Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Anh về đi, để tôi trông được rồi -Tuấn Khải đặt tay lên vai của Trí Hách và mỉm cười – Cám ơn anh đã chăm sóc cho Vương Nguyên những ngày này

_ Không có sao, tôi xem Vương Nguyên như em trai tôi nên làm như thế này cũng phải thôi, anh đừng quá bận tâm làm gì. – Trí Hách cũng mỉm cười – Anh cũng có hơn gì tôi? Ba hôm nay anh cũng có chợp mắt được lúc nào đâu.

Hai người nhìn nhau một lúc rồi cùng nhau mỉm cười. Cả hai đều có suy nghĩ của riêng mình,Tuấn Khải thì lo lắng cho Vương Nguyên và tình cảm của mình trước sự ngăn cản của ông Vương. Anh biết Vương Nguyên là một người sống vì người khác và suy nghĩ vì người khác, nếu biết ông Vươnglàm điều này thì cậu còn ở bên cạnh anh nữa không? Yêu là có thể trông thấy người mình yêu hạnh phúc? Không! Yêu là làm cho người mình yêu hạnh phúc, yêu là bảo vệ, là chăm sóc và che chở, người đó chỉ có thể hạnh phúc trong sự bảo vệ của mình. Đó mới là tình yêu trong tư tưởng của anh.

Trong khi đó, Trí Hách cũng suy nghĩ về bản thân mình và Vương Nguyên. Nụ hôn bất ngờ ấy... Đúng! Đó hoàn toàn là bất ngờ khi Vương Nguyên ngất đi đột ngột. Đó không thể gọi là một nụ hôn nhưng... Từ lúc đó... một cảm giác nào đó anh không rõ len lỏi vào tim anh. Cảm giác ấm áp... cảm giác trái tim đang loạn nhịp, cảm giác được tất cả xúc giác đang căng ra khi môi cậu chạm vào môi anh. Điều đó là gì? Là Yêu hay một cảm giác anh em khác? trước khi điều đó xảy ra, Trí Hách luôn xem Vương Nguyên là em của mình, cậu giống với Ái Nhi, giống cô từ gương mặt đến cuộc sống, giống cô từ cách suy nghĩ cũng như hành động... Nhưng... Nhưng...Anh không xem Vương Nguyên là Ái Nhi

Vương Nguyên không phải là Ái Nhi

Anh....

...

...

_Hai anh uống chút nước đi

Giật mình khi giọng nói phát ra từ phía sau, là Linh Đan, nó đang cầm trên tay hai cốc café đen nóng hổi đến choTuấn Khải và Trí Hách.

_Em đến rồi àh? -Tuấn Khải mỉm cười – Công ty sao rồi?

_Dạ không sao ạh, mọi chuyện anh bảo qua điện thoại chúng em đều làm rất tốt – Nó mỉm cười – Anh Trí Hách!

Trí Hách nhíu mày khi gương mặt này anh đã từng gặp ở đâu đó. Anh thật sự không có ấn tượng lắm nhưng anh thề rằng anh đã gặp qua. Tuy nhiên, dù có gặp qua hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng hiện giờ là chờ Vương Nguyên tỉnh lại.

_Hai anh thức trắng mấy đêm rồi, hay là về nhà ngủ một chút đi. Để em trông chừng anh Vương Nguyên.

_Nhưng... -Tuấn Khải lo lắng

_Dù sao anh ấy cũng từng là người yêu của anh hai em. Em cũng xem anh ấy là người trong nhà. Anh yên tâm, nếu có vấn đề gì em sẽ gọi điện cho anh ngay – Linh Đan chân thành nói – Lần trước kiểm tra máu, em không thuộc nhóm máu mà anh Vương Nguyên cần, cảm thấy bản thân thật vô dụng. Mấy ngày hôm nay cũng không đến thăm anh ấy... Em thật sự không phải một đứa em tốt. Bây giờ chỉ có lúc này... em chỉ có thể làm điều này thôi.

Tuấn Khải thật sự cảm động trước lời nói của Linh Đan. Anh không phải không biết, mỗi tối nó đều đến đây và khóc khi nhìn về phía Vương Nguyên. Nó đến trong im lặng và ra về cũng im lặng. Không trách nó được, ngay cả bản thân anh cũng dấy lên cảm giác vô dụng ấy, anh chưa bao giờ giúp được Vương Nguyên một điều gì đó trọn vẹn cả, chưa bao giờ...

_Vậy... em thay anh chăm sóc Vương Nguyên. Sáng mai anh đến sớm -Tuấn Khải nắm lấy tay Linh Đan. – Em thật sự là một đứa em gái tốt Linh Đan ah! Anh xin lỗi vì lúc đầu đã không có thiện cảm với em.

_Anh về đi, em hiểu mà. – Linh Đan mỉm cười – Anh Trí Hách cũng về nghĩ đi, em trông được rồi.

Gật đầu với Linh Đan trước khi cả hai ra xe về nhà, thật sự Trí Hách vàTuấn Khải cũng quá mệt mỏi nhưng cả hai không cho phép mình gục ngã, nếu như họ chợp mắt... Nếu Vương Nguyên có chuyện gì... họ sẽ ân hận suốt đời.

...

...

Vương Nguyên ah! Anh thật tốt số anh biết không?Bao nhiêu lần mà vẫn không chết...

Nhếch mép khi nhìn về phía giường bệnh của Vương Nguyên. Mỗi ngày nó đều đến đây sau khi công việc ở công ty kết thúc. Nó lặng lẽ nhìn vào kính và khóc. Nó biếtTuấn Khải và Trí Hách luôn ở đó, nó biết Tuấn Khải không có thiện cảm ngay từ lần đầu tiên phỏng vấn nó và tình cảm đó chưa có dấu hiệu thay đổi trước khi Vương Nguyên vào bệnh viện. Nó muốn anh thấy rằng... việc anh ác cảm với nó là sai lầm, nó tốt, nó thật sự rất tốt và nó sẽ chiếm được tình cảm của anh. Đối với Vương Nguyên, cậu đơn giản chỉ là con cờ trong tay nó, Tôn Lệ... Trí Hách...tất cả đều là con cờ của nó. Không ai có thể cản trở nó đến vớiTuấn Khải.

_ Vương Nguyên ah! Nếu anh có thể chết... thì tốt biết mấy nhỉ? Anh không phải yêu anh hai tôi lắm sao? Anh không phải yêu mẹ tôi lắm sao? Sao không đi theo mà chăm sóc họ? – Nó khinh khỉnh nhìn cậu – Anh nghĩ... nếu anh có chuyện... tôi có cứu anh không?

...

...

"Reng!"

"Cạch"

_Là em àh. Tôn Lệ.

_Là em...

"Cạch"

_Nghe nói cậu ra bị bệnh... – Tôn Lệ nói trống không khi Tuấn Khải đặt lên bàn một cốc nước.

_Ùh! Chỉ bị cảm nhẹ thôi. Không sao, cám ơn em đã lo lắng -Tuấn Khải cười nhẹ.

_Vậy ah!

Nhìn đôi mắt thâm quầng của Tôn Lệ, anh biết cô đã không ngủ được trong nhiều ngày vì chuyện của hai người.Tuấn Khải biết mình chính là nguyên nhân của việc này nhưng anh không biết làm sao để có thể giải quyết ổn thỏa mọi việc. Tôn Lệ... người mà anh đinh ninh rằng sẽ kết hôn với anh sau khi cô về nước. Tôn Lệ... người có cả tài lẫn sắc, người được tất cả doanh nhân mong muốn kết hôn lại bị anh thẳng thừng nói lời chia tay và nghi ngờ vô cớ. Anh biết cô vẫn còn giận anh và anh chấp nhận điều đó, anh đáng phải nhận lấy hình phạt này, nó vẫn còn quá nhẹ với anh.

_Trong lòng em... thật sự không muốn, nhưng em đến đây để hỏi thăm cậu ấy, nếu không... em không nghĩ rằng anh sẽ tin tưởng em lần nữa. Em không muốn người khác nghi ngờ rằng mình chính là nguyên nhân khiến cậu ta bị đau – Tôn Lệ lạnh lùng nói – Một lần là quá đủ với em.

_Tôn Lệ ah! Anh xin lỗi... đêm qua anh...

_Em không muốn nghe anh xin lỗi nữa. Em bây giờ không nghĩ rằng anh đúng khi yêu cậu ta, vẫn là câu nói cũ của em... Anh chỉ thương hại cậu ta thôi.

_Tôn Lệ!

_Anh để em nói hết đã – Tôn Lệ ngắt lờiTuấn Khải – Em không phải đến đây để khuyên anh hay níu kéo anh, em không bao giờ làm điều đó. Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, em sẽ không làm gì cả. Em sẽ chờ anh trở về với em, rồi sẽ có một ngày anh nhận ra em mới là người cần cho anh, em mới đích thực là người anh yêu – Tôn Lệ khẳng định, đôi mắt cô bắt đầu đỏ lên – Có một sự thật... Em yêu anh... Hãy luôn tin rằng em yêu anh, chưa bao giờ em yêu ai nhiều như thế. Em xin phép.

Không đểTuấn Khải nói thêm, Tôn Lệ vội đứng lên và đi ra ngoài, cô cố gắng không cho anh nhìn thấy những giọt nước mắt của mình, cô không muốn bản thân yếu đuối trước mặt anh. Cô luôn là một người rắn rỏi, giỏi chịu đựng. Nhưng... khi trước mặt anh, cô chỉ là một cô gái khao khát được yêu, một cô gái cần sự che chở từ người đàn ông mình yêu, một cô gái yếu đuối...

Thở dài khi Tôn Lệ quay lưng bỏ đi,Tuấn Khải biết nói gì bây giờ... Nói rằng anh không ngộ nhận, nói rằng anh yêu Vương Nguyên là thật và anh sẽ không thể quay lại với cô. Nói như vậy sao? Anh đã khiến trái tim cô tan nát một lần, anh còn muốn cô đau đớn thêm bao nhiêu lần nữa đây? Muốn giết chết trái tim cô hết lần này đến lần khác sao?

Tôn Lệ! Anh xin lỗi... Mong em hiểu anh... Và tìm được người thật sự yêu em, yêu em...

...

...

"Ngày... tháng.... Năm....

Nhật ký ah....hôm nay lại gặp được chú Hạo Khiêm. Chú ấy thật sự là một người biết an ủi người khác. Người ấy đối với tớ bây giờ.... Đau cũng không phải là không, nhưng tớ không còn khóc nhiều mỗi khi nhớ tới nữa. Có lẽ giống như chú ấy nói, đó là sự ngộ nhận... ngộ nhận của lần đầu trái tim rung động thôi nhật ký àh.

Hôm nay chú ấy đưa tớ đến tiệm kem mới mở. Chú ấy thật tâm lý, hiểu cả những thứ tớ thích. Kem dâu chú ấy mang lại thật ngon làm sao. Chú ấy tâm lý như vậy.. chu đáo như vậy mà vợ chú ấy lại bỏ chú ấy, thật là.... Không biết trân trọng người tốt mà

...

Ngày.... Tháng ....năm....

Lạ lắm nhật ký àh.... Trái tim tớ.... đập loạn nhịp khi hôm nay tình cờ chạm vào tay chú ấy... Cảm giác ấm nóng... không giống như người ấy....cảm giác này lạ lắm nhật ký àh...Lạ lắm lắm....

...

Ngày.... Tháng.... Năm....

Mới gọi điện cho anh hai xong, anh hai đang thi... Cầu cho anh hai thi đỗ điểm cao. Anh hai! Em yêu anh!

...

Ngày.... Tháng....năm....

Hôm nay.... Chú Hạo Khiêm nắm tay mình.... Ấm lắm nhật ký ạh. Cảm giác an toàn xâm chiếm lấy cơ thể. Nhật ký biết không, lúc đó tớ có cảm giác cả thế giới đều có thể thu vào lòng bàn tay. Lúc đó... Chỉ muốn chú ấy nắm tay mãi thôi... mãi thôi....

...

Ngày.... Tháng.... Năm....

Làm sao đây nhật ký? Tớ không muốn gọi Hạo Khiêm là chú nữa, tớ thật sự không muốn... Tớ muốn....

...............anh..............."

...

Đóng quyển nhật ký lại, Trí Hách thở dài, anh không cần đọc tiếp nữa vì anh hiểu chuyện gì xảy ra. Ban ngày anh làm việc chăm chỉ để lấy lòng tin của Châu Hạo Khiêm, buổi tối lại chạy vào bệnh viện để trông Vương Nguyên. Anh có thể không làm vậy nhưng không được, anh thật sự không an tâm khi để Vương Nguyên nằm đó một mình. Dù rằngTuấn Khải luôn túc trực ở đó. Nhưng... anh cũng không yên tâm.

...

Có lẽ... anh không xem Vương Nguyên thật sự là em mình

Vương Nguyên vốn không phải là em trai anh

Vốn không phải...

...

...

_Bệnh nhân đã khá hơn, cô có thể vào thăm rồi.

Mỉm cười khi y tá nói với Linh Đan điều đó. Vương Nguyên đã có chiều hướng tỉnh lại sau 3 ngày hôn mê. Cuối cùng nó cũng chờ được đến ngày này.

_Cám ơn cô, anh của tôi tỉnh lại rồi sao?

_Vẫn chưa ạ! Nhưng cậu Vươngcó thể động nhẹ tay, như thế là quá tốt rồi. Đó là dấu hiệu khả quan.

_Cám ơn, cô đã vất vả rồi.

_Cô có thể vào thăm, tôi sẽ đi báo với bác sĩ và lấy mọt ít thuốc cho cậu Vương.

_Vâng! Cám ơn cô nhiều lắm.

_Không có gì.

Bước vào phòng cấp cứu một cách kiêu ngạo, Linh Đan mỉm cười nhìn Vương Nguyên đang nằm trên giường bệnh với rất nhiều dây nhợ trên người, nào là ống truyền dịch, nào là ống thở, nào là nước biển... rất nhiều... rất nhiều ống...

_Cậu Vương... anh được cái danh phận này từ lúc nào thế Vương Nguyên? – Nó nhếch mép khi ngồi bên mép giường – Anh thật có diễm phúc đấy...

Đưa bàn tay thon dài của mình chạm vào tay của Vương Nguyên, nó bóp nhẹ bàn tay gầy gò của cậu rồi đột ngột nhéo mạnh...

_Đau không? Nó giống như trong lòng tôi bây giờ đấy. Tôi đau đớn khi... anh sống mãi mà không chết. Anh có phải là tử thần không? Anh cướp đi tất cả của tôi... cướp đi tình yêu của mẹ, của anh hai... Và bây giờ làTuấn Khải sao? Anh nói anh thương tôi, anh nói tôi là em gái của anh mà anh làm như thế với tôi sao? – Nó nhướn mày.

_Khóc? Anh khóc cái gì? – Linh Đan nhếch môi khi lau mạnh giọt nước mắt rơi từ khóe mi của Vương Nguyên – Anh khóc vì anh chưa giết được tôi sao Vương Nguyên? Anh muốn tôi sống để nhìn tôi đau đớn phải không?

Thêm một giọt nước mắt rỉ ra từ khóe mắt xinh đẹp...

_Bào thai trong người anh... đáng lẽ của anh hai tôi phải không? Thế đấy, anh nói sao nhỉ? Anh chỉ có mình anh hai tôi? Anh yêu anh hai tôi? Mãi mãi không thay đổi? Ha ha ha ha! Tôi nhổ vào tình yêu của anh. Anh khóc cái gì? Anh khóc cái gì chứ? tôi nói không đúng sao? Có sai gì sao? Khóc cái gì?- Lau mạnh khóe mắt của Vương Nguyên một lần nữa, Linh Đan lại mỉm cười – Anh biết không? Vì anh màTuấn Khải phải quỳ xin ba mình cứu anh đấy. Máu để cho anh sống đến hôm nay là máu của ba anh ấy đấy. Anh giỏi thật, không những quyến rũTuấn Khải mà còn ba anh ấy nữa. Tôi tự hỏi anh có phải là hồ ly tinh hại người không?

Linh Đan mỉm cười và lấy một miếng khăn giấy nhỏ trong túi xách.

_Tôi nghĩ.... Đến lúc giải thoát cho anh rồi, đến lúc anh về hầu hạ mẹ và anh hai tôi rồi Vương Nguyên ah!

Linh Đan gấp khăn giấy lại và vặn mạnh ống dẫn chất dinh dưỡng vào người Vương Nguyên và nới lỏng ống thở, nó mỉm cười nhìn bàn tay Vương Nguyên đang co rút lại.

_Vĩnh biệt Vương Nguyên, anh không cần cám ơn tôi đâu...

Nụ cười xuất hiện trên môi Linh Đan ngày càng tươi khi nhìn thấy cơ thể Vương Nguyên đang cong lên, toàn bộ dưỡng chất không thể vào người trong khi ống thở không được trực tiếp vào mũi, bàn tay Vương Nguyên co lại như muốn nắm cái gì đó, cậu không mở mắt được, không thể mở mắt được.

_Vĩnh biệt, Vương Nguyên ah!

...

...

"Xoảng!"

Ly nước tuột khỏi tayTuấn Khải...

Vỡ tan

...

...

"Cộp"

Trí Hách nhìn quyển sách đang nằm chỏng chơ dưới sàn khi vừa mới đây, nó còn trên tay anh

...

Rối loạn

End chap 34

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro