Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_Nhắm mắt lại đi! Em cho anh một bất ngờ.

Bước theo sự hướng dẫn của Vương Nguyên,Tuấn Khải mỉm cười khi nghĩ ra một món quà nhỏ xinh do chính tay cậu làm và sẽ khoe với anh. Cơ thể bị ấn nhẹ xuống và bàn tay chạm vào một vật gì đó mát lạnh, cảm giác rất quen... rất quen...

_Cái gì vậy em?

_Mở mắt đi anh.

Trước mặt anh là một chiếc laptop màu đen mới toanh với dòng chữ "I Love You" được dán tỉ mỉ trên đó. Với dòng chữ này, Vương Nguyên đã mất cả buổi chiều để đính lên cho anh bằng những cánh hoa hồng đã phơi khô, mày đỏ thẫm trên nền đen không mấy nổi bật. Nhưng đối vớiTuấn Khải, đây thật sự là một món quá có ý nghĩa rất lớn với anh. Tại sao Vương Nguyên có thể hiểu anh đến như thế, mạng được lắp một cách hoàn chỉnh, máy cũng được khởi động sẵn sàng. Màn hình là tấm ảnh của Vương Nguyên khi cậu đang ngủ. Đây là tấm ảnh màTuấn Khải đã chụp lén cậu khi hai người vẫn chưa chính thức yêu nhau. Khi cậu vẫn còn là một callboy và anh vẫn còn là một cậu chủ giàu sang.

_ Vương Nguyên ah... – Không nói lên lời,Tuấn Khải chỉ biết nắm chặt tay cơ thể đang ôm mình từ phía sau.

_Em biết anh vẫn lo lắng cho bác Vươngvà công ty, với máy tính này, anh có thể theo dõi và đưa ra ý kiến với cái tên khác...

_Cám ơn em Vương Nguyên ah!

Kéo Vương Nguyên vào lòng mình,Tuấn Khải ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cậu và đặt lên môi cậu một nụ hôn thật ấm áp. Vị ngọt từ khoang miệng nhanh chóng khiến anh hưng phấn, anh cảm thấy rất vui, vui đến nổi chỉ muốn nhảy cẫng lên như một đứa trẻ và hét rằng anh chỉ yêu cậu, mãi mãi yêu cậu.

_Anh yêu em!

_Ừh!

Ôm cứng lấyTuấn Khải, Vương Nguyên cũng nở nụ cười hạnh phúc. Chỉ cầnTuấn Khải vui, cậu cũng sẽ vui theo.

...

1 tháng sau

" Ngày... Tháng... Năm...

Nhật ký àh... Hôm nay Hạo Khiêm lạ lắm, anh ấy gọi cho tớ mà giọng nghiêm ơi là nghiêm, anh ấy bảo tớ đừng gọi điện thường xuyên cho anh ấy nữa, gọi hoài sẽ khiến anh ấy mệt mỏi... Lúc trước Hạo Khiêm có như thế đâu, hay vì áp lực công việc mà trở nên như thế chứ? Ngày mai nhất định phải đến nhà anh ấy mới được, phải khiến anh ấy ngạc nhiên.

Ơ mà... tớ không biết địa chỉ... lại quên hỏi rồi.

...

Ngày... Tháng... Năm...

Hôm nay nhất định phải nói cho Hạo Khiêm nghe về đứa con của chúng tớ mới được. Hạo Khiêm hẳn sẽ vui lắm lắm khi nhận tin này phải không nhật ký? Anh ấy có nhảy cẫng lên như một đứa trẻ và reo hò ầm ĩ không?Ttưởng tượng đến gương mặt trẻ con của anh ấy, tự dưng mình cảm thấy... thật hạnh phúc...

Ây da, phải gọi điện cho anh hai thôi... dù sao anh ấy cũng sắp về rồi...

...

Ngày... Tháng... Năm...

Nhật ký àh... Tớ làm sao đây? Tớ phải làm sao đây nhật ký?Có phải đây là mơ không? Phải không nhật ký? Tớ... tớ... tớ nhìn lầm phải không? Hạo Khiêm... Hạo Khiêm đi cùng với ai trong siêu thị... Tớ đã theo dõi anh ấy... Và...

Nhật ký àh...Ttớ làm sao đây? Tớ đau lòng quá... Tớ đau lòng lắm...Anh ấy có vợ... có con,...

Con người... có bao giờ không giả dối? Tại sao Hạo Khiêm lại đối với tớ như thế? Bao nhiêu tháng nay chăm sóc cho tớ, nuông chiều tớ là vì cái gì? Không yêu tớ thì là vì cái gì?

Tiền? Tiền? Tớ không cần tiền! tớ cần Hạo Khiêm! Tớ cần Hạo Khiêm mà ... Nhật ký... tớ làm sao đây? Sao anh ấy có thể lạnh nhạt với tớ như vậy? Sao anh ấy có thể nhìn tớ với con mắt khinh bỉ như vậy? tớ không phải muốn tiền của anh ấy, tớ yêu anh ấy mà... Tại sao lại nói... con của tớ không phải là con của anh ấy chứ? Tớ đã toàn tâm toàn ý với anh ấy mà...

...

Ngày... Tháng... Năm...

Hạo Khiêm đánh tớ... Hạo Khiêm đánh tớ nhật ký àh... Tại sao mọi chuyện lại thay đổi nhanh chóng như vậy chứ? Tại sao? Tại sao anh ấy lại thay đổi như vậy... Tớ không muốn! Tớ không muốn như thế này... Tại sao anh ấy luôn đem tiền ném vào mặt tớ? Tại sao?

Anh hai! Em làm sao đây anh hai... Làm sao em ăn nói với anh đây? Làm sao đây?

...

Ngày... Tháng... Năm...

Anh hai về rồi.... Tớ làm sao đây khi Hạo Khiêm một lần nữa cho người đến bảo tớ phá thai... Tại sao anh ấy lại đối xử với tớ như vậy chứ? Tại sao? Tại sao?

Anh hai... chắc anh hai giận em lắm... vì em đã không nói cho anh hai biết. Anh hãy la mắng em đi, đừng đối với Hạo Khiêm như vậy, anh ấy không phải như anh hai nói... Em vẫn tin... em tin anh ấy có nỗi khổ... em tin anh ấy cũng yêu em... Tình yêu của chúng em không phải một sớm một chiều, dù anh hai nói anh ấy là chủ tịch của Blue Design nhưng tớ không yêu anh ấy vì anh ấy giàu... Tớ yêu anh ấy... Tớ thật lòng yêu anh ấy mà... Tại sao lại đối xử với tớ như vậy?

Tớ mâu thuẫn lắm nhật ký...Thai của tớ đã lớn lắm rồi... đã lớn lắm rồi...

...

Ngày... Tháng... Năm...

Hu huhu, anh hai lại điên lên rồi, anh ấy muốn giết Hạo Khiêm... Tớ đau lòng lắm, tớ mang lại gì cho anh hai đây ngoài sự nóng giận, tớ thấy anh hai khóc một mình khi lau mặt cho tớ, anh hai tưởng tớ đã ngủ... Nước mắt anh hai thấm trên mắt tớ... Tớ đau lòng quá nhật ký àh... Tớ không cần... tớ không cần Hạo Khiêm...Tớ sẽ làm việc và nuôi con của tớ ăn học thành tài, tớ sẽ nuôi anh hai... Tớ sẽ chuộc lỗi...

...

Ngày... Tháng... Năm...

Hạo Khiêm... có một gia đình thật hạnh phúc... Tại sao anh ấy lại nói... anh ấy không có con... Tại sao anh ấy lại nói... anh ấy đã thôi vợ? Tại sao lại lừa dối mình? Tại sao vậy?

...

Ngày... Tháng... Năm...

Hai tháng trôi qua rồi... tớ cũng không biết tớ sống trên cõi đời này để làm gì? Tớ có mục tiêu gì để sống. Anh hai nói rằng anh hai sẽ chăm sóc tớ, sẽ bảo vệ tớ, sẽ nuôi mẹ con tớ... Nhưng... Tớ lại làm anh hai lo lắng rồi... anh hai đến bây giờ vì lo lắng cho tớ mà gạt chuyện tình yêu sang một bên. Hạo Khiêm... Hạo Khiêm nhìn tớ với đôi mắt khinh bỉ... Anh ấy nói tớ không khác gì một con điếm...chỉ vì tiền mà làm ra vẻ thơ ngây... Lại là tiền... TỚ KHÔNG CẦN TIỀN... TỚ CẦN TÌNH YÊU MÀ... TẠI SAO LUÔN NÉM TIỀN VÀO NGƯỜI TỚ CHỨ? TẠI SAO VẬY, NHẬT KÝ?

...

Ngày... Tháng... Năm...

Tớ mệt mỏi rồi nhật ký ạ! Thật sự rất mệt mỏi... Tớ không muốn nhìn anh hai càng ngày càng đau khổ, không muốn nhìn Hạo Khiêm hạnh phúc bên vợ con. Tớ là một đứa nhát gan... tớ không đủ can đảm để đối mặt mặc dù tớ đã nói với anh hai rằng tớ sẽ sống tốt mà không cần Hạo Khiêm... Nhưng tớ không làm được... tớ không làm được nhật ký àh... Tớ sẽ chấm dứt tất cả... tớ muốn được giải thoát...Anh hai... em yêu anh hai...

...

Hạo Khiêm... Em yêu anh..."

"Cộp"

Đặt quyển nhật ký đã sờn rách vào trong ngăn tủ và khóa nó cẩn thận. Đã đến lúc anh hành động rồi. Một tháng để chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, anh có thể chờ đợi trong hai năm nhưng giờ phút này anh không thể chờ đợi được nữa. Anh biết trong một tháng qua, Châu Hạo Khiêm đang cố ý nuốt BL nhưng có vẻ không thành bởi một thế lực nào đó đằng sau Bl vẫn che chắn cho nó.

Nhưng anh không quan tâm... anh không muốn quan tâm đến bất cứ việc gì ngoài việc trả thù cho Ái Nhi.

Ái Nhi ah! Em có nhìn thấy anh không? anh đang trả thù cho em, em nhìn thấy không?

_Thiên Vũ ah! Cậu nói với hắn, Hangeng muốn tổ chức cuộc họp hội đồng cổ đông ngay lập tức. Cậu cũng gọi điện cho các công ty khách hàng bảo họ kiện đồng loạt đi.

"Đến lúc rồi àh?"

_Ừh! Đến lúc rồi! – Anh nhếch mép.

"Được thôi, tôi sẽ chờ anh trong phòng họp trong vòng 20 phút nữa, sẽ có một vở kịch hay cho Châu Hạo Khiêm."

Khoác áo vào người, Trí Hách trở lại vẻ mặt lạnh lùng vô cảm cố hữu. Nhưng đôi mắt anh... luôn ánh lên một tia nhìn tàn độc.

...

...

"Cạch"

Lại là hoa hồng và tờ giấy nhỏ đính lên đó. Vương Nguyên thật sự ngạc nhiên khi mỗi ngày cậu đều nhận được một đóa hồng, có khi nở tươi, có khi mới chớm nụ. Nét chữ vẫn non nớt và nắn nót thật kỹ càng, cậu có thể cảm nhận được sự ngưỡng mộ bên trong cái tên Vương Nguyên của mình. Cậu đã nói vớiTuấn Khải nhưng anh chỉ cười và nói rằng có lẽ ai đó thấy em đẹp nên mới như thế, anh hoàn toàn không lo lắng về việc này. Mỗi ngày một cành hoa cũng khiến Vương Nguyên cảm thấy vui vui vì cậu nhận thấy có thêm một người quan tâm đến mình, cậu thật sự muốn biết xem con người bí ẩn đó là ai.

A! cậu ấy cười! cười rồi! Hi hi hi!

Xin lỗi Vương Nguyên! Vườn hồng của bác Thiên hết hoa tươi rồi, chỉ còn nụ thôi,...

...

Công trường...

_Ya,Tuấn Khải! Bà chủ lại đến kìa!

Tuấn Khải nhướng mày nhìn về hướng tay của bạn mình, lại là bà Đình Huệ. Hơn một tháng nay, bà đến công trường có vẻ thường xuyên hơn và mỗi lần đến là một lần trang điểm khác nhau, bà luôn tìm cách tiếp cận đến anh và có khi còn làm cơm hộp. Đối vớiTuấn Khải, đây chỉ là cách chinh phục của những người phụ nữ ở quê, với người thành thị, những trò này không thể làm họ động lòng được.

_Hôm nay có vẻ nhiều việc nhỉ? – Đình Huệ mỉm cười nhìnTuấn Khải – Anh đúng là khỏe mạnh, tôi rất vừa ý đấy! Àh, hôm nay tôi có làm thêm cơm, cho anh một hộp đây.

_Tôi có cơm rồi! Vợ tôi làm -Tuấn Khải đưa hộp cơm của mình trước mặt bà – Thay vì đưa cho tôi, bà nên đưa cho chồng mình thì hơn. – Anh nháy mắt.

Đình Huệ cũng không nói nhiều. Bà bỏ đi ngay sau khiTuấn Khải từ chối. Đối với bà, bà không thích chinh phục những người quá khó khăn. Tuy là anh rất đẹp trai và khỏe mạnh nhưng đã quá một tháng mà vẫn không hề suy suyễn. Bà là người thức thời, có lẽ bà sẽ không đeo theo anh nữa, dù sao cũng là một bà chủ cao sang mà.

_Bà chủ hết chấm anh rồi! chúc mừng anh qua được cửa ải. – Một công nhân vỗ vai anh – Anh là người đầu tiên đấy!

_Vậy sao?

Tuấn Khải lại nhếch mép. Đối với anh, không ai có thể lấp đầy trái tim anh ngoài Vương Nguyên , cậu là người anh yêu nhất và sẽ mãi mãi yêu cậu.

Trở lại công việc của mình,Tuấn Khải cố gắng làm việc thật chăm chỉ để có thể mau chóng trở về với cậu – Vương Nguyên của anh. 

End chap 43

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro