Chap 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Lão gia, uống chút nước đi!

Lão Hàn đặt lên bàn một ly nước ép cho ông Vương. Chỉ mới 1 tháng mà tóc của ông đã bạc rất nhiều, gương mặt lại hằn lên rất nhiều nếp nhăn của sự lo âu. Một tháng nay, nếu không ngờ người có nickname là Forever giúp ông xử lý công việc, có lẽ ông sẽ đổ bệnh mất, khi đối phó với những thủ đoạn ngầm của Blue Design.

Nhắc đến Forever, lão Hàn không khỏi lấy làm kỳ lạ, người này tự xưng là một người rất thích vào BL làm việc nhưng bố mẹ lại ngăn cản, họ không thích con của họ làm trong công ty mỹ phẩm. Ông cũng không biết Forever là nam hay nữ, mỗi lần ông Vươnghỏi thăm, câu trả lời duy nhất chính là "Nothing", khi bàn đến công việc, kiểu làm việc quyết đoán và có suy luận hoàn toàn khác vớiTuấn Khải nên cả hai không nghĩ rằng người với cái tên Forever đó chính làTuấn Khải. Nhưng... người này thật sự rất tâm huyết với BL và thường giúp ông bởi những câu nói đùa có chủ ý.

_Một tháng trôi qua rồi phải không lão Hàn? – Giọng nói chất chứa sự mệt mỏi của ông Vương vang lên khiến Lão Hàn sực tỉnh.

_Vâng, một tháng đã qua rồi. – Lão lịch sự đáp.

_Thế là nó đã đi một tháng rồi đấy. Đứa con cố chấp.

_Lão gia...

_Một tháng trôi qua, nó có thể an phận trở thành một gã công nhân rẻ mạt sao? Con trai độc nhất của Vươnggia lại là một công nhân thấp hèn.

_Lão gia?

_Lão biết Forever là ai không? Chính làTuấn Khải đấy! Cách làm việc của nó, cách nói chuyện của nó tôi còn lạ gì, mặc dù nó đã cố ý thay đổi nhưng con của tôi sinh ra, làm sao tôi không biết...

_Ông...

_Tôi đã cho nó thời gian một tháng để suy nghĩ nhưng nó vẫn cố chấp. Trong khi nó phơi lưng trần ngoài công trường thì thằng callboy mà nó yêu lại an nhàn trong ngôi nhà mát mẻ. Nó hy sinh quá nhiều vì thằng đó và thời gian tôi cho nó suy nghĩ cũng đã hết rồi.

Lão Hàn giật mình khi nghe giọng nói sắc lạnh của ông Vương. Lão không nghĩ bản thân còn thể hiểu người đang ngồi trước mặt mình bao nhiêu nữa. Ông bề ngoài không phản ứng nhiều nhưng lại ngấm ngầm điều tra tất cả. Ông không cho người điều traTuấn Khải nhưng lại nắm rõ hành động của anh trong lòng bàn tay. Ông không hỏi Forever là ai nhưng lại hiểu đó chính là con trai mình. Ông không làm gì để khiến họ có thể hàn gắn tình cha con nhưng trong đầu ông đang suy tính những gì, không ai có thể biết được. Thở dài, lão... thật sự đã già rồi, lão không còn đủ minh mẫn để hiểu bé Vươngcủa lão nữa rồi.

_Xin phép lão gia!

Gật đầu khi nhìn thấy lão quản gia già của mình bước ra ngoài với gương mặt buồn rầu, ông biết lão đang nghĩ gì. Làm sao ông không hiểu khi người chăm sóc ông từ nhỏ đến lớn là lão Hàn cơ chứ, nhưng ông không thể nói cho lão Hàn nghe được vì lão quá mềm lòng. Lần trước lão đã yếu lòng trước sự "chân thành giả dối" của Vương Nguyên và lần này, nếu ông nói cho lão nghe, chẳng phải họ sẽ có thể thắt chặt tình cảm hơn sao? Không! Ông đã cho chúng thời gian để hồi tỉnh lại những chuyện mình đã làm nhưng chúng không hề quay đầu lại.

Suốt một tháng, Tôn Lệ liên tục tiếp cận ông để an ủi. Ông biết Tôn Lệ yêu thươngTuấn Khải thật lòng và cũng là một người con gái khá tốt. Nhưng điều bất hạnh của cô chính là có người cha vô cùng thâm độc, lão muốn giành lấy BL, muốn mở rộng thế lực của mình mà không từ thủ đoạn, lợi dụng cả con gái của mình để lấy hồ sơ mật của BL. Làm sao ông không biết được. Nhưng ông chấp nhận, ông chấp nhận cho Tôn Lệ lén lấy những hồ sơ mà ông đã cố tình làm giả trong khi ngầm thông báo với cảnh sát về tội lấy bí mật công ty một cách trái phép. Họ đang điều tra và sẽ có kết quả sớm thôi. Đối với Châu Hạo Khiêm, tuy là đối tác lâu năm nhưng chưa bao giờ ông thôi đề phòng con người hiểm độc này, lão chỉ muốn làm chủ của nền kinh tế, lão không muốn dưới một người...

Mở sấp hồ sơ, những bản vẽ thiết kế được ông in ra khiTuấn Khải gởi cho ông, những ý tưởng này thật mới lạ cho loạt sản phẩm mới, chúng có nét tương phản với ý nghĩa của sản phẩm mới nhưng lại tạo nên một nét độc đáo, những thiết kế được vẻ một cách đơn giản, không quá cầu kỳ tạo nên cảm giác giản dị nhưng lại sang trọng. Nhất là đối với sản phẩm chính của công ty – Nước hoa. Ông thầm thán phúcTuấn Khải, anh bắt đầu thể hiện rõ tài năng của mình trên mọi lĩnh vực, rồi đây ông sẽ không cần phải hợp tác với Blue Design nữa.

_Lão Hàn, chuẩn bị xe cho tôi.

Bước ra khỏi ngôi nhà đồ sộ nhưng vắng vẻ của mình, đôi mắt sáng quắc của ông Vươngchợt nhíu lại. Hôm nay... ông sẽ đòiTuấn Khải ngày xưa trở về...

_Đến Thiên Tân. – Ông lạnh lùng nói.

_Dạ!

Chiếc xe sang trọng lao vút giữa trưa hè nắng gắt

Cách đó không xa

_Bám theo chiếc xe đó cho tôi

Vương Nguyên! Cuối cùng tôi cũng chờ được đến ngày hôm nay. Anh nói không sai... kiên nhẫn... luôn là một đức tính tốt.

Linh Đan nhếch mép nhìn theo chiếc xe của ông Vương lao vút ra hướng ngoại thành, nó biết bản thân không thể tìm được Vương Nguyên nhưng ông Vươngsẽ thay nó làm điều này. Chỉ cần nó kiên nhẫn, nó sẽ tìm ra Vương Nguyên, nó sẽ không bao giờ buông tha cho cậu, mãi mãi...

Hai chiếc xe cùng đi về một hướng với hai ý nghĩ khác nhau nhưng lại chung một mục đích...

...

...

_ Vương Nguyên, Vương Nguyên ah!

_Dạ! – Vội vã chạy ra khi nghe tiếng gọi người người hàng xóm, bà trông có vẻ rất vui vẻ, vừa nhìn thấy Vương Nguyên đã vội vã vẫy tay chào.

_Woa! Hôm nay dì đẹp quá!

_Ha ha ha ha! Hôm nay tôi phải lên thành phố để ăn đám cưới của con đứa bạn thân, tôi có thằng con đang học lớp 12. Nó sắp về rồi, cậu giúp tôi cho nó ăn cơm nhờ một ngày nhé – Bà cười tươi.

_Dạ, không sao ạh!

_Lúc sáng tôi có đi sơn móng tay – Bà chìa bàn tay với những móng tay màu hồng phấn xinh đẹp – nên tôi chẳng dám làm cái gì cả vì sợ trầy móng, cậu cho nó ăn nhờ bữa trưa, tối tôi về rồi.

_Không sao mà, con của dì cũng như em của con thôi. Mà em nó tên gì vậy dì?

Vương Nguyên cảm thấy khá ngại khi hỏi tên của cậu bé, bởi vì cậu ích khi quan tâm đến chuyện của người khác nên dù là hàng xóm nhưng cậu cũng không rành tên họ của từng người.

_Nó là Vũ Hạo. Thiên Vũ Hạo. Nó hiền lắm, cậu không cần phải lo.

_Dạ! Con sẽ nhớ. Dì đi dự đám cưới vui vẻ nhé!

_Ừh! Cám ơn cậu nhiều!

Gật đầu chào khi hàng xóm của mình đón chuyến xe lên Trùng Khánh, Vương Nguyên cảm thấy khá vui mừng vì hôm nay cậu không phải ăn cơm một mình. Ít ra cũng có người ăn cơm chung với cậu và theo những dì hàng xóm nói, Thiên Vũ Hạo là một cậu bé rất hiền và dễ thương.

_Con ah! Hôm nay chúng ta có khách đây, không được quấy mẹ nhé, phải tỏ ra là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhé!

Vuốt ve cái bụng đã khá to của mình, Vương Nguyên mỉm cười hạnh phúc. Con cậu đã được 4 tháng rồi, chỉ cần thêm một tháng nữa thôi, cậu sẽ biết bé là trai hay gái. Vương Nguyên thật sự muốn bé con của mình có thể là gái vì chỉ có con gái mới gần gũi nhiều với cha mẹ và cũng chỉ có con gái, cậu mới tha hồ làm điệu cho bé được.

Ngâm nga một vài câu hát quen thuộc, Vương Nguyên vui vẻ chuẩn bị thức ăn cho mình và cho người hàng xóm lớp 12

"Tính tong!"

_Ra ngay!

Lại là một cành hoa hồng với dòng chữ quen thuộc, đó gần như trở thành thói quen hàng ngày của cậu. Không bước ra ngoài nữa, Vương Nguyên vui vẻ đem hoa vào nhà và cho nó vào lọ hoa trong nhà bếp. Cũng đã 6 cành rồi, một tuần đã sắp trôi qua.

"Tính tong"

Tiếng chuông cửa lại vang lên.

Lần này có lẽ là con trai của dì hàng xóm...

Đúng như dự đoán của cậu, một dáng người dong dỏng cao đang đứng gục mặt ngay trước cổng, có lẽ cậu bé đang ngượng.

"Cạch"

_Xin chào...

_Em có phải là Thiên Vũ Hạo?

_D...dạ.... là em... mẹ em... đã nhờ anh nấu... cho em ăn nhờ một buổi... Vì chiều em còn phải... đi học...

Phì cười khi nhìn thấy dáng vẻ mắc cỡ của cậu bé đối diện, Vương Nguyên mở rộng cánh cổng để nhường đường cho cậu vào.

_Mẹ của em đã nói với anh rồi. Em vào đi, anh nấu cơm cho em xong rồi.

_Dạ, cám ơn anh!

...

_Ăn đi Vũ Hạo! Ăn nhiều vào mới có sức học!

Vương Nguyên gắp thức ăn đặt vào chén cho Vũ Hạo khi thấy cậu cứ ăn như chú mèo con, gương mặt lúc nào cũng hồng hồng trông rất đáng yêu. Theo con mắt của Vương Nguyên, Vũ Hạo sau khi lớn lên sẽ rất cao và rất đẹp trai, sẽ có khối cô chết với nét đẹp khá nam tính này.

_Đừng ngại, em ăn nhiều vào!

Vũ Hạo gật đầu và cầm đôi đũa một cách run rẩy. Cậu cảm thấy tim mình đang đập loạn xạ, nhiều cảm xúc đang xen trong lòng khiến cậu ăn không nổi. Nhìn thấy lọ hoa để ở giữa bàn, Vũ Hạo cười một cách ngô nghê khi công sức mình hái trộm mỗi ngày của chú Kang được cậu trân trọng. Đã nhiều lần cậu bị con chó đáng ghét rượt đến bán sống bán chết nhưng vì muốn Vương Nguyên của cậu được vui, dù thế nào cũng cố gắng vượt qua cửa ải khó khăn này. Hôm nay lại được ngồi ăn cơm cùng với Vương Nguyên, cậu không biết bản thân nên khóc hay nên cười, khóc vì bản thân không biết chuyện gì để nói chuyện với cậu, bản lĩnh của một lớp trưởng hoạt bát đã bay đi đâu mất tiêu, chỉ còn lại một Thiên Vũ Hạo đang run cầm cập, cảm giác như đang gập thần tượng của mình.

_Năm nay là năm cuối cấp, em cố gắng học nhé! Chắc học vất vả lắm phải không em? – Vương Nguyên phá vỡ bầu không khí gượng gạo của cả hai bằng giọng nói trầm ấm của mình.

_Em... em học rất giỏi... em học giỏi lắm! Em... làm lớp trưởng.

Nói nhanh để chứng tỏ cho Vương Nguyên biết mình cũng là một người rất giỏi, Vương Nguyên có thể yên tâm

_Woa!

_Em học giỏi nhất Thiên Tân.

_Ừh! Vậy em định thi vào trường nào?

_Em thi vào trường y ạ!

_Ừh!

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt câu chuyện của Vương Nguyên và Vũ Hạo, Vương Nguyên vội vã chạy đi nghe vì cậu biết gọi ngay giờ này chỉ có một người thôi...

Tuấn Khải của cậu.

_Alô!

"Em ăn cơm chưa?"

_Em đang ăn, em ăn với Vũ Hạo, con của dì hàng xóm.

"Huh?"

_Hôm nay dì ấy đi ăn cưới ở Trùng Khánh nên nhờ em nấu cơm cho con dì luôn, thằng bé hiền và dễ thương lắm.

Cười tươi khi nghe Vương Nguyên nhắc đến tên mình, Vũ Hạo không kiềm nỗi mà mặt mày đỏ lựng.

"Ùh! Em ăn nhiều nhiều nhé, thế mới có sức."

_Sức gì chứ? Anh chỉ giỏi nói, anh cũng ăn ngon nhé!

"Ừh! Anh yêu em."

_Em cũng yêu anh!

Hạnh phúc trở lại chỗ ngồi, Vương Nguyên vui vẻ nói chuyện với Vũ Hạo nhưng không để ý đến gương mặt tối sầm của cậu, bàn tay đan vào nhau đến trắng bệch... Lần đầu tiên, lần đầu tiên cậu biết Vương Nguyên đã có người yêu, không phải Vương Nguyên sống một mình sao? Cậu chỉ nhìn thấy Vương Nguyên ở nhà một mình thôi mà...

_ Anh Vương Nguyên... anh có người yêu rồi àh? – Giọng Vũ Hạo run run vang lên.

_Không! Anh đã có chồng rồi!

_Dạ...

Vũ Hạo không biết bản thân mình phải có cảm xúc như thế nào, niềm vui chưa được bao lâu thì cơn chấn động đã đến. Vũ Hạo thầm trách bản thân sao không tìm hiểu kỹ, cậu luôn nhìn thấy Vương Nguyên ở nhà một mình vào mỗi buổi trưa, đến buổi tối cậu đi học về thì Vương Nguyên đã đi ngủ, hoàn toàn không biết Vương Nguyên đã có chồng. Tình yêu của cậu, tình yêu đầu đời của cậu...

_Em sao vậy?

_Dạ... dạ không! Em... no rồi!

Nhìn thấy chén cơm đầy của Vũ Hạo, Vương Nguyên ngạc nhiên khi cậu ăn rất ít mà đã cảm thấy nó, lo lắng, cậu áp tay lên trán Vũ Hạo.

_Em không khỏe sao? Em chưa ăn được gì cả...

_Dạ không! Dạ... dạ em no thiệt...

Gương mặt Vũ Hạo lạnh toát khi bàn tay nóng ấm của Vương Nguyên chạm vào trán mình. Không! Vương Nguyên đã có chồng, và cậu xem Vũ Hạo như một đứa em... Tình yêu đầu đời của Vũ Hạo...Hoa hồng của Vũ Hạo...

Bữa cơm diễn ra một cách nhanh chóng, Vũ Hạo vội vã chào Vương Nguyên trước khi chạy đến trường. Cảm thấy người Vũ Hạo có vài điểm lạ nhưng cậu không để ý nhiều, có lẽ Vũ Hạo ngại nói chuyện với người lạ.

Mỉm cười khi trở vào nhà, đôi mắt Vương Nguyên vô tình lướt về đầu đường. Chợt... nụ cười tắt ngấm trên môi cậu...

_B... bác Vương...

_Chào cậu!

END CHAP 44

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro