Chương 14: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe Maybach màu đen vẫn chạy trên đường phố, trong xe thực an tĩnh, duy chỉ có tiếng phát ra từ mớ bánh ăn vặt.

Điền Chính Quân từ hộp lấy ra hai cái bánh bông lan, mở gói lấy một cái rồi há to miệng cắn một ngụm, ăn 2 cái chưa đủ, Điền Chính Quân tiếp tục, cuối cùng nhìn thấy một gói kẹo xí muội đường, kinh ngạc kêu một tiếng.

" Hanh ca, tôi không nghĩ anh thích loại kẹo này, hoài niệm sao?"

Cậu ta 1 bên trêu chọc, 1 bên cầm lấy 2 viên kẹo kia thưởng thức, tiện tay lấy thêm vài viên bỏ vào túi, " Ăn vẫn còn khá tốt nha, làm tôi nhớ thời tiểu học lúc trước có vài bạn nữ cứ mua loại này ăn."

Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện.

Điền Chính Quân từ nhỏ đã không chịu ngồi yên, cứ thích lảm nhảm, trước kia hắn không thích ở cùng với Kim Thái Hanh, người này chính là cái hũ nút, tuổi còn trẻ đã thâm trầm, nói với hắn mười câu thì Kim Thái Hanh chỉ khai ân trả lời một câu.

Người không biết còn nghĩ hắn bị câm. Nghẹn đến mức hoảng.

Hiện tại, yên tĩnh chưa lâu, Điền Chính Quân vẫn là không chịu được hướng Kim Thái Han cười tủm tỉm mà mở miệng nói, " Hanh ca, có biết người ngoài nói gì về anh không?"

" Bọn họ đều nói anh tính khí lãnh đạm, không nói chuyện được a." Điền Chính Quân ý vị không rõ mà hướng Kim Thái Hanh nào đó bộ vị nhìn thoáng qua, " Hanh ca, hai ta đều quen biết nhiều năm như vậy, còn khách sáo làm cái gì, cùng anh em kết nghĩa, làm tôi cao hứng quá a."

Lời nói này đúng là Điền Chính Quân không nói bừa, người này cái gì cũng tốt, gia thế tốt bộ dạng cũng tốt, chỉ có bộ mặt không có tiến triển gì, không gặp hắn gương mặt kia không lộ ra tí cảm xúc gì, cười đều rất ít thấy, mặt như bị liệt vậy.

À...đúng rồi, hắn còn bị câm.

Trừ điểm mặt liệc với câm ra thì không có khuyết điểm nào, nhưng nam nhân như vậy, hơn hai mươi năm qua vẫn độc thân, không có ý trung nhân, thậm chí không ai lọt vào mắt xanh hắn.

Điền Chính Quân yêu sớm thời sơ trung, Kim Thái Hanh độc thân.

Điền Chính Quân chia tay mối tình đầu, Kim Thái Hanh độc thân.

Điền Chính Quân yêu sai người bị đội nón xanh, Kim Thái Hanh còn độc thân.

Điền Chính Quân vào thời điểm yêu đến chết lên chết xuống vì một người, Kim Thái Hanh vẫn độc thân.

Khụ....rất trâu bò...có thể độc thân lâu như vậy.

Điền Chính Quân yên lặng giơ ngón tay cái chỉ về hắn.

Kim Thái Hanh kia vẻ mặt vạn năm không thay đổi tính lãnh đạm rốt cuộc cũng nứt ra một khe hở, hắn nhấp nháy khoẻ môi, tay cầm chặt tay lái, đột nhiên dừng lại ở ven đường.

Hắn lạnh như băng mà mở miệng, "Xuống xe."

" Đừng như vậy mà, tôi chỉ nói giỡn với anh, vậy mà anh lại nghiêm túc đuổi tôi xuống xe a...."

Bên tai là Điền Chính Quân lải nhải, Kim Thái Hanh một chữ cũng không nghe, tầm mắt hắn dừng lại ở phía bên phải của con đường phía trước, đôi mắt tam bạch bình tĩnh thường ngày hiện lên một cảm xúc khác thường.

Bên đường hình ảnh một thanh niên đang ngồi nghỉ trên hàng ghế dài, bên cạnh là đèn đường, dáng người mảnh khảnh  ăn mặc đơn giản áo phông cùng quần jean, cùng một vali hành lí đặt bên cạnh.

Y hơi khom người, một tay dựa vào vali hành lí, một tay cầm một cái màn thầu, đưa lên miệng nhỏ cắn một ngụm, mắt nhìn đường phố đông đúc xe qua lại.

Từ góc độ của Kim Thái Hanh nhìn qua, thiếu niên ngồi ở đó được bao phủ bởi ánh đèn đường, ngũ quan thiếu niên có chút mông lung, nhưng thân ảnh nhỏ kia thoạt nhìn rất cô độc, giống như mèo nhỏ không nhà, chọc người trìu mến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taekook