Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cho rằng Kim Nam Tuấn hẳn là đã quen với bóng đêm rồi, hắn không phải là loại người thích bị thương hại, bởi vì hắn từng nói không thích người khác dùng ánh mắt thương cảm nhìn, cho nên người khác tự nhiên cũng sẽ không có chút đồng cảm nào với hắn.

Kim Nam Tuấn rời khỏi Trung Quốc vài ngày rồi, cuộc sống của tôi lại trở nên rất nhàm chán. Mỗi ngày đều làm những chuyện giống nhau, nếu có hứng thú thì lên công ty, nhưng cũng chỉ ngồi không cả ngày trong phòng làm việc, cũng không có người đến làm phiền, tôi nghĩ hắn nhất định đã sớm phân phó không cho tôi làm bất cứ chuyện gì.

Buổi tối, tài xế sẽ chở tôi về nhà của Kim Nam Tuấn, sau đó người làm chuẩn bị bữa tối, đến khuya tôi lại lăn vô chăn ngủ say mê.

Thói quen đúng là đáng sợ, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác có Kim Nam Tuấn bên cạnh, tuy rằng tạm thời chưa thể chấp nhận hắn, thế nhưng tôi cũng không ghét cảm giác khi có hắn bên cạnh.

Đôi khi hắn khiến tôi rất căng thẳng, đôi khi lại làm tôi rất hài lòng, đôi khi hắn còn có thể khiến tôi kinh ngạc. . Nói chung, những cảm xúc ấy có vẻ giống như một đôi tình nhân đang " hẹn hò ".

Thế nhưng, đã nhiều ngày như vậy rồi mà Kim Nam Tuấn vẫn chưa quay về? Hơn nữa ngay cả điện thoại cũng không bắt máy, hắn không xảy ra chuyện gì chứ?

Trước khi đi hắn có để lại điện thoại di động cho tôi, tôi dùng nó gọi đường dài sang Hàn Quốc cho hắn nhưng không liên lạc được, điều này khiến tôi rất sốt ruột, có cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó không lành.

Hôm nay là cuối tuần, sáng sớm, tôi không phải đi làm nên muốn ra ngoài dạo chơi, dù gì ở nhà một mình cũng chỉ miên man suy nghĩ. Tôi muốn tới thăm Thạc Trân, nên đi gặp mặt Thạc Trân thôi, đã lâu không gặp hắn rồi, không biết hắn có ổn không nữa.

Vì vậy, tôi bảo tài xế lái xe mang tôi đến cửa hàng ăn sáng của Thạc Trân, vừa xuống xe tôi liền dặn tài xế đi về trước, ở bên cạnh Thạc Trân sẽ vui đùa thật là lâu, hơn nữa tôi cũng muốn đi xe buýt để cho tài xế nghỉ ngơi một ngày.

Mới vừa vào cửa, tôi chợt nghe bên trong có người đang rống to ầm ĩ, hơn nữa còn dùng tiếng Hàn.

"Mau nói cho tôi biết, Chính Quốc rốt cuộc ở đâu?"

"Tôi nói rồi tôi không biết!"

"Thằng nhóc này, đừng hòng gạt anh đây!"

"Buông ra, nếu không buông tôi sẽ gọi cảnh sát! !"

Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi vừa nghe đến tên mình, cũng nghe được tiếng của Thạc Trân, thế nhưng cả đoàn người đang vây ở bên ngoài khiến tôi không thấy được kẻ đang xách áo Thạc Trân là ai.

Nhưng mà giọng nói này, tấm lưng này, chẳng lẽ là. .

"Chính Quốc!" Thạc Trân thấy được tôi từ trong đám đông, vì vậy lớn tiếng gọi tên của tôi.

Kẻ đang nhéo Thạc Trân nghe tiếng liền quay đầu, vừa thấy gương mặt của hắn, tôi sợ đến ngây người. .

"Chính Quốc! !" Hắn hét to một tiếng, sau đó buông Thạc Trân ra, đẩy đoàn người đang vây quanh, thoáng cái vọt tới trước mặt tôi.

"Trịnh Hạo Thạc? ? ?" Tôi nghi hoặc nhìn người có sắc mặt xám xịt trước mắt, không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

Đoàn người vây xem bị nhân viên cửa hàng tản ra, tôi cùng Trịnh Hạo Thạc và Thạc Trân ngồi trong căn phòng nhỏ phía sau cửa hàng, sắc mặt Thạc Trân vô cùng không tốt, nhưng sắc mặt của Trịnh Hạo Thạc càng xấu xí hơn, khiến tôi không biết nên nói cái gì cho tốt.

"Chính Quốc, hắn rốt cuộc là ai?" Thạc Trân dùng tiếng Trung hỏi tôi.

"Đừng nói tiếng Trung, tôi nghe không hiểu!" Trịnh Hạo Thạc thái độ cường bạo nhìn Thạc Trân, sau đó nói, "Cậu đi ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Chính Quốc."

"Dựa vào cái gì? Đây là địa bàn của tôi, người đi ra ngoài hẳn là anh mới đúng, ai biết anh có đánh Chính Quốc hay không, vừa rồi anh còn suýt đánh tôi còn gì.!" Thạc Trân đứng lên cãi lý.

"Cậu giờ mà không đi tôi sẽ ra tay thật đó! !" Trịnh Hạo Thạc lại xách áo Thạc Trân lên.

"Được rồi! !" Tôi thấy tâm tình của Trịnh Hạo Thạc hình như không tốt, vì vậy lập tức đứng giữa can ngăn hai người bọn họ.

Tôi xoay người nói với Thạc Trân: "Thạc Trân, hắn một người tôi quen khi ở Hàn Quốc, cậu yên tâm đi, hắn sẽ không làm hại tôi đâu, cậu cứ đi ra ngoài trước để tôi hỏi hắn chyện gì xảy ra."

"Thực sự không có việc gì chứ? Hắn nhìn qua rất hung dữ." Thạc Trân lo lắng liếc mắt nhìn Trịnh Hạo Thạc, sau đó lại nhìn tôi.

"Không có việc gì, tin tưởng tôi." Tôi trả lời.

Thạc Trân gật đầu, sau đó xoay người đến cánh cửa, trước khi ra ngoài còn lo lắng liếc mắt nhìn tôi, tôi lại gật đầu một cái, hắn mới chịu đi.

Tôi xoay người ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Hạo Thạc, sắc mặt hắn xanh xao đến dọa người, phía dưới con mắt còn có hai vành đen, hơn nữa môi cũng khô nứt, trong ánh mắt còn chứa rất nhiều tơ máu, không biết hắn rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

Thế nhưng, bọn họ cứ nhiều lần đến làm phiền cuộc sống của tôi như vậy khiến tôi rất bất mãn, tôi đã trở về Trung Quốc nên không muốn tiếp xúc với bất cứ một ai liên quan đến Kim Thái Hanh, thế nhưng đầu tiên là Mân Doãn Kì, hiện tại là hắn. Mân Doãn Kì chỉ là trùng hợp, nhưng hắn lại là hung dữ chạy đến tìm tôi, còn quấy rối Thạc Trân khiến tôi rất tức giận.

Vì vậy tôi mở lời trước, không khách khí dùng tiếng Hàn nói: "Cậu tốt nhất là cho tôi một lý do hợp lý, nói cho tôi biết sao lại tới làm phiền cuộc sống hiện tại của tôi."

"Chính Quốc, Hanh. . mất tích rồi." Mặt hắn đột nhiên cúi xuống, giọng điệu có chút nghẹn ngào, hơn nữa biểu tình cũng vừa thống khổ vừa lo thương, viền mắt bắt đầu đỏ lên.

"Cái gì?" Tôi nhìn dáng vẻ của hắn, thế nhưng không hiểu lời hắn nói, cái gì mà mất tích rồi? Người lớn như vậy sao lại mất tích. . Lẽ nào hắn đang đùa giỡn?

"Hanh, mất tích rồi, tôi đã tìm mọi nơi mà không tìm được hắn! Chiếc nhẫn lúc trước hắn đeo có định vị GPRS, thế nhưng lần trước cho anh lại bị anh ném hỏng rồi." Lời nói của hắn tràn đầy lo lắng.

"Sao lại như vậy? Vì cớ gì mất tích? Bị bắt cóc sao?" Tuy tôi không nên quan tâm hắn nữa, thế nhưng lại theo bản năng hỏi một loạt, bởi vì tôi cảm giác chuyện này hình như rất nghiêm trọng, nếu không Trịnh Hạo Thạc sẽ không như vậy.

"Không thể nào, không thể nào là bắt cóc được, nếu như là bị bắt cóc, với thế lực của tôi ở Hàn Quốc lập tức sẽ điều tra ra ngay. Thế nhưng, tôi không có bất cứ tin tức gì của hắn, cuối cùng, tôi tới sân bay mới điều tra ra được Hanh đã rời khỏi Hàn Quốc rồi." Hắn nói.

"Rời khỏi Hàn Quốc? Hắn vì sao phải bỏ đi? Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?"

"Tất cả chuyện này. . đều là vì anh. ." Hắn nói xong nhìn tôi chòng chọc, từ ánh mắt đó tôi thấy được sự trách cứ, tức giận, còn có thương tâm.

"Tôi?" Thế nhưng tôi không hiểu, vì sao lại là vì tôi? Tôi đã làm cái gì? Tôi với hắn đã đoạn tuyệt quan hệ rồi mà.

Tôi đột nhiên bật cười vài tiếng, sau đó chỉ vào Trịnh Hạo Thạc nói: "Có phải cậu lại cấu kết với Kim Thái Hanh bày trò gạt tôi? Cái gì mà mất tích chứ? Có phải lại muốn lừa tôi về? Thế nào? Lần này Phác Chí Mẫn lại cần thay gì?"

Trịnh Hạo Thạc nghe xong tôi nói liền ngây ra một lúc, sau đó đột nhiên đập bàn rống to: "Chính Quốc! ! Anh thật quá đáng! ! Đúng vậy, tôi thừa nhận trước đây đã làm chuyện có lỗi với anh! ! Thế nhưng, lần trước Thái Hanh đến Trung Quốc tìm anh, vì sao anh lại không trở về cùng hắn? ? Anh có biết hay không, đó là Hanh dùng phân nửa cổ phần trong công ty để làm điều kiện trao đổi! ! Vì sao anh còn muốn cự tuyệt hắn? ? Vì sao anh lại muốn ở bên cạnh tên Kim Nam Tuấn đó? ? ?"

"Kim Nam Tuấn lợi dụng anh để Hanh dâng phân nửa cổ phần trong công ty cho hắn, mãi cho đến cuối tuần trước, Kim Nam Tuấn đã nắm trong tay 40%  cổ phần của Kim thị. Anh có biết chuyện này có nghĩa là gì không? Tất cả mọi chuyện đều phải thông qua hắn, hắn không thông qua thì mọi thứ đều là vô ích! Dù Hanh có vạn lần sai, thế nhưng hắn thật tâm muốn anh trở lại bên người hắn, hắn vì anh mà có thể đưa cả công ty lẫn địa vị ra trao đổi, thế nhưng anh chẳng thèm ngó ngàng gì đến hắn."

Trịnh Hạo Thạc nói như xả những uất ức trong lòng bấy lâu, khiến tôi cứng họng, một câu nói cũng không ra. .

Đại não tôi trống rỗng, không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào, những chuyện này tôi chưa từng nghe qua. .

Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn Trịnh Hạo Thạc đang kích động, không biết bao lâu, tôi chậm rãi mở miệng hỏi: "Vậy. . chuyện gì đã xảy ra với Kim Thái Hanh. ."

"Đều do tên hỗn đãn Kim Nam Tuấn! ! Hắn bày mưa khiến Hanh phải đích thân ra mặt, lần đó Hanh đích thân sang Trung Quốc ký hợp đồng, phải chấp hành điều kiện trả tiền ngay lập tức, Hanh lấy danh phận hội đồng tối cao của công ty từ chối. Thế nhưng hợp đồng đã ký rồi, không giao đủ tiền trong vòng một ngày sẽ đưa ra tòa án, nhưng Hanh dù là cổ đông lớn nhất cũng không thể xoay sở kịp với số tiền lớn như thế. Cho nên, Hanh gạt tôi đi mượn bọn cho vay nặng lãi để thực hiện hợp đồng." Nói đến đây, Trịnh Hạo Thạc kích động rơi nước mắt.

Còn tôi thì như bị sét đánh, chỉ có thể đứng bất động tại chỗ, trong não nhất thời nổ tung một tiếng. .

Cho vay nặng lãi. . Bọn cho vay nặng lãi ở Hàn Quốc. . Tôi biết chuyện này là gì rồi. . Nếu như trong thời hạn mà không giao đủ tiền. . Chuyện gì cũng có thể xảy ra, thậm chí. . là bị chết. .

Tôi vọt tới trước mặt Trịnh Hạo Thạc, cố sức nắm cánh tay hắn, nói: "Vậy tiền đó phải làm sao? Cậu không giúp hắn trả sao?"

Trịnh Hạo Thạc bất lực lắc đầu: "Hanh thế chấp nhà cho bọn hắn rồi, sau đó. . Hắn liền biến mất không còn dấu vết. ."

Thế chấp nhà trả nợ. . Kim Thái Hanh một đêm từ một tỷ phú trở thành một kẻ nghèo hàn vô gia cư, thậm chí còn có nguy cơ bị bọn cho vay nặng lại truy giết. . Mà hết thảy nguyên nhân. . Dĩ nhiên đều là vì tôi? ?

Không đúng! ! Không phải tôi, mà là Kim Nam Tuấn! !

"Vì sao? Vì sao Kim Nam Tuấn lại làm như vậy? Hắn biết Kim Thái Hanh sao?" Tôi cố sức cầm lấy tay Trịnh Hạo Thạc.

Trịnh Hạo Thạc nhìn tôi sau đó thởi dài thật sâu, sau đó nói ra một bí mật khiến tôi phải nghẹt thở: "Bọn họ là hai anh em cùng cha khác mẹ."

"Cái gì. . . ."

"Kim Nam Tuấn là anh, Kim Thái Hanh là em. . Thế nhưng mẹ của Kim Nam Tuấn là người Trung Quốc, hắn không có dòng máu Hàn Quốc chính thống, không thể kế thừa sản nghiệp của Kim thị, cũng không thể lấy danh nghĩa của nhà họ Kim xuất đầu lộ diện, cho nên người thừa kế tài sản và danh tiếng của Kim thị chỉ có một mình Kim Thái Hanh mà thôi."

"Thì ra là. . anh em. . Ha ha. . Thì ra. . Thì ra. . là. . anh em. ." Tôi không biết vì sao lúc này muốn cười thật to, chuyện này thật sự quá khôi hài, bọn họ là anh em cơ đấy.

Thì ra vấn đề này không đơn giản như tôi nghĩ, tôi luôn bên cạnh Kim Nam Tuấn nhưng không ý thức được điều gì. .

Hắn vì sao vô duyên vô cớ giúp tôi?

Hắn vì sao cho tôi công việc, cho tôi phòng ở, cho tôi ăn, cho tôi mặc, cho tôi dùng?

Hắn vì sao quan tâm và đối tốt với tôi như vậy?

Hắn vì sao muốn bên cạnh tôi?

Đều là vì hắn muốn trả thù Kim Thái Hanh! ! Hắn muốn trả thù Kim gia đã đối xử bất công với hắn! ! Còn tôi. . Chính là một món đồ chơi có giá trị lợi dụng! ! !

Tôi bắt đầu cười to, tôi ôm lấy bụng, ngồi dưới đất cười to, thế nhưng không biết vì sao nước mắt lại cứ tuôn chảy. .

"Chính Quốc..." Trịnh Hạo Thạc nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương.

"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi ghét những kẻ nào dùng ánh mắt thương hại đó nhìn tôi! Đừng nhìn tôi! ! Đừng nhìn tôi! !" Tôi ôm đầu, dùng hết sức lực hét lên.

Lúc này, chiếc điện thoại mà Kim Nam Tuấn để lại cho tôi đột nhiên rung lên, tôi lấy từ trong túi ra, thấy một tin nhắn của Kim Nam Tuấn.

" Chính Quốc, tôi đã trở về. "

Tôi không nói cho Trịnh Hạo Thạc biết về tin nhắn của Kim Nam Tuấn, chỉ nói là của một người bạn, dù gì tôi về Trung Quốc có một hai người bạn cũng là chuyện bình thường, hắn cũng không hỏi nhiều.

Nói chuyện với hắn xong, tôi hiểu ra rằng Trịnh Hạo Thạc thấy Kim Thái Hanh mất tích, nên cho rằng Kim Thái Hanh sẽ tìm đến tôi. Nhưng tôi cũng chỉ biết được mọi chuyện qua miệng hắn nói mà thôi.

Hắn nhụt chí gục đầu xuống, mà tôi lại không muốn tiếp tục phí thời gian nữa, vì vậy lấy lý do không muốn làm phiền Thạc Trân nữa mà đuổi Trịnh Hạo Thạc đi, bởi vì tôi muốn tự mình đối diện với Kim Nam Tuấn.

Tôi không nói cho Trịnh Hạo Thạc biết nguyên nhân là bởi vì tôi lúc này đã không còn niềm tin nữa.

Từ giờ trở đi tất cả mọi chuyện xảy ra tôi đều phải tự mình đối mặt giải quyết, bởi vì, tôi không bao giờ muốn bị lợi dụng nữa. Kim Nam Tuấn rốt cuộc đang tính toán cái gì, tôi nhất định phải chính tai mình nghe rõ.

Trịnh Hạo Thạc đi rồi, tôi cũng từ biệt Thạc Trân, Thạc Trân có chút lo lắng kéo tôi nói: "Không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không có việc gì, cậu yên tâm đi." Tôi vỗ vỗ tay Thạc Trân rồi ra đi.

"Chính Quốc!" Thạc Trân lại kéo tôi lại, tôi quay đầu nhìn hắn, thấy hắn dùng ánh mắt lo lắng nhìn tôi, sau đó nói: "Nếu như anh gặp bất cứ khó khăn gì, nhất định phải tới tìm tôi, mặc kệ chuyện gì, tôi sẽ tận lực giúp anh."

"Cảm ơn cậu Thạc Trân, cậu là người duy nhất trên thế giới này để tôi tin tưởng, tôi hứa nếu gặp đường cùng tôi sẽ tìm đến cậu." Những lời này không chỉ là nói với Thạc Trân, mà còn là nói với tôi, bởi vì lúc này tôi muốn mình hiểu rõ, trên thế giới này, tôi còn có Kim Thạc Trân không bao giờ lừa dối mình, coi như tôi không sống uổng phí.

Tôi không biết mình nên dùng tâm tình gì để bước qua cánh cổng của nhà Kim Nam Tuấn, rõ ràng khi ra khỏi nhà tâm tình rất tốt, thế nhưng trở về lại cảm giác tất cả đều xa lạ.

Tôi nhìn mọi thứ trong phòng một cách đạm nhiên. . Chút tình cảm còn lại dường như đã tan thành mây khói. .

"Đã về rồi?" Khi tôi đang thẫn thờ nhìn mọi thứ, hắn chạy tới trước mặt tôi.

"Sao không vào? Đứng ở cửa làm gì?" Thanh âm trầm thấp của hắn ôn nhu như lúc ban đầu, cảm giác giống như chưa xảy ra chuyện gì cả, hình như tôi vẫn chưa nhận ra mình là con rối bị lợi dụng.

Tôi thật muốn nhắm mắt lại để biến mọi thứ trở thành một cơn ác mộng, sau đó mở mắt ra để tìm về những khung cảnh lúc xưa, thế nhưng giờ đây tôi không thể trốn tránh cơn ác mộng đó được.

Hắn thấy tôi không nói lời nào, vì vậy lắc lắc tay tôi, thế nhưng tôi cố sức giật lại, sau đó ngẩng đầu tàn bạo trừng hắn.

Hắn nhìn tôi một hồi, sau đó đột nhiên đẩy tôi vào phòng khách. Bắt tôi ngồi vào ghế sô pha, hắn ngồi đối diện tôi.

"Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi." Hắn đã biết tôi phát hiện chân tướng mọi việc, quả nhiên hắn hiểu rõ mọi thứ như lòng bàn tay, tôi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, phát hiện sắc mặt hắn có chút tái nhợt, khuôn mặt tiều tụy đi rất nhiều, đồng thời sắc mặt còn mang theo sự mệt mỏi vì bôn ba bên ngoài.

Xem ra, tất cả đúng như lời Trịnh Hạo Thạc nói, hắn đi Hàn Quốc xác thực làm chuyện lớn. Tôi thu hồi ánh mắt, hung hăng cắn môi dưới, quả nhiên, hắn lợi dụng tôi để chiếm được những gì hắn muốn.

Lúc này đây, tôi biết mình bị lợi dụng xong sẽ bị vứt bỏ, nhưng chí ít tôi vẫn có quyền biết mình đóng vai trò gì trong màn kịch của hắn, giá trị lợi dụng của tôi là bao nhiêu.

"Vì sao anh làm như vậy?" Tôi hung hăng trừng mắt hỏi hắn.

"Để trả thù" Hắn bình thản nhưng trả lời thẳng thắn.

"Trả thù cái gì? Lẽ nào cuộc sống của anh không tốt sao?" Tôi không hiểu, dù hắn không được Kim gia thừa nhận, dù hắn không được thừa nhận thân phận, thế nhưng cuộc sống hiện tại của hắn cũng không tồi, tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ vô lượng, những thứ này tôi muốn cũng chẳng dám nghĩ đến, hắn còn muốn trả thù cái gì?

"Cuộc sống này chỉ được bề ngoài thôi, vật chất cũng chỉ là thứ ngoài thân, cậu không biết tôi, cũng không biết cuộc sống của tôi, càng không biết tôi đã mất đi những gì." Hắn bình tĩnh nói xong, tiện tay cầm lấy gói thuốc trên bàn, châm lửa hút một điếu.

Làn khói màu trắng từ trong miệng hắn bay ra, chờn vờn trong không khí, hắn nheo con mắt lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lông mi bên trái, thấp giọng nói: "Ông ta đối xử với mẹ tôi rất tốt, với tôi cũng tốt. Người ông ta yêu vẫn là mẹ tôi, dù trước khi qua đời, bà vẫn một mực dặn tôi không nên hận ông ta, cũng đừng làm chuyện gì có lỗi với ông ta, bởi vì ông ta chưa từng bạc đãi chúng tôi. Điều này tôi không thể phủ nhận, bởi vì tuy ông ta bên cạnh người đàn bà khác, cũng có con riêng, thế nhưng ông ta vẫn xem chúng tôi là người nhà."

"Vậy anh còn có gì bất mãn?" Tôi nghe càng không hiểu, tôi cho rằng hắn làm như vậy là bởi vì hắn không chiếm được tình thương của cha, cho nên ôm hận cha mình, thế nhưng hắn nói hoàn toàn tương phản với điều tôi nghĩ.

"Bởi vì, ông ta không hiểu tôi muốn cái gì, ông ta cho rằng chỉ cần có tình yêu thì mới duy trì được tình cảm, chỉ cần làm một người cha tốt thì có thể duy trì được gia đình, thế nhưng đối với tôi mà nói, ông ta còn không bằng một người lạ xuất hiện trong cuộc sống hiện tại." Hắn bẻ đôi điếu thuốc, hung hăng đập mặt bàn vài cái.

"Ông ta không hiểu, không thể cho hay không có cách cho, dù một lần nghĩ phải bồi thường cũng không có, tôi vĩnh viễn mất mẹ nhưng ông ta không thể hiểu, ông ta chỉ biết cho chúng tôi tình yêu và tình thân, thế nhưng tôi không cần cái thứ tình cảm đó, cái tôi cần chính là thân phận và địa vị."

Tôi nghe không hiểu lời hắn nói, thế nhưng hắn biểu tình cô đơn của hắn lúc này khiến trong lòng tôi căng thẳng, có thể tôi cả đời không hiểu được những cảm nhận của hắn, thế nhưng từ khuôn mặt của hắn tôi nhìn thấy cả một câu chuyện bi thương.

"Thế nhưng, Kim Thái Hanh là em trai anh, vì sao anh phải làm như vậy với hắn?"

"Cậu sao lại quan tâm hắn như thế?" Hắn khơi mào lông mi nhìn tôi, "Cậu và hắn đã không còn quan hệ nữa, không phải sao? Đừng quên, lúc đó chính cậu lựa chọn rời xa hắn, ba chữ " tôi không muốn " cũng chính miệng cậu nói ra, tôi không có bức cậu."

Hắn lại chỉ dùng một câu nói nhưng cũng có thể chặt đứt mọi sự khiêu khích từ tôi, hắn nói không sai, tôi càng không có cách biện giải, lúc đó là tôi không muốn đi cùng Kim Thái Hanh, thế nhưng hắn là kẻ lợi dụng tôi, đây là sự thực.

"Tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về mình mà thôi, nếu tôi không thể trực tiếp lấy, tôi chỉ còn cách dùng cái đầu của mình, như vậy hai tiếng pháp luật cũng không thể đụng đến tôi." Hắn nói xong liền nở nụ cười, sau đó nhìn tôi, "Đương nhiên, tôi có thể thành công cũng nhờ cậu rất nhiều."

"Nhưng mà, tôi không giống Kim Thái Hanh, tôi sẽ không giống hắn dùng xong rồi lại đánh mất, cậu đã giúp tôi, tôi còn muốn giữ cậu lại bên người." Hắn vẫn duy trì dáng tươi cười, vẫn là nụ cười thường xuất hiện, chỉ là trong mắt tôi nụ cười đó không còn ôn nhu nữa, mà là nụ cười đầy âm mưu.

Tôi đè thấp thanh âm, hít một hơi thật sâu: "Không phải anh nói giữ tôi bên cạnh chỉ vì đôi mắt của em gái anh sao?"

"A. . Cậu vẫn đáng yêu như vậy. . Kim gia có con gái sao? Nếu cậu đã biết tôi và Kim Thái Hanh là anh em cùng cha khác mẹ, sao cậu lại không biết,  "cô em gái " này trước giờ chưa tồn tại chứ?" Hắn buồn cười nhìn tôi, mỉa mai tôi là một tên đại ngốc.

Còn tôi, hiện tại mới ý thức được rằng, ngay từ đầu hắn đã soạn ra những lời nói dối đến đáng tin, từng bước một dụ tôi vào cái tròng đã dựng sẵn. Hắn dùng hết tất cả thủ đoạn, tình thân, tình yêu, tất cả chỉ vì muốn khống chế tôi bên người hắn.

Hắn có thể miệng nam mô bụng một bồ dao găm, hắn có thể lấy một tập văn kiện trống không lừa dối tôi một cách sinh động, hắn có thể vừa lợi dụng vừa nỗ lực thật tình đối xử với tôi, hắn quả thực đáng sợ hơn một trăm lần, một vạn lần so với Kim Thái Hanh!

Tôi đứng lên, sau đó nhìn xoáy sâu vào mắt hắn: "Con mắt của tôi rốt cuộc là thế nào? Nói cho tôi biết sự thật! !"

"Nói cho cậu biết sự thật cũng không sao, ánh mắt và giọng nói của cậu, đều là cái tên Kim Thái Hanh ngu ngốc kia dùng điều kiện trao đổi với tôi, bằng không, một người vừa mù vừa câm như cậu sao có thể lọt vào mắt tôi." Hắn nói tới đây liền đứng dậy đi tới trước mặt tôi, sau đó đột nhiên ôm lấy thắt lưng của tôi, tay vuốt lên gương mặt, gần kề bên tai tôi nhẹ giọng nói: "Thứ tôi muốn là tất cả những gì của Kim Thái Hanh, kể cả cậu."

"Hiện tại công ty giải trí Kim thị đã là của tôi, lần này tôi trở về là muốn đón cậu qua Hàn Quốc. Cậu yên tâm, chỉ cần Kim Thái Hanh chưa từ bỏ, cậu vẫn có thể ở lại bên người tôi, tôi sẽ đối xử với cậu tốt như xưa." Hắn nói xong lại nở nụ cười quỷ dị, sau đó đột nhiên hạ đầu định hôn tôi.

Tôi cố sức nắm chặt tay, nhân lúc hắn nhắm mắt không đề phòng, tôi dồn hết sức đẩy hắn ra, sau đó đánh một quyền trên mặt anh tuấn của hắn.

Hắn không đề phòng hành vi của tôi, hơn nữa tôi dùng sức rất lớn, khiến hắn thoáng cái ngã xuống ghế sô pha.

"A. ." Hắn đau nhức rên rỉ một tiếng, sau đó ôm khuôn mặt bị tôi đánh, khóe miệng còn trưng ra nụ cười nhàn nhạt.

Sau mọi chuyện mà hắn còn có thể cười được, xem ra tôi vẫn chưa dùng hết sức, tôi chỉ vào mặt hắn rống to: "Đồ hỗn đản vô liêm sĩ!"

"Một người như anh, cả đời cũng sẽ không hiểu được tình yêu là gì, dù anh chiếm được thân phận và địa vị thì sao? Anh không hiểu được tình cảm giữa con người với con người, cũng vĩnh viễn không chiếm được hạnh phúc! Chí ít mẹ anh và cha anh đều hiểu được tình yêu, còn anh cả đời đều chỉ có thể sống trong đau thương và thống khổ vì trả thù!"

"Tôi xoay người phi như bay ra khỏi nhà Kim Nam Tuấn , hắn không có ngăn cản tôi, cũng không đuổi theo tôi, tôi cứ như vậy một mình chạy trốn trên con đường.

Không biết tôi đã chạy bao lâu, chỉ là tôi không thể chịu đựng một giây phút nào ở trong nhà Kim Nam Tuấn, không muốn nhìn thấy sắc mặt âm u của hắn, mọi thứ liên quan đến hắn đều khiến tôi không thở nổi.

Không biết tôi đã chạy qua mấy con đường, sắc trời đã nhuốm một màu đen, tôi dừng lại, chống người thở phì phò.

Lúc này trong đầu tôi chỉ có một ý niệm, một lần nữa tôi lại thành kẻ vô gia cư. .

Tôi bất đắc dĩ khẽ động khóe miệng, trên mặt hiện lên một nụ cười. . Kỳ thực như vậy cũng tốt, nói không chừng cuộc sống của tôi đã được định sẵn là cô đơn, như vậy tôi cũng sẽ không cần lo lắng bị người khác lợi dụng, bị người khác lừa dối, bị người khác đối xử bất bình đẳng. .

Tôi sờ sờ túi tiền, bên trong còn một ít, là Kim Nam Tuấn trước khi đi đã kín đáo cho tôi, tôi cũng không dự định trả lại cho hắn. Chút tiền ấy đối với hắn chắc không đủ để nhét kẽ răng, thế nhưng đối với tôi là cả một gia tài, hơn nữa, hắn lợi dụng tôi kiếm về được cả một công ty, như vậy tôi nên lấy một chút lợi tức.

Đầu tiên phải tìm một chỗ ở, thế nhưng Bắc Kinh phồn hoa đô thị nhà thuê đắt tiền muốn chết, chút tiền ấy cũng chỉ đủ thuê nửa tháng. .

Cứ đi tìm một nhà nghỉ bình dân đã, sau đó từ từ nghĩ biện pháp. . Chờ ngày mai trời sáng đi tìm Thạc Trân, hắn nhất định có thể giúp tôi. .

Nghĩ tới đây, tôi gật đầu, trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi đã học được cách tính toán đời mình, hiện tại tôi tuyệt đối không thể lưu lạc đầu đường xó chợ được.

Tôi có thể dựa vào hai tay của mình để kiếm tiền!

Ngay khi tôi vừa muốn nhấc chân bước đi, tôi đột nhiên nghe được phía sau có tiếng người đánh nhau, quay người lại, tôi nhìn thấy ở trong một ngõ nhỏ hình như có mấy người đang vây đánh một người. Loại tình cảnh này khi tôi học cấp 3 cũng hiếm khi chứng kiến, nhưng mấy người kia trông không giống học sinh.

Tôi nhìn người bị đánh cuộn mình trên mặt đất nỗ lực che đầu, hình như rất đau, đột nhiên tôi nhớ về lúc mình bị tay chân của Trịnh Hạo Thạc đánh. Vì vậy, tôi nhanh chóng nắm tay chạy lên, dù gì trong lòng tôi cũng đang có một cơn tức giận muốn giải tỏa, coi như là làm việc nghĩa đi!

"Mày ăn hết sơn hào hải vị! Cũng không hỏi thăm xem đây là nơi nào, dám ăn quỵt không trả tiền này! !" Tôi vừa bước đến gần đã nghe một tên gào thét lớn.

"Mấy người làm gì vậy?" Tôi đẩy tên to béo nhất ra, "Nhiều người như vậy đánh một người, các ngươi còn là hảo hán không!"

"Nhóc con này là ai? Hắn ăn không trả tiền, lẽ nào nhóc tính trả hộ?" Người nọ nói xong lấy tay chỉ vào mặt tôi.

Tôi định mở miệng nói lí, đột nhiên cảm giác có một bàn tay đang kéo ống quần mình, tôi chưa kịp quay đầu nhìn, bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Tiểu Quốc. ."

Tôi mở to hai mắt, không thể tin được nhìn người đang lê lết dưới đất. . Dĩ nhiên là. . là Kim Thái Hanh! !

Nhưng sao hắn lại ở đây? Sao hắn lại biến thành như vậy?

"Này này! Mày câm hay sao hả?" Tôi đang suy nghĩ thì bị một tên bặm trợn hung hăng kéo mạnh.

"Không phải chỉ là tiền cơm thôi sao? Bao nhiêu, tôi trả!" Tôi quay đầu lườm hắn.

"Hai trăm!" Hắn quát.

Tôi lấy hai trăm đồng từ trong túi ra, sau đó ném về phía hắn: "Cho ngươi!"

Người nọ cầm tiền xong còn chỉ vào Kim Thái Hanh dọa: "Coi như mày gặp may, đừng để tao nhìn thấy mày lần nữa!"

Tôi bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn về phía Kim Thái Hanh đang ngồi dưới đất, trong lòng không giải thích được, hắn vốn có khả năng đánh lại mấy người kia, nhưng rốt cuộc vì sao không ra tay? Hơn nữa, hắn sao lại ở đây? Còn tiêu điều như thế? ?

Đột nhiên, hắn vươn tay ôm lấy chân tôi, sau đó mỉm cười ngọt ngào nói: "Tiểu Quốc, hiện tại đến lượt anh không có nhà để về, em nguyện ý thu nhận anh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro