Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cạch"

_Bác... uống nước.

Vương Nguyên run rẩy đặt cốc nước xuống bàn, ngay cả thở cậu cũng không dám thở mạnh. Tội lỗi lại trở về vây lấy tâm hồn cậu, lời hứa ngày xưa với ông cậu vẫn còn nhớ và bây giờ, nó đang giằng xé tâm hồn cậu. Cậu đã không giữ lời khi ông đã tin mình.

_Cháu... cháu xin lỗi... – Vương Nguyên mở miệng trước khi nhìn thấy gương mặt không đổi sắc của ông Vương.

_Cậu vàTuấn Khải sống có vẻ khá sung túc? – Không quan tâm đến lời nói của Vương Nguyên, ông Vươngnhìn chằm chằm vào cậu mà hỏi.

_Dạ? Dạ... cũng... được ạ...

_Cậu biết nó làm nghề gì không?

_Dạ... anh ấy... anh ấy làm nhân viên bán xe hơi...

_Ừh! Thế cậu muốn đến nơi nó làm không?

Cảm thấy khó hiểu khi ông Vương hoàn toàn không giận dữ với cậu, lời nói ông ôn nhu và dịu dàng, không mang sự trách móc và khinh bỉ. Trong lòng Vương Nguyên dấy lên một niềm hy vọng, hy vọng ông tha thứ cho cậu vàTuấn Khải, hy vọng ông chấp nhận cậu... Hy vọng... cậu gật đầu, chỉ cần đến chỗ làm củaTuấn Khải, ông Vươngcó lẽ sẽ tha thứ tất cả...

...

_Bác Vương...

Vương Nguyên cảm thấy ngạc nhiên khi ông Vương đưa mình đến một nơi xa lạ, chẳng phải Tuấn Khải bảo rằng Tuấn Khải làm việc trong trung tâm của Thiên Tân sao. Nơi mà Tuấn Khải đang làm có tên là Star cơ mà, sao lại đưa cậu vào nơi này, một công trường...

_Nhìn đi!

Lời nói như ra lệnh của ông Vương khiến Vương Nguyên cảm thấy run rẩy. Cậu không dám cãi lời, ánh mắt lướt qua một lượt và lập tức dừng lại khi nhìn thấy người con trai đang cố gắng khiêng ba bao xi măng dưới ánh mặt trời buổi trưa thiêu đốt trong khi bản thân chỉ mặc độc một cái áo ba lỗ. Mồ hôi chảy dọc bắp tay rắn chắc, gương mặt hằn lên sự mệt nhọc, anh phải làm việc liên tục không được nghỉ ngơi, đôi khi ngón tay bị xước... Nước mắt không biết tự bao giờ chảy dài trên gương mặt thất thần của Vương Nguyên, cơ thể cậu chết lặng khi nhìn thấy người đàn ông mà cậu yêu thương đang phơi mình dưới cái nắng kinh người và làm việc vất vả như thế...

_Trong khi cậu ngồi ở nơi mát mẻ và ăn cơm ngon miệng, con trai tôi phải làm những việc như thế này để dâng nó lên cho cậu đấy! – Ông Vươnglạnh lùng nói khi đôi mắt vẫn dán chặt vàoTuấn Khải – Cám ơn cậu đã giúp con trai tôi trở thành như thế này trong khi nó hoàn toàn có thể trở thành người lãnh đạo của một tập đoàn hùng mạnh nhất hàn Quốc.

Vương Nguyên vẫn không nói, cậu không còn sức lực để thốt lên bất cứ câu nào nữa, đôi mắt cậu dán chặt vào người đàn ông trước mặt, đôi môi mấp máy những ngôn từ không thể hiểu nỗi, nước mắt ngày một rơi nhiều hơn trong khi bàn tay nắm chặt vào nhau. Lại là cậu...Tuấn Khải vì không muốn cậu lo lắng nên đã giấu cậu. Sao anh lại ngốc như vậy chứ? Sao anh lại làm công việc như thế này chứ? Anh là ai, anh là Vương Tuấn Khải, anh là một người tài năng và một người ở tầng lớp thượng lưu của xã hội. Chỉ vì yêu cậu, chỉ vì yêu cậu mà ra... Tại sao những người mà cậu yêu thương luôn gặp rắc rối, luôn gặp xui xẻo và phải chịu nhiều khổ cực như thế này? Còn đâu những ngón tay thon dài đều đặn của anh, còn đâu lòng bàn tay mềm mại, còn đâu làn da rám nắng khỏe mạnh... Bây giờ chỉ có mộtTuấn Khải đầu tóc bù xù, bàn tay chịu nhiều vết trầy xước, làn da sẫm màu của sự mệt nhọc. Còn đâu mộtTuấn Khải kiêu ngạo, còn đâu mộtTuấn Khải...

_Tôi biết cậu và nó ở đây từ lâu nhưng tôi muốn cậu và nó suy nghĩ thật kỹ càng. Nhưng tôi đã hy vọng vào cậu quá nhiều... tôi hình như đã hy vọng lầm người rồi.

_La...lầm người...

_Nếu cậu muốn giết chếtTuấn Khải, hãy cứ xem như tôi chưa từng đưa cậu đến đây và chưa từng thấy cảnh này. Ở nhà và tận hưởng mọi thứ, chờ nó trở về là được.

_...

_Chào!

Ông Vươnglạnh lùng bỏ đi, để lại một Vương Nguyên vẫn còn đang chết sững. Làm sao đây? Cậu lại trở thành người có tội... cậu lại làm khổ anh nữa rồi...

...

_Về thôi lão Hàn!

_Lão gia... như thế có quá tàn nhẫn với cậu chủ không?

_Đi thôi! – Không trả lời câu hỏi của lão Hàn, ông Vươngngã người ra sau mà nhắm mắt lại, ông không thể mấtTuấn Khải – Đứa con mà ông yêu thương về tay một callboy mạt hạng như cậu được.

...

Thất thểu trở về nhà, Vương Nguyên không biết mình đã đi được bao lâu và bao xa. Đôi mắt cậu đờ đẫn nhìn về phía trước nhưng trong đôi mắt đó không có gì đang tồn tại, trống rỗng và đau thương biết bao. Cậu phải làm sao đây? Làm sao đây?

Cánh cổng trắng dần hiện ra trước mắt, Vương Nguyên mỉm cười chế nhạo mình khi tự hào vì đã có một cuộc sống khá sung túc, nhưng đằng sau sự sung túc đó chính là mồ hôi và máu củaTuấn Khải đổi thành, anh làm việc cực khổ như thế, vất vả như thế, nhưng vẫn nở nụ cười tươi tắn trước mặt cậu, giấu đi vẻ mệt mỏi mà tiếp tục công việc giúp sức ba mình hằng đêm, anh đã bao giờ ngủ ngon? Anh đã bao giờ có một ngày thanh thản để tận hưởng cuộc sống? Không, vì cậu... anh đã mất chúng...

_Vương Nguyên!

Dừng bước khi cơ thể va nhẹ vào người trước mặt, Vương Nguyên đờ đẫn nhìn lên, đôi mắt cậu lần nữa mở to khi nhìn thấy gương mặt của Linh Đan, sao nó lại ở đây? Sao nó lại khóc? Sao nó lại nhìn cậu với ánh mắt van xin như thế?

"Phịch"

_Linh Đan ah...

_Tôi cầu xin anh! Tôi van anh! Làm ơn... đừng đối xử như thế vớiTuấn Khải có được không? Xin đừng hành hạ anh ấy nữa...

_ Linh Đan ah! Anh...

_Tôi thật sự đã bỏ cuộc, tôi biết bản thân thật hèn hạ khi muốn giết anh. Nhưng vì tôi yêuTuấn Khải, tôi yêu anh ấy và tôi không muốn anh ấy khổ vì anh. Tôi đã từng bỏ cuộc nhưng mỗi ngày nhìn thấyTuấn Khải làm việc bán sống bán chết trong khi anh thoải mái ở nhà, anh cảm thấy như thế là cuộc sống sao? Sao anh lại làm như thế với anh ấy? Sao anh lại nhẫn tâm như vậy?

_Anh không... anh không có... Anh không có Linh Đan ah!

Vương Nguyên đau đớn lùi lại vài bước khi cảm thấy trời đất tối sầm trước mặt mình. Cậu cảm thấy bản thân mình trở bên thật dơ bẩn, chỉ là một kẻ lợi dụng, một tên ăn bám không hơn không kém. Số tiền mà cậu đang sử dụng là mồ hôi nước mắt củaTuấn Khải, số tiền đang tồn tại trong tài khoản của cậu vẫn làTuấn Khải... Mọi thứ của cậu đều lấy từTuấn Khải...

_Làm ơn đi Vương Nguyên! Tôi chưa từng cầu xin ai nhưng lần này tôi cầu xin anh, làm ơn hãy buông tha choTuấn Khải. Tôi không thể chịu nổi khi nhìn thấy anh ấy như vậy, chẳng lẽ anh không đau lòng sao? Chẳng lẽ anh không cảm giác được chút gì sao?

Đôi mắt đau thương của Linh Đan xoáy sâu vào lòng cậu. Tại sao? Tại sao ai cũng nhìn cậu bằng đôi mắt van xin đó. Tại sao? Tại sao cậu không thể mang hạnh phúc và may mắn lại cho những người cậu yêu thương? Tại sao? Tại sao lại như thế chứ?

_Anh... anh... anh không biết! ANH KHÔNG BIẾT! ANH KHÔNG BIẾT GÌ CẢ...

Chạy nhanh vào nhà, Vương Nguyên điên cuồng mở cánh cổng quen thuộc của mình nhưng sao khó quá, tay chân cậu cuống cuồng tìm chìa khóa. Tại sao không có chìa nào tra vừa? Cả ngôi nhà cũng không muốn cậu tồn tại sao? Cả nó cũng không chấp nhận cậu làm chủ nhân sao? Tại sao? TẠI SAO???

"CẠCH"

"RẦM"

_ VƯƠNG NGUYÊN AH! TÔI VAN ANH! ĐỪNG LÀM KHỔ Tuấn Khải! ĐỪNG HÀNH HẠ Tuấn Khải NỮA.

_KHÔNG BIẾT! TÔI KHÔNG BIẾT GÌ CẢ!

Tại sao? Tại sao hạnh phúc bên anh lại ngắn ngủi đến như thế? TẠI SAO VẬY?

Trượt người xuống đất khi đóng mạnh cánh cổng, Vương Nguyên lắc đầu nhìn ngôi nhà của mình, ngôi nhà hạnh phúc... rất hạnh phúc... Nhưng bây giờ.. cậu không có can đảm bước vào, nó không đón nhận cậu... không còn đón nhận cậu nữa.

Hưm! Tôi không nghĩ rằng anh sẽ ở lại Vương Nguyên ah! Anh đã quá may mắn khi được tôi quỳ đấy!

Nước mắt đã khô tự bao giờ trên gương mặt của Linh Đan, sửa sang lại đầu tóc và trang điểm lại cho mình, nó thong dong đi đến chiếc taxi đỗ ở gần đó. Lần này, Vương Nguyên sẽ phải biến mất vĩnh viễn... VĨNH VIỄN!

Tuấn Khải ah! Tha thứ cho em! Làm ơn tha thứ cho em... Là em ngốc! Là em đã không quan tâm đến anh, là em không tốtTuấn Khải ah! Em đã... em đã sai rồi... đã sai thật rồi...

Gào thét trong lòng, Vương Nguyên chỉ còn biết ngước lên nhìn bầu trời chói chang ánh nắng. Giờ này... giờ này anh đang ở công trường, đang vì cậu mà khổ cực... Cậu không thể... không thể để anh như thế...

Tuấn Khải ah!Tuấn Khải ah! Tha thứ cho em... tha thứ cho em!

End chap 45

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro