Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_Tuấn Khải ah! Anh thấy sao?

Bước và ngôi nhà nhỏ màu trắng đơn giản,Tuấn Khải gật gù xem xét xung quanh. Nơi này nếu ba người thì không có vấn đề gì, phòng ốc cũng khá sạch sẽ khang trang. Với giá 500 ngàn tệ/tháng thì cũng không gọi là quá mắc mỏ.

_Anh thấy được đấy!

_Chúng ta mua nó luôn được không? – Vương Nguyên hỏi lại một lần nữa – Thay vì mỗi tháng phải trả tiền nhà chúng ta sẽ mua hẳn nó để tiết kiêm được một khoản lớn đấy. Điện nước cũng sẽ rẻ hơn.

_Nhưng anh...

_Em còn mà, anh quên rằng em cũng có tài khoản sao – Vương Nguyên mỉm cười siết chặt tayTuấn Khải – Dì ơi, chúng cháu muốn mua căn nhà này. Dì bán cho chúng cháu nhé, chúng cháu sẽ trả tiền mặt sòng phẳng cho dì.

_Căn nhà này chúng tôi cũng muốn bán vì chúng tôi cũng sắp định cư ở Mỹ, nhưng chưa có ai mua nên mới quyết định cho mướn. Nếu hai người quyết định mua thì chúng tôi bán.

_Giá của nó là bao nhiêu ạ?

_50 triệu. Cậu đồng ý giá đó, chúng tôi sẽ để lại đồ đạc ở đây luôn.

_Dạ được! Chúng ta làm hợp đồng đi dì – Vương Nguyên nhanh miệng.

_Được! Hiếm thấy người nào mau lẹ như cậu, hai cậu là vợ chồng àh?

_Dạ! Chúng cháu là vợ chồng! Đây là vợ cháu, em ấy đang mang thai đấy! -Tuấn Khải hứng khởi nói

_Ồ, chúc mừng hai người nhé! Mời theo tôi.

Chỉ với buổi sáng,Tuấn Khải và Vương Nguyên đã nắm giữ giấy tờ ngôi nhà nhỏ nhắn của họ sau khi trả tiền sòng phẳng. Ngôi nhà được đứng dưới cái tên của cả hai người – KhảiNguyên.

_WOA,Tuấn Khải AH! Anh xem này, chúng ta bỏ ra 50 triệu nhưng lại lời đấy, có cả máy giặt, chén đĩa đều có, không cần phải mua thêm gì cả. – Vương Nguyên hào hứng khi cùng anh tham quan ngôi nhà.

_Bây giờ đó là nhà của chúng ta!

_Ưh!

Mở cửa sổ để gió thổi bay tóc cậu,Tuấn Khải mỉm cười khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Vương Nguyên. Không còn một Vương Nguyên luôn sống vì người khác, không còn một Vương Nguyên với gương mặt ủ rũ không sức sống, không còn là một Vương Nguyên với tiếng khóc khiến người khác đau lòng. Chỉ còn một Vương Nguyên tràn đầy sức sống đang hạnh phúc trong ngôi nhà nhỏ bé này. Anh cũng vậy, không còn là một Tuấn Khải – Giám đốc BL, không còn là một kẻ nghiện sex và sống phóng túng nữa. Cả hai đã thay đổi, nhưng sự thay đổi này đem lại hạnh phúc mỹ mãn trong tương lai.

Vòng tay quanh eo của Vương Nguyên và kéo cậu gần với mình,Tuấn Khải tựa cằm mình lên vai cậu và cùng nhìn về phía trước. Nơi này chủ yếu là những công ty có quy mô nhỏ nhưng anh nghĩ mình sẽ tìm được một công việc ổn định để nuôi sống ba người. Ba anh tuy có sức mạnh kinh tế nhưng không hẳn ông có thể quản hết tất cả những công ty lớn nhỏ của đất nước này. Nhất là những nghành nghề không liên quan đến việc sản xuất mỹ phẩm. Ông sẽ không thể triệt hết đường sống của anh và cậu được.

_ Vương Nguyên ah...

_Huh?

Bất ngờ với nụ hôn củaTuấn Khải khi Vương Nguyên quay mặt lại, cậu mỉm cười và đáp lại nụ hôn khát khao của anh. Đã bao lâu rồi cậu không chạm vào môi của anh? Đã bao lâu rồi cậu không được anh ôm trong vòng tay? Đến bây giờ, cậu có thể cảm nhận rõ cơ thể anh đang bên cạnh mình nóng ấm, cậu cảm nhận được hơi thở của anh và cảm nhận được nụ cười của anh khi đang hôn mình. Nhớ lắm, đến bây giờ cậu mới biết... cậu cần anh nhiều đến thế.

Hé miệng đểTuấn Khải đi vào bên trong, cho anh tận hưởng tất cả hương vị và khám phá từng ngóc ngách bên trong khoang miệng cậu, lưỡi anh tham lam cuốn lấy lưỡi cậu, khao khát, si mê. Nụ hôn càng lúc càng sâu khiến cậu không thể thở nổi nhưng anh vẫn chưa có ý định buông tha cậu. Cơ thể cậu được anh ôm chặt vào lòng trong khi chiếc lưỡi không ngừng mút mát lưỡi cậu khiến cậu bật ra tiếng rên thỏa mãn.

_Bây giờ thì không được!

Đẩy anh ra khi cảm nhận một vật thể căng cứng đang chạm vào người, Vương Nguyên lắc lắc ngón tay trước khi nhón chân hôn anh một lần nữa.

_Chỉ được hôn thôi!

_Tuân lệnh, bà xã.

Cười khúc khích khi Tuấn Khải chào theo kiểu nhà binh, Vương Nguyên cảm thấy cuộc sống hạnh phúc của mình đang mở ra. Thật sự rất thoải mái. Cuối cùng... mơ ước có một mái nhà ổn định cùng người mình yêu của cậu đã thành hiện thực.

...

_Ngày mai anh sẽ đi xin việc. -Tuấn Khải vuốt ve bụng của Vương Nguyên và đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. – Con ở nhà đừng có hành mẹ đấy biết không? – Anh ấn ấn vào bụng cậu.

_Mới có ba tháng, biết nghe sao?

_Biết chứ! Thể nào con cũng nghe thôi.

Trên chiếc giường không mềm mại như giường nhà anh, không có mái lạnh trong phòng cũng không có nhiều đồ vật đắt giá, chỉ có cái quạt trần kêu cót két và ánh đèn ngủ leo lét nhưng lại rất ấm áp. Ngày mai Tuấn Khải đi tìm việc, cậu cũng sẽ tìm việc gì đó nhẹ nhàng nhưng đem lại thu nhập kha khá để phụ anh. Không thể hoàn toàn dựa vào anh được, như thế thật cực khổ cho anh quá.

_Mai em cũng sẽ xin một việc gì đó để làm. – Vương Nguyên nghiêng đầu nhìnTuấn Khải đang chơi đùa với bụng mình, trong lòng thầm hỏi con mình có cảm nhận được không.

_Không cần đâu, anh sẽ đi làm nuôi cả gia đình mình.

_Em chỉ xin những việc nhẹ thôi, làm việc tại nhà mà... Không sao đâu! Ở quê thì nhiều việc để làm lắm, chúng ta không sợ chết đói đâu.

_Ưhm, ngủ đi em, hôm nay cũng mệt rồi!

_Ừh!

Bình thản khép đôi mắt mệt mỏi của mình trong vòng tay củaTuấn Khải, Vương Nguyên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Bên cạnh cậu,Tuấn Khải vẫn đang suy nghĩ rất nhiều điều, anh sẽ đi tìm những việc không liên quan đến mỹ phẩm, anh sẽ làm chăm chỉ. Anh suy nghĩ về ba mình, ông đã già yếu, anh thật sự không muốn để ông lại một mình giữa thương trường đầy cạm bẫy này. Tuy ông lăn lộn thương trường đã nhiều năm nhưng không hẳn sẽ không thất bại. Bao nhiêu tập đoàn nhòm ngó BL nhưng một món ăn béo bở, nhất là Blue Design, tuy rằng hai người là bạn của nhau nhưng ông Vươngkhông ngừng cảnh báo anh rằng, tập đoàn có thể gây hại đến BL đứng đầu là Blue Design.

Không nghĩ nữa... không nghĩ nữa, mình có Vương Nguyên bên cạnh. Tạm thời mình sẽ sống với Vương Nguyên đến khi em ấy sinh con. Hy vọng đứa bé sẽ khiến ba tha thứ cho mình và Vương Nguyên.

Ôm Vương Nguyên trong vòng tay, anh hôn lên môi cậu một lần nữa trước khi chìm vào giấc ngủ không mộng mị.

...

...

_Lão Hàn àh! Tôi sai rồi phải không?

_Lão gia! Đừng uống nữa, nó không có lợi cho sức khỏe của ông đâu.

Nhẹ nhàng lấy ly rượu từ tay ông Vươngvà để sang một bên, lão quản gia già đau lòng khi nhìn thấy ông chủ mà mình trông nom từ nhỏ đến bây giờ lộ ra vẻ đau đớn và thất vọng. Thật giống với khi bà chủ của ông qua đời, ông Vươngcũng uống rượu và hỏi ông :"Tôi sai rồi phải không?"

_Tôi cấm nó yêu Vương Nguyên, tôi làm mọi cách để chia lìa tụi nó ra. Và bây giờ... tôi mất nó...

_Lão gia!

Ông Vươnglắc đầu khi lau nhanh nước mắt của mình, lần thứ hai ông rơi nước mắt vì đau lòng. Lần thứ nhất là khi bà Vương qua đời và lần thứ hai khi ông mất Tuấn Khải. Ông tự hỏi tại sao tình yêu lại có sức mạnh ghê gớm đến thế, nó khiến một người ngang tàng như Tuấn Khải phải cúi đầu, nó khiến một người lạnh lùng thủ đoạn như ông phải rơi nước mắt.

_Trên đời này có bao nhiêu đứa tốt hơn thằng đó, sao nó không chọn chứ? Tại sao cứ phải là thằng đó? Nó là Callboy ông hiểu không? – Ông Vươnggiận dữ nhìn lão quản gia của mình – Nó ngủ với bao nhiêu người, rồi nó sẽ vứt bỏTuấn Khải khi không còn gì chu cấp cho nó nữa. Ông thấy không? Lần đầu tiên tôi thử tin lời nói của một callboy và kết quả là tôi mấtTuấn Khải, tôi mấtTuấn Khải...

_Lão gia ah!

_Tôi thật sự không hiểu... Mặt mũi của Vươnggia để ở đâu trong lòng nó? Danh dự của Vương gia để ở đâu? Mẹ của nó để ở đâu nữa rồi? Bây giờ trong lòng nó chỉ có thằng callboy đó. Ông nói xem, tôi phải làm như thế nào để đemTuấn Khải trước đây của tôi trở về đây? Lão Hàn, ông chỉ tôi đi! Tại sao tôi thắng người ta được nhưng không thể thắng một thằng callboy chứ? Tại sao vậy? Hai mươi mấy năm bên tôi... không bằng mấy tháng bên thằng đó sao?

_Lão gia! Ông đừng quá tức giận, nó sẽ ảnh hưởng đến tim của ông! Lão gia! Tôi xin ông, đừng quá tức giận được không?

_Vì sao tôi phải giấu nó tôi bị bệnh tim? Vì tôi không muốn nó lo lắng cho tôi mà ảnh hưởng đến tương lai của nó, tôi đã làm mọi thứ vì nó nhưng tại sao tôi vẫn mất nó chứ? Rốt cuộc nó có xem tôi là cha nó không vậy? Tôi có còn là cha nó nữa không?

Ôm lấy ông Vương, Han quản gia dỗ dành như khi ông còn nhỏ. Đối với lão, ông luôn là bé Vươngcủa lão, đứa trẻ dễ thương và hồn nhiên bị vấy bẩn bởi mưu kế của người lớn, của những trò đấu đá ngầm với nhau và để sinh tồn. Cậu bé dễ thương phải sống trong thủ đoạn, sống trong mưu kế hãm hại lẫn nhau. Bé Vươngcủa lão vốn là một người rất nhạy cảm và dễ khóc nhưng thời gian trôi qua khiến lão không còn thấy giọt nước mắt nào vương trên mắt của bé Vương nữa. Cho đến khi cậu bé của lão lấy vợ, sinh con và khi người vợ mà bé Vươngyêu thương nhất qua đời, giọt nước mắt đã rơi... Lão lại nhìn thấy một bé Vươngnhạy cảm và hay khóc, một bé Vương dễ bị tổn thương... Bé Vương của lão...

_Lão Hàn àh! Tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm sao đây? Tôi muốnTuấn Khải trở về, tôi muốn nhìn thấy mộtTuấn Khải chơi bời như trước kia.

_Hay là.... Chấp nhận được không? – Lão Hàn hỏi khẽ.

_KHÔNG! Tôi không thể để danh dự của Vương gia bị hủy trong tay nó được. Tôi nhất định sẽ mangTuấn Khải trở về cho dù phải dùng thủ đoạn tàn độc nhất.

_Lão gia ah! Vì sao lại cố chấp như thế? Danh dự của Vương gia có bằngTuấn Khải không? – Lão Hàn nhíu mày – Tại sao không thử học cách chấp nhận?

_Đừng nói nữa, tôi không thể! Nhất định không thể! Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận thằng callboy đó bước vào Vươnggia nửa bước.

_Lão gia...

Lão Hàn im lặng khi nhìn thấy đôi mắt giận dữ của ông Vương. Lão biết đến phút này, lão chỉ có thể bên cạnh ủng hộ ông. Một khi ông đã quyết định thì không bao giờ thay đổi. Tại sao phải như thế? Tại sao ông luôn cố chấp? Tại sao không thử học cách chấp nhận một lần?

End chap 40

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro