và mọi người được đưa vào phòng riêng để kiểm tra máu. Chỉ có Tuấn Khải và Trí Hách ở lại và cả hai người đều là nhóm máu A, không thể cho Vương Nguyên được.

_Chuyện này là sao? Vương Nguyên bị sao vậy Trí Hách?

Lấy lại bình tĩnh, Trí Hách thuật lại mọi chuyện cho Tuấn Khải trừ việc cậu nhờ anh tìm nhà. Trên đường đến bệnh viện, mũi và các đầu ngón tay của Vương Nguyên đều chảy máu và điều đó khiến anh thật sự lo lắng... Khi đến bệnh viện thì áo quần Vương Nguyên đã dính đầy máu của cậu. Chỉ với 15p mà Vương Nguyên đã mất đi rất nhiều máu, nhịp tim của cậu đã thấp đến mức báo động và bác sĩ sẽ không đảm bảo cho cả hai nếu như không có máu tiếp vào.

Mất 10p để kiểm tra cấp tốc các nhóm máu, Cảnh Phong và Y Lợi lẫn Linh Đan đều trở lại

_Sao rồi? Có ai không? – Tuấn Khải nhìn một cách lo lắng

_Bọn tao rất tiếc... tao và Y Lợi đều không phải...

_ Linh Đan ah! – Tuấn Khải nhìn Linh Đan với đôi mắt hy vọng

_E... em xin lỗi...em không phải... – nó cúi đầu...

Đến lúc này, Tuấn Khải thật sự ngã quỵ. Anh đau đớn nhìn vào cánh cửa cấp cứu một cách bất lực. Không ai có nhóm máu trùng với cậu. Tại sao? Tại sao ông trời cũng muốn chia cách anh và Vương Nguyên? Tại sao không cho cả hai một cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc? Vương Nguyên có tội tình gì mà phải chịu những đau đớn như thế chứ? TẠI SAO VẬY?

_Tuấn Khải ah! Đừng quá lo... Rồi sẽ có cách mà – Cảnh Phong vỗ nhẹ vai Tuấn Khải.

_Cảnh Phong nói đúng đó Tuấn Khải. Anh cần phải bình tĩnh, đừng như thế! – Y Lợi tiếp lời.

Làm sao đây? Ai? Rốt cục ai mới có nhóm máu của Vương Nguyên...

Tuấn Khải cố gắng nghĩ đến bất cứ ai có trùng nhóm máu với cậu nhưng bây giờ đầu óc anh rối mù, anh chẳng thế nhớ đến ai cả...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~Flashback~~~~~~~~~~~~~~~~~~

_Ba! Ba không sao chứ?

_Không sao, mấy đêm liền ba không ngủ nên mới như thế. – Ông Vươngmỉm cười nhìn con trai mình.

_Sau này ba đừng thức khuya nữa, mọi chuyện đã có con lo. Hôm qua ba ngất đã khiến con lo lắng lắm.

_Ừh!

"Cốc cốc cốc"

_Tới giờ tiêm thuốc rồi ạh.

Cô ý tá bước vào với vẻ mặt tươi cười. Cô đặt bệnh án lên bàn và tiêm thuốc cho ông Vương.

_Bác nên ăn nhiều chất dinh dưỡng vào để bổ sung lượng máu, bác đang bị thiếu máu do không chăm sóc bản thân mình. Nếu bị bệnh thì khó khăn lắm vì nhóm máu của bác thuộc nhóm máu hiếm.

_Nhóm nào vậy cô?

_ B RH-

~~~~~~~~~~~~~~~~~~End flashback~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

_CÓ RỒI! LÀ BA! BA... – Tuấn Khải nắm vai Cảnh Phong – Lần trước ba bị ngất trong khi làm việc, tao đã đưa ba đến bệnh viện và kiểm tra toàn bộ. Nhóm máu của ba là B RH-. Tao đi đây, Trí Hách! Nhờ anh chăm sóc cho Vương Nguyên. Tôi sẽ trở lại ngay!

Tuấn Khải lao đi trước khi nghe những người bạn của mình nói thêm tiếng nào. Lái xe hết tốc lực để trở về công ty, Vương Nguyên được cứu rồi, nhất định được cứu.

...

Trong khi đó

Vương Nguyên! Để tôi xem... anh có lớn mạng đến như thế không?

Linh Đan mỉm cười và nhàu nát tờ giấy xét nghiệm với dòng chữ đỏ B RH-

End chap 32

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro