Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Xin lỗi... chỗ chúng tôi đã đủ người rồi!]

[Xin lỗi.... chúng tôi vừa mới tuyển người xong.]

[Xin lỗi... Anh rất có năng lực nhưng chúng tôi không thể trả lương cho anh theo đúng năng lực được, chúng tôi không thể thuê anh... Rất tiếc!]

...

Thở dài khi bước ra khỏi công ty thứ 6 với bộ hồ sơ xin việc.Tuấn Khải thật không nghĩ rằng ba mình lại có thể tuyệt tình như thế với anh. Dám chắc rằng, tất cả công ty lớn nhỏ trên cả nước đều nhận được fax kèm hình ảnh của anh, không cho anh xin việc đây mà. Ông đã quyết tâm như thế thì anh cũng phải quyết phải tìm được việc làm. Anh không tin ở Thiên Tân này không có nơi để anh làm.

...

_YA! CẨN THẬN CHÚT, COI CHỪNG ĐẤY!... SAO ANH KHÔNG ĐỘI NÓN BẢO HỘ? MUỐN CHẾT ÀH? YA... YA, YA!

Nghiêng người khi nghe thấy tiếng ồn ào ở trong một con hẻm nhỏ, có vẻ đây là một công trường. Được, nếu ba anh đã như thế, anh sẽ đi làm công nhân...

Nghĩ là làm,Tuấn Khải vội rẽ vào con đường và mỉm cười khi họ dán bảng thông báo tuyển người

_Anh gì ơi! Cho tôi hỏi... -Tuấn Khải nói bước lại gần người đang la mắng những công nhân.

_Có chuyện gì?

_Ở đây cần tuyển người phải không?

_Đúng!

_Tôi muốn xin vào làm.

Trưởng công ngạc nhiên khi nhìn thấy một thanh niên trắng trẻo điển trai, trên người lại có mùi công tử như thế mà xin vào làm công việc nặng nhọc như thế này sao? Không chắc chắn lắm, hắn hỏi lại lần nữa

_Anh làm?

_Đúng! Tôi làm, tôi khỏe lắm. -Tuấn Khải vội gật đầu.

Ánh mắt nghi hoặc lại quét lên xuống người anh,Tuấn Khải cảm thấy bản thân nếu không chứng tỏ chút bản lĩnh thì chắc chắn không được thuê. Anh vội vã cởi áo khoác và áo sơ mi ra để vác hai bao xi-măng cùng một lượt và chạy đến chổ cần để. Điều này khiến chủ công cảm thấy tin tưởng vào sức khỏe của anh.

_Được rồi! Tôi nhận anh. Lương ở đây cũng không cao lắm nhưng cũng tạm đủ. Mỗi ngày sau giờ làm việc anh sẽ nhận lương từ tôi, tùy theo mức độ làm việc của anh.

_Tôi có thể biết lương mỗi ngày là bao nhiêu không? -Tuấn Khải phấn khởi hỏi, cuối cùng anh cũng đã tìm được việc làm.

_Nếu anh siêng năng chăm chỉ, lương có thể sẽ lên đến 50.000 tệ mỗi ngày.

Trong đầu anh nhanh chóng tính toán cho cả tháng, mỗi ngày đều được 50 ngàn thì một tháng sẽ được 1,5 triệu tệ. So với lương khi anh còn làm Giám đốc ở BL thì đây chỉ đáng với mức lương 1 ngày của anh, nhưng trong tình cảnh này, như thế đã rất lớn rồi.

_Được! Bao giờ tôi mới vào làm?

_Ngay hôm nay, theo tôi đi ký hợp đồng, tôi sẽ giao việc cho anh.

_Cám ơn!

Tuấn Khải nhìn lên bầu trời xanh, anh nhất định sẽ sống tốt, sẽ sống thật tốt và hạnh phúc, anh sẽ cho ba của mình thấy rằng anh không bao giờ chết đói khi ở bên ngoài.

...

...

_Woa! Cậu làm nhanh quá! Cậu có làm nghề này trước đây không vậy?

_Dạ không! Nhưng con thường hay nấu ăn vội nên cũng quen.

Vương Nguyên cười nói vui vẻ với những người phụ nữ gần nhà mình khi cùng họ bóc vỏ tỏi. Chỉ với buổi sáng đi làm quen, cậu đã nhanh chóng kết thân với họ và cùng họ làm việc. Họ cũng là nội trợ ở nhà nên thời gian rãnh rỗi họ hay bóc vỏ tỏi để kiếm thêm thu nhập. Mỗi một ký tỏi được bóc bỏ cậu sẽ được 10000 tệ, như thế cũng tạm thời góp thêm thu nhập cho gia đình. Số tiền trong tài khoản cậu sẽ không dùng đến phòng khi đến ngày sinh sẽ không phải túng thiếu nữa. Bây giờ thai hãy còn nhỏ nên không cần dùng đến tiền trong đó.Tuấn Khải cũng sẽ tìm được việc làm nên cậu cũng không mấy lo lắng.

_Tôi ở đây 30 năm rồi mới thấy một người đẹp như cậu đấy!

_Đúng! Tôi cũng thế đấy, chồng cậu tốt phước quá mới cưới được cậu đấy! – Một người nữa phụ họa.

_Dạ, cám ơn ạ! Cháu cũng mới dọn tới thôi. Sau này chúng cháu còn làm phiền các dì nhiều lắm!

_Trời ơi! Con tôi mà ăn nói lịch sự như cậu thì còn gì bằng chứ?

_Đúng đấy, tôi mà có đứa con dâu như cậu Vương chắc tôi bỏ con ruột tôi quá! Ha ha ha ha.

Vương Nguyên cười rạng rỡ khi nói chuyện với những người ở đó. Họ nói chuyện rất thẳng thắn và vui vẻ, họ không cần biết quá khứ cậu là ai và đã làm gì, họ đơn giản muốn thắt chặt tình hàng xóm với nhau thôi.

Trưa rồi màTuấn Khải chưa về?

Vừa nghĩ đếnTuấn Khải, điện thoại của Vương Nguyên đã reo lên. Những dì hàng xóm tủm tỉm cười khi nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của Vương Nguyên khi nghe máy khiến cậu cũng xấu hổ theo.

_Alô!

"Vương Nguyên ah! Anh tìm được việc làm rồi, anh không thể về nhà ăn cơm được, em ăn một mình được không?"

_Anh tìm được việc gì? – Vương Nguyên gật đầu chào những người hàng xóm khi họ có ý chào cậu để trở về lo bữa trưa.

"Anh... anh làm nhân viên bán xe hơi. Anh làm ở đó nguyên ngày, đến 5h mới về."

_Dạ được! Ngày mai em sẽ làm cơm cho anh mang theo, ăn ở ngoài... e lo không đủ chất đâu.

"Được rồi Vương Nguyên! Anh đi ăn cơm đây, em nhớ ăn nhiều vào, đừng có để bụng đói, muốn ăn cái gì thì nhắn cho anh, anh sẽ mua về, được chứ?"

_Dạ được!

"Anh yêu em"

Cười hạnh phúc khi đặt điện thoại bên cạnh mình, Vương Nguyên tiếp tục bóc nốt số tỏi còn trong rổ. Cậu đã nhận lấy một lúc 10 kg để làm dần từ sáng đến chiều.

"Tinh tong"

_Chờ chút ạ!

Vương Nguyên vội đi ra cổng nhưng cậu không thấy ai phía trước, dưới đất chỉ có một cành hoa hồng đỏ rực với tờ giấy nhỏ được đính bên cạnh.

"Tặng Vương Nguyên!"

_Ai thế nhỉ? – Vương Nguyên ngạc nhiên bước ra cửa để xem có người nào đi qua lại không nhưng con đường hoàn toàn vắng vẻ. Một lúc sau, cậu ôm nghi hoặc cùng đóa hoa bước vào nhà.

Cậu không để ý rằng, ở bức tường đối diện có một cậu bé nép phía sau với nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời, đôi mắt không ngừng trông về phía của Vương Nguyên dù rằng cánh cổng trắng đã khép tự lúc nào.

Cậu ấy nhận hoa rồi! nhận hoa rồi! Hi hi hi hi

...

...

"Em như thế nào rồi?"

Xóa vội tin nhắn, Trí Hách ném điện thoại lên giường và lấy gối ụp lên mặt mình. Anh muốn nhắn tin cho cậu biết bao, muốn được nói chuyện với cậu biết bao nhưng suy nghĩ lại, anh lấy tư cách gì để hỏi thăm cậu. Bạn? Không! Anh không muốn làm bạn cậu. Người yêu? Không! Cậu không hề yêu anh. Anh em? Không! Vương Nguyên không phải là em của anh. Vậy anh lấy tư cách gì đây? Một người quan tâm sao? Anh không biết. Nhiều lần dặn với lòng rằng không được liên lạc với Vương Nguyên nữa, phải quên Vương Nguyên đi vì cậu đã có một nơi vững chắc cho cuộc đời mình. Nhưng... anh nhớ cậu quá...

Chạm nhẹ vào môi mình, Trí Hách còn nhớ rất rõ ràng cảm giác kỳ lạ trong lòng mình khi ấy. Muốn khép miệng lại để tận hưởng vị ngọt của Vương Nguyên, muốn nhắm mắt lại để say đắm nụ hôn bất ngờ ấy, muốn đem cậu ôm chặt trong lòng biết bao. Vị ngọt của Vương Nguyên mang lại... anh không bao giờ quên được...

"CỘP"

Bàn tay vô tình làm rơi thứ gì đó xuống đất, Trí Hách nghiêng đầu nhìn xuống, đó là nhật ký của Ái Nhi... Quyển nhật ký ghi lại tội lỗi của Châu Hạo Khiêm...

"Ngày.... Tháng... năm...

Nhật ký àh, tớ nói với nhật ký một tin mừng nhé... Tớ có thể nhìn thấyTuấn Khải mà trong lòng không còn đau lòng nữa rồi.... Tớ tình cờ nhìn thấy anh ấy đi với một cô gái ở siêu thị, anh ấy thật sự vẫn phong độ như vậy, vẫn đẹp trai như vậy, cử chỉ vẫn dịu dàng như vậy, cô gái đó cũng giống như tớ ngày đó, vui vẻ bên anh. Nhật ký biết không, tớ cũng không ngờ rằng bản thân lại có thể mỉm cười nhìn anh ấy như vậy. Những hình ảnh tái hiện trong đầu như một kỷ niệm thật đẹp và tớ không hề cảm thấy ganh tỵ hay đau lòng gì cả. Mong rằng cô ấy chính là một nửa thật sự củaTuấn Khải...

Nhật ký biết tại sao tớ có thể nhìn thấyTuấn Khải mà hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp không? Là nhờ Hạo Khiêm đấy, Hạo Khiêm thật sự là một người đàn ông rất tốt và chu đáo, anh ấy rất giỏi an ủi người khác và điều đó khiến tớ có thể vui vẻ mà sống đến bây giờ. Tớ thật sự cảm thấy tiếc cho người vợ đã ruồng bỏ anh ấy, một người đàn ông tốt như thế mà không biết nắm bắt, không biết trân trọng, không biết giữ gìn. Thật sự là tiếc phải không nhật ký?

...

Ngày.... Tháng....năm....

Hôm nay gọi điện cho anh hai, anh hai đi làm thêm rồi. thương anh hai nhất thế giới, anh hai không những vừa đi học vừa đi làm mà còn gởi tiền về cho tớ ăn học nữa. Không cho tớ đi làm để phụ anh hai gì cả. Ghét anh hai nhiều nhiều nhưng thương anh hai nhiều hơn. Anh hai ơi, khi nào em ra trường, em sẽ làm nuôi lại anh hai nhé, khi đó anh hai chỉ cần tìm một chị dâu cho em là được rồi, là nam hay nữ gì cũng được nhưng nhất định phải quản được anh, nhớ nhé!

Trông chờ chị dâu tương lai, em yêu chị!

...

Ngày.... Tháng... Năm...

Oa! Hôm nay Hạo Khiêm... Hạo Khiêm gọi mình là Nhi Nhi? Mình có nghe lầm không? Ngay cả anh hai còn không gọi mình như thế... Tự nhiên thích quá nhật ký àh....

...

Ngày...tháng...năm...

Nhật ký ơi! Hôm nay tớ vui lắm, tớ được Hạo Khiêm tặng hoa này. Nhật ký biết vì sao không? Kỉ niệm 3 tháng quen nhau của chúng tớ đấy, anh ấy thật tốt làm sao.... Đến bao giờ mình mới có thể gọi anh ấy bằng anh đây? Gọi trước mặt anh ấy...

...

Ngày... tháng... năm

Một tuần... Anh ấy phải đi công tác một tuần. Thật là buồn khi không được nhìn thấy anh ấy. Đó giống như một thói quen rồi nhật ký àh! Mỗi ngày đều được nhìn thấy anh ấy, nhìn thấy anh ấy cười, nghe anh ấy nói chuyện... Một tuần trôi qua thật nhanh nhé, để tớ có thể nhìn thấy anh ấy... Tớ quyết định rồi, tớ sẽ nói với anh ấy rằng tớ yêu anh ấy. Tớ biết con tim tớ đã hướng về anh ấy, tình yêu này khác hẳn khi đối với Tuấn Khải... Tớ biết rồi... chỉ là một thoáng ngẩn ngơ trướcTuấn Khải nhưng lại là yêu suốt đời với Hạo Khiêm... Tớ yêu Hạo Khiêm... Tớ không cần người ta nói gì, tớ không quan tâm đến tuổi của tớ và anh ấy cách xa bao nhiêu, anh ấy đã li dị và chưa có con, tại sao tớ lại không thể yêu thương anh ấy và làm vợ anh ấy chứ? Tớ tin rằng anh ấy cũng yêu tớ nhưng sợ tớ từ chối nên không dám nói... Tớ tin rằng tớ sẽ hạnh phúc, nhật ký àh... Cầu nguyện cho tớ nhé!

...

Ngày.... Tháng.... Năm....

Mới có 1 ngày mà cảm thấy buồn quá nhật ký àh... chẳng có hứng thú để làm gì cả, chẳng muốn gọi điện cho anh hai...

...

Ngày.... Tháng... Năm...

Ba ngày rồi, gọi điện thì anh ấy không bắt. Chắc là công việc bề bộn lắm đây, thương Hạo Khiêm quá... Gọi điện hỏi thăm anh hai thôi.

...

Ngày... Tháng... Năm...

Năm ngày trôi qua giống như năm thế kỷ vậy... sao Hạo Khiêm chẳng gọi hay nhắn tin một câu cho mình an tâm. Anh ấy có chuyện gì sao? Lo lắng quá! Mong rằng công việc thuận lợi. Cơ mà anh ấy làm gì nhỉ? Hình như anh ấy không có nói... nhà anh ấy ở đâu? Chắc là mình không có hỏi rồi... mình thật là đoảng mà.

...

Ngày.... Tháng.... Năm...

Bảy ngày rồi! Bảy ngày trôi qua rồi nhưng sao anh ấy vẫn chưa chịu gọi cho tớ? Lo quá nhật ký ạ! Tớ như ngồi trên đống than vậy...

...

Ngày... Tháng... Năm...

"Nhi Nhi ah!... anh... anh yêu em... Trong một tuần anh không dám nhắn tin hay gọi điện cho em vì anh sợ... Anh sợ anh sẽ không thể tập trung làm việc và quay trở về... Anh sợ... chúng ta cách biệt tuổi quá xa nhưng... anh yêu em."

Thấy không nhật ký, anh ấy yêu tớ... Thật ký không nhìn thấy đôi mắt chân thành của anh ấy đâu. Anh ấy... anh ấy.... ai nói Hạo Khiêm xấu trai? Anh ấy thật phong độ, anh ấy thật tuyệt vời... tớ... tớ đã chấp nhận rồi đấy nhật ký àh... Anh ấy đã vui lắm... Lần đầu tiên anh ấy hôn tớ... nụ hôn ... lạ lẫm làm sao... Nhưng thật ngọt ngào...

...

Ngày... Tháng... Năm...

Nhật ký... Anh ấy muốn tớ... anh ấy...anh yêu tớ quá nhiều nhật ký àh...Tớ có nên... tớ cũng yêu anh ấy nữa...

...

Ngày... Tháng... Năm...

Nhật ký àh... Tớ đã... đã.... Xấu hổ quá... không nói đâu! Anh hai ah! Em sắp làm anh ngạc nhiên rồi. Em sẽ dẫn về một em rể đáng tự hào cho anh. Hạo Khiêm ah... em đã trao tất cả cho anh, vì thế... anh phải chịu trách nhiệm cả đời nhé...

...

Ngày... Tháng... Năm...

Mới đó mà đã 7 tháng rồi, chúng tớ yêu nhau được 7 tháng rồi đó. Ngày nào... ngày nào anh ấy cũng muốn... Ôi~ thật là... đàn ông trung niên thường có nhu cầu cao sao?

Dạo này tớ thấy khó chịu lắm nhật ký ạ, cách đây 3 tháng tớ đã buồn nôn rồi, chứng rối loạn tiêu hóa của tớ hành hạ tớ đây mà... Mỗi lần cùng anh ấy... lại muốn nôn nhưng tớ cố kiềm lại. Nhiều lần định đi bác sĩ khám nhưng mà nghe mùi thuốc sát trùng lại muốn nôn mửa. Cuối cùng đành mua thuốc uống tại nhà luôn. Cũng may là nó hết.

Dạo này tớ mập lên thì phải, quần áo chật hết cả. Ngực... ngực cũng... hơi nở.... ngượng quá... phải tập thể dục thôi, không thì chưa đám cưới đã không mặc được áo cô dâu rồi. Hạo Khiêm bảo rằng anh ấy sẽ dành cho tớ một ngạc nhiên thú vị đây, không biết khi nào anh ấy nói nữa. thật là hồi hộp

...

Ngày... Tháng... Năm...

Hai tháng nữa anh hai về nước rồi, sắp tốt nghiệp rồi. Nhanh thật! Anh hai cố lên! Em ủng hộ hết mình, anh hai mau về để xem mặt em rể tương lai nhé!

...

Ngày... Tháng... Năm...

Nhật ký àh... Tớ... Tớ có thai rồi... thai tớ đã 6 tháng rồi... Tớ có thai rồi nhật ký àh... Bác sĩ nói vì tớ uống thuốc tiêu hóa ở tháng thứ ba nên thai không hành và cũng không phát triển được. Cũng may mắn cơ thể tớ khỏe mạnh nên bé mới có thể an toàn tới giờ. Tớ... xém chút nữa tớ đã giết bé con của tớ rồi, tình yêu của tớ và Hạo Khiêm... tình yêu của tớ đấy, ngày mai tớ sẽ nói cho Hạo Khiêm biết, sẽ dành cho anh ấy một sự ngạc nhiên thú vị. Rồi anh ấy sẽ nhảy cẩng lên như con nít cho mà xem...

Cơ mà dạo này... sao Hạo Khiêm ít gặp mình... Anh ấy nói phải đi công tác xa... Lại đi công tác xa, làm doanh nhân thật không rảnh rỗi chút nào, mệt chết đi được...

Àh! Anh ấy vẫn chưa đưa mình về nhà anh ấy chơi nữa. Không lẽ... định làm mình bất ngờ bằng cách đó sao? Hi hi hi

..."

Một lần nữa ném quyển nhật ký đáng thương vào góc tường, gương mặt Trí Hách đỏ lên vì giận. Tại sao... tại sao Ái Nhi lại ngây thơ đến như vậy, lại trong sáng đến như vậy để rồi mất tất cả mọi thứ về tay hắn. Ái Nhi đã làm gì nên tội để nhận lấy sự trừng phạt đau đớn như thế này? Nước mắt ướt đẫm gương mặt gầy gò của anh. Anh nhớ Ái Nhi bé nhỏ của anh, anh nhớ đứa em gái hứa chăm sóc anh cả đời, anh nhớ đứa em gái nói yêu chị dâu tương lai... Anh nhớ cô... Ái Nhi đáng thương...

Ái Nhi ah!

Ngày... Tháng... Năm...

Nhật ký àh... Tớ... Tớ có thai rồi... thai tớ đã 6 tháng rồi... Tớ có thai rồi nhật ký àh... Bác sĩ nói vì tớ uống thuốc tiêu hóa ở tháng thứ ba nên thai không hành và cũng không phát triển được. Cũng may mắn cơ thể tớ khỏe mạnh nên bé mới có thể an toàn tới giờ. Tớ... xém chút nữa tớ đã giết bé con của tớ rồi, tình yêu của tớ và Hạo Khiêm... tình yêu của tớ đấy, ngày mai tớ sẽ nói cho Hạo Khiêm biết, sẽ dành cho anh ấy một sự ngạc nhiên thú vị. Rồi anh ấy sẽ nhảy cẩng lên như con nít cho mà xem...

Cơ mà dạo này... sao Hạo Khiêm ít gặp mình... Anh ấy nói phải đi công tác xa... Lại đi công tác xa, làm doanh nhân thật không rảnh rỗi chút nào, mệt chết đi được...

Àh! Anh ấy vẫn chưa đưa mình về nhà anh ấy chơi nữa. Không lẽ... định làm mình bất ngờ bằng cách đó sao? Hi hi hi

..."

Một lần nữa ném quyển nhật ký đáng thương vào góc tường, gương mặt Trí Hách đỏ lên vì giận. Tại sao... tại sao Ái Nhi lại ngây thơ đến như vậy, lại trong sáng đến như vậy để rồi mất tất cả mọi thứ về tay hắn. Ái Nhi đã làm gì nên tội để nhận lấy sự trừng phạt đau đớn như thế này? Nước mắt ướt đẫm gương mặt gầy gò của anh. Anh nhớ Ái Nhi bé nhỏ của anh, anh nhớ đứa em gái hứa chăm sóc anh cả đời, anh nhớ đứa em gái nói yêu chị dâu tương lai... Anh nhớ cô... Ái Nhi đáng thương...

Ái Nhi ah!

End chap 41

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro