Chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Cậu Vương? Theo hẹn thì tuần sau mới khám thai mà? Cậu có chuyện gì sao? Cảm thấy khó chịu ở đâu sao?

_Bác sĩ... tôi có chuyện muốn nhờ ông.

_Nhờ tôi?

...

_Ya,Tuấn Khải ah! Đem mấy cái đó lại cho tôi.

_Được rồi! Chờ tôi chút!

Vội nép người sang một bên khi nhìn thấyTuấn Khải đang chạy lại gần. Mồ hôi anh chảy dài ướt cả áo, bắp tay căng lên vì dùng sức quá nhiều... Vương Nguyên không dám nấc mạnh, chỉ có thể nép ở đó mà nhìn người mình yêu thương vất vả vì mình mà thôi. Cậu không đáng để anh phải hy sinh nhiều như thế, cậu thật sự không đáng... Vì thế... cậu sẽ trốn chạy...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Flashback ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

_Đây là 30 triệu! Bác sĩ viết giúp tôi một tờ giấy phá thai cách đây 3 ngày.

_Cậu Vương!

Nhìn thấy đối mắt ngỡ ngàng của bác sĩ, Vương Nguyên không nói tiếng nào và đặt lên bàn một cọc tiền nữa, toàn bộ số tiền trong tài khoảng đã được cậu rút ra. Cậu sẽ làm một lần, chỉ một lần thôi...

_Sau đó 1 tiếng từ khi tôi đi khỏi, bác sĩ gọi vào số này và hỏi thăm rằng tôi có khỏe không sau khi phá thai, cần phải đến bệnh viện kiểm tra thường xuyên. Trên bàn là 35 triệu, tôi nghĩ bác sĩ có thể làm được

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ End flashback ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tuấn Khải ah! Tha thứ cho em... Em không cố ý... em thật sự không cố ý... Em yêu anh! Tha thứ cho em!

Bước chân Vương Nguyên nặng nền rời khỏi công trường, bỏ lại phía sau nụ cười ngây ngô khi làm việc, nước mắt tự bao giờ đã khô trên khóe mi...

...

...

Vươnggia.

_Lão Hàn, ông nghĩ xem, bao lâuTuấn Khải sẽ trở về?

Đặt tách trà nóng hổi xuống bàn, ông Vươngnhìn tấm ảnh người vợ quá cố của mình mà tự hỏi. Mặc dù ông biết rằng lão Hàn sẽ không trả lời cho ông biết.

_Tiếp tục đến bao giờ đây? – Lão Hàn rót thêm trà vào tách

_Đến khi nàoTuấn Khải trở về... Đối với những đứa như Vương Nguyên, cần phải đánh tâm lý...

_Lão gia... từ bao giờ... ông thay đổi nhiều đến vậy?

Lắc đầu khi bước ra ngoài, ông Vươngvẫn chỉ ngồi đó, nhìn di ảnh của vợ mình mà lắc đầu

_Tại sao lại là thằng đó... trên đời này hết người cho nó yêu hay sao?

...

...

"Tit tit tit..."

_Alô! Tôi -Vương Tuấn Khải đây. -Tuấn Khải đặt hộp cơm xuống đất khi lấy số điện thoại của bác sĩ chuyên khám cho Vương Nguyên gọi đến.

"Ah! Tôi chỉ muốn hỏi thăm tình trạng của cậu Vương thôi, cậu ấy khỏe không?"

_Vâng! Cám ơn ông! Vợ tôi khỏe.

"Àh! Anh chú ý bồi bổ nhiều cho cậu ấy nhé! Thường thì sau khi phá thai, người mẹ hay nóng giận vô cớ..."

_Ph... phá thai? -Tuấn Khải lắp bắp như không tin vào tai mình.

"À vâng, cậu Vươngđã phá thai cách đây 3 ngày. Thật sự ở tháng thứ 4 mà phá thì mức độ nguy hiểm khá cao nên tôi không yên tâm về tình trạng của cậu Vương... Alo, alo..."

_YA! ANH ĐI ĐÂU VẬY?Tuấn Khải. YA! CHƯA HẾT VIỆC MÀ,Tuấn Khải!

Đôi chân căng cứng đau đớn khi chủ nhân của nó đang cố hết sức trở về nhà một cách nhanh nhất. Vương Nguyên phá thai? Vương Nguyên phá thai cách đây 3 ngày? Không! Không phải, mới đêm qua anh vẫn còn chạm vào bụng cậu mà. Tại sao lại trở thành như thế? Vương Nguyên quá kỳ lạ, kỳ lạ đến nổiTuấn Khải không thể hiểu được đây có phải trò đùa của cậu hay không nữa. Đầu óc anh bây giờ không nghĩ được gì ngoài việc chạy về nhà và ôm lấy cậu, cảm nhận đứa con của cả hai đang tồn tại. Và tên bác sĩ ấy đã nhầm lẫn gọi điện cho anh thay vì một người khác, không phải một mình anh họ Vương, chắc chắn ông ấy đang nói nhầm...

Đến lúc rồi,Tuấn Khải... em xin lỗi... Xin lỗi,Tuấn Khải ah...

Ngã người xuống sofa khi bàn tay bấm một bản nhạc sôi động nào đó mà cậu không biết tên. Volume được mở khá lớn nhưng sẽ không át được tiếng nói của cậu. Điện thoại đã tắt nguồn được áp vào tai và nụ cười gượng gạo khi cố ép mình làm một chuyện màTuấn Khải sẽ không bao giờ tha thứ.... Cậu là một kẻ tồi tệ.

_ Vương Nguyên ah! V...

_Chán quá! Tao ở đây đã 1 tháng rồi đấy, ngày nào cũng ăn túng khổ, tao sắp điên rồi đây...

Em thật sự rất hạnh phúc trong khoảng thời gian ở cùng với anh, sẽ không bao giờ em quên những thời khắc đó,Tuấn Khải ah!

_Ừ... nó là con 1 mà. Vậy mà cha già của nó vẫn chưa kêu nó về... To không biết tao đang làm đúng hay sai nữa...không lẽ ổng bỏ nó thật.... Quý tử mà...

Đừng bao giờ yêu một người nào giống như em, hãy tim cho mình một người khác yêu anh thật sự, yêu anh và xứng đáng với tình yêu của anh...Tuấn Khải ah!

_ Phá rồi... để nó mấy tháng trời mệt chết được... Ai biết... nó con của thằng nào làm sao tao biết, chỉ biết là thằng này cứ khăng khăng là con của nó. Cái đó cũng có lợi, nếu nó nói thế thì sau này thằng nhỏ này là quý tử rồi, đổi đời là sớm muộn.

Em sẽ nuôi con thật tốt, sẽ dạy nó trở thành một người giống như anh... Em là một người mẹ tồi tệ...Tuấn Khải ah! Em yêu anh... Con ah... mẹ xin lỗi... mẹ xin lỗi con... Mẹ phải trả ba con về... Mẹ không thể ích kỷ được...

_Yên tâm đi, nó không hay đâu, tao mấy hôm nay mua cái gối nhỏ chuyên dụng cho mấy người đóng phim bầu ấy. Có trời mới biết. Cái bụng nó nặng nề quá, bỏ đi cho nhẹ. Sau này tới tháng lên thì mua gối to hơn một chút. Chừng nào tới sinh thì mua chuộc bác sĩ lấy thằng bé mồ côi nào đó thế vào... Tao cũng lo lắng, ông già nó không đoái hoài đến chắc tao cũng đi. Tao chịu khổ hết nổi rồi, ngày nào cũng cười cười nhịn nhịn với nó. Tao ngán đến tận cổ...

Tuấn Khải ah! Em xin lỗi... em xin lỗi,...

"BỐP"

Vương Nguyên ngã sóng xoài xuống đất khi nhận cái tát nhá lửa từTuấn Khải, điện thoại rơi lăn lóc xuống sàn vỡ vụn. Đúng ý cậu rồi... Gương mặt, đôi mắt củaTuấn Khải đều chất chứa sự giận dữ... Chưa bao giờ cậu nhìn thấy vẻ bi thương của anh như lúc này, mồ hôi vẫn chưa khô, làn da hãy còn bụi bẩn và mái tóc đang bết lại vì mồ hôi... Cậu thương anh quá, yêu anh quá... Cậu muốn ôm lấy anh và bảo rằng tất cả chỉ là giả dối. Nhưng cậu không thể... cậu đã sai lầm một lần, đã yếu đuối ngã vào vòng tay anh một lần, để bây giờ anh trở thành con người như thế này. Cậu không thể tái phạm lần thứ hai, tuyệt đối không thể...

_T...Tuấn Khải... – Đôi mắt Vương Nguyên ngỡ ngàng nhìnTuấn Khải, chưa bao giờ cậu nghĩ rằng bản thân có thể giả dối đến như thế, cậu khinh bỉ chính mình...

_Có thật không? Những lời em nói... có thật không? -Tuấn Khải gằn từng tiếng.

_Tuấn Khải ah! Nghe em nói... em không... em...

Vội vã đứng dậy, chiếc gối nhỏ được cậu mang hờ trước bụng tuột xuống. Đúng rồi...Tuấn Khải đang nhìn chòng chọc vào bụng cậu... PHẲNG LÌ... Như chưa bao giờ cậu mang thai... như chưa bao giờ... -Tuấn Khải ah...cái này... cái này...

_Cái này là cái gì? – Chỉ xuống chiếc gối nhỏ,Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên một lần nữa, đôi mắt đã đỏ lên và gân cổ của anh cũng đã nổi lên thật đáng sợ... – Em... em...

_Em... em trốn chạy theo tôi... lo lắng cho tôi... Hoàn toàn vì em có mục đích...

_Hừ! biết rồi thì thôi, anh thấy anh nghe hết rồi thì tôi giải thích gì nữa... – Nhếch mép đứng dậy. Vương Nguyên phủi phủi bụi trên áo mình, cố tình làm rơi tờ giấy mà bác sĩ vừa mới ký vào lúc sáng. Lập tứcTuấn Khải chụp lấy.

"BỐP"

_TẠI SAO VẬY VƯƠNG NGUYÊN? EM ĐANG LỪA TÔI PHẢI KHÔNG? EM LUÔN MUỐN XA TÔI, TẠI SAO VẬY? TÔI ĐÃ VÌ EM MÀ BỎ TẤT CẢ, EM CÒN MUỐN TÔI LÀM GÌ NỮA ĐÂY? TÔI PHẢI LÀM GÌ NỮA ĐÂY?

Gào lên một cách giận dữ,Tuấn Khải xốc lấy cổ áo của Vương Nguyên và đẩy cậu về phía sau, lưng đập mạnh vào cạnh bàn khiến cơ thể cậu run rẩy,Tuấn Khải đã phát điên rồi... anh đã phát điên rồi...

_TẠI SAO EM LUÔN ĐỐI VỚI TÔI NHƯ THẾ? CHẲNG LẼ TÔI KHÔNG PHẢI LÀ GIÁM ĐỐC BL, KHÔNG PHẢI CON CỦA CHỦ TỊCH BL THÌ EM SẼ KHÔNG YÊU TÔI SAO?

_ĐÚNG! NẾU ANH CHỈ LÀ MỘT NGƯỜI BÌNH THƯỜNG THÌ ĐỪNG HÒNG TÔI ĐỐI VỚI ANH NHƯ THẾ NÀY! TÔI MỆT MỎI LẮM RỒI, NGÀY NGÀY TỎ RA DỊU DÀNG VỚI ANH, CUNG PHỤNG ANH, KHÓC VÌ ANH, TÔI CẢM THẤY ĐỦ RỒI. TÔI TƯỞNG RẰNG ĐẾN ĐÂY VÀI HÔM THÌ CHA CỦA ANH SẼ ĐẾN ĐÂY, THA THỨ CHO CHÚNG TA VÀ TÔI VỚI ANH SẼ TRỞ VỀ TRÙNG KHÁNH. NHƯNG NHÌN XEM 1 THÁNG TRÔI QUA RỒI, TÔI VẪN CÒN Ở TRONG NGÔI NHÀ CHẬT HẸP NÀY, NHÀ NÀY LÀ TÔI MUA ĐẤY, CÁI GÌ CŨNG LÀ TÔI MUA CHO, TIỀN CỦA TÔI ĐẤY, TÔI CHẲNG LẤY ĐƯỢC GÌ MÀ BỎ TIỀN RA NHIỀU NHƯ THẾ THÌ PHẢI LẤY LẠI VỐN LẪN LỜI CHỨ? MANG CÁI CỦA NỢ CỦA ANH HAY CỦA THẰNG NÀO ĐÓ MÀ TÔI KHÔNG BIẾT THÌ ĐỂ LÀM GÌ, PHÁ NÓ CHO RẢNH NỢ.

"BỐP"

_Từ khi nào... em lại nói chuyện đáng khinh bỉ như vậy chứ Vương Nguyên?

_TÔI LÀ THẾ ĐẤY! BẢN CHẤT CỦA TÔI LÀ NHƯ THẾ, ANH BIẾT RỒI THÌ TÔI CHẲNG THÈM GIẤU ANH NỮA. NHÌN ĐI, PHÁ RỒI, BỎ RỒI!

Vương Nguyên nuốt nước mắt vào lòng giật mạnh hàng cúc áo của mình, vòng eo nhỏ nhắn của cậu hiện ra trước mắt anh. Không còn đứa bé... không còn nữa rồi... chiếc áo pull đen bó sát cơ thể... Anh biết rằng... anh đã không thể níu kéo...

_Sẵn đây tôi cũng nói cho anh biết. – Vương Nguyên cho bàn tay run rẩy của mình vào túi quần và đi lại trước mặt anh. Cơ miệng nhợt nhạt nhếch lên một nụ cười ngạo mạn – Một lúc nữa người yêu mới của tôi sẽ đến đưa tôi đi, ở với anh 1 tháng coi như là trọn tình trọn nghĩa với anh lắm rồi... Lời khuyên cho anh... Đừng bao giờ... – Vương Nguyên ghé sát tai Tuấn Khải -... tin vào lời nói ngọt ngào của những kẻ có sắc đẹp. Càng đẹp... càng nguy hiểm... ha ha ha ha ha

Nước mắt cứ thi nhau trào ra khi Vương Nguyên lướt nhanh ngang quaTuấn Khải. Đôi vai cậu run rẩy khi nhìn dáng người bất động của anh. Đôi mắtTuấn Khải trống rỗng... Anh không khóc, cũng không nóng giận... Anh không làm gì cậu cả, chỉ đứng đó...

Xin lỗiTuấn Khải ah! Em yêu anh, em mãi mãi yêu anh. Đừng nghĩ đến em nữa... Hãy sống thật hạnh phúc...Tìm một người... có thể mang lại cho anh một cuộc sống êm đềm... Đừng nhớ đến em, em biết anh sẽ hận em...sẽ khinh bỉ em... Nhưng em yêu anh... em yêu anh...

_ Vương Nguyên!

Khựng lại khi tiếng gọi vang lên ngay khi cậu bước ra khỏi cửa, Vương Nguyên cố gắng không cho tiếng nấc của mình vang lên. Bàn tay tự lúc nào đã bấu chặt bụng mình,...

_... đã bao giờ... em yêu tôi thật lòng? – Giọng nói anh nhẹ nhàng cất lên như hàng ngàn mũi dao cắm vào trái tim đau đớn của Vương Nguyên khiến cậu muốn ngã quỵ. Muốn quay lại...

_Chưa bao giờ. Tôi chỉ yêu tiền của anh mà thôi! Vĩnh biệt...

Chiếc taxi cậu gọi trước đó đã đến. Bước lên xe, cậu không dám quay mặt nhìn lại, chỉ biết ôm chặt bụng mình mà khóc... Cậu đau quá...Tuấn Khải của cậu... Rồi đâyTuấn Khải của cậu... anh đã chịu quá nhiều đau khổ do cậu mang lại. Bây giờ đã là lúc kết thúc tất cả. Cho anh... và cho cậu...

_Huhu, ..., huhu huhu...

Tiếng khóc vô thức bật ra, người tài xế phía trước cũng bị tiếng khóc ấy làm rơi nước mắt...

_Tuấn Khải ah! Hu huhu,Tuấn Khải ah! Em xin lỗi... em xin lỗi mà...Tuấn Khải ah! Hu huhu,Tuấn Khải...

End chap 47

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro