Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cạch"

_Ba!

Tuấn Khải thở hổn hển khi đặt chân vào văn phòng của ba mình. Anh cố gắng phát ra tiếng như không thể, mồ hôi túa ra hai bên thái dương và cả cơ thể khiến quần áo anh ướt đẫm. Đôi môi cũng tái đi rất nhiều. Anh đã chạy bộ từ cổng bệnh viện tới công ty khi phát hiện con đường mình đang đi bị kẹt xe trầm trọng. Anh đã dùng tất cả sức lực của mình để chạy đến đây một cách nhanh nhất có thể để gặp ba mình.

_Ba! Xin ba cứu Vương Nguyên. Em ấy đang gặp nguy hiểm ba ah! Xin ba, dù ba có ghét bỏ Vương Nguyên như thế nào nhưng đó là hai mạng người. Em ấy thuộc nhóm B RH-, không ai có nhóm máu ấy ngoài ba cả. Ba! Ba làm ơn...

Tuấn Khải nói nhanh và nắm lấy tay ba mình, đôi mắt anh chân thành biết bao và đôi tay anh run lên vì sợ. Anh sợ bản thân chậm trễ một phút giây nào cũng không tốt cho Vương Nguyên. Cậu đang hiểm rất cần anh, rất cần anh...

_Tuấn Khải ah! Chuyện gì xảy ra vậy? – Ông Vương ngạc nhiên, ông chưa bao giờ thấy con trai mình hoảng hốt như thế

_Ba! Vương Nguyên bị xuất huyết, em ấy bị thiếu máu nặng lắm. Nếu không cung cấp kịp thời, em ấy và cả con của chúng con cũng gặp nguy hiểm. Xin ba! Ba ah...

_Tuấn Khải ah!

_Ba! Làm ơn! Con bây giờ không biết phải làm sao nữa. Xin ba! Ba!

Trước đôi mắt đỏ ngầu vì sợ và lo lắng của Tuấn Khải, thân là một người cha, ông Vương cũng đau lòng thay cho anh. Ông có thể không đồng ý, ông có thể ngoảnh mặt lại làm ngơ, ông có thể xem như không có chuyện gì xảy ra và bỏ ngoài tai lời nói của anh. Nhưng làm sao đây khi người đang quỳ trước mặt ông là anh, là người con trai mà ông hy sinh cả đời để chăm sóc, là người ông luôn tự hào khi nhắc tên anh, là người mà ông nhất mực tin tưởng vào yêu thương – Tuấn Khải.

_Ba! Con xin ba! Xin ba hãy đồng ý, ba muốn con làm như thế nào cũng được. Ba muốn con làm gì cũng được. Con xin ba! Vương Nguyên đang gặp nguy ba àh, thời gian không còn nhiều nữa.

_Đi thôi!

Mừng rỡ khi ông Vương lên tiếng với anh, ông đồng ý và bước ra ngoài trước khi anh kịp định thần lại. Cả hai vội vã đi ra xe và tức tốc đến bệnh viện. Tuấn Khải đang điên lên vì xe không thể chạy nhanh được, đến đèn giao thông lại bị kẹt xe. Qua bốn lần như thế mới có thể đến được bệnh viện.

_ Trí Hách ah! Vương Nguyên sao rồi? – Tuấn Khải vội vã nắm lấy vai của Trí Hách khi anh đang ngồi xổm và gục mặt xuống đất.

_Vẫn còn ở trong đó, bác sĩ vẫn đang cấp cứu cho cậu ấy. Ngân hàng máu vừa chuyển đến 4 túi máu cùng nhóm nhưng tình hình vẫn không khả quan. Máu của Vương Nguyên không thể kềm lại được. Cứ đà này thì 4 túi máu cũng không thể làm được gì.

_Ba! Con xin ba! – Tuấn Khải vội vã nắm tay ba mình.

_Gọi bác sĩ đi. – Ông bình tĩnh nói

_Dạ

Vài phút sau, ông Kim được đưa đến phòng lấy máu để tiếp máu cứu Vương Nguyên. Đứng bên ngoài, Tuấn Khải không ngừng cầu nguyện, Cảnh Phong và Y Lợi sau khi xuống canteen mua vài cốc café cho Trí Hách cũng trở lên. Bốn người ngồi bên ngoài chờ đợi, họ thật sự lo lắng cho cậu khi y tá và bác sĩ liên tiếp chạy vào trong. Gương mặt ai cũng căng thẳng và điều đó khiến Tuấn Khải càng thêm sợ hãi.

Vương Nguyên ah! Em nhất định phải bình an, nhất định phải bình an. Đừng làm anh sợ Vương Nguyên ah!

Đan hai tay vào nhau, các đầu ngón tay trắng toát vì bấu vào da thịt. Tuấn Khải lo lắng nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu. Anh cảm thấy giờ phút này anh thật vô dụng, vô dụng đến nổi chỉ biết ngồi đây và cầu nguyện, vô dụng đến nổi chẳng thể làm gì ngoài việc lo lắng cho cậu.

_Bình tĩnh đi Tuấn Khải. Vương Nguyên sẽ không sao mà, ở hiền gặp lành – Cảnh Phong vỗ vai Tuấn Khải.

_Phải đó Tuấn Khải. Anh đừng quá lo lắng, tôi nghĩ Vương Nguyên không muốn nhìn thấy anh như thế này đâu. Cậu ấy nhất định sẽ vượt qua mà.

_Tại sao lại như vậy chứ? Vương Nguyên mới ôm tôi vào buổi sáng, em ấy vẫn còn rất khỏe mạnh. Thật sự rất khỏe, Cảnh Phong ah! Vương Nguyên còn khâu cravat lại giúp tôi mà – Tuấn Khải nói một cách mất bình tĩnh.

Ngồi ở ghế đối diện, Trí Hách không nói tiếng nào, anh đan tay lại vào nhau và nhìn xuống chân mình. Cảm giác này quen thuộc quá, cũng như ngày trước, một mình anh ngồi đây chờ nhận xác đứa em mình. Cũng tại nơi đây, thân thể Ái Nhi được trao lại cho anh. Đau đớn... thật sự rất đau đớn...

"Tách"

Đèn phòng cấp cứu vừa tắt, Tuấn Khải vội vã chạy đến bên cửa chờ đợi. Bác sĩ bước ra với mồ hôi lấm tấm trên trán, có vẻ ông vừa trải qua cuộc phẫu thuật khó khăn.

_Bác sĩ! – Tuấn Khải nói nhanh

_Chúng tôi đã ổn định sức khỏe của bà nhà – bác sĩ Trung nhìn anh – Nhưng chúng tôi không dám khẳng định tình trạng này có tái diễn thêm lần nào nữa. Mời anh theo tôi vào phòng, tôi sẽ trình bày đầy đủ cho anh hiểu để cùng chúng tôi cứu bà nhà.

_Vâng thưa bác sĩ, tôi có thể gặp Vương Nguyên được không?

_Hiện thời không được. Anh chỉ có thể nhìn và nhà qua cửa kính của phòng hồi sức thôi. Khi nào cậu ấy tỉnh lại anh mới có thể gặp trực tiếp.

_Cám ơn bác sĩ. – Tuấn Khải gật đầu cám ơn trước khi theo bác sĩ Trung vào phòng

...

Phòng cấp cứu

_Tội nghiệp! Sao họ lại khổ đến thế này chứ? – Y Lợi khàn giọng, cậu thật sự cảm động khi nhìn cơ thể yếu ớt kia đang chống chọi với chất độc tàn bạo đang tồn tại trong cơ thể.

_Đừng như thế Y Lợi ah! – Cảnh Phong ôm lấy eo cậu kéo vào lòng – Vương Nguyên sẽ không sao, đừng khóc em.

_Nếu như... người nằm đó là em, anh có như Tuấn Khải không? – Y Lợi nhìn thẳng vào mắt Cảnh Phong.

_Đừng nói như thế, không nên đâu. Anh yêu em, em biết điều đó mà – hôn nhẹ lên mũi Y Lợi, Cảnh Phong mỉm cười.

Đứng bên cạnh, Trí Hách nhìn vào cơ thể với nhiều loại dây nhợ đang mắc vào người. Mới lúc nãy thôi, Vương Nguyên vẫn đang nói chuyện với anh, vẫn đang sống động trước mặt anh nhưng chỉ một chốc, cậu lại nằm im như thế này. Đời người... thật sự quá ngắn ngủi và không thể biết được ngày mai sẽ như thế nào

_Bác Vương! – Cảnh Phong mở to mắt và chạy lại đỡ ông Vươngkhi ông bước ra từ cửa phòng lấy máu cùng với cô y tá.

_Ông ấy hãy còn chóng mặt vì bị lấy ra khá nhiều máu – Cô y tá cẩn thận dìu ông

_Được rồi, cám ơn cô nhiều lắm – Cảnh Phong gật đầu khi đỡ lấy ông.

_Ai là Vương Nguyên? – Ông Vương nhìn vào phòng hồi sức

_Là người đang nằm phía trước đấy ạh, người đang được y tá tiêm thuốc đấy ạ. – Cảnh Phong cẩn thận nói.

Ông Vương không trả lời. Ông quan sát Vương Nguyên bằng đôi mắt kinh nghiệm của mình. Vương Nguyên thật sự là một cậu bé đáng thương? Ông không biết, ông chỉ biết nhìn vào cơ thể gầy gò đang thở đều bên trong phòng, một cái gì đó dấy lên trong lòng. Con người này... chính con người này đã khiến con trai ông thay đổi, từ một kẻ ăn chơi trở thành một người yêu điên cuồng và bất chấp tất cả như thế. Thân hình gầy gò này, gương mặt xanh xao này đã thay đổi Tuấn Khải ư? Ông biết được Vương Nguyên qua những tấm ảnh mà thám tử đã chụp lại nhưng ông không nghĩ cậu có thể đẹp đến vậy. Nhìn cậu một cách chân thật như thế này, ông mới biết vẻ đẹp của cậu sắc xảo đến thế nào, tuy rằng da mặt không hồng hào nhưng điều đó cũng không khiến cậu xấu xí. Có phải vì như thế mà Tuấn Khải cứ mãi vấn vương, không thể bỏ, hay vì một điều gì đó? Vì đứa con mà Tuấn Khải thường nói sao? Ông không hiểu, thật sự không hiểu...

...

Phòng bác sĩ Trương Bá Trung

_Tình trạng này sẽ còn tiếp diễn nếu như không lọc máu của cậu VươngVương Nguyên. Đây coi như là sự cảnh báo của tình trạng xuất huyết liên tục như tôi đã từng nói với anh. Điều này đã đến nhanh hơn dự báo của chúng tôi, điều này có nghĩa là những kháng thể chống lại chất độc của APFC đang bị tiêu diệt.

_Tiêu diệt? Chẳng phải nó là kháng thể sao? – Tuấn Khải lo lắng.

_Nó tuy là kháng thể nhưng không được hỗ trợ bởi các chất dinh dưỡng khác nên không thể phát triển được, cùng với mật độ phát triển của các chất APFC, chúng phát triển rất nhanh. Tiểu cầu tuy rằng được tiếp vào hàng tuần như cứ như thế này cũng không tốt lắm. Thêm nữa là bào thai đang trong gia đoạn phát triển, bởi vì cậu Vương Nguyên không chịu lấy thai ra khỏi cơ thể nên việc này thật sự rất nguy hiểm. Chất dinh dưỡng sẽ bị bào thai hấp thụ, anh cần phải cung cấp càng nhiều chất dinh dưỡng càng tốt. Mặc khác, việc lọc máu sẽ diễn ra sớm hơn dự định, chúng tôi không chắc nếu cứ để việc này chậm xảy ra.

_Vậy... bao giờ?

_Ngay sao khi cậu Vương Nguyên khỏe hơn một chút, chúng tôi sẽ tiến hành lọc máu cho cậu Vương.

_Vâng!

...

_Sao rồi? – Ông Vươngnhìn con mình.

_Vương Nguyên đã qua thời kỳ nguy hiểm nhưng em ấy cần phải lọc máu để loại chất độc ra khỏi cơ thể.

_Độc gì?

_ Vương Nguyên tiêm vào người chất APFC để cơ thể có thể có con... thuốc đó bị cấm do rất nguy hiểm.

_Vậy ah! Lọc máu có cần ba giúp không? – Ông Vương nhấp một ngụm café, đôi mắt vẫn bình tĩnh như thường ngày.

_Ba! Ba chịu giúp con?

_Con là con của ba, ba không giúp con thì giúp ai?

_Nhưng ba và Vương Nguyên...

_Ba không cứu nó vì nó là Vương Nguyên mà vì nó cũng là một con người – Ông Vương mỉm cười – Ba cũng chẳng cần đặt điều kiện với con chuyện gì cả vì ba biết, làm điều đó chỉ khiến tình cảm của cha con mình rạn nứt mà chưa chắc con đã nghe lời ba. Ba sinh con ra chẳng lẽ ba không biết tính con sao? – Ông Vương nhìn Tuấn Khải với đôi mắt yêu thương – Con đang nghĩ trong đầu rằng ba sẽ buộc con phải chia tay với Vương Nguyên, nếu muốn ba giúp thì phải chia tay với nó phải không?

_Ba! Con xin lỗi... – Tuấn Khải cúi đầu – Con đã không hiểu ba như thế...

_Ba không làm điều đó đâu, vấn đề muốn con chia tay với cậu ta thì ba vẫn giữ nhưng ba không muốn làm theo cách như thế này. Ba dù sao cũng là ba của con, ba không đến nổi phải dùng cái cách hạ cấp này đâu.

_Con xin lỗi... Nhưng ba! Ba đã nhìn thấy Vương Nguyên... Em ấy tuy có một quá khứ không tốt nhưng hiện tại, em ấy đã không còn làm nghề đó nữa rồi. Em ấy làm là do hoàn cảnh, em ấy không phải muốn như thế, tại sao ba luôn muốn chúng con xa nhau? – Tuấn Khải nhìn ba mình một cách đau đớn – Con nghĩ ba chắc chắn đã biết về quá khứ của Vương Nguyên, sao ba luôn muốn chia cách chúng con?

_Tại sao con lại hỏi ba trong khi con biết lý do chứ?

_Nhưng... như thế có đáng không ba? Chẳng lẽ cái danh ấy lại quan trọng đến thế sao? Người ta có câu "Lấy đ* làm vợ chứ ai lại lấy vợ làm đ*"

_Cái danh... có thể đối với con là nó không có ý nghĩa gì nhiều nhưng đối với ba, nó là mạng sống của ba. Bao nhiêu năm nay, nhà họ Vươngcó tiếng tăm trên thương trường cũng như về mặt chính trị. Con thấy không, người nhà họ Vương, dù là trai hay gái cũng mang về tiếng tăm cho dòng họ. Ba không cấm cản việc yêu đương của con nhưng người mà con chọn ít nhất phải có nghề nghiệp đàng hoàng, phải học hành đầy đủ. Tuấn Khải ah, con hiểu ý ba chứ?

_Con...

_Không nói về vấn đề này nữa. Cứu Vương Nguyên, ba nhất định sẽ tận lực nhưng muốn ba đồng ý cho con và nó sống cùng nhau thì không thể Tuấn Khải.

_Ba!

Trước khi Tuấn Khải có thể nói thêm lời nào, ông Vươngđứng lên và trở ra xe. Ông không phải là không yêu thương anh mà cấm cản anh như thế. Đối với Tuấn Khải mà nói, ông là một người cha thật sự đáng tự hào. Công ra công, tư ra tư. Anh biết bản thân dù có khuyên bao nhiêu đi nữa thì lập trường của ông vẫn cứ như thế. Ông sẽ làm những gì ông muốn và nhất định ông phải đạt được. Tuy nhiên, Tuấn Khải không thể đứng nhìn ba anh chia cách anh và Vương Nguyên được. Khó khăn lắm anh mới có thể yêu và sống thật với bản thân như thế. Tất cả là do Vương Nguyên, cậu đã dạy anh rất nhiều thứ và anh sẽ không bao giờ để cậu phải chịu khổ hơn nữa. Yêu là ích kỷ. Vì thế... hãy cho anh ích kỷ một lần, để cho anh được giữ Vương Nguyên bên cạnh mình dù rằng tương lai chẳng biết có bao nhiêu sóng gió...

End chap 33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro