Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Vương Nguyên ah! Anh về rồi đây!

Tuấn Khải nói lớn khi bản thân đang vội tháo giày để vào nhà. Hôm nay trong lòng anh cảm thấy rất bất an nên cố ý về sớm hơn mọi ngày, anh muốn chắc chắn rằng Vương Nguyên vẫn ổn.

_Về rồi àh?

_Ừh! Anh về rồi, hôm nay ông chủ cho nghỉ sớm. Mấy bữa nay xe bán đắt quá nên anh về khá trễ...

_Ừ! Đi tắm đi.

_Dạ bà xã!

Bàn tay cầm muỗng của Vương Nguyên run lên từng đợt khi nghe tiếng nói củaTuấn Khải. Có phải anh đang cố giấu đi sự mệt mỏi không, anh lúc nào cũng nghĩ cho cậu... Không đáng! Thật sự không đáng!

_ Hôm nay thằng bé hàng xóm ăn cơm chung với em àh?

_Ừh! – Vương Nguyên lau nhanh nước mắt, cậu vô cảm đáp.

_Coi chừng nó thích em đấy, ai bảo vợ anh dễ thương quá mà!

_Ừh!

...

"Cộp"

Giật mình khi Vương Nguyên dằn mạnh chém cơm trước mặt anh,Tuấn Khải ngạc nhiên nhìn Vương Nguyên của anh đang mím môi để che giấu cái gì đó. Đôi mắt cậu cụp xuống khiến anh không thể nhìn thấy được sự việc bên trong. Nhưng có lẽ... Vương Nguyên giận anh rồi, giận anh vì đã đi làm về muộn khiến cậu phải lo lắng.

_Woa! Hôm nay có thịt gà và thịt heo, có tiệc gì sao em? -Tuấn Khải trố mắt nhìn nhiều món ngon trên bàn. Mọi ngày Vương Nguyên chỉ làm một món thịt và một món canh, cậu luôn nói phải tiết kiệm để lo lắng cho con của hai người. Nhưng sao hôm nay lại dọn nhiều món đến thế, nào là bào ngư, nào là vi cá, nào là hải sản loại I, nào là gà nào là thịt heo... bày đầy cả bàn mà vẫn chưa hết món.

_Không lẽ bắt tôi ăn cực khổ suốt đời sao? Sống phải cho tôi tận hưởng chứ? – Vương Nguyên đáp lạnh trước khi và cơm đầy miệng mình.

_Em nói gì lạ vậy, Vương Nguyên? Em khó chịu ở đâu àh? Con hành em khó chịu phải không? Lại đây anh mắng con! -Tuấn Khải buông đũa và nắm lấy bàn tay của Vương Nguyên. Cậu có thể cảm nhận được những vết chay trên tay anh. Tại sao cậu không để ý cho đến khi biết được sự việc này? Tại sao cậu lại vô tâm đến như thế chứ?

_Không thích! Tay gì mà chai thế? Nắm đau lắm! – Đau lòng khi giật tay mình ra khỏi tayTuấn Khải. Vương Nguyên không dám nhìn gương mặt ngỡ ngàng củaTuấn Khải nhưng anh chỉ mỉm cười và im lặng ăn cơm với cậu. Không khí trở nên thật nặng nề, chưa bao giờ nó nặng nề như thế này... Cậu... dường như không thể thở nổi...

_Hôm nay có tiền không? – Vương Nguyên lại lạnh lùng hỏi.

_Huh? Ah! Có chứ em, hôm nay vẫn như cũ thôi, lương cố định mỗi ngày mà.

Một lần nữa,Tuấn Khải nhíu mày bởi cách nói chuyện không giống với thường ngày của Vương Nguyên. Cậu nói lãnh đạm, cộc lốc và vô tình, cảm giác như cậu không còn là Vương Nguyên của anh nữa. Vương Nguyên hiền lành của anh, Vương Nguyên của anh... Cậu đâu rồi? Vương Nguyên chưa bao giờ hỏi anh về tiền đi làm mỗi ngày, anh luôn chủ động bỏ vào ống heo trong nhà. Nhưng hôm nay... Vương Nguyên lạ quá...

_ Vương Nguyên ah! Em khó ở trong người phải không? Nói anh nghe đi, đừng có kiềm chế, không tốt đâu em. Nói anh nghe nào! – Mỉm cười nhìn sâu vào mắt Vương Nguyên nuhwngTuấn Khải không thể biết được cậu đang nghĩ gì, Vương Nguyên từ khi nào nói chuyện mà không nhìn vào mắt anh?

_Nghèo thì như thế thôi. Có gì lạ! Ăn no rồi! Đi ngủ!

Dằn mạnh đũa xuống bàn, Vương Nguyên nhanh chóng đi vào phòng mình. Nước mắt cậu rơi rồi... Chắc anh ngỡ ngàng lắm, chắc anh đau lòng lắm... Nhưng cậu không làm khác được... Cậu phải trả anh về, cậu không thể cố chấp giữ lấy anh để rồi nhìn thấy anh ngày qua ngày phải chịu khổ cực. Cậu... sẽ trở thành một người tồi tệ, tồi tệ đểTuấn Khải hận cậu suốt đời... Hận suốt đời...

Tha thứ cho emTuấn Khải ah! Làm ơn... tha thứ cho em...

...

_Đừng có ôm tôi, hôi quá!

Một lần nữa ngạc nhiên khi Vương Nguyên chủ động đẩy anh ra ngay khi tay anh vừa chạm vào bụng cậu. Đôi mắt anh mở to ngỡ ngàng trong khi đôi môi lắp bắp không biết phải nói gì. Anh nói gì đây khi Vương Nguyên đối với anh như vậy? Anh không hiểu, anh thật sự không hiểu gì cả. Tại sao mới lúc sáng, cậu vẫn còn hôn anh và mỉm cười với anh. Nhưng khi trở về... cậu đã thay đổi... thay đổi đến chóng mặt.

_Vương Nguyên ah! Em sao vậy? Em kỳ lạ lắm, em biết không? -Tuấn Khải cuối cùng cũng không giấu nổi cảm xúc của mình mà hỏi Vương Nguyên. Anh không muốn Vương Nguyên cất giữ tâm sự trong lòng, đã có anh che chở, cậu sợ cái gì? Cậu đang khó chịu về cái gì? Anh cần phải biết.

_Mệt quá! Kỳ lạ với chả kỳ cục, ngủ đi!

Kéo chăn lên cao, Vương Nguyên che đi đôi mắt của mình, đôi môi hồng mím chặt lại với nhau để ngăn những tiếng nức nở sắp phát ra. Cậu không được yếu đuối lần nữa, một lần là quá đủ rồi... cậu sẽ lại trốn chạy, nhưng sẽ trốn chạy 1 mình.

_Rốt cục thì em có chuyện gì vậy? Vương Nguyên ah...

_ĐỪNG GỌI NỮA! TÔI MANG CÁI CỦA NỢ NÀY LÀ MỆT LẮM RỒI! CÒN MUỐN TÔI LÀM GÌ NỮA ĐÂY! TỐI RỒI MÀ KHÔNG CHO TÔI NGỦ NỮA LÀ SAO? NGHÈO NGHÈO NGHÈO! TÔI MUỐN GIÀU CÓ! TÔI KHÔNG MUỐN TẰN TIỆN NỮA, ANH HIỂU KHÔNG? MỆT QUÁ ĐI, ANH KHÔNG NGỦ THÌ ĐỂ TÔI NGỦ VỚI CHỨ! ĐỪNG LÀM PHIỀN TÔI!

Một lần nữa,Tuấn Khải sững sờ nhìn vào đôi mắt ráo hoảnh của Vương Nguyên cùng với những lời nói cay độc của cậu. Đôi mắt cậu nhìn anh trách móc, hờn dỗi và cả tức giận, gương mặt cậu đỏ lên vì trời nóng hay vì đang giận dữ? Giận dữ vì anh không mang lại cho cậu cuộc sống đầy đủ sung túc như trước đây hay sao? Anh không tin, Vương Nguyên mà anh yêu không phải là con người như thế này? Có lẽ cậu bị thai hành, có lẽ cậu đang khó chịu nên mới nói như thế. Anh yêu và tin cậu. Anh tin Vương Nguyên của anh sẽ không bao giờ như thế, không bao giờ yêu sự giàu sang mà ruồng bỏ hạnh phúc...

Xin lỗiTuấn Khải! Tha thứ cho em... Làm ơn tha thứ cho em... Em yêu anh... yêu anh...

...

Buổi sáng hôm nay... anh không có bữa ăn sáng nóng hổi, không có cơm hộp tình yêu... Anh không có gì cả... Vương Nguyên... vẫn còn ngủ...

_Anh đi làm đây! Anh yêu em!

Hôn lên trán Vương Nguyên trước khi rời khỏi nhà, chiều nay anh nhất định sẽ làm cậu vui... sẽ đưa cậu ra ngoài và tạo một khung cảnh thật lãng mạn cho cậu...

Nước mắt lại rơi... Đâu đó vang lên lời xin lỗi...

...

...

Blue Design, phòng chủ tịch.

Hội đồng quản trị đang thảo luận xôn xao về vấn đề ông Han triệu tập hội đồng cổ đông một cách bất ngờ trong khi công ty không có vấn đề rắc rối nào phát sinh cả. Châu Hạo Khiêm đến giờ vẫn không nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đối diện mình. Đây là lần đầu tiên lão gặp trực tiếp Hangeng dù rằng thám tử đã đưa hình của ông cho lão xem. Một thầy giáo già trúng 20 tờ vé số mà vội vã đi mua cổ phần của Blue Design. Lão biết Hangeng có rất nhiều cổ phần nhưng không biết kinh doanh nên cũng không ảnh hưởng lắm đến chức vụ của lão. Tuy nhiên, lần này... lão không lường trước được Hangeng sẽ triệu tập cuộc họp cổ đông để thông báo một tin quan trọng, rất quan trọng.

Bầu không khí chợt trở nên im lặng khi cánh cửa duy nhất trong phòng mở ra. Tất cả cặp mắt đều đổ dồn vào con người đang bước vào. Nhưng chỉ có một người không lấy làm ngạc nhiên...

_Xin chào tất cả mọi người! Tôi là Hangeng!

_Cậu? Cậu...

Châu Hạo Khiêm ngạc nhiên đến cực độ khi Trí Hách thong thả bước vào với nụ cười cao ngạo. Hangeng? Anh là Hangeng sao? Không thể! Lão đã cho người điều tra rất tỉ mỉ, không thể nào lầm lẫn được. Những người lão thành trong đó đều tỏ vẻ ngạc nhiên đến cực độ.

_Chắc mọi người bất ngờ lắm nhỉ? – Trí Hách nhếch mép vừa ý khi nhìn thấy những cặp mắt kinh ngạc và những cái mồm đang há hốc của chúng. Nhất là Châu Hạo Khiêm... Lão không ngờ phải không? Không ngờ anh chính là Hangeng! Lão... – Một con cáo già đã rơi vào bẫy của một kẻ vừa mới bước vào thương trường.

_Làm sao... – Châu Hạo Khiêm lắp bắp chỉ về phía Trí Hách, Tôn Lệ ngồi bên cạnh cũng không tránh khỏi cú sốc...

_Ngạc nhiên lắm sao? – Trí Hách nhướng mày – Thiên Vũ! Nói cho họ biết đi.

Mọi ánh nhìn bây giờ chuyển về phía người đứng phía sau Châu Hạo Khiêm, lão lại một lần nữa ngạc nhiên nhìn Thiên Vũ đang mỉm cười nhìn mình...

_Vâng! Hiện tại, 55% cổ phiếu của công ty đang nằm trong tay của Hangeng cũng là tổng giám đốc Trí Hách đang đứng trước mặt mọi người. Căn cứ vào số cổ phần thì tổng giám đốc Trí Hách có đầy đủ lý do để trở thành chủ tịch Hội đồng quản trị mới của Blue Design!

_Làm sao có thể? Hangeng chính là... chính là...

_Là tôi! – Trí Hách cướp lời nói của Châu Hạo Khiêm – Tên Hàn Quốc của tôi là Hangeng! Tôi là người của công ty, vì thế tôi có đầy đủ lý do để ngồi vào cái ghế ông đang ngồi đấy Châu Hạo Khiêm àh! – Trí Hách mỉm cười – Àh! Còn nữa, vài phút tới đây... Sẽ có cảnh sát đến hỏi thăm các ông đấy, việc gian lận trong kinh doanh, thiết kế đung vật liệu loại hai nhưng lại tính giá loại một. Tất cả các công ty đối tác đều lập đơn kiện ông rồi đấy! Vì ông vẫn đang là chủ tịch nên...

Chưa nói dứt lời, cánh cửa một lần nữa được mở ra.

_Xin lỗi! Chúng tôi thuộc đơn vị tổ trọng án kinh tế của Trùng Khánh . Chúng tôi nhận được đơn kiện của 45 công ty lớn nhỏ về việc chủ tịch của Blue Design cố tình nâng giá sản phẩm trong khi sử dụng nguyên liệu kém chất lượng để thay thế. Ngoài ra, công ty BL còn kiện giám đốc Châu Tôn Lệ về vấn đề lấy những tài liệu mật của công ty mà không có sự cho phép của chủ tịch BL. Mời hai vị theo chúng tôi về sở điều tra!

Tôn Lệ ngỡ ngàng nhìn cha mình... Cô không hiểu... không hiểu chuyện gì đang xảy ra...

_ Trí Hách! Tại sao?

Châu Hạo Khiêm vẫn không thể tin được bản thân lại trở nên như thế này một cách dễ dàng bởi bàn tay của Trí Hách. Lão không tin...

_Ông còn nhớ... Thiên Ái Nhi chứ? – Nhếch mép khi nhìn thấy đôi mắt mở to của Châu Hạo Khiêm. Trí Hách nói tiếp – Nó... là em gái của tôi, nó... đang chờ ông đấy...

Đôi mắt trừng trừng nhìn Trí Hách khi tay bị cảnh sát còng lại. Những người còn lại không biết phải xử trí như thế nào khi sự việc xảy ra quá bất ngờ... Quá bất ngờ...

Châu Hạo Khiêm... kịch vui chỉ vừa mới bắt đầu thôi...

...

...

"Ọe"

Nén lại cảm giác khó thở và buồn nôn khi cố gắng làm mất đi cái bụng khá tròn của mình bằng vô số dây nịt bụng lớn nhỏ. Mồ hôi cậu tuôn ra như suối trong khi cố gắng hoàn thành bước cuối cùng. Cơ thể cậu lại trở về như một năm trước đây... cậu ... như chưa bao giờ có thai...

Ánh mắt lộ ra vẻ cương quyết. Hôm nay thôi... mọi việc sẽ kết thúc.

"Cạch"

_Vũ Hạo?

Ngỡ ngàng nhìn cậu bé với cành hoa hồng trên tay đang ngập ngừng đứng trước cửa nhà. Làm sao cậu không nhận ra đó chính là cành hoa mà cậu nhận được mỗi ngày chứ. Là Vũ Hạo sao? Là Vũ Hạo để ở đó sao?

_Là em? – Vương Nguyên nhìn thẳng vào Vũ Hạo, cậu không nói mà chỉ gật đầu nhìn Vương Nguyên.

_Em... chỉ là... em thấy anh thích hoa hồng nên em...

_Ngốc quá! Hoa hồng là để tặng người em yêu, đừng tặng lung tung, sẽ làm người khác hiểu lầm đấy! – Vuốt ve mái tóc mềm của Vũ Hạo, Vương Nguyên đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ – Cố gắng học hành nhé!

_Dạ!

Nhìn Vương Nguyên bước ra khỏi cửa, Vũ Hạo không biết vì sao lòng cậu lại vui sướng như thế, cậu được Vương Nguyên hôn và quan tâm chuyện học hành. Cậu gật đầu và thầm ngủ rằng bản thân sẽ học thật giỏi, cho dù Vương Nguyên không thể nào nhìn thấy được.

Em sẽ cố gắng học. Và sẽ... lấy một người vợ... giống như anh vậy, Vương Nguyên ah!

End chap 46

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro