chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc siêu xe ngừng lại ở một tiệm cơm theo kiểu phương Tây xa hoa,  hai người bước từ xe xuống,  dáng người cao lớn anh tuấn gương mặt không chút biểu cả

Một người thấp hơn nửa đái dầu đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng còn lén nhìn lấy người bên cạnh, cậu cảm giác vừa rồi câu trả lời không hề có ý đấu,  nhưng Kim tổng giống như không hài lòng với đáp án đó lắm

Theo sự chỉ dẫn của phục vụ thì hai người ngồi ở vị trí khá yên tĩnh,  Kim Thái Hanh nhìn thực đơn,  trong đầu lại tự động hiện lên lời nói của cậu lúc ở trong xe,  đặc biệt chân thành nói một câu:

" Anh đối với tôi rất tốt, giống như trưởng bối quan tâm đến tôi,  ba mẹ tôi cũng chưa từng đối tốt với tôi như vậy. "

Hóa ra bạn nhỏ này xem anh như là ba nuôi

Kim Thái Hanh lúc ấy liền không nói thêm câu nào nữa

Lâm Chính Quốc nhịn không được lại lén lút nhìn sang chỗ Kim Thái Hanh, nhỏ giọng: " Thái Hanh,  anh có phải là đang không vui ạ? "

" Không có. " Kim Thái Hanh nhìn người đối diện,  cảm xúc khẩn trương liền hiện lên trên gương mặt trắng nõn, đôi mắt xinh đẹp gắt gao nhìn lấy anh, Kim Thái Hanh không khỏi thở dài, bất quá,  so đo với bạn nhỏ này làm gì

Nam nhân sắc mặt hòa hoãn đôi chút,  biểu cảm trên gương mặt cùng lúc nãy không khác biệt gì,  dù sao đều là lạnh lùng, chỉ là ngữ khí vẫn lãnh đạm như vậy, " Đừng nghĩ quá nhiều,  nhìn xem muốn ăn gì, thích gì thì cứ gọi món. "

Lâm Chính Quốc nhẹ nhàng thở ra, " Được. "

Tiệm cơm Tây này từ trang trí đến mùi vị đều rất ngon,  Lâm Chính Quốc liền không còn tâm tư nào khác, bắt đầu chuyên tâm ăn cơm

Qua vài phút,  trong tiệm có thêm vài người khách, Lâm Chính Quốc ngồi ở vị trí đối diện với cửa chính,  cậu lơ đãng nhìn thoáng qua những người khách đi vào, ngay sau đó đồng tử liền co rút lại một chút,  động tác cũng ngừng lại

" Hai vị xin mời đi bên này. "

Người phục vụ chỉ dẫn họ tiến vào trong,  một người ăn mặc quần tây áo sơ mi quan trọng, bộ dạng anh tuấn ôn nhu, một người
Khác là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp

Hai người họ ngồi phía đối diện nghiêng hơn một chút so với bàn ăn của cậu và Kim Thái Hanh,  khoảng cách không quá gần cũng không quá xa,  nam nhân trẻ tuổi kia ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người thiếu niên phía đối diện, ánh mắt liền bất động không chịu rời đi

Cặp mắt kia có rất nhiều cảm xúc, xen lẫn sự kích động có cả hối hận và nghi hoặc, nhưng bộc lộ ra nhiều nhất vẫn là sự kích động

Bất quá lúc này Lâm Chính Quốc cũng chưa nhìn đến

Cậu sớm rũ đôi mắt xuống, tay cầm dao nĩa tiếp tục ăn phần bít tết phục vụ vừa đem ra,  đôi bàn tay gân xanh hơi nhô lên, nỗ lực đem cảm xúc che giấu xuống đáy lòng

Lực đạo trên tay cậu ghim vào miếng thịt trên dĩa tăng thêm một chút, cậu không nghĩ lại có thể gặp Ôn Ngôn ở chỗ này

Đời trước cậu thích anh ta hai năm,  việc đó làm cậu được người khác để í không ít, đem anh ta đặt trên đầu tim, luôn mang theo ý cười cùng ôn nhu

Cho dù sống lại một lần, nói không còn để ý đến anh ta chính là nói dối, Lâm Chính Quốc trong lòng lộn xộn, bàn tay đột nhiên nhận được một hơi ấm, là Kim Thái Hanh đang nắm tay cậu

Bên tai liền vang đến âm thanh trầm ấm: " Miếng thịt bò này có thù với em sao? Đừng giày vò nó nữa. " Nói xong liền lấy dĩa thịt của cậu đổi với dĩa thịt của anh

" Ăn đi. "

Lâm Chính Quốc biết phản ứng lúc nãy không thoát khỏi tầm mắt của Kim Thái Hanh,  nam nhân này rất tinh tế,  khẳng định nhìn ra quan hệ của cậu với Ôn Ngôn không được bình thường, nhưng cậu cái gì cũng không nói

Có Kim Thái Hanh bên người,  Lâm Chính Quốc ngược lại cảm thấy rất an tâm, cảm xúc được ổn định lại,  thấp giọng nói câu cảm ơn, liền cúi đầu ăn phần bít tết mà anh ấy vừa đưa sang

Vừa rồi cảm thấy đồ ăn còn có mùi vị,  bây giờ ăn vào lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị,  cậu không nhìn lại hướng Ôn Ngôn,  Ôn Ngôn cũng hoàn toàn không nhìn về pái cậu

Cho nên, coi như người xa lạ đi

Cậu không muốn đời này cậu và Ôn Ngôn có bất kì mối liên quan nào

Nghĩ như vậy, mọi tâm Lâm Chính Quốc dần bình tĩnh xuống

" Anh Ôn, anh đang xem gì vậy? "

Ôn Ngôn thu hồi tầm mắt, đối với nữ nhân ôn hòa cười nói: " Không có gì, chúng ta mau gọi đồ ăn đi. " Hắn cúi đầu nhìn thực đơn, vẫn là không nhịn được lén lút nhìn về hướng thiếu niên kia

Thiếu niên trong trí nhớ hắn bộ dạng ngây thơ một chút, đôi mắt buông xuống, sườn mặt có đường cong nhu hòa tinh xảo,  xa xa nhìn lại,  trên người cậu có khí chất sạch sẽ thanh lãnh

Ôn Ngôn nhìn đến mất hồn, ngồi đối diện thiếu niên là một nam nhân đột ngột nhìn về phía hắn,  rõ ràng là ánh mắt bình tĩnh như vậy, Ôn Ngôn lại cảm thấy rùng mình, giống như là bị động vật nguy hiểm đang rình rập theo dõi, trong nháy mắt cơ thể đông cứng lại

Chỉ là cái liếc nhìn lơ đãng, nam nhân kia liền thu hồi tầm mắt, Ôn Ngôn chậm chập lấy lại bình tĩnh,  Kim Thái Hanh vì cái gì lại xuất hiện cùng cậu, không lẽ....

Dĩa bò bít tết được ăn chỉ còn một nửa, Lâm Chính Quốc đột nhiên đứng dậy, miễn cưỡng nở nụ cười nói, " Thái Hanh, tôi vào nhà vệ sinh một lúc. "

Kim Thái Hanh đáp một tiếng, nhìn chăm chú tận ảnh của cậu biết mất ở khúc ngoặt, dường như không có chuyện gì mà vẫn tiếp tục ăn,  động tác không nhanh không chậm, tư thái ưu nhã

Bên trong nhà vệ sinh, Lâm Chính Quốc đứng trước bồn rửa tay, khom lưng xuống rửa mặt, cậu trầm mặt nhìn mình trong gương, giọt nước từ gò má lăn dài xuống, mái tóc trên trán ướt nhẹp, có chút chật vật, cởi hai bên cúc áo, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh, lúc này mới cảm thấy hô hấp dễ dàng hơn

Nhưng còn chưa chờ cậu bình tĩnh lại, cửa phòng vệ sinh liền bị đẩy vào, từ gương trước mặt có thể thấy rõ người phía sau đang đi đến bên cạnh cậu

" Cậu không sao chứ? " Ôn Ngôn quan tâm nhìn thần sắc của thiếu niên,  lấy khăn tay ra đưa cho cậu, nói chuyện lại thân thiết ôn hòa: " Lau đi, khắp mặt cậu đều ướt hết rồi. "

" Không cần, cảm ơn. "

Lâm Chính Quốc ngữ khí xa cách,  xoay người liền đi ra ngoài, ngay sau đó cổ tay liền bị một lực nắm lấy

" Buông tay. " Cậu không vui mà nhíu mi, giác nhìn nam nhân trước mặt

Ôn Ngôn thậm chí còn nhận thấy được sự chán ghét từ trong mắt cậu, không phải là bộ dạng này

" Xin lỗi, tôi đối với cậu hoàn toàn không có ác ý. " Ôn Ngôn móc ra từ trong túi một tấm danh thiếp đưa cho Lâm Chính Quốc, chân thành nói: " Tôi là nhiếp ảnh gia, cảm thấy cậu có điều kiện không tồi, chỉ là muốn hỏi một chút có thể.... "

" Không thể. " Lâm Chính Quốc thình lình gạt tay hắn ra, muốn xoay người đi ra ngoài liền bị túm chặt, cậu càng không có sự kiên nhẫn, " Vị nhiếp ảnh gia này,  làm phiền anh buông tay tôi ra. "

Ôn Ngôn thờ ơ, ánh mắt gắt gao cùng sự tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm, " Cậu tại sao lại chán ghét tôi như vậy là vì cái gì?  Chúng ta trước đây đều không quen biết mà đúng không? "

Hắn càng nói càng kích động, đột nhiên ôm lấy thiếu niên kia, gắt gao mà ôm chặt,  run rẩy nỉ non nói: " Quốc nhi, anh rất nhớ em... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taekook