Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Hôm nay anh làm mệt lắm không?

_Đi làm thì phải mệt rồi!

_Ăn thêm đi!

Vương Nguyên mỉm cười gắp thịt để thêm vào chén choTuấn Khải, anh trông rất mệt mỏi và da anh cũng sạm hơn trước rất nhiều. Cậu định hỏi nhưng nghĩ rằng trong lúc ăn không nên hỏi quá nhiều,Tuấn Khải sẽ mệt và sẽ bực bội trong người. Cậu sẽ hỏi anh khi cả hai sắp đi ngủ.

_Hôm nay trên bàn có thêm một cành hồng àh? -Tuấn Khải để ý cành hồng đỏ thắm trong lọ.

_Có người đặt trước cổng nhà, có kèm theo tờ giấy tặng cho em nữa.

_Chúc mừng em, em có fan rồi đấy! -Tuấn Khải cười lớn và xoa đầu Vương Nguyên – Nhớ là em có thai rồi nhé, đừng có làm vỡ trái tim người ta đấy!

_Ngốc! Ai mà thích em!

Bữa cơm đơn giản với một món canh và một món mặn,Tuấn Khải hôm nay thật đói bụng, có lẽ làm việc lao động chân tay khiến cơ thể anh cần nhiều chất dinh dưỡng hơn. So với lúc trước, anh đã ăn gấp đôi rồi.

_Mỏi không? Để em đám bóp cho.

Tuấn Khải ngã người lên giường đểTuấn Khải xoa bóp cho mình. Cậu xoa bóp rất hay, thoáng chốc, cơ thể rã rời của anh đã nhanh chóng thoải mái, đôi mắt bắt đầu trĩu nặng nhưng anh vẫn chưa muốn ngủ...

_Anh àh! Anh làm công việc gì ở chỗ bán xe vậy? – Vương Nguyên nhẹ nhàng xoa bóp cho anh, khi thấy anh thoải mái mới bắt đầu hỏi.

_Anh làm nhân viên bán xe hơi.

_Nhưng sao... da anh sạm hơn thường ngày...

_Àh! Bốn phía đều làm bằng kính nên nắng chiếu vào đó mà, da anh cũng có trắng trẻo như em đâu. Em đó, bóc tỏi thì bóc tỏi nhưng đừng cố quá, mệt thì đi nghỉ, biết chưa?

_Dạ!

Vương Nguyên mỉm cười và tiếp tục xoa bóp choTuấn Khải, cậu rất thành thục việc này vì cậu vẫn thường xoa bóp cho bà Dịch khi bà còn sống. Trong bệnh viện, nhất là những khi vào thuốc, bà không thể đi lại nhiều, tay chân đều rất mỏi mệt. Những lúc ấy, cậu đã giúp tay chân bà thoải mái hơn. Bây giờ lại có dịp dùng lại, Vương Nguyên đảm bảo sẽ khiếnTuấn Khải thật thoải mái mà ngủ ngon.

_Lại đây Vương Nguyên!

Kéo cơ thể Vương Nguyên lại gần mình,Tuấn Khải đặt lên môi cậu một nụ hôn. Anh thật sự muốn vào trong cậu nhưng không thể, thai nhi đang ở tháng thứ ba, tuyệt đối không thể vận động mạnh được. Mặc dù bác sĩ nói thay rất khỏe nhưng không thể quan hệ trong thời gian này. Từ tháng thứ sáu mới có thể và bắt đầu sang tháng thứ 8 thì phải ngừng lại. Mặc dù anh rất muốn bên cậu nhưng sức khỏe của hai mẹ con là quan trọng nhất. anh chỉ có thể thỏa mãn chính mình bằng những nụ hôn ngọt ngào. Nhưng với anh, như thế là quá đủ.

_Em biết anh muốn... nhưng không thể... anh khó chịu lắm phải không? – Vương Nguyên nói nhỏ.

_Anh không sao! Anh đã quen rồi! Anh không còn là Tuấn Khải nghiện sex ngày xưa đâu. Anh chỉ cần hôn em là đủ rồi. Ngủ đi, Vương Nguyên.

_Ừh!

Rụt người vào lòng Tuấn Khải, Vương Nguyên bình yên khép đôi mắt của mình lại.Tuấn Khải cũng muốn ngủ nhưng anh không thể. Mỗi khi đêm xuống, tuy rằng bình yên bên Vương Nguyên nhưng anh luôn nhớ về ba mình. Chỉ mới hai ngày không bên cạnh ông, thời gian tuy ngắn ngủi nhưng thương trường ai biết được tương lai, mới phút trước còn sang trọng hiển hách, 1 phút sau lại trở thành kẻ trắng tay. Việc anh bỏ đi như thế này chắc chắn ba anh sẽ giận lắm, còn tâm trí đâu mà giải quyết công việc.

Trằn trọc đến quá khuya mà vẫn không ngủ được. Bên cạnh Vương Nguyên đã ngủ say,Tuấn Khải nhẹ nhàng bước ra khỏi giường để hút một điếu thuốc. Anh lo lắng quá, bỏ đi rồi nhưng trong lòng vẫn không yên.

Khí trời buổi tối lạnh đến run người nhưng anh vẫn không buồn lấy áo khoác, khói thuốc phả vào không trung tạo thành những vòng tròn mờ ảo...

Chợt, hơi ấm bao trùm lấy cơ thể anh, vòng tay trắng trẻo vòng tay ôm lấy người anh ấm áp quá đỗi...

_Nếu anh muốn, chúng ta có thể trở về...

_ Vương Nguyên ah...

_Em biết anh vẫn còn lo lắng chuyện của bác Vương. Em ích kỷ quá, chỉ muốn anh của riêng mình...

Vương Nguyên cười buồn, gương mặt cậu áp vào tấm lưng rộng lớn của anh, rộng lớn nhưng cảm thấy bi thương làm sao. Trông anh như thế này, cậu cảm thấy hối hận, hối hận vì đã đồng ý theo anh để bây giờ khiến anh khó xử như thế ...

_Là anh muốn em theo anh, anh không hối hận. Vì vậy... đừng nghĩ đến việc rời xa anh, được chứ?

_Nhưng...

_Anh không sao, anh tin ba có thể làm tốt công việc của mình, ba là ai chứ? – Anh mỉm cười ôm Vương Nguyên vào lòng – Vào ngủ thôi, bà xã.

_Ưhm...

...

_Bà xã, anh đi làm đây!

Vội vã cho hộp cơm vào bọc khiTuấn Khải chuẩn bị đứng lên, Vương Nguyên đưa chúng cho anh kèm theo một nụ cười thật tươi.

_Đây là cơm trưa cho anh, ăn ngon miệng nhé. Ăn cơm ngoài dễ ngán lắm.

_Cám ơn bà xã!

Tặng Vương Nguyên một nụ hôn,Tuấn Khải vội vã ra ngoài. Anh cởi vội áo vest và cravat ngay khi bước ra khỏi nhà và chạy nhanh đến công trường.

...

_Anh đến sớm vậy?

_Chào! Anh cũng đến sớm!

Nhận lấy đồng phục công nhân,Tuấn Khải mỉm cười nhìn hộp cơm của mình. Anh là người hạnh phúc nhất trên đời này, chỉ cần được như thế, anh sẽ không trông mong gì thêm.

_Tuấn Khải ah! Lại đây giúp tôi với!

_Được rồi...

Một ngày mới lại bắt đầu...

...

_Ồ! Cám ơn, các anh nhanh lẹ quá!

Vương Nguyên ngạc nhiên khi nhân viên lắp đặt mạng và nhân viên máy tính đến ngay sau khi cậu gọi điện. Cậu biết Tuấn Khải vẫn luôn lo lắng cho công ty và cho ba của mình nên cậu mua cho anh một laptop và lắp đặt mạng trong nhà để anh tiện bề theo dõi mọi việc.

_ Cậu Vương hôm nay mua máy cho ông xã àh? – Bà thím đang bóc vỏ trước cửa nhà Vương Nguyên nói vọng vào.

_Dạ.

_ Ây da! Ông xã cậu đúng là có phúc đấy. Nhưng mà tôi vẫn chưa thấy mặt ông xã cậu, hôm nào phải để chúng tôi làm quen nhé!

_Dạ.

Vương Nguyên đáp lớn khi nhìn những nhân viên lắp đặt hộp mạng và kết nối vào máy tính. Cậu không rành về khoảng này lắm nên chỉ có thể đứng nhìn họ làm việc mà thôi. Chẳng bù vớiTuấn Khải, chuyện gì anh cũng biết.

Mất 10 triệu để mua cho anh một chiếc laptop khá tốt và 500 ngàn cho dịch vụ mạng, Vương Nguyên mỉm cười nhìn chiếc máy tính trong phòng ngủ, chiều nay anh về chắc sẽ rất vui... Chỉ cần anh vui, cậu có thể làm mọi thứ.

Vì anh...

Chạm tay vào máy vi tính, chợt... một gương mặt thoáng qua trong tâm trí cậu

Gương mặt của Linh Đan...

Linh Đan rất thích laptop, nhất là những hãng nổi tiếng, nhưng lúc đó tiền cậu có chỉ đủ để chăm sóc bà Dịch và nuôi nó ăn học, cậu không thể cho nó một laptop ưng ý, mặc dù nó đã suýt giết cậu trong phòng hồi sức. Nó không thích cậu. Cậu biết, cậu biết tất cả nhưng cậu không thể giận được. Cậu nợ nó quá nhiều, nợ nhiều đến nổi cả đời này cũng không thể trả nổi...

Nhấc điện thoại lên, định bấm số của Linh Đan để biết tình hình của nó hiện giờ. Mặc dù đã đi làm nhưng số tiền lương nhân viên ít ỏi làm sao có thể chi trả cho cuộc sống và đóng đủ thứ tiền nhà. Riêng mỗi tháng cậu phải bỏ ra hơn 3 triệu để đóng thuế và chi trả điện nước trong nhà. Với lương của Linh Đan thì làm sao có thể chi trả hết những thứ đó. Đã dặn lòng rằng nó đã lớn và đủ sức làm mọi việc. Nhưng không thể, cậu vẫn lo lắng cho nó, cậu cơ bản không thể không quan tâm đến nó được...

_Vương Nguyên ah! Xong chưa? Chúng tôi đang chờ cậu đây.

_Dạ! Cháu ra ngay.

Gạt sang ý nghĩ gọi điện cho Linh Đan, Vương Nguyên vội bước ra ngoài cùng làm việc với những người hàng xóm. Có lẽ cậu sẽ điện thoại cho nó trong một ngày gần đây.

...

"Ting Tong"

Lại là tiếng chuông cửa ngay khi những người hàng xóm vừa về nhà, một nhánh hồng đỏ rực cùng dòng chữ nắn nót rất dễ thương "Tặng Vương Nguyên" được đính trên cành, Vương Nguyên nhạc nhiên bước hẳn ra ngoài đường để xem xét nhưng cậu không hề thấy ai có khả năng cả. Thật sự rất ngạc nhiên khi mỗi ngày là một cành hồng như thế này. Có lẽ người này giống nhưTuấn Khải nói sao, thích cậu sao?

Mỉm cười khi đóng cổng lại, nhánh hồng kia vẫn chưa úa, nay nó lại có bạn rồi.

Hi hi hi, cậu ấy nhận hoa rồi! Ây da! Hôm nay con chó dữ quá... Té trầy tay rồi... đau quá...

...

...

Công trường

_Woa! Ngon quá!

Những công nhân vây lấyTuấn Khải khi nhìn thấy hộp cơm rất bắt mắt củaTuấn Khải, anh rất thích ăn carot nên cậu đặc biệt thêm nhiều carot được tỉa một cách khéo léo,Tuấn Khải tự hỏi tại sao Vương Nguyên có thể chuẩn bị cho anh bữa trưa ngon lành này một cách nhanh chóng như thế. Chưa kể đến việc sắp xếp đẹp mắt như thế này. Thử hỏi xem, cơm mà cậu nén thành hình trái tim như thế này thì làm sao anh đành lòng ăn đây.

_Vợ tôi làm đấy! – Anh tự hào nói.

_Woa! Tôi ngưỡng mộ anh quá, chẳng bù với con vợ nhà tôi, bả không cho tôi đói là may phước lắm rồi, chứ đừng có mơ tưởng đến cơm hộp trang trí ngon lành như thế này. Vợ anh hẳn yêu anh lắm nên mới bỏ ra nhiều công sức như thế đấy. – Người công nhân ngồi bên cạnh anh than thở.

_Vợ anh không khác vợ tôi đâu, bà ta tối ngày điệu đàng, nấu cơm còn không biết thì lấy gì mà trang trí như thế này. Tôi nói kiếp trước mắc nợ bà ta nên bỏ không được. Nghĩ đến là chán, vợ với chả con.

Công nhân lần lược than thở chuyện nhà của mình, càng ngheTuấn Khải càng cảm thấy yêu Vương Nguyên hơn lúc nào hết. Cậu chưa bao giờ nói những lời ngon ngọt với anh nhưng hành động của cậu đã nói lên điều đó, chưa bao giờTuấn Khải cảm thấy phiền lòng từ cậu ngoài cái tính cố chấp và nghĩ cho người khác, không chịu quan tâm đến bản thân mình.

_Này Tuấn Khải! Tôi nghĩ anh nên cẩn thận với bà chủ ở đây đấy!

_Huh? Bà chủ?

Một lần nữa nghe họ bàn tán về bà chủ của công trường này. Nếu so về tuổi thì bà ta lớn hơn anh 5 tuổi, đã có chồng như lại nắm quyền chồng. Bà ta thích những anh chàng đẹp trai và mạnh mẽ và sẽ không bao giờ bỏ cuộc đến khi người đó chấp nhận bà. Tuy rằng tuổi đã trung niên nhưng thật sự bà ta rất đẹp, chỉ cần nghe những câu khen ngợi ở đây cũng đủ biết bà ta đẹp như thế nào. Mỗi tuần bà sẽ đến giám sát 2 ngày. Người chủ chấm công chính là chồng của bà.

_Ya! Bà chủ đến rồi kìa! Đến rồi kìa!

Đám công nhân xôn xao khi người phụ nữ với thân hình khá bốc lửa thong thả bước vào. Nếu không nói,Tuấn Khải thật sự không nghĩ rằng bà ta là vợ của ông chủ chấm công của anh, nếu ông già cỗi và khắc khổ bao nhiêu thì vợ ông lại "xinh tươi" bấy nhiêu.

Bước ngang qua đám công nhân đang nhìn mình một cách ham muốn, hộp cơm trên tay cũng muốn rơi xuống đất, việc đó thật không quá kỳ lạ khi ở nơi này, bà được mệnh danh là mỹ nhân mà, không người đàn ông nào có thể không say đắm bà.

Không! Không đúng! Có người chỉ liếc nhìn bà một cách hờ hững...

Người đó không chú ý đến bà.

Nhưng... lại khiến bà chú ý...

Làm da rám nắng trông rất manly, gương mặt nhỏ nhưng đầy vẻ tinh anh và khôn khéo, mỗi một cử động đều thật quyến rũ... Người đó.... đang phát sáng trước mặt bà, bà chưa bao giờ nhìn thấy kẻ nào lại có nét đẹp và quyến rũ đến như thế... Một công nhân mới...

Đối với Tuấn Khải, anh thật sự không nghĩ đây là một người phụ nữ có sắc đẹp mặn mà như những người bạn công nhân của anh đã diễn tả. Có lẽ đối với họ, những người sống cách xa thành phố phồn hoa Trùng Khánh thì nét đẹp này chính là xuất sắc nhưng đối với những người thành phố như anh, sắc đẹp của bà chỉ ở mức trung bình thôi. Không vì đã có Vương Nguyên mà anh mới nhận xét như vậy nhưng đối với một người đã trải qua một khoảng thời gian ăn chơi khá dài như anh, không có Vương Nguyên... bà cũng không bao giờ có thể lên giường với anh được.

_Anh là... người mới àh?

Giọng nói ngọt ngào vang lên khiến đám công nhân trầm trồ trong khi Tuấn Khải giữ nguyên thái độ của mình, chỉ mỉm cười và gật đầu. Anh hoàn toàn không cố ý nhưng anh biết trong ánh mắt của bà, một tia nhìn chiếm hữu vừa lóe lên.

_Vâng! Tôi làTuấn Khải!

Nắm lấy bàn tay mềm mại đang đưa về phía mình,Tuấn Khải cảm nhận được bàn tay này đã qua một hoặc hai lần phẫu thuật, anh lắc đầu trong lòng...

_Anh tên gì? – Vẫn giữ thái độ kiêu ngạo, bà hỏi.

_Tuấn Khải.

_Tôi là Đình Huệ, chủ của nơi này nhưng anh không cần gọi tôi là bà chủ đâu, tôi thích người khác gọi tôi là Đình Huệ hơn.

_Chào! Rất vui vì đã gặp bà!

Đám công nhân vội vây lấy anh, họ xôn xao và cảnh báo anh về bà chủ của họ. Anh đã lọt vào tầm ngấm của bà ta rồi, cuộc sống sau này của anh ở công trường nhất định sẽ thay đổi...

End chap 42

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro