Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Cám ơn ông nhé, tôi sẽ lên giá 500 tệ cho mỗi cổ phiếu xem như quà.

"Ha ha ha ha ha! Ông Han àh! Tôi thật sự may mắn khi làm việc với ông đấy, tôi sẽ giúp ông trong khả năng của mình"

_Được vậy thì tuyệt quá rồi, tôi muốn mua thêm một số cổ phiếu nữa.

"A ha! Ông đúng là biết lựa công ty đấy, mua cổ phiếu ở đây thì nằm ngủ cũng thấy tiền. Tôi thật ngưỡng mộ ông"

_Tôi già rồi! cần phải có tiền dưỡng già chứ. Ha ha ha ha ha! Ông giúp tôi chứ?

"Được thôi, ông Han đã yêu cầu thì làm sao tôi từ chối được. Tôi sẽ giúp ông"

_Cám ơn ông nhiều lắm!

"Không có chi! Đôi bên đều có lợi mà"

_OK!

Đặt điện thoại xuống bàn, Trí Hách mỉm cười nhìn bản danh sách mà mình vừa gọi điện. Anh đã âm thầm mua cổ phiếu của công ty dưới cái tên Hàn Quốc của mình – Hangeng và chiếm được 36% cổ phiếu của công ty. Lợi dụng ưu điểm biết giả giọng của mình, trên dưới công ty đều nghĩ rằng Hangeng là một lão già muốn mua cổ phần để có thể lấy tiền lời hàng năm. Anh hoàn toàn không tham gia bất cứ công việc nào ở Blue Design và vì thế anh cũng tránh được con mắt của Châu Hạo Khiêm. Anh biết lão đã nhiều lần điều tra về thân thế của Hangeng nhưng đáp lại lão chính là người thầy Hangeng của anh ở Hàn Quốc. Anh đã liên lạc với Thầy và muốn mượn tên thầy để mua cổ phiếu mặc dù cả hai có tên trùng nhau. Anh đã thật sự vất vả để có thể mua hết toàn bộ số cổ phiếu đó và anh sẽ phải mua tiếp để có thể ngồi lên cái ghế chủ tịch hiện thời đồng thời gán cho lão một tội danh nghiêm trọng nào đó mà anh đang cố gắng mắc phải để đổ tội cho lão. Đối với Châu Hạo Khiêm, mọi việc làm cần hết sức thận trọng, lão có thể phát hiện bất cứ lúc nào và kế hoạch của anh sẽ thất bại thảm hại.

Châu Hạo Khiêm.... Tôi sẽ tiễn ông xuống địa ngục.

Mỉm cười nhìn quyển nhật ký cũ kỹ của Ái Nhi, anh chạm nhẹ tay vào đó, mọi việc sắp sửa kết thúc rồi...

Chợt...

Trong một giây ngắn ngủi...

Hình ảnh Vương Nguyên thoáng qua trong đầu...

Đã 1 tuần trôi qua từ khi biết Vương Nguyên đã lọc máu thành công và tỉnh lại. Anh không dám đến tìm cậu, anh không dám gặp cậu vì như thế anh sẽ không thể tập trung làm việc được. Anh sẽ vì cậu mà không chú tâm đến mục đích của mình nữa. Anh đã làm việc, làm việc rất chăm chỉ, luôn khiến đầu óc không ngừng suy nghĩ để có thể không nghĩ đến cậu, không thể nhớ đến cậu. Yêu Vương Nguyên là không thể vì cậu đã thuộc về người khác, anh không muốn xen giữa Vương Nguyên vàTuấn Khải vì anh biếtTuấn Khải thật lòng yêu thương Vương Nguyên và cậu cũng thế. Anh thật sự không có cơ hội xen vào giữa họ nhưng anh không thể khống chế bản thân thôi nghĩ về Vương Nguyên...

...

...

Trong khi đó

_Cậu Vương Nguyên ăn cháo đi!

_Cám ơn, cô để đó đi.

_Chào này ăn nóng mới bổ, cậu ăn sớm nhé!

_Tôi biết rồi, cám ơn.

Vương Nguyên mỉm cười nhìn người giúp việc trẻ vẫn đứng đó khi cậu chưa cầm bát cháo để ăn.Tuấn Khải đã dặn dò rất kỹ lưỡng rằng phải nhìn Vương Nguyên ăn hết thức ăn trong khay mới được làm việc khác. Công việc của cô là chăm sóc Vương Nguyên, mọi việc trong nhà đã có người khác lo lắng, cô không cần quan tâm đến. Anh biết Vương Nguyên cảm thấy khó chịu nhưng muốn cậu nhanh chóng khỏe lại chỉ có cách đó. Mỗi ngày bác sĩ Trung đều đến khám cho cậu để xem xét tình hình và cậu phấn chấn nói Vương Nguyên đã khỏe được 7-8 phần, thai trong bụng cũng rất khỏe, điều đó khiếnTuấn Khải lẫn Vương Nguyên rất vui mừng.

_Cô đi xuống đi, tôi sẽ ăn ngay mà – Vương Nguyên nói một lần nữa khi Sophia cứ đứng đó nhìn cậu.

_Nhưng... Cậu chủ...

_Không sao đâu, 1h nữa cô lên, tôi sẽ ăn nhanh thôi.

_Vâng!

Đợi Sophia bước xuống nhà, Vương Nguyên mới lấy mảnh giấy nhỏ có viết vài dòng nguệch ngoạc trên đó. Đã đến lúc rồi, cậu không thể làm phiềnTuấn Khải mãi được.

Lấy điện thoại và bấm số trong tờ giấy nhăn nheo, Vương Nguyên hồi hộp chờ đợi...

"Alo.....?"

_B...bác Vương... Là con... Vương Nguyên ạ! – Hít một hơi thật sâu, Vương Nguyên bấu chặt bụng mình mà lên tiếng.

"Cậu tìm tôi có việc gì?" – Giọng ông lạnh lẽo vang lên khiến Vương Nguyên rùng mình.

_Con... có thể nói chuyện với bác được không ạ? Con không làm phiền bác lâu đâu.

"Được! Cậu hãy đến Beautiful You Café đợi tôi, tôi sẽ đến trong vòng vài phút nữa."

_Dạ...

Đặt điện thoại xuống bàn, Vương Nguyên cố ăn hết bát cháo nóng để Sophia yên tâm trước khi bước ra ngoài. Mặc dù cô muốn đi theo vì Tuấn Khải đã căn dặn phải đi theo Vương Nguyên những khi cậu muốn ra ngoài nhưng Vương Nguyên vẫn cương quyết không cho theo, cậu hứa sẽ về sớm...

...

Beautiful You Café

_Bác Vương!

Vội đứng lên khi nhìn thấy ông Vương bước đến gần, giọng cậu bình tĩnh nhưng gương mặt đã phản bội cậu. Đây là lần đầu tiên cậu đối diện trực tiếp với ông Vương, gương mặt ông lạnh lùng không biểu cảm nhưng không ánh lên sự khắc nghiệt, ánh mắt ông không nhìn cậu một cách chán ghét mà vô cảm, đơn giản trong mắt ông, cậu là một người xa lạ.

_Tôi không có nhiều thời gian. – Ông lạnh lùng trả lời.

_Dạ! Con... con gọi điện cho bác vì có hai chuyện, đầu tiên con cám ơn bác đã cứu con...

_Tôi chỉ cứu người muốn sống, tôi không cứu cậu – Ông Vương lại lạnh lùng đáp.

_Dạ... nhưng con cám ơn... bác. Thứ hai là con... con sẽ rời xaTuấn Khải, mong bác đừng ghét Tuấn Khải hay giận anh ấy. Cũng là con không tốt, con đã khiến anh ấy như thế... – Vương Nguyên cúi mặt.

Chậm rãi quan sát người thanh niên trước mặt mình, cậu có vẻ đang run rẩy khi nói chuyện với ông, nhưng lời nói lại hoàn toàn thành thật. Đây cũng là lần đầu tiên ông trực tiếp đối diện với Vương Nguyên, tuy rằng không có thiện cảm với cậu nhưng với cách nói chuyện lễ phép và thành thật như thế, ông cũng không có thái độ chán ghét. Tuy nhiên, dù ông có thích cậu thì cậu cũng không thể làm dâu nhà họ Vươngđược. Nếu trách thì hãy trách cậu chọn sai nghề để làm và chọn sai người để yêu.

_Cậu muốn bao nhiêu? – Ông đề cập thẳng vào vấn đề. – Ý của tôi là, tôi không thể để cậu bước đi với hai bàn tay trắng được, tôi sẽ đền bù cho cậu.

_Dạ.. không cần đâu ạ! Bác đã cứu con và con của con, cả đời này con cũng không thể trả nổi ơn của bác. Bác không cần phải đưa con cái gì cả. Con sẽ vĩnh viễn ra khỏi tầm mắt của bác vàTuấn Khải, chỉ xin bác đừng vì con mà chán ghét Tuấn Khải.

_Nó là con của tôi, tôi không thể chán ghét nó được. Tôi thấy cậu là một người rất biết điều nên tôi tôn trọng cậu. Tuy nhiên, tôi không thể chấp nhận cậu làm con dâu nhà tôi được.

_Con hiểu ạ! Xin phép bác...

Vội vã chào ông Vươngtrước khi đi nhanh ra cửa. Trong lòng Vương Nguyên đau lắm, đau đến không thở nổi. Từng lời cậu thốt ra, từng câu cậu chắc chắn với ông, khiến trái tim cậu không ngừng co thắt đến đau đớn. Cậu yêu Tuấn Khải, lần thứ hai cậu yêu một người và toàn tâm toàn ý yêu một người sau Thiên Tỉ. Lần thứ hai cậu dũng cảm chấp nhận trái tim mình đập vì tình yêu một lần nữa và cũng là lần thứ hai cậu gieo đau khổ cho người mình yêu. Cậu đau lắm. Nhưng... cậu không thể ích kỷ như thế được. Ông Vương đã cứu cậu, đã cứu cả hai mẹ con cậu và không hề có điều kiện để trao đổi. Ông không bắt épTuấn Khải phải xa cậu mới đồng ý tiếp máu, ông không dùng bất cứ thủ đoạn gì để cản trở cậu, như thế cậu còn muốn gì đây? Cậu làm sao có thể bên cạnh anh một cách vui vẻ trong khi quan hệ cha con của cả hai đang bên bờ vực thẳm? Cậu không làm được, thật sự không làm được. Cậu sẽ phải biến mất, một lần nữa biến mất và cậu sẽ không để anh tìm thấy cậu.

VĨNH VIỄN

Dựa lưng vào thành ghế, mắt ông Vương nheo lại nhìn tấm lưng đang run rẩy của Vương Nguyên khi cậu bước ra ngoài. Trong lòng ông, có cái gì đó cũng đau đớn. Quả thật Vương Nguyên rất đặc biệt, đặc biệt nhất trong những người màTuấn Khải đã từng quan hệ và cũng là người đầu tiên khiếnTuấn Khải không còn làTuấn Khải của ông nữa. Vương Nguyên – Một callboy lại có thể nói chuyện với ông như thế này, có thể thật thà như thế này sao? Thế giới đó chẳng phải của những người sống dưới đáy của xã hội? Chẳng phải là thế giới của những trò lừa gạt hòng lấy tiền chu cấp cuộc sống thời thượng của mình sao? Chẳng phải là thế giới dùng thân xác để đổi lấy tiền bạc sao??? Nhưng Vương Nguyên lại khác, cậu không phải... Có phải ông đã nhìn lầm không?

Vương Nguyên! Cám ơn cậu...

...

_Cậu Vương Nguyên! Cậu về rồi àh! Tôi mừng quá, lúc nãy cậu chủ có gọi điện về, tôi phải nói dối rằng cậu đang tắm nên không nghe điện thoại được đó.

_Cám ơn Sophia! – Vương Nguyên cười buồn – Cô vất vả rồi!

_Cậu về là tốt rồi, cậu mệt rồi phải không? Thời kỳ này người mẹ hay mệt mỏi lắm, để tôi làm chút nước hoa quả cho cậu uống.

_Ừh, cám ơn Sophia!

Bước lên lầu trong khi Sophia đang loay hoay với số trái cây của mình, Vương Nguyên chẳng còn tâm trí để nói chuyện với cô nữa. Nhân lúcTuấn Khải vẫn còn ở công ty, cậu phải đi... Nhất định phải đi...

"Cạch"

Tuấn Khải! Khi anh đọc được thư này, tôi đã đi rồi. Cám ơn anh đã quan tâm tôi trong suốt thời gian qua, tôi thật sự biết ơn vì điều đó, nhưng... tôi không thể làm phiền anh mãi được. Đứa con trong bụng tôi, và tôi... hai chúng tôi không thuộc về anh, tôi không thể ở lại được....

_Cậu chủ?

_Suỵt!

Vì tôi mà anh và bác có nhiều mâu thuẫn. Thật sự tôi cảm thấy rất hối hận vì đã lợi dụng anh để cứu chúng tôi, tôi không có tiền để chữa bệnh, tôi không muốn chết và tôi đã... Anh hãy tha thứ cho tôi.

_Cô làm gì thế?

_Tôi làm nước trái cây cho cậu Vương Nguyên, có thai thường biếng ăn và mệt lắm. Tôi biết mà, hi hi hi. Hồi đó chính tôi chăm sóc chị dâu tôi khi chị có thai đấy!

_Ồ! Tôi lên phòng nhé!

_Vâng!

...

Vội vã lấy khăn giấy lau đi vết nhòe trên trang giấy, hít một hơi thật sâu trước khi xếp chúng lại thật gọn gàng. Đã đến lúc rồi...

Vĩnh biệtTuấn Khải! Đừng tìm tôi...

_Em chán không?

Giật mình bởi giọng nói củaTuấn Khải vang lên phía sau, Vương Nguyên vội vã quay lại, chỉ thấy gương mặt anh tối sầm nhìn xuống phong thư trên tay cậu.

_Anh hỏi em có chán không?

_Không! – Lấy lại bình tĩnh, Vương Nguyên đáp lạnh – Anh đã đọc được rồi phải không?

_Đây là lần thứ mấy? – Lại một câu hỏi lạnh lẽo từTuấn Khải.

_Chúng ta căn bản là không thể...

"BỐP"

_TẠI SAO ANH LÀM MỌI VIỆC VÌ EM NHƯNG RỐT CỤC EM VẪN MUỐN TRỐN TRÁNH ANH LÀ SAO? EM KHÔNG BIẾT CHÁN SAO? EM KHÔNG CẢM THẤY MỆT MỎI KHI CỨ GIỮ CÁI Ý NGHĨ MUỐN RỜI XA ANH SAO? TẠI SAO EM LẠI MUỐN ĐI NHƯ THẾ? ANH ĐÃ LÀM GÌ EM KHIẾN EM PHẢI MUỐN NHƯ THẾ CHỨ? ANH LÀM TẤT CẢ LÀ VÌ AI? ANH ĐỐI VỚI BA NHƯ THẾ CŨNG VÌ AI? ANH LÀM NHƯ THẾ NÀO EM MỚI VỪA LÒNG ĐÂY, VƯƠNG NGUYÊN?

Ly nước cuối cùng cũng tràn,Tuấn Khải giận dữ quát khiến Vương Nguyên giật mình lùi ra sau, một bên má cậu bỏng rát nhưng vẫn không đau bằng nỗi đau trong tim. Đôi mắtTuấn Khải, đôi mắt ánh lên sự đau khổ, tuyệt vọng, phẫn nộ. Đúng! Anh không làm gì khiến cậu đau khổ cả, anh không làm gì khiến cậu chán ghét và anh cũng không làm gì khiến cậu muốn bỏ đi. Nhưng... cậu không thể ở lại, nếu cậu ở lại, anh sẽ phải đối mặt với rất nhiều thứ, rất nhiều sóng gió. Không được! Cậu không thể ở lại được...

_Cậu chủ! Có chuyện gì vậy...

_CÚT RA NGOÀI CHO TÔI! -Tuấn Khải quát lớn khiến Sophia giật mình, vội vã đóng cửa phòng – TÔI HỎI EM VƯƠNG NGUYÊN. RỐT CỤC EM ĐANG NGHĨ GÌ TRONG ĐẦU? EM NÓI TÔI BIẾT ĐI, TẠI SAO LUÔN MUỐN XA TÔI? TẠI SAO LUÔN KHIẾN CHO TÔI ĐAU ĐẾN THẾ NÀY? EM CHO TÔI HẠNH PHÚC RỒI LẤY ĐI CỦA TÔI TẤT CẢ. CUỐI CÙNG, EM MUỐN HÀNH HẠ TÔI ĐẾN CHẾT PHẢI KHÔNG?

_TÔI KHÔNG YÊU ANH, ĐỨA CON NÀY CŨNG KHÔNG PHẢI CON CỦA ANH, TÔI CHỈ LỢI DỤNG ANH ĐỂ CHỮA BỆNH CHO TÔI MÀ TÔI, TÔI CHỈ LỢI DỤNG ANH THÔI, ĐỨA CON NÀY... NGAY CẢ CHA NÓ LÀ AI TÔI CŨNG KHÔNG BIẾT, TÔI NGỦ VỚI BAO NHIÊU NGƯỜI, LÀM SAO TÔI NHỚ AI LÀ CHA NÓ CHỨ...

"BỐP"

_Em nói cái gì?

Chạm tay vào khóe miệng đang chảy máu, Vương Nguyên hít một hơi thật sâu để ngăn đi cảm giác đau đớn khi nói những lời đó với anh. Cậu muốn anh hận cậu, hận cậu đến thấu xương tủy, như thế anh sẽ sớm quên cậu, như thế anh sẽ không bị ràng buộc bởi cậu nữa.

Tuấn Khải ah! Em xin lỗi... em xin lỗiTuấn Khải ah!

_TÔI NÓI... ĐỨA NHỎ NÀY KHÔNG PHẢI CON ANH, CHA NÓ LÀ AI TÔI CŨNG KHÔNG BIẾT.

"BỐP"

_Rút lại câu nói đó ngay!

Tuấn Khải nghiến răng giận dữ. gương mặt anh đỏ lên vì giận và trái tim anh đang khóc. Tại sao Vương Nguyên lại đối xử với anh như vậy? Anh đã làm gì sai? Anh đã làm gì sai để Vương Nguyên nói những lời tàn độc như vậy với anh? Đứa bé là con của anh. Sao cậu lại nói dối, sao cậu lại nói dối chứ?

"BỐP"

_ANH KHÔNG ĐƯỢC QUYỀN ĐÁNH TÔI- Tay Vương Nguyên run lên khi tát mạnh vào mặtTuấn Khải – ANH KHÔNG CÓ QUYỀN GÌ ĐÁNH TÔI CẢ. TẤT CẢ LÀ DO ANH, TÔI KHÔNG YÊU CẦU ANH LÀM GÌ CHO TÔI THẬM CHÍ TÔI ĐÃ MUỐN BỎ ĐI VÌ KHÔNG MUỐN LỢI DỤNG ANH, LÀ ANH! LÀ ANH ĐÃ TỰ NGUYỆN CHỮA BỆNH CHO TÔI, LÀ ANH TỰ NHẬN NÓ LÀ CON CỦA ANH, LÀ ANH TỰ NHẬN TÔI LÀ VỢ CỦA ANH. LÀ ANH TỰ NHẬN TÔI YÊU ANH. TÔI CHƯA TỪNG NÓI YÊU ANH! TÔI CHƯA TỪNG NÓI YÊU ANH, ANH KHÔNG CÓ QUYỀN ĐÁNH TÔI!

Phải! Vương Nguyên chưa bao giờ nói yêu anh, chưa bao giờ...

Ngay cả khi cậu ôm lấy anh và hôn anh...

Cậu cũng chưa từng nói... em yêu anh...

_BÂY GIỜ TÔI MUỐN ĐI, TÔI KHÔNG MUỐN Ở ĐÂY NỮA, KHÔNG MUỐN NHỐT MÌNH TRONG CÁI LỒNG CỦA ANH ĐƯỢC CHƯA?

"BỐP"

"BỐP"

Vương Nguyên đáp trả cái tát củaTuấn Khải bằng dấu tay in hằn trên mặt anh. Không! Cậu không muốn đánh anh, cậu không muốn bản thân nhìn anh bằng đôi mắt khinh bỉ này, cậu cũng không muốn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh. Trong đôi mắt anh có cái gì đó...

Vỡ vụn...

Đừng nhìn em bằng ánh mắt đóTuấn Khải ah! Em không đủ dũng cảm đi bước đi, em không đủ dũng cảm để nhìn anh! Đừng nhìn em bằng đôi mắt đau thương đó, đừng hy vọng gì về em cả. Đừng như vậy... Đánh em đi và hận em đi...Tuấn Khải ah! Em yêu anh! Em yêu anh !EM YÊU ANH...

Nước mắt cuối cùng cũng không thể kềm lại được, nước mắt ướt đẫm đôi má cậu, nước mắt chảy dài trên gương mặt lạnh lùng của anh, nước mắt khiến khóe miệng mặn đắng, nước mắt khiến trái tim vỡ tan...

_ Vương Nguyên ah!

Vương Nguyên nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy gương mặt đau khổ của anh. Cơ thể anh ấm áp bên cạnh cậu, đôi tay anh vững chắc siết lấy cậu. Muốn đẩy anh ra, muốn mắng anh ngốc, muốn bỏ đi một nước không quay đầu lại. Nhưng.... sao khó quá. Bàn tay vô thức ôm lấy cơ thể của anh, đôi môi vô thức hôn lên vờ vai anh, nước mắt vô thức thấm ướt áo anh, cơ thể vô thức run nhẹ trong tay anh... Khó quá, sao rời xa một người lại khó khăn đến như thế? Sao lại đau đớn đến như thế. Những tưởng bản thân cứng rắn, những tưởng có thể bước ra khỏi vòng tay anh nhưng rốt cục là không thể... Không thể làm gì khác ngoài yêu anh, yêu anh rất nhiều...

_Anh xin lỗi Vương Nguyên ah! Đừng xa anh!... Anh biết em cũng yêu anh phải không? em không nói nhưng em đã chứng mình tình yêu của em dành cho anh. Anh biết mà... anh biết mà Vương Nguyên ah...

_Tuấn Khải...

_Đừng làm anh đau lòng như thế được không? Anh biết em yêu anh, anh biết em ra đi vì muốn tốt cho anh... Nhưng làm ơn, em đừng nghĩ cho ai cả, em hãy nghĩ cho em được không? Đừng quan tâm đến người khác, đừng quan tâm họ nói gì... Hãy quan tâm đến cảm giác của mình, hãy quan tâm đến chính mình được không?

_Không... không được, hu hu hu hu,Tuấn Khải ah! Anh sẽ... Tương lai của anh sẽ bị hủy trong tay em... Tất cả của anh... sẽ...

_Anh không sao! Anh sẽ không sao, chỉ cần em bên cạnh anh, anh sẽ không sao. -Tuấn Khải vội ngăn lời cậu – Em biết không, trước khi gặp em, anh là một thằng ăn chơi, một tên nghiện sex, một người sống bởi cái bỏ bọc là giám đốc gương mẫu. Từ khi quen biết và yêu em, anh đã sống thật với cảm giác của mình. Em cho anh nếm đủ mùi vị của tình yêu, ngọt bùi cay đắng và hạnh phúc, chính em đã dạy anh rất nhiều điều, Vương Nguyên ah...

_Không được.... Hu hu hu, không được! Còn bác Vương... còn Tôn Lệ... còn danh dự... còn ...

_Không ảnh hưởng gì cả, chúng ta là chúng ta, anh không mất mặt khi yêu một người hoàn hảo như em, anh phải hãnh diện vì bản thân đã yêu em, em là người trong sáng và hoàn hảo nhất trong mắt anh, anh chỉ cần em thôi Vương Nguyên ah...

Bật khóc khi ngheTuấn Khải nói như vậy. Cơn giận dữ của anh, sự lạnh lẽo của anh và cả sự đau khổ của anh không còn nữa, nó được thay thế bằng sự chân thành trong lời nói, sự chân thành trong ánh mắt khiến Vương Nguyên ngộp thở, cậu sẽ không thể thoát ra được nếu anh cứ như thế, cậu sẽ mềm lòng mất, cậu sẽ...

_Chúng ta đi đi, được không Vương Nguyên?

_Anh...

_Chúng ta sẽ bỏ đi, sẽ đến một nơi thật xa, ở đó anh sẽ không làm giám đốc BL nữa, em cũng không phải là callboy mà mọi người khinh ghét nữa, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, được không? -Tuấn Khải nắm chặt tay Vương Nguyên, anh đã suy nghĩ rất nhiều về việc này, anh không muốn cứ mãi khổ sở như thế này nữa. thà anh anh không có địa vị, không có nhiều tiền nhưng lại có cuộc sống hạnh phúc bên người mình yêu, tạo dựng một cuộc sống khác ở một nơi khác...

_Tuấn Khải ah...

_Chúng ta sẽ không phải xa nhau nữa. Chúng ta... chúng ta sẽ có cuộc sống như những người bình thường, không ai khiến em buồn và muốn xa anh, anh cũng không bị áp lực từ ai nữa.

_Tuấn Khải ah!...

Tuấn Khải của cậu,Tuấn Khải của cậu đang nói rất nhanh, ánh mắt vô cùng hỗn độn. Lại là cậu, lại là cậu khiến anh như thế này... MộtTuấn Khải tỉnh táo luôn suy xét mọi việc có lợi cho mình đâu rồi, bây giờ chỉ còn mộtTuấn Khải muốn trốn chạy, trốn chạy chỉ vì cậu...

_Tuấn Khải ah...

_Chúng ta đi chứ, Vương Nguyên?

Một lần thôi... cho cậu... sống vì bản thân mình, sống vì tình yêu của mình, cho dù đó có nghĩa là...

Trốn chạy...

End chap 38

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro