Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chính Quốc, hôm nay tôi có chuyện muốn nói cho anh biết, tôi đã liên hệ được với bệnh viện rồi, qua vài ngày nữa chúng ta sẽ đi khám mắt của anh, bệnh viện đó vừa mới nhận một màng mắt nói không chừng sẽ hợp với anh." Thạc Trân bình thãn nói chuyện với tôi.

Tôi giật mình, vì từ trước đến nay tôi chưa nhờ hắn chú ý tới chuyện đôi mắt của tôi, trách không được mấy ngày nay hắn đều chạy bên ngoài. Tôi lập tức cầm lấy tay hắn, cố sức lắc đầu, tôi không thể để hắn vì tôi mà tiêu nhiều tiền như vậy được.

"Anh không muốn cũng phải làm, tiền này vốn dĩ là của anh mà, kể cả quán ăn này cũng vậy. Ðược rồi, anh không phải đang tìm công việc sao? Không bằng, anh tới làm ông chủ, tôi làm trợ thủ cho anh." Hắn rất thành khẩn nói với tôi.

Tôi nở nụ cười, nào có ông chủ quán ăn mà nhìn không thấy, nói không nên lời như thế.

"Chính Quốc, anh cười rồi, anh về lâu như vậy đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười ." Hắn nói, sau đó nhẹ nhàng ôm vai tôi, "Vẫn đẹp như ngày nào."

Tôi cười lắc đầu. . Không đâu. .Thạc Trân à. . Tôi già rồi. .

Thạc Trân sáng sớm liền dẫn tôi đến bệnh viện kia, vốn dĩ tôi không muốn tới, thế nhưng tôi không lay chuyển được hắn, hắn nói đã đặt tiền rồi.

"Thạc--Trân-- " Trong thời gian chờ đợi, tôi sờ xoạng tìm kiếm Thạc Trân.

"Làm sao vậy?" Thạc Trân lập tức nắm tay của tôi, hắn nghĩ tôi đang lo lắng, kỳ thực tôi chỉ hiếu kỳ vì sao hôm nay chúng tôi ngồi xe buýt đến bệnh viện, mà không phải lái xe.

"À, xe bị bể bánh rồi, kỳ thực tôi cũng nghĩ rất kỳ quái, rõ ràng xe vừa mua chưa được bao lâu đã xảy ra vấn đề. Sửa chữa cần ít nhất năm ngày, cho nên vài ngày nữa mới có thế đến lấy." Thạc Trân giải thích.

Tôi cau mày suy nghĩ, quả thực ngày ðó Thạc Trân nhìn thấy tôi thì lập tức đưa tôi về nhà của hắn, nhưng tôi vẫn hiếu kỳ, hắn lúc đó không phải đang lái xe sao? Vậy chiếc xe đó đã bị nhét đi đâu?

"Vậy - ngày - đó - không - phải - cậu lái xe sao?" Tôi hỏi.

"Ngày đó. ." Thạc Trân suy nghĩ một chút, sau đó nói, "À, anh nói ngày chúng ta gặp nhau sao? Không phải đâu, đúng là ngày đó xe của tôi bị bể bánh, sau đó tôi được một người qua đường giúp đỡ, hắn còn chủ động giúp tôi đưa xe đi sửa, còn không ngại đưa tôi đi một đoạn."

Thì ra ngày đó không phải chỉ có Thạc Trân, trách không được trong lúc hoảng loạn tôi nghe Thạc Trân nói chuyện với ai đó, bất quá bởi vì tôi còn đang kinh hách cho nên không nghe thấy gì.

Tôi gật đầu, biểu thị đã hiểu.

"Ai. . Giọng nói của anh không biết lúc nào mới khỏi, ngày đó khi đến bệnh viện tôi cũng hỏi về giọng nói của anh, nhưng bác sĩ nói muốn tôi mang anh đến xem mới có thể chẩn đoán được, lần sau chúng ta hẹn ông ấy một chuyến nhé." Thạc Trân nói.

Tôi lập tức lắc đầu cự tuyệt, tôi biết Thạc Trân là vì tốt cho tôi, nhưng bác sĩ chuyên nghiệp của Trịnh Hạo Thạc đã nói không có cách nào chữa trị, tôi căn bản không trông cậy được vào sự trị liệu của bác sĩ ở đây.

Hơn nữa, nếu như bọn họ thực sự xét nghiệm, nhất định sẽ tra ra thứ thuốc đã tiêm vào trong người tôi, đến lúc đó sẽ càng phiền phức hơn, tôi lại không thể giải thích rõ ràng được.

Huống chi, Thạc Trân không nên phí nhiều tiền như vậy, chuyện con mắt đã phí một khoản kha khá rồi, hắn lại vừa mới mở tiệm.

"Số tám, Chính Quốc!"

"Chính Quốc, đến chúng ta rồi, đi thôi."

Nghe được y tá gọi tên tôi, Thạc Trân kéo tôi đi đến phòng khám. Chúng tôi vào đến cửa, Thạc Trân đỡ tôi ngồi trên ghế, sau đó tôi nghe được bác sĩ nói.

"Tên là Chính Quốc, đúng không?"

Tôi gật đầu.

"Ừm, vậy thì đúng rồi."

Tôi nghi hoặc cau mày, cảm giác bác sĩ hình như có chuyện gì đó giấu diếm.

"Bác sĩ, lần trước tôi có hẹn với bệnh viện, nghe nói ở đây vừa mới nhận một màng mắt, cho nên dẫn bạn tôi đến xem."Thạc Trân nói.

"Ðúng vậy, chúng tôi hiện tại sẽ giúp hắn xét nghiệm một chút, sau đó xin chờ vài tiếng trong khi bệnh viện tiến hành kiểm tra, được hay không chúng tôi sẽ thông báo kết quả ngay, nếu hợp chúng tôi sẽ lên lịch phẫu thuật." Tôi bị thái độ của bác sĩ dọa sợ, ở mỗi một bệnh viện, sở hữu được một màng mắt như có một khối vàng, không có tiền thì đừng hòng chạm được vào nó.

Thạc Trân tuy rằng có thể gánh vác được chi phí phẫu thuật, thế nhưng cũng không thể chồng cả núi tiền ngay một lúc, hơn nữa màng mắt luôn được những nhà giàu đặt trước, sao lại vừa vặn đến tay tôi được?

"Bác sĩ, ý của ngài là nếu như xét nghiệm kết quả thích hợp với Chính Quốc, màng mắt này sẽ thuộc về chúng tôi phải không?" Thạc Trân tựa hồ cũng rất kinh ngạc.

"Ðúng vậy, nếu như là Chính Quốc thì không dám từ chối." Bác sĩ nói.

"Ý- gì vậy -" Tôi mở miệng hỏi.

"A, không không, không có gì, ý của tôi là chẳng phải cậu Quốc đây là người đã hẹn trước sao? Ðương nhiên, chúng tôi sẽ không dám đưa màng mắt này cho bệnh nhân khác." Bác sĩ hình như muốn nói lại thôi, sau đó hắn nói, "Giọng nói của cậu hình như cũng có chút vấn đề, có muốn tôi giới thiệu bác sĩ khoa thanh quản cho không?"

"Không - cần - đâu. "

Tôi biết Thạc Trân muốn đồng ý, vì vậy tôi lập tức kéo hắn, cự tuyệt đề nghị này của bác sĩ.

"Vậy. . Ðược rồi, chúng ta đi xét nghiệm thôi." Bác sĩ đi tới bên người nâng tôi dậy.

Tôi nghĩ rất không đúng, nhưng mà chỗ nào không đúng lại không biết. Nhưng nếu đã nhận lời Thạc Trân rồi thì nên phối hợp với bác sĩ một chút, chỉ có điều bác sĩ này cứ ngập ngừng muốn nói cho tôi biết chuyện gì đó nhưng lại không dám mở lời.

Trong lúc xét nghiệm, bác sĩ làm việc rất cẩn thận, đồng thời cứ liên tục hỏi tôi có chỗ nào không khỏe không, hình như rất coi trọng tôi. Không biết ở đây bác sĩ nào cũng đối xử tốt với bệnh nhân như ông ấy không.

Huống chi, tôi là người mới bị người thân ruồng bỏ, ở đầu đường xó chợ, tôi căn bản không tin có người tốt đến mức sẵn sàng ra tay giúp đỡ một người tứ cố vô thân như tôi.

Vị bác sĩ làm rất tốt việc xét nghiệm, đồng thời chuẩn bị đưa tôi ra ngoài chờ, tôi kéo tay ông ta lại, sau đó nói: "Màng - mắt - là - của - ai - vậy?"

"Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ danh tính người quyên tặng được." Hắn nói.

Tôi không từ bỏ ý định lôi kéo hắn, nhưng hắn chậm rãi đẩy tay tôi ra nói: "Cậu yên tâm đi, màng mắt này tuyệt đối bình thường, chúng tôi không lừa dối bệnh nhân đâu."

Tôi lắc đầu, sau đó buông tay hắn ra, theo hắn đi ra khỏi phòng. Ý của tôi không phải như vậy, tôi không quan tâm màng mắt này có bình thường hay không, tôi chỉ là sợ. . .

Ai. . Tôi thở dài. . Tôi đang suy nghĩ cái gì vậy, tôi đã ở Trung Quốc rồi, Kim Thái Hanh dù có bản lĩnh cũng không thể bước vào cuộc sống của tôi nữa.

Tôi cuối cùng vẫn là tự mình đa tình mà thôi, thật buồn cười.

Bác sĩ đưa tôi đến cửa rồi quay vào, tôi mò mẫm đi về phía trước, nỗ lực tìm kiếm Thạc Trân, hắn không phải ở bên ngoài chờ tôi sao? Sao lại chạy đi đâu rồi.

"Thạc - Trân?" Tôi nỗ lực gọi tên Thạc Trân, thế nhưng thanh quản như bị đóng băng không thể hô lớn được.

Chạy đi đâu rồi? Tôi vươn tay tìm kiếm, ngón tay đột nhiên đụng phải một người, tôi tưởng là Thạc Trân, vì vậy kéo áo của người nọ, chậm rãi đi qua.

Khi tôi đến gần đột nhiên nghĩ không đúng, hắn không phải là Kim Thạc Trân, mùi nước hoa trên người hắn rất nồng, Kim Thạc Trân chưa bao giờ xức nước hoa.

Tôi lập tức buông tay ra, sau đó cúi người xin lỗi.

Thế nhưng tay của tôi chưa hạ xuống, đột nhiên bị người nọ ôm lấy. Tôi hoảng hốt căng thẳng muốn giãy dụa thân thể, thế nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.

"Buông - ra" Tôi dùng thanh âm khàn khàn nói.

Ðột nhiên, tôi nghe được người nọ cười nhẹ một tiếng, thanh âm đó rất nhẹ, nhưng lại rất trầm, tôi không nhận ra thanh âm này, trong não tôi chưa hề ghi nhận thanh âm nào như thế, chỉ là tiếng cười này khiến tôi có chút âm trầm, toàn thân đều nổi da gà.

"Chính Quốc!"

Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng củaThạc Trân, tôi lập tức giãy dụa, mà hắn cũng vừa vặn buông tay, tôi nghe được một chuỗi thanh âm của đôi giày da đang bỏ đi rất nhanh.

Thạc Trân đi tới bên người tôi, kéo tôi lại: "Xin lỗi, Chính Quốc, tôi đi mua chai nước cho anh, không nghĩ tới anh ra nhanh nhưu vậy."

"Người - đó - là - ai?" Tôi chỉ vào hướng người nọ bỏ đi.

"Ai cơ?" Thạc Trân hình như không biết tôi nói cái gì. "Tôi chẳng thấy ai hết."

"Quên đi, đừng chú ý nữa, phỏng chừng chỉ là bệnh nhân trong viện mà thôi, anh nhanh uống nước đi, uống nhiều nước rất có lợi cho giọng nói." Hắn kéo tôi ngồi trên ghế, sau đó đặt chai nước vào trong tay tôi.

Tôi cau mày, nghi hoặc suy nghĩ chuyện vừa xảy ra, thật sự là quá quỷ dị. Người nọ là ai? Mùi nước hoa trên người hắn tôi không quen, thanh âm của hắn tôi càng không nhận ra, thế nhưng hắn ôm tôi làm cái gì?

Hõn nữa tiếng giày da đó, hình như tôi đã nghe được ở đâu đó rồi. Là ở đâu nhỉ?

Qua mấy giờ sau, kết quả xét nghiệm đã có, bác sĩ dùng giọng nói vô cùng mừng rỡ cầm tờ kết quả xét nghiệm nói với chúng tôi: "Chúc mừng cậu, kết quả xét nghiệm cho thấy màng mắt này rất thích hợp với cậu, mời hai người đến làm thủ tục nhập viện, trên cơ bản, thời gian giải phẫu sẽ không lâu, nhưng để thích ứng cần tới hai tuần."

"Cảm ơn bác sĩ!" Thạc Trân hưng phấn hơn tôi nhảy lên nói, sau đó hắn hình như còn nắm tay bác sĩ lắc đi lắc lại, đồng thời nhờ bác sĩ chiếu cố cho tôi.

Tôi cũng đứng dậy đi vài bước đến Thạc Trân, thế nhưng đột nhiên bên tai tôi xuất hiện thanh âm trầm đục vừa rồi, "Chúc mừng."

Tôi lại càng hoảng sợ, lập tức vươn tay bắt lấy cánh tay Thạc Trân, sau đó tôi lại nghe được thanh âm giày da bỏ đi rất nhanh. Bởi vì hắn chỉ thì thầm, cho nên nghe không rõ thanh âm thật của hắn, nhưng tôi chắc chắn mình không quen người này.

Ðiều khiến tôi kinh ngạc chính là Thạc Trân ở ngay bên người tôi, hắn cư nhiên xuất hiện quấy rầy tôi như vậy, quả nhiên loại người này rất âm hiểm, đồng thời hắn nhất định có mục đích gì đó. Nói chung tôi có cảm giác không tốt, muốn mau chóng rời khỏi đây.

"Làm sao vậy?" Thạc Trân cũng bị tôi dọa sợ, hắn quay đầu thấy tôi toàn thân run rẫy, vì vậy lập tức ôm tôi. "Ở đâu khó chịu sao?"

Tôi lắc đầu, thầm nghĩ phải lập tức rời khỏi đây, Thạc Trân hình như nhìn ra sắc mặt của tôi không tốt, vì vậy vội vã từ biệt bác sĩ, còn nói thêm mau lên lịch phẫu thuật.

Sau đó hắn kéo tôi ra khỏi bệnh viện, đến ngoài cửa bệnh viện, tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Người kia rốt cuộc là ai? Hắn vì sao theo dõi tôi? Trong đầu tôi tràn ngập nghi hoặc.

"Chính Quốc, rốt cuộc làm sao vậy?" Thạc Trân kéo tôi hỏi.

Tôi lắc đầu, không nói gì thêm.

Thạc Trân thấy tôi không muốn nói, vì vậy cũng không hỏi nữa, đi một hồi, hắn nói: "Chính Quốc, không bằng hôm nay anh đến quán ăn cùng tôi đi, ở nhà một mình quá buồn chán."

Tôi nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, tôi sợ thêm phiền phức cho hắn.

"Ðừng như vậy mà, anh ở nhà một mình tôi rất lo lắng, như vậy đi, cứ coi như là anh đến giúp tôi coi hàng. Vừa vặn, trong quán mới nhập về một máy xay cà phê, những người làm ngốc quá không biết dùng, tôi nhớ khi ở Hàn Quốc anh có làm qua, không bằng anh tới giúp tôi, dù sao quán cũng là của hai chúng ta mà."

Tôi hiểu suy nghĩ của Thạc Trân, trước đây hắn nói qua quán này không phải của một mình hắn, nhưng bắt tôi làm ông chủ gì đó tuyệt đối sẽ không đồng ý. Nếu như có thể tôi sẽ giúp hắn làm vài chuyện, có thể còn giúp hắn tăng thêm một ít lợi nhuận, coi như là một công việc tạm thời.

"Ði thôi đi thôi, tôi rất nhớ cảm giác ngày xưa chúng ta làm việc chung." Thạc Trân kéo tay của tôi lắc lắc.

Tôi bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó gật ðầu nhận lời yêu cầu của Thạc Trân, hắn vẫn như một đứa trẻ không có thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro