chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi thêm một đoạn liền thấy một cửa hàng bán trà sữa trước mặt, còn có vài người khách đứng xếp hàng, cơm hộp được đặt hàng rất nhiều, nhân viên cửa hàng bên trong vội vàng làm chuyện khác, mặt cũng không ngẩng lên, chỉ mở miệng hỏi với khách đứng đằng trước: " Xin hỏi quý khách dùng gì? "

Kim Thái Hanh nhìn menu trang trí hoa hòe lòe loẹt để tên các thức ăn đồ uống, anh ngày thường rất ít khi uống những loại trà sữa linh tinh này, càng sẽ không tự mình đi mua

Vì thế anh nhìn thực đơn do dự một hồi lâu cũng không hé răng, phía sau còn có khách đang xếp hàng, nhân viên cửa hàng có chút không kiên nhẫn, " Xin hỏi quý khách muốn dùng gì? "

Vừa nói chuyện, đồng thời nữ nhân viên rốt cuộc cũng ngẩng đầu e vị khách chậm chạp này có mua không, sau đó lại sửng sốt hai giây, bên tai vang lên giọng nói lãnh đạm của nam nhân: " Ở đây nước uống ngon nhất là gì? "

Nữ nhân viên hơi đỏ mặt, sự mất kiên nhẫn lúc này đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự ngượng ngùng tươi cười

" Tiên sinh, thức uống ngon nhất ở tiệm chúng tôi là dương chi cam lộ, hương vị thoái mái, quán chúng tôi hàng ngày đều nhập về trái cây tươi, rất thích hợp khi uống vào thời tiết nóng bức của mùa hè. "

Kim Thái Hanh chỉ cảm thấy nhân viên cửa hàng hảo sảo*, hoàn tòan không chú ý đến biểu hiện và những động tác nhỏ của nữ nhân viên, mặt không cảm xúc mở miệng: " Một ly dương chi cam lộ, năm phần đá và đường, cảm ơn. "

Vài phút sau, Kim Thái Hanh cầm theo li dương chi cam lộ được đóng gói đi ra ngoài, dưới ánh mắt của nhân viên và những người khách còn lại, không coi ai ra gì mà đi ra ngoài

Lâm Chính Quốc ngồi ở ghế dài ven đường, có chút mờ mịt mà nhìn khắp nơi xung quanh, Kim Thái Hanh bảo cậu ngồi chỗ này chờ, còn người thì không biết đã chạy đi đâu, ngoan ngoãn đợi hơn mười phút mới nhìn thấy nam nhân từ chỗ ngoặt đi tới, trong tay còn xách theo ly đồ uống

À.... Nguyên lai vừa rồi Kim Thái Hanh hỏi cậu trà sữa uống được không, là bởi vì cậu cứ nghĩ anh ta cũng muốn uống, cho nên đã chạy đi mua trà sữa

Lâm Chính Quốc lo nghĩ chính mình, còn hướng tới người kia phất tay, nhưng ai biết được người kia trực tiếp đem li nước trong tay đưa tới trước mặt, " Cầm "

Lâm Chính Quốc: ?

Kim Thái Hanh: " Cho em uống. "

Lâm Chính Quốc chần chờ nhìn trong tay mình còn cầm li trà sữa đã uống hơn nửa li, lại nhìn tới một li khác với trà sữa, lại nhìn đến nam nhân kia bình tĩnh lạ thường, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời

Cậu còn tưởng Kim Thái Hanh mua cho chính mình uống, không ngờ lại đưa cho cậu, nhưng cậu đã có một li, Kim Thái Hanh lại vì cái gì mà không ngại phiền phức mà mua một li? Này là vì cái gì?

" Uống li này càng tốt. " Kim Thái Hanh khẳng định

Lâm Chính Quốc: ?

Sau đó, Kim Thái Hanh trực tiếp đem li trà sữa trong tay Lâm Chính Quốc đã uống hơn nửa cướp đi, đem chính li bản thân vừa mua hướng đến trước mặt người nhỏ, bình tĩnh mà nhìn chầm chầm vào cậu

Lâm Chính Quốc: "...... "

Tuy rằng không hiểu, nhưng Lâm Chính Quốc vẫn tiếp nhận ly dương chi cam lộ kia, mở ống hút ra cắm vào uống một ngụm, xác thực ly này so với ly vừa rồi uống ngon hơn nhiều, lạnh lẽo thoải mái, lại không quá ngọt, còn có rất nhiều trái cây bên trong, uống một ngụm liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn

Cậu cười, từ tận đáy lòng mà khen: " Ly này uống ngon hơn nhiều. "

Kim Thái Hanh rụt rè ừm một tiếng, xoay người đi về phía trước, thuận tiện đem li trà sữa vừa cướp từ tay cậu ném vào thùng rác ven đường, li sữa giữa không trung tạo nên một đường cong hoàn hảo, chuẩn xác rơi trúng vào thùng

Động tác vô cùng sạch sẽ lưu loát

Làm xong việc đó, sắc mặt nam nhân chuyển biến tốt đẹp hơn

Lâm Chính Quốc: "....... "

Người này vì cái gì trà sữa lại không được uống?

Nghĩ trăm lần cũng không ra, Lâm Chính Quốc lại cúi đầu hút hai ngụm dương chi cam lộ, ừm... Nước ngon, tính đi tính lại, vẫn là đừng nghĩ nữa, tâm tư Kim Thái Hanh tựa như vực sâu, cậu thật sự nhìn không thấu

Bất quá Kim Thái Hanh lại là một con người hoàn hảo, Lâm Chính Quốc nhanh chân đuổi theo anh ta, hai người sánh vai nhau đi ở trên đường " Thái Hanh, tôi vừa mới kiếm được tiền, tôi mời anh đi ăn cơm, tuy rằng không thể đãi anh một bữa tiệc lớn. "

Kim Thái Hanh nói: " Được. "

Cuối cùng Lâm Chính Quốc dẫn Kim Thái Hanh ghé vào một quán mì ven đường, gọi là ven đường nhưng nhìn bên ngoài khá là sạch sẽ, một lúc sau mì cũng được đưa ra trước mặt, cậu còn lo lắng Kim Thái Hanh chỉ thích ăn ở những nhà hàng cao cấp, sẽ không thích những chỗ này, ăn món ăn lề đường, không nghĩ tớ anh ta không nói một lời, đem thức ăn trước mặt ăn đến sạch sẽ

Lâm Chính Quốc cũng không cảm thấy quán ăn này không biết độ ngon ở đây ra sao, có điều, cậu chỉ ăn nửa chén liền ăn không vô

Khi ăn xong, lúc ra ngoài thì trời đã tối hẳn

Kim Thái Hanh lái xe đến nơi hai người lên xe, Lâm Chính Quốc ngồi ở ghế phụ, " Bây giờ chúng ta đi về sao? "

" Giờ không thể về " Kim Thái Hanh chưa nói là đi nơi nào, anh khởi động ô tô, vài phút sau liền dừng ở trước chỗ đèn xanh đèn đỏ. Kim Thái Hanh tùy tay mở ra chai nước khoáng uống hai ngụm, vừa rồi ăn mỳ có chút khô họng, khát nước

Lâm Chính Quốc nhìn chăm chú những động tác uống nước của Kim Thái Hanh, lại bất động vài giây rồi đem tầm mắt chuyển qua ngoài cửa sổ

Cậu trong lòng như có những móng vuốt nhỏ cào, bởi vì chai nước khoáng Kim Thái Hanh đang uống là chai nước mà cậu đã được anh đưa uống lúc ở quảng trường

Như vậy có tính là hôn gián tiếp không ta?

Ô tô trên đường chạy chưa tới mười phút, cuối cùng xe cũng đỗ ở một hầm đậu xe của một trung tâm thương mại, thời gian này ở trung tâm khá là đông đúc náo nhiệt, người đến người đi

Lâm Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh đến chỗ này, rất nhiều người đi ngang qua đều hướng sự chú ý về phía hai người, đặc biệt là những nữ nhân trẻ tuổi, nhìn về phía họ bằng những ánh mắt kinh diễm và tò mò

Hai người diện mạo tuyệt đối là hạc trong bầy gà*, một người có thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, ăn mặc tây trang giày da, một người khác có dáng người thon gầy, bề ngoài anh tuấn, ăn mặc mặc đơn giản áo thun quần jean, là một thiếu niên ngây ngô

Hai người điển trai với phong cách ăn mặc khác nhau, có ưu thế cùng những mị lực, đi cùng một chỗ thế kia quả thực xứng đôi, bọn họ bề ngoài là mê mẩn sắc đẹp hai người kia, còn bên trong là tò mò về quan hệ của hai người

Đối mặt với những ánh mắt đánh giá, Lâm Chính Quốc có chút không thích ứng, cậu vẫn là không thích đến những nơi đông người, sợ hãi những ánh mắt của người khác đặt lên người mình

Tuy cậu biết hiện tại không phải kiếp trước của mình, đi trên đường cũng sẽ không có ai nhận ra, càng không có những ánh mắt xem thường, thậm chí những ngôn từ khắc nghiệt công kích

Nhưng cậu chính là phản xạ hoảng loạn có điều kiện không biết làm sao, thậm chí cúi đầu xuống, theo bản năng tránh né ánh mắt của người qua đường, đi theo Kim Thái Hanh thẳng đến một cửa hàng trang phục nổi tiếng

Trong tiệm ít người hơn nhiều, Lâm Chính Quốc nhẹ nhõm thở dài một hơi, ngẩng đầu liền trực tiếp đối mắt ánh mắt của Kim Thái Hanh, ánh mắt đó ẩn sự khó hiểu và lo lắng

Còn chưa chờ anh ta mở miệng, Lâm Chính Quốc liền mở miệng trước: " Anh đi mua quần áo sao? "

Hiển nhiên cậu không thảo luận chuyện vừa rồi

Kim Thái Hanh liền thuận theo ý cậu, gật gật đầu nói: " Em chọn giúp tôi. "

" Được, nhưng anh đừng dùng ánh mắt ghét bỏ tôi. "  Lâm Chính Quốc hướng đến Kim Thái Hanh mỉm cười nhẹ, bắt đầu nghiêm túc lựa quần áo

Nhân viên hướng dẫn mua sắm tươi cười đi đến, đang chuẩn bị dò hỏi hay cần sự giúp đỡ gì không, Kim Thái Hanh liền cho nhân viên kia nột ánh mắt, nhân viên hướng dẫn khách khí hướng đến anh tôn kính gật đầu, yên lặng không một tiếng động liền lui xuống

---------
*Hạc trong bầy gà: có nghĩa là hạc đứng giữa đàn gà, dùng để ví với bề ngoài nổi bật xuất chúng, tài năng và phẩm cách cũng vượt trội hơn người khác. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Thế thuyết tân ngữ". Kê Khang là một nhà văn và nhạc sĩ nổi tiếng của nước Ngụy thời Tam quốc, là một trong "Thất hiền trúc lâm".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taekook