Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"RẦM"

Ông Vương đập mạnh tay xuống bàn, gương mặt ông tối sầm khi nhận được thư fax củaTuấn Khải gởi đến. Là Vương Nguyên, ông đã thử tin tưởng cậu một lần nhưng rốt cuộc cậu đã làm gì? Cậu đã mang đứa con duy nhất của ông đi mất, cậu đã cướp anh khỏi tay ông, cướp đi đứa con mà ông vô cùng thương yêu...

[Con nhất định sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh ấy.]

Ông đã tin tưởng cậu vì nghĩ rằng cậu là người biết điều, biết nghĩ choTuấn Khải. Bỏ trốn??? Cả hai sẽ đi đâu khi nền kinh tế của cả đất nước đều bị BL ảnh hưởng?

_Đóng băng toàn bộ tài khoản của giám đốc Vương. Gởi fax đến các công ty lớn nhỏ kèm theo hình của nó, nơi nào nhận nó vào làm thì lập tức rút vốn, hủy hợp đồng, nơi nào ngoan cố thì làm cho nó biến mất khỏi thương trường.

Đặt mạnh điện thoại xuống bàn sau khi gọi điện cho thư ký riêng của mình, đôi mày ông càng lúc càng cau lại, gương mặt càng lúc càng tối sầm khiến người nào nhìn thấy cũng phải khiếp sợ...

Tuấn Khải! Là con ép ba trước.

...

Blue Design, phòng chủ tịch.

_HA HA HA HA! QUẢ THẬT BA KHÔNG NGỜ! VƯƠNG AN THẠCH CŨNG CÓ NGÀY NHƯ THẾ NÀY, HA HA HA! THẬT ĐÚNG LÀ CHO NGƯỜI TA CÓ HỨNG THÚ! HA HA HA HA.

Châu Hạo Khiêm cười lớn khi nghe tin Tuấn Khải đã cùng Vương Nguyên bỏ đi và bị ông Vương đóng băng toàn bộ tài khoản cũng như triệt đường sống của anh và cậu. Lần đâu tiên lão nhận ra rằng tính kiềm chế của ông Vương cũng có lúc vượt quá giới hạn. Lão chưa ra tay thì ông đã ra tay trước. Lần này có lẽTuấn Khải sẽ phải chịu nhiều khổ cực khi bản thân chống lại ba của mình vì một callboy.

_Anh ấy chưa bao giờ làm vậy!

Bên tai là giọng của Tôn Lệ, cô mỉm cười khi nhìn ra cửa sổ, đôi mắt mong mỏi có thể nhìn thấy anh ở đâu đó, trên những con đường đông đúc kia. Đã lâu rồi cô không gặp anh, không nhìn thấy anh. Đã suy tính bao nhiêu cách, cuối cùng tìm ra thì anh lại bỏ đi. Như thế... Là vì sao?

_Đừng để tình cảm chi phối đến công việc của chúng ta Tôn Lệ! Nếu con thành công,Tuấn Khải và gia tài của nhà họ Vương sẽ thuộc về chúng ta. Lúc đó con có thể tùy ý đối xử với Tuấn Khải.

_Chúng ta làm như vậy... là đúng hay sai? – Tôn Lệ mỉm cười nhìn xuống lòng đường tấp nập một lần nữa – Nếu chiếm được BL, liệuTuấn Khải có đối với con như Vương Nguyên không?

_Nó sẽ đối với con hơn cả thằng callboy mạt hạng đó.

_Thật sao? – Tôn Lệ vẫn cười. Cô đã quá đau khổ, đau khổ đến mức không thể khóc được nữa.

_Tất nhiên rồi, chúng ta có tiền, có quyền... ai mà không theo chứ? Cứ yên tâm! Ha ha ha ha ha! Bây giờ nhiệm vụ của con là tiếp cận lấy lão già Vươngđó và lấy xấp hồ sơ đó về cho ba.

_Dạ!

Cười lớn khi Tôn Lệ bước ra ngoài, mắt Châu Hạo Khiêm ánh lên tia nhìn hiểm ác. Công ty mỹ phẩm nào không có những chuyện xấu xa phía sau lưng. Nào là gây ô nhiễm môi trường hoặc những phản ứng phụ khó kiểm soát mà mỹ phẩm mang lại. Chỉ là... Những tài liệu đó giấu quá kỹ, nếu lão có được chúng, một nửa công ty không lẽ không thuộc về lão sao? Nghĩ đến đó, lão càng thêm hưng phấn mà thưởng cho mình một ly rượu ngon ngay trong văn phòng của mình. Lão... chỉ cần một thời gian ngắn thôi, lão sẽ người thao túng nền kinh tế Hàn Quốc, không phải là Vương An Thạch.

...

"Soạt"

Vò nát tờ giấy trên tay mình khi nghe các nhân viên khác bàn tán xôn xao về việc giám đốc của họ đã đưa người yêu của mình đi nơi khác, không làm việc cho BL nữa, đơn từ chức cũng được gởi đến.

"Tại saoTuấn Khải lại làm như vậy?" Câu hỏi đó không ngừng vang lên trong đầu nó. Vương Nguyên có gì tốt? Cậu là một kẻ xui xẻo, một người xấu xa nhưng sao ai cũng vì cậu mà hy sinh? Ai cũng vì cậu mà làm mọi thứ? Tại sao những thứ nó muốn, những người nó yêu thương đều vì cậu mà hy sinh? Tại sao chứ?

_Làm gì vậy?

_Phó giám đốc!

Mỉm cười khi phó giám đốc đặt tay lên đùi nó, nó không phản kháng hay khó chịu. Khó chịu làm gì khi nhờ những điều này mà nó đã lên được chức trưởng phòng quản lý, phản kháng làm gì khi những điều này có lợi cho nó. Cũng nhờ lão phó giám đốc háo sắc này mà nó đã lên được đến địa vị ngày hôm nay. Nó làm đủ mọi thứ là vì ai? Chỉ để lọt vào mắt củaTuấn Khải, để khi nó và anh kết hôn, người ta cũng sẽ nể nang nó vì nó ít nhiều cũng có chức quyền trong công ty, không mang cái danh quyến rũ giám đốc. Nó làm vì ai và bây giờ nó nhận được chính là cái tin người nó muốn kết hôn đi với kẻ mà nó căm thù nhất. Đời đúng là trêu ngươi mà!

Vương Nguyên! Anh chạy đâu? Anh chạy đằng trời tôi cũng sẽ tìm ra. Anh nhất định phải trảTuấn Khải về cho tôi. TrảTuấn Khải về cho tôi.Tuấn Khải là của tôi. BL là của tôi...

...

...

Chúc em hạnh phúc, Vương Nguyên ah!

Mỉm cười khi nhận được tin nhắn của Vương Nguyên, cậu sẽ bỏ đi cùngTuấn Khải, hai người sẽ đến một nơi không ai tìm thấy và cũng không ai biết đến thân phận thật sự của hai người. Cậu muốn một lần sống cho mình dù rằng điều đó đồng nghĩ với việc chạy trốn, đồng nghĩ với việc trốn tránh tất cả. Cậu chỉ muốn có một gia đình đề huề hạnh phúc, tuy nghèo khổ cũng không sao, chỉ cần chăm chỉ làm việc, thì giàu sang cũng sẽ tự tìm đến mình.

Trí Hách không biết cảm giác của mình lúc này như thế nào, một mặt vui mừng vì cậu cuối cùng cũng thừa nhận tình yêu của mình dành choTuấn Khải, một mặt cảm thấy đau đớn khi đôi mắt không còn trông thấy cơ thể nhỏ nhắn cùng nụ cười xinh đẹp của cậu, sẽ không được nói chuyện trực tiếp với cậu nữa. Anh sẽ không thể nhìn thấy một Vương Nguyên sống động, gương mặt lúc nào cũng ẩn hiện nét bi thương, nụ cười xinh đẹp che chắn cho tâm hồn đang gào thét. Dù không muốn thừa nhận nhưng anh phải nói rằng... anh là người đến sau. Tại sao anh không gặp Vương Nguyên sớm hơnTuấn Khải? Tại sao anh trốn tránh tình cảm của mình khi điều đó còn có thể thành hiện thực. Để bây giờ... chỉ còn lại sự tiếc nuối không nguôi. Trong lòng anh... một phần của trái tim anh... cảm giác không còn sức sống...

Tạm biệt Vương Nguyên...

Nắm chặt điện thoại trong tay, bây giờ anh không còn gì bận tâm nữa. Vương Nguyên đã có nơi vững chắc để nương tựa suốt đời mình, kế hoạch anh cũng cần phải kết thúc thôi, đã đến lúc rồi.

_ Ông Trần! Lần trước ông nói với tôi, ông có 5% cổ phiếu muốn bán àh? – Trí Hách mỉm cười.

"Vâng! Tôi và một số nhân viên lão thành của công ty muốn nghỉ hưu sớm, nghe nói ông luôn mua cổ phần của Blue Design với giá cao nên chúng tôi quyết định bán toàn bộ cổ phần của chúng tôi cho ông."

_Tổng số là bao nhiêu phần trăm?

"21%"

_Được! Tôi sẽ chuyển tiền cho ông với giá tăng lên 500 tệ mỗi cổ phần.

"Cám ơn ông Han! Cám ơn ông lắm"

_Ha ha ha! Chỉ là giao dịch thôi mà.

Cười xã giao trước khi cúp máy, Trí Hách lại gọi cho một số lạ khác.

_Số tài liệu mà tôi đưa cho anh, anh đã đưa cho các công ty đối tác của Blue Design chưa?

"Rồi ạ! Tôi đã chuyển fax đến cách công ty lớn nhỏ đang ký kết hợp đồng với Blue Design. Tin rằng sau khi họ đọc được bản tài liệu đó sẽ cùng nhau kiện Blua Design."

_Tốt lắm! Cám ơn anh nhé, Thiên Vũ.

"Không có chi! Anh là người ơn của tôi, chuyện nhỏ như vậy thì thấm vào đâu chứ."

Môi Trí Hách nhếch lên khi nghĩ đến gương mặt sững sờ của Châu Hạo Khiêm khi biết thư ký thân cận của mình Thiên Vũ đã phản bội lão từ rất lâu. Vào công ty làm chưa được bao lâu, anh đã phát hiện ra thư ký thân cận của lão chính là người anh đã cứu khi còn ở Trung Quốc. Trong dịp nghỉ hè, anh đều xin vào các nhà hàng được thiết kế ngay trên tàu lớn để phục vụ, căn bản vì lương ở đó cao hơn những công việc làm thêm hằng ngày của anh,. Chỉ với 3 tháng làm việc, anh sẽ có đủ tiền để trả học phí cả năm của mình nhưng công việc đòi hỏi anh phải làm việc từ 7h sáng đến 12h khuya. Và trong một dịp tình cờ, anh đã cứu Thiên Teuk khi cậu vô tình trượt chân ngã xuống sông Hàn. Hôm ấy mặt sông lại động dữ dội, bao nhiêu phao thả xuống đều không vào tầm tay của cậu và anh đã liều mình nhảy xuống để cứu một mạng người. Ông trời quả nhiên giúp anh, người đó chính là thư ký đắc lực của Châu Hạo Khiêm và cũng có ý trả thù ông vì cố tình bức người yêu của cậu – Kiều Ân – vào chổ chết, Blue Design sở dĩ càng ngày càng mạnh là nhờ số vốn khổng lồ đã cướp được từ Fair Design – Công ty mà Kiều Ân làm chủ với cái tội danh lừa dối khách hàng, khiến các công ty lớn nhỏ đồng loạt kiện tụng dẫn đến toàn công ty phá sản, Kiều Ân vì tức giận đã tin lầm người mà dẫn đến điên loạn. Ngoài Thiên Vũ ra, không ai có thể tiếp cận anh được. Thế mới nói, Blue Design... hoàn toàn không giống với cái tên...

Đã đến lúc rồi, Châu Hạo Khiêm! Giờ tử của ông đã đến rồi.

...

...

_Mệt không?

Mỉm cười khi tựa đầu lên vai Tuấn Khải, Vương Nguyên nhìn ra con đường không còn những tòa nhà cao tầng, không còn những chiếc xe hơi đắt tiền cũng như những quý cô sành điệu đang quảy bước trên đường. Chiếc xe buýt đưa cậu và anh trở về một tỉnh nhỏ khá xa Trùng Khánh. Nơi mà cậu và anh có thể làm lại từ đầu.

Tuấn Khải ra đi chỉ mang theo một vali nhỏ đồ và một ít vật dụng cá nhân. Tiền trong tài khoản của anh vốn không còn nhiều vì lo lắng cho chi phí phẫu thuật của cậu, những lần tiếp tiểu cầu và những loại thuốc tốt nhất, phòng bệnh thoải mái nhất cho cậu. Đến bây giờ cậu mới biết, suốt quá trình đó, anh đã phải chi ra nhiều tỷ để bảo vệ mạng sống của cả hai mẹ con. Càng lúc cậu càng cảm thấy mắc nợ ân tình của anh, chỉ vì cậu mà toàn bộ tiền trong tài khoản của anh gần như cạn sạch nhưng anh không hề nói cũng không hề than van tiếng nào. Có người nào ngốc như anh không?

_Ngốc! – Vương Nguyên mỉm cười khi đan tay vào tayTuấn Khải.

_Mắng anh ngốc àh?

_Ừh! Anh ngốc nên mới yêu em, vì em cũng là một tên ngốc!

_Ừh, hai chúng ta cùng ngốc!

Không khí trong lành của vùng quê xộc vào mũi Tuấn Khải. Đây là lần đầu tiên anh đến nơi như thế này, không còn làm giám đốc Vương Tuấn Khải, không còn là kẻ có thể ra lệnh cho kẻ khác, cũng không phải là kẻ có cuộc sống sa đọa như ngày xưa. Anh sẽ bắt đầu lại từ đầu, anh biết ba anh sẽ không buông tha cho cả hai nhưng anh sẽ cố gắng đến cùng. Anh có năng lực, anh có bản lĩnh và anh tin bản thân sẽ không chết đói dù ở bất cứ nơi đâu. Anh và Vương Nguyên sẽ có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Không cần giàu có, không cần cuộc sống tột đỉnh. Chỉ cần cơm ngày ba bữa no ấm, chỉ cần khi trở về, Vương Nguyên cùng bé con của anh sẽ đứng ở cửa chờ anh về, chỉ cần khi ngủ có cậu bên cạnh, chỉ cần như thế thôi. Hạnh phúc đơn giản là như thế nhưng có mấy người đạt được hạnh phúc?

_Anh có hối hận không Tuấn Khải? Hối hận vì đã đi cùng em. – Vương Nguyên lên tiếng khi nhìn thấy đôi mắt xa xăm của anh.

_Có! Anh hối hận... -Tuấn Khải mỉm cười -... nhưng hối hận vì bản thân tại sao không quyết định cùng em bỏ đi sớm hơn, nếu như vậy em sẽ không năm lần bảy lượt đòi xa anh.

_Đồ ngốc!

_Ừh! Anh ngốc lắm, vì vậy em không được bỏ tên ngốc này lại một mình, tên ngốc này sẽ chết mất nếu không có ai đó bên cạnh đấy.

_Ngốc!

Chuyến xe vẫn lao nhanh về phía trước, mang theo nụ cười cùng với niềm hy vọng được sống một lần nữa vì chính mình. Trốn chạy... đôi khi cũng có ý nghĩ của nó

Hạnh phúc.

End chap 39

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro