Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, tôi đến công ty Khoái Đệ thử xin việc, nhưng vì tôi khai trong lý lịch là chưa có kinh nghiệm nên không được nhận vào làm việc, chỉ có thể lủi thủi đi tìm việc khác, thế nhưng lại bởi vì tôi quá gầy, nhìn qua không có chút sức lực nào, rất nhiều công ty đều từ chối thuê tôi.

Mãi cho đến khi xin vào một nhà kho vận chuyển hàng, quản lí ban đầu cũng rất do dự, tôi đành vác thử vài bịch gạo cho hắn thấy, như vậy hắn mới gật đầu nhận tôi, nhưng mà cũng chỉ là thử việc.

Tuy rằng như vậy, tôi cuối cùng cũng coi như tìm được việc, điều này khiến tôi rất hài lòng, tối thiểu cuộc sống sau này cũng đã có chút hy vọng, chỉ là không biết kiếm bao nhiêu tiền mới duy trì được cuộc sống hiện giờ.

Khi làm việc, tôi vẫn nỗ lực dốc hết sức làm nhiều hơn một chút, tránh cho công nhân khác ở phía sau cười nhạo. Hơn nữa, tôi cũng muốn mình mệt mỏi đi, buổi tối về nhà sẽ không phải tốn suy nghĩ làm thế nào để đối mặt với Kim Thái Hanh nữa, có thể leo lên giường ngủ một mạch, cho nên cơ hội trò chuyện cũng ít đi từng ngày.

Như vậy cũng tốt, tôi chính là muốn cho hắn biết, tuy rằng tôi đồng ý thu nhận hắn, nhưng không có nghĩa là tôi cùng hắn sẽ phát sinh quan hệ gì đó. Tôi chỉ là không muốn bỏ mặc hắn mà thôi, những chuyện trước đây tôi đều nhớ kỹ rõ ràng, không thể tin tưởng hắn nữa, cũng không muốn hắn trò chuyện.

Nhưng mà, Kim Thái Hanh lại thông minh hơn so với tưởng tượng của tôi. Tôi đã cố tránh mặt hắn hơn một tuần lễ, buổi trưa cuối tuần thứ hai, lúc đang giờ nghỉ trưa, tôi đang chuẩn bị ăn bánh mì thì chợt nghe tổ trưởng nói ngoài cửa có người tìm tôi.

Tôi ngạc nhiên đi theo tổ trưởng, vừa tới cửa liền thấy Kim Thái Hanh đang đứng ở đó.

Tôi mở to hai mắt, không biết hắn làm thế nào tìm được nơi này, tôi chưa từng nói với hắn về công việc mình làm, cũng không nhắc qua địa chỉ làm việc, nói chung tôi chưa nói với hắn bất cứ điều gì.

"Tiểu Quốc, anh mang bữa trưa đến cho em này." Kim Thái Hanh giơ hộp cơm trong tay, khiến tôi nhất thời cứng họng.

"Em trai cậu là người Hàn Quốc sao?" Tổ trưởng hiển nhiên coi Kim Thái Hanh là em trai của tôi.

"Không không, hắn chỉ là một người. . bạn. ." Tôi xấu hổ nở nụ cười trả lời tổ trưởng, sau đó kéo Kim Thái Hanh vào trong phòng nghỉ, vừa vào cửa mấy công nhân khác đều nhìn về phía chúng tôi, vì vậy tôi nghiêm mặt kéo hắn vào trong góc phòng.

"Tiểu Quốc, mấy món này đều là do anh tự làm, có thể không ngon lắm, nhưng mà tốt hơn bánh mì kia, em ăn nhanh đi." Kim Thái Hanh nói xong cầm bánh mì vứt qua một bên, sau đó mở hộp cơm đưa cho tôi.

Tôi xấu hổ nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn những người khác, bọn họ bị tôi nhìn qua liền quay đầu đi. Lúc này, trong lòng tôi hận không thể đá Kim Thái Hanh bay đi thật xa, hắn căn bản là đang cố tình áp bức tôi, thế nhưng tôi kiên quyết không nói với hắn một câu.

Vì vậy, tôi ngồi xuống thở phì phì ăn cơm, muốn nhanh chóng ăn xong rồi đá hắn đi, cho nên tôi ăn từng ngụm rất lớn, hơn nữa bộ dạng cũng rất khó coi.

"Bộ dạng Tiểu Quốc khi ăn cơm là đáng yêu nhất, hình như thứ gì vào miệng em cũng đều trở nên ngon lành như thế, anh thích nhìn Tiểu Quốc ăn từng ngụm lớn như vậy." Hắn ngọt ngào nói với tôi, biểu tình vô cùng hài lòng.

Thực sự là nói bậy, hắn trước đây rõ ràng rất ghét thấy tôi ăn ngụm lớn, bởi vì Chí Mẫn khi ăn rất nhã nhặn, tôi còn bởi vì ăn ngụm lớn mà bị hắn đánh!

Cũng may, tôi ăn cơm xong, hắn liền thu dọn đồ đạc rồi nói phải đi về, tôi trừng mắt liếc hắn, thế nhưng hắn lại cười rất hài lòng, vươn tay xoa xoa mái tóc lộn xộn của tôi.

"Tiểu Quốc đừng làm việc quá sức, anh sẽ yêu thương."

Tôi nghe hắn nói xong thiếu chút nữa nôn hết cơm mới ăn vào.

Thế nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, tôi cứ nghĩ rằng hắn chỉ đến có một hôm, nào ngờ buổi trưa hôm sau hắn lại chạy tới, rồi sau đó cứ mỗi ngày tôi đi làm, buổi trưa hắn đều chạy tới.

Tuy rằng, hắn vẫn không thể ép tôi nói chuyện, thế nhưng tôi không chịu được cảnh ngày nào cũng bị hắn đưa cơm như vậy, điều này làm cho những công nhân khác đều nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ quái.

Bản thân tôi đứng giữa bọn họ đã là một sự kỳ thị rồi, bọn họ đều là đàn ông cao lớn thô kệch, lại thêm công việc khuân hàng, tôi gầy yếu hơn bọn họ rất nhiều, hiện tại buổi trưa lại có một người con trai đến đưa cơm, tôi dùng ngón chân cũng biết họ đang nghĩ gì về mình.

Quả nhiên, trưa nay vào giờ nghỉ giải lao, tôi ở trong WC vô tình nghe tiếng bước chân của mấy công nhân bước vào, bọn họ đứng ở bên ngoài vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm.

"Này! Mấy anh có thấy tên mặt trắng kia giống đồng tính luyến ái không?"

"Khẳng định là đúng, anh không thấy bạn trai nhỏ của hắn trưa nào cũng đến đưa cơm sao?"

"Tôi cũng nghĩ vậy, lần đầu tiên thấy hắn tôi đã nghĩ không thích hợp, đàn ông mà bộ dạng quá. . ."

"Đẹp?"

"Nhưng quả thực hắn rất hấp dẫn, khiến một người đàn ông chân chính như tôi thấy cũng không kìm chế được, anh nhìn đi, công việc của chúng ta chẳng đào đâu ra một người phụ nữ, đột nhiên lại có một người như thế. . Ha hả, thật ý vị."

"Nếu không, chúng ta tìm thời gian chơi thử xem?"

"Ha hả, anh là đồ biến thái."

Tôi trốn ở trong WC không dám ra, ngay cả hô hấp cũng không dám, tôi bịt chặt mũi và miệng mình lại, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chờ bọn hắn đi ra ngoài.

Thế nhưng, đột nhiên tôi nghe có tiếng bước chân đi về phía này, sau đó nghe được một người nói: "Chờ một chút, ở đây có người, chuyện chúng ta vừa nói sợ là bị người khác nghe thấy rồi, nếu như bị tổ trưởng biết coi như xong."

"Này! Ai ở trong đó?"

Người nọ vừa hô vừa đập cửa, tôi kinh hách dựa lưng vào tường.

"Đi ra! Đừng trốn bên trong! ! Không thì tôi sẽ phá cửa đó! !"

Tôi biết mình không trốn được lâu nữa. Vì thế cắn răng, mở khóa, chậm rãi đẩy cửa ra.

"Ha ha, tưởng là ai, thì ra là tên mặt trắng! Mấy chú này, chọn ngày không bằng làm liền, vậy hôm nay chúng ta cứ. . Ha ha ha. ."

Sau lưng tôi chợt tê dại, ngẩng đầu nhìn mấy người trước mặt đang cười biến thái, tôi nắm chặt tay ở trong lòng đếm ngược 3, 2,1, lập tức đánh vào bụng tên gần nhất rồi bỏ chạy.

Vừa chạy tới cửa, cổ áo tôi đột nhiên bị người phía sau lôi lại, sau đó tôi bị ném ngược vào trong, đầu đυ.ng vào tường gạch, nhất thời cháng váng đến hoa mắt, khi tôi khôi phục đường nhìn, tôi đã bị đè sát trên tường.

"Buông ra! !" Tôi không thể để mấy kẻ này giờ trò hạ lưu được, tôi là một nam nhân, quyết không mềm yếu như thế, vì vậy tôi dùng hết sức lực giãy dụa, rống hét.

"Không ngờ nó có sức khỏe như vậy!"

Bọn họ hình như không giữ chặt được nữa, vì vậy tôi thừa dịp cố sức đá một cước, vừa lúc đá trúng hạ bộ của một tên, hắn nhất thời thống khổ buông tay ra ôm lấy hạ bộ của mình.

Tôi thấy vậy lập tức vung tay đánh người còn lại, trúng ngay trên mặt hắn.

"A!" Hắn thống khổ kêu thảm thiết một tiếng, sau đó che hai mắt lại.

Người còn lại thì không thành vấn đề, tôi hít thở lấy lại sức, sau đó giơ nắm tay nhìn người kia biểu thị " tôi không sợ anh ", tôi biết lúc này chỉ cần tôi ra tay sẽ đánh thắng hắn, hắn cũng không dám manh động.

Thế nhưng, tôi đang nghĩ mình đã vượt qua được kiếp nạn thì hắn đột nhiên lấy ra một con dao nhỏ từ trong túi.

Tôi lập tức bị lưỡi dao sáng loáng dọa sợ, không nghĩ tới hắn mang theo dao trong người.

"Thằng nhãi, tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn một chút." Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười tà ác, sau đó bước về phía tôi.

Hắn nắm lấy cằm tôi, sau đó trượt lưỡi dao trên gương mặt tôi, nói: "Nếu như mày không hợp tác, tao cũng không bảo đảm giữ lại được khuôn mặt như hoa như ngọc của mày đâu."

Tôi cảm giác được xúc cảm băng lãnh trên mặt mình, nhất thời đổ mồ hôi lạnh, tuy rằng tôi là nam nhân, thế nhưng đối mặt với dao kéo thế này cũng lực bất tòng tâm!

Lúc này hai người bị tôi đánh cũng đã đứng lên, vẻ mặt bọn họ hung ác độc địa trừng mắt nói: "Đại ca, thằng nhãi này rất khó đối phó, đừng khách khí! Con mẹ nó, sức lực thật không nhỏ, đau chết ta rồi!"

Một người khác cũng đi tới chỉ vào mặt tôi: "Thằng nhãi, mày tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, bọn tao chỉ muốn chơi một chút chứ có làm gì đâu? Chẳng phải mày thường làm với thằng kia sao? Kỹ nam thôi mà, bọn tao cũng không chê mày bẩn!"

Tôi nắm chặt tay, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, lòng nghĩ chỉ cần có cơ hội sẽ lập tức ra tay.

"Đừng nhiều lời với nó, giờ nghỉ trưa sắp hết rồi, nhanh lên một chút đi!" Tên cầm dao nói xong, đột nhiên nắm chặt lấy mặt tôi, sau đó ra lệnh cho hai tên còn lại, "Hai ngươi cởi quần nó ra!"

Trong nháy mắt, tôi bị bọn họ vây quanh, một người cầm lấy tay của tôi, một người bắt đầu thoát quần của tôi, còn tên kia vẫn cầm con dao di đi di lại trên gương mặt tôi.

Làm sao bây giờ? Ai tới cứu tôi với! !

Tôi hoảng sợ đến chảy nước mắt, cũng không dám lên tiếng, tôi lúc này thực sự không ngờ mình lại mềm yếu như vậy, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có.

Ngay khi tôi nghĩ mình sắp chết, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng phá cửa.

Sau đó, tôi nghe được một thanh âm vô cùng quen thuộc: "Buông hắn ra! !"

Đó là một câu tiếng Trung rất uy lực, mấy người kia lập tức hoảng sợ, động tác trên tay cũng dừng lại.

"Tiểu Quốc, mau tới đây!" Tôi quay đầu vừa nhìn, quả nhiên là hắn, Kim Thái Hanh!

Những lời này hắn dùng tiếng Hàn nói, mấy người kia nghe không hiểu, hơn nữa đang bị kinh hách nên không chú ý, ngay cả tôi cũng đang ngây ngẩn cả người.

Tôi thừa dịp cố sức đẩy mấy người trước mặt ra, sau đó chạy nhanh về phía Kim Thái Hanh.

Mọi việc diễn ra chỉ trong nháy mắt, mấy người kia chưa phản ứng, thế nhưng tôi còn chưa chạy đến chỗ Kim Thái Hanh thì chợt nghe tên đại ca hô to: "Hai ngươi đừng lo lắng! Xông lên!"

Tôi phảng phất cảm giác được lưỡi dao băng lãnh kia đang đâm về phía mình, sau lưng nhất thời truyền đến một trận gió lạnh buốt.

"Tiểu Quốc! ! Mau tránh ra! !" Kim Thái Hanh mở to hai mắt nhìn tôi, hắn nhất định đã thấy con dao, nhưng tôi không thể né tránh kịp.

Tôi nhắm mắt chịu nhận một cú đâm, đột nhiên, tay của tôi bị Kim Thái Hanh kéo qua, sau đó hắn xoay người ôm tôi vào trong lòng, là cái ôm như những năm tháng về trước, thế nhưng lần này, hắn quay một vòng, trong nháy mắt đổi vị trí cho nhau.

Cái ôm ấy cũng đã quyết định đến số phận của cả hai.

"A a a a!"

Một tiếng rên rỉ thống khổ vang lên, tôi mắt mở nhìn, phát hiện lưỡi dao sáng loáng ấy đang cắm trên lưng Kim Thái Hanh.

"Thái Hanh! ! !" Tôi thốt lên tên hắn, lúc này tôi không còn chú ý điều gì nữa, chỉ khϊếp sợ và sốt ruột nhìn Kim Thái Hanh.

"Tiểu Quốc. ." Hắn muốn cử động, tôi lập tức đỡ thân thể hắn, hai người trong nháy mắt ngồi bệt dưới đất.

"Tôi nói cho mà biết. . là chính hắn chạy tới. . không liên quan đến tôi! !" Hung thủ vẻ mặt kinh hoảng, hắn không ngờ mình đã gây ra đại họa, đây chính là một mạng người!

Hai mắt tôi đỏ hoe ngẩng đầu trừng mắt nhìn người nọ, hắn nhìn thấy ánh mắt tôi như thần chết, vì vậy lập tức hô to: "Chạy mau!"

Sau đó, bọn chúng như lũ chuột kéo đuôi bỏ chạy.

"Tiểu Quốc. ." Tôi nghe được Kim Thái Hanh suy yếu gọi tên tôi, tôi lập tức ôm lấy cơ thể Kim Thái Hanh, đôi mắt chứa chan nước nhìn về phía hắn.

Sau lưng áo khoác đã nhiễm một màu đỏ tươi, lưỡi dao đâm thật sâu vào lưng hắn, chuyện này tôi chỉ nhìn thấy trong TV, vậy mà lúc này sau lưng Kim Thái Hanh lại có một con dao khiến tôi giật mình.

"Đừng cử động, tôi lập tức đi gọi xe cứu thương!" Tôi muốn đứng dậy, thế nhưng hắn kéo tôi lại.

"Tiểu Quốc. . Em cuối cùng cũng nói chuyện với anh. ." Hắn ẩn nhẫn chịu đựng nỗi đau sau lưng truyền đến, hài lòng nở một nụ cười ngọt ngào.

Tên ngu ngốc này, giờ khắc này còn có thể cười được sao, cớ gì lại chú ý tôi có nói chuyện hay không!

Tôi thấy hắn vươn tay muốn chạm tay tôi, vì vậy tôi lập tức kéo tay hắn nói: "Đúng vậy, cậu đừng lộn xộn, cậu đang chảy máu kìa!"

"Tiểu Quốc, em khóc? Là. . vì anh sao?" Hắn nhìn thấy nước mắt lăn trên má tôi liền hỏi.

Máu hắn chảy ra càng nhiều, nhiễm đỏ cả quần tôi, tôi cắn môi: "Đừng nói chuyện nữa, cậu chảy quá nhiều máu rồi, tôi đi tìm bác sĩ, buông ra, có được không?"

"Đừng!" Đột nhiên hắn nắm chặt lấy tay tôi, "Đừng, Tiểu Quốc. . Đừng ... rời xa anh nữa. ."

"Thái Hanh. ."

"Tiểu Quốc, anh sợ. . anh sợ khi em ra đi, em sẽ không trở về nữa. . Đừng đi. . Có được không?"

"Sẽ không đâu, cậu tin tôi, tôi sẽ không bỏ mặc cậu đâu, tôi đi chút sẽ lập tức trở lại! Cậu tin tôi!"

Trên mặt hắn là biểu tình vừa sợ hãi vừa không muốn, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm tôi, như là sợ tôi đột nhiên biến mất vậy, thậm chí cũng không thèm quan tâm mình đang chảy máu.

Kim Thái Hanh. . Cậu rốt cuộc muốn thế nào?

Tôi rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

Tôi nhìn hắn đành thở dài, vươn tay, đỡ lấy gương mặt đã nhợt nhạt của hắn, động tác của tôi khiến toàn thân hắn run lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hách.

Tôi nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt mặt nước lên môi hắn.

Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy hắn đang kinh ngạc nhìn mình, vì vậy tôi nói: "Tin tưởng tôi được không? Tôi nhất định sẽ trở về, tôi phải lập tức đi tìm bác sĩ cầm máu cho cậu, nếu không cậu sẽ rất nguy hiểm."

Tôi nói xong liền đứng dậy, thế nhưng Kim Thái Hanh lại kéo tôi, sau đó khẩn trương nhìn chằm chằm tôi nói: "Tiểu Quốc, xin lỗi, trước đây anh toàn làm chuyện thương tổn em, anh đã biết lỗi rồi, anh thực sự rất yêu em."

Tôi thở dài, sau đó vỗ vỗ tay hắn: "Tôi biết rồi, ngoan, buông ra."

Hắn đợi một hồi, sau đó gật đầu, chậm rãi buông tay ra, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng tôi ra đi.

Sau khi chạy ra ngoài tôi liền đến gặp quản lí, kể lại mọi chuyện vừa xảy ra, quản lí lập tức gọi xe cứu thương. Khi tôi trở lại bên Kim Thái Hanh thì hắn đã lâm vào hôn mê, xem ra hắn chịu đựng rất kiên trì.

Vết thương không lớn nhưng lưỡi dao đâm rất sâu, tôi không dám nhìn mặt hắn, sợ nhìn thấy màu đỏ của máu, vì vậy chỉ có thể ở bên cạnh yên lặng rơi nước mắt.

Lúc này gương mặt hắn đã tái nhợt, không còn như Kim Thái Hanh đường hoàng ương ngạnh mà tôi còn nhớ, kỳ thực. . trong những ngày hắn ở bên cạnh tôi, hắn vẫn đều rất ôn nhu, rất nghe lời, đôi khi tôi còn sinh ra ảo giác hắn không phải là Kim Thái Hanh.

Tới bệnh viện, Kim Thái Hanh được đưa vào phòng cấp cứu, anh quản lí thật tốt, giúp tôi thanh toán viện phí, lúc hắn đi về, tôi ngồi một mình ngoài phòng cấp cứu chờ Kim Thái Hanh.

Lúc này, trong đầu tôi bỗng nhớ lại hình ảnh hắn dùng lưng che chở cho tôi.

Kim Thái Hanh. . Cậu thực sự yêu tôi sao? Tôi có nên tin cậu lần nữa không?

Tôi không biết mình đã ngồi ở ngoài cửa bao lâu, cảm giác thân thể càng ngày càng lạnh, đầu cũng có chút hỗn loạn.

Kim Thái Hanh rốt cuộc ra sao rồi? Tôi thực sự lo lắng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ngọn đèn phòng cấp cứu, mong nó sớm tắt.

Thân thể của Kim Thái Hanh vốn rất tốt, hẳn là không xảy ra đại sự gì. . Nhưng hắn vừa chảy nhiều máu như vậy, lẽ nào. . lưỡi dao kia đâm quá sâu, thương tới nội tạng rồi?

Tôi lắc lắc đầu đánh vào miệng mình, nhất định là không có việc gì đâu. . Kim Thái Hanh nhất định sẽ không có việc gì. .

Đột nhiên, tôi cảm giác được có người vỗ vỗ vai mình, tôi giật mình ngồi dậy, cho rằng lại có người tới gây phiền phức, nhưng vừa nhìn khuôn mặt của người đó thì tôi ngây ngẩn cả người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro