Chap 9 Tại Sao Không Phải Em...? (E-N-D)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú ý: chap này Nguyên là tôi,Khải là anh,Roy là cậu.

_________________________________________________

Còn 1 tuần nữa.
- Oa! Không khí trong lành quá!
Tôi đã nằm trong này bao lâu rồi nhỉ? Một năm chăng? Hì! Mới đây mà đã gần hết một năm rồi nhỉ? Tôi còn nhớ ngày còn thơ bé, tôi hay ước mơ rằng khi mình bước qua ngưỡng cửa tuổi 20, tôi sẽ thực hiện tất cả những gì mình muốn.Nhưng rồi,đó vẫn chỉ mãi mãi là ước mơ.Tôi không thể bước qua được cái tuổi 19 này! Nghĩ cũng buồn cười thật. Lúc nhỏ, tôi vẫn cứ hay sợ hãi rằng mình sẽ phải chết đi, sẽ bị mọi người lãng quên.Thế mà bây giờ tôi lại chấp nhận điều đó nhỉ? Tôi có phải là quá ngốc không? Tôi bây giờ chỉ mong người đó thật lòng yêu mình, được yêu anh là hạnh phúc quá lớn đối với tôi rồi. Thật đấy...!

- Vương Nguyên này! - Anh gọi tôi
- Dạ?
- Anh...
- Anh cứ nói đi! Việc gì phải ngại thế?
Anh không nói gì nữa mà chở tôi ra Dòng Sông Eric nằm ngoài vùng ngoại ô.
- Ở đây thật mát mẻ, anh nhỉ? - Tôi mỉm cười
Đã bao lâu rồi tôi không tận hưởng không khí trong lành của dòng sông nhỉ? Tôi vốn sống trong vùng núi hẻo lánh, nơi đó thì làm gì có sông chứ!
- Nguyên... Anh biết em đã rất đau khổ về căn bệnh trong người. Anh xin lỗi...
- Ây! Không sao, không sao đâu mà! Em không trách anh đâu - Tôi trả lời.
- Anh muốn nói với em một điều, Nguyên à...
- Anh nói đi. Anh gặp khó khăn gì à?
- Anh không còn yêu em nữa...Anh yêu Roy!
Tôi bất động. Tôi vừa nghe nhầm chăng? Anh nói anh không còn yêu tôi sao? Chuyện gì đang diễn ra thế này? Vậy là bấy lâu nay tôi đã ảo tưởng sao? Anh không còn yêu tôi, vậy mà tôi cứ nghĩ rằng tình yêu anh dành cho tôi là vĩnh cửu. Đau quá!
Tôi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo nhất có thể.
- Hì. Không sao. Em cũng không còn yêu anh nữa. Nếu anh thấy ngại thì không cần đến chăm sóc em nữa đâu! - Tôi nói ra từng chữ từng chữ một.
- Nguyên...
- Em đã nói không sao rồi mà! Anh cứ ở bên người anh yêu đi! Dù gì thì bệnh tình của em...cũng sắp khỏi rồi! Phải! Sắp khỏi rồi, anh đừng lo. Chúc anh hạnh phúc nhé!- Tôi nói thật nhanh để ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
- Cảm ơn em, Vương Nguyên. Anh nợ em... - Anh nhìn tôi với đôi mắt tràn đầy sự biết ơn.
- Anh đưa em về nhé, Nguyên? - Anh đề nghị
- Anh cứ về trước đi! Em sẽ đón xe về sau, em muốn ở lại đây một chút.
- Nhưng mà...
- Không nghe em nói sao? Anh về đi mà! Về đi! - Tôi dùng tay đẩy anh.
Bỗng anh vòng tay ôm chặt lấy cơ thể tôi. Tim tôi thắt lại. Phải, tôi đã mơ ước rằng một ngày nào đó sẽ được anh ôm thật chặt. Nhưng không phải là bây giờ.Anh không hề yêu tôi. Anh làm vậy chỉ khiến tôi ảo tưởng, khiến tôi đau khổ hơn mà thôi...
Cố đẩy anh ra. Tôi nói thêm vài câu rồi chạy ra một bãi đất trống mà nằm.Anh đứng một hồi rồi cũng lên xe mà rời đi. Chắc anh đến nơi có người anh yêu...
Nằm trên bãi cỏ mềm mại mà tôi cứ tưởng mình đang ở địa ngục. Tim đau quá! Như có ai bóp nghẹn nó vậy. Tôi lén rơi nước mắt.Thôi thì lỡ rồi, khóc cho đáng một lần rồi mãi mãi không khóc nữa.Tại sai không phải là em? Em không xứng đáng để được anh yêu sao?
-------------------------------------------------------------------------------------------
Anh ngồi trên xe mà đầu óc hỗn độn vì lời nói lúc nãy của tôi. Anh yêu Roy. Anh chắc chắn điều đó! Anh sẽ làm điều mà anh luôn muốn bấy lâu nay. Vừa nghĩ anh vừa nhấn ga tăng tốc đến khu nhà cậu ở...

- Roy! Em có nhà không?
- Em ra liền đây!

Anh đi tới ôm chặt lấy Roy.
- Lấy anh nhé Roy? - Tuấn Khải nhìn Roy một cách trìu mến
- Anh nói gì? Anh nói lại xem!
- Anh yêu em! Lấy anh nhé!
- Nhưng còn Vương Nguyên?
- Em đừng lo, anh đã nói với Nguyên. Cậu ấy nói không còn yêu anh nữa.
- Thật không? Anh có lừa em không Tuấn Khải?
Anh không trả lời mà ghì chặt cậu hơn, đặt cằm lên vai cậu, anh chậm rãi nói:
- Anh.không.lừa.dối.em. Anh.yêu.em. Lấy.anh.nhé..! - Anh nói từng chữ một.
- Em đồng ý...- Cậu vui mừng ôm lấy cổ anh.
Ngôi nhà tràn đầy hạnh phúc. Thật ra tôi không thể trách cậu ấy được. Cậu xứng đáng mà! Cậu xứng đáng để có được hạnh phúc, có được tình yêu của anh.Dù gì thì tôi cũng sắp phải ra đi rồi,cậu bên anh như vậy tôi có thể yên tâm nhắm mắt...
Tay chống cằm nhìn ra cửa sổ. Sắp kết thúc rồi, tôi sống được 19 năm, chưa thực hiện được một ước mơ nào cả! Các bạn đồng trang lứa với tôi hiện đang cố gắng tìm cho mình một con đường thật tốt. Còn tôi, tôi chỉ biết nằm rồi suy nghĩ vẩn vơ, ảo tưởng. Tôi đã nói dối anh, chưa bao giờ tôi hết yêu anh cả! Sao tôi có thể hết yêu anh được chứ? Nhưng anh có thể và anh đã làm thế...
Nóng- giọt nước mắt không ngoan nào đó lại rơi nữa rồi. Tốt hơn tôi đừng nên suy nghĩ về anh nữa, như vậy có lẽ sẽ đỡ đau hơn rất nhiều....

__________________________________________________

Jin: Nguyên Bối của chuôi,vê đâỳ với em,em nuôi anh cho, khỏi cần ông Đao đần kia nữa. Bảo bảo ôi,thưng bảo bảo quá,ahuhuhu :( . Ta muốn lôi cái tên Đao đần kia ra để xử lí ngay tức khắc. Nguyên Nhi cụa ta chuchoe xênh đẹp ,hiền lành ,tại sao mi không yêu mà lừa dối em ấy. TT^TT.

P/s: Bản quyền thuộc về Dương Thiên Khả

Mn vote+ủng hộ tớ nhá~~~, mà cho ta hỏi có mn muốn ta viết phiên ngoại không hay kết thúc SE. Mà ta báo trc phiên ngoại cũng SE,mn có tinh thần để đọc không TT^TT? Cho ta ý kiến đi~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro