Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu Quốc, lâu rồi không gặp."

"Mẫn Khuê. ! ! ! !" Tôi kinh hách thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, nhưng hắn chỉ nhìn tôi mỉm cười, sau đó đi tới ngồi xuống vị trí đối diện.

"Chào cậu." Hắn lễ phép gật đầu hỏi thăm.

"Chào. . chào cậu. . sao cậu lại ở chỗ này?" Tôi không biết tất cả mọi chuyện trước mắt có phải là sự thật không nữa, vì vậy tôi nhìn chằm chằm về phía hắn.

Hắn vẫn duy trì mỉm cười, sau đó nói: "Cậu Quốc không cần kinh ngạc như thế, đúng là tôi đây, thiếu gia xảy ra chuyện lớn như vậy, sao tôi lại không ra mặt chứ?"

"Kim Thái Hanh. . Kim Thái Hanh hắn. ." Tôi có chút do dự muốn giải thích tất cả mọi chuyện xảy ra.

"Cậu Quốc không cần giải thích, kỳ thực, tôi vẫn đều ở một nơi bí mật gần đó theo thiếu gia và cậu, cho nên hai người xảy ra chuyện gì tôi đều biết hết." Hắn nói.

"Cái gì? ? Cậu theo dõi chúng tôi? ?" Tôi kinh ngạc đứng lên, sau đó quay đầu nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, nhất thời hiểu rõ một số chuyện, "Ý cậu nói là. . . cậu cùng Kim Thái Hanh đến Trung Quốc, cho nên. . tất cả đều do hắn sắp xếp? ? ?"

"Hai người đang diễn trò sao? ?" Tôi kích động chỉ vào hắn hô to.

"Cậu Quốc, xin cậu đừng kích động như vậy, thứ nhất nơi này là bệnh viện, thứ hai. . . Haiz. . .Không ai lại đem tính mạng của mình ra làm trò đùa bao giờ, điểm này tối thiểu cậu cũng phải tin thiếu gia chứ." Mẫn Khuê nói xong nhẹ nhàng thở dài, sau đó cũng quay đầu nhìn về phía phòng cấp cứu, nói: "Có rất nhiều chuyện thiếu gia không muốn nói cho chúng ta biết, thế nhưng điều đó không có nghĩa là thiếu gia cố ý lừa dối cậu, chí ít trong khoảng thời gian này, thiếu gia cũng không muốn thương tổn cậu."

"Cậu là người của hắn, cậu tất nhiên sẽ nói như vậy." Lúc này tôi lại bắt đầu hoài nghi tất cả, tôi biết Kim Thái Hanh sẽ không trở nên nghèo túng như vậy, hắn đang giả vờ mà thôi.

"Tôi xin nói những lời này bằng đôi mắt của người đứng ngoài cuộc, nếu như cậu Quốc cảm thấy hứng thú, tôi có thể nói cho cậu biết tất cả." Mẫn Khuê nói xong quay đầu nhìn thật sâu vào mắt tôi.

Khi Mẫn Khuê vừa xuất hiện, tôi quả thực rất kinh ngạc, khi hắn nói ở trong bóng tối theo dõi tôi, tôi lại có cảm giác bị lừa dối.

Nhưng mà, Kim Thái Hanh lừa dối tôi là chuyện bình thường, đây là bản tính di truyền của nhà hắn, cả đời sống trong những lời nói dối, chỉ là, người trước mặt tôi lại muốn nói rõ chân tướng gì?

Lấy suy nghĩ của một người bình thường mà nói, tôi tuyệt đối sẽ không tin tưởng một người vì chủ nhân mà hết lòng bao biện, nhưng lòng hiếu kỳ của tôi lại đánh bại ý niệm đó.

Tôi cũng muốn chính tai mình nghe hết những chuyện mà mình không biết, nếu quả thực để tôi biết Kim Thái Hanh lại lừa tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn, tôi quyết sẽ biến mất, không để lại một dấu vết.

Cứ như vậy, tôi và Mẫn Khuê ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu, tôi nhìn hắn mấp máy đôi môi, nghe hắn kể hết những ẩn tình sau mỗi câu chuyện.

"Tôi biết trong mắt cậu Quốc tôi chỉ là một người hầu bình thường, nhưng sao cậu lại không nghĩ tới, vì sao trong vô vàn người hầu như vậy, mỗi khi thiếu gia ra ngoài đều ra lệnh cho tôi trực bên cạnh cậu?"

Thật ngoài ý muốn, hắn mở miệng không phải thay Kim Thái Hanh giải thích, mà là đang hỏi tôi.

Tôi ngây ra một lúc, vấn đề này quả thực tôi không để tâm, lúc ấy tôi không nhìn thấy gì, cũng không biết trong phòng rốt cuộc có mấy người, nhưng mà khi Kim Thái Hanh ra ngoài xác thực chỉ có một mình Mẫn Khuê nói chuyện với tôi.

"Nhìn biểu tình của cậu Quốc tôi cũng đoán được, cậu nhất định cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này." Hắn mỉm cười một chút, tựa hồ là đang nhìn thấu tâm tư của tôi, tôi phát hiện tâm tư của mình thực sự rất dễ bị người khác nhìn thấu, đặc biệt là những người liên quan đến Kim Thái Hanh.

"Kỳ thực, tôi cũng không phải người của Kim gia, chính xác mà nói, tôi không phải người của cha Kim Thái Hanh, tôi chỉ nghe lệnh của một mình thiếu gia mà thôi."

Hắn nói nghe rất kỳ quái, cha của Kim Thái Hanh và Kim Thái Hanh chẳng lẽ không phải là người một nhà sao? Nghe lệnh một mình Kim Thái Hanh hay của cha hắn đối với một người hầu mà nói có gì khác nhau?

"Ý của tôi là, tôi chỉ nghe lời thiếu gia, nói cách khác, tôi không phải là tay trong của cha Kim Thái Hanh."

"Cái gì?" Tôi kinh ngạc, "Cậu nói, tất cả mọi người trong nhà hắn đều là tay trong của cha Kim Thái Hanh sao?"

Nói như vậy, xem ra Kim Thái Hanh mỗi ngày đều sống dưới sự giám sát của kẻ khác, đây là sự sủng ái của kẻ có tiền sao? Nếu như nói như vậy, làm một người bình thường thì hạnh phúc hơn.

"Đúng vậy, tuy rằng thiếu gia đã nhiều lần thay đổi người hầu, thế nhưng, tay trong đều tùy thời mà tăng lên. Cho nên thiếu gia chỉ tin tưởng tôi chăm sóc cậu, tôi cũng nguyện ý làm như vậy, bởi vì đối với tôi mà nói, thiếu gia là ân nhân của tôi. Cứ như vậy, mặc dù là người hầu mới được tuyển vào, cũng không biết cậu rốt cuộc là ai, bởi vì bọn họ không có cơ hội nói chuyện với cậu."

"Còn có, chuyện phẫu thuật mắt của cậu là do thiếu gia từ Hàn Quốc sắp xếp, màng mắt cũng là một tay thiếu gia dùng một năm tìm mua mới được, hắn muốn cậu ở bên này an tâm tĩnh dưỡng, thế nhưng, kế hoạch này bất ngờ bị người ta phá hủy."

Đột nhiên bị người phá hủy. . Người có thể nhanh chóng xuất hiện như vậy. . Chẳng lẽ là. .

"Trịnh Hạo Thạc?" Tôi kinh ngạc nói ra tên của hắn, bởi vì trong ấn tượng của tôi,Mân Doãn Kì và Phác Chí Mẫn đều được Kim Thái Hanh cho phép gặp tôi, chỉ có duy nhất một người tới gặp tôi là bị Kim Thái Hanh vô tình đuổi đi. . Trịnh Hạo Thạc!

"Đúng, chính là hắn." Mẫn Khuê gật đầu, "Đối với hắn mà nói, tôi và người hầu bình thường không có gì khác biệt, cho nên hắn sẽ không đề phòng tôi, nhưng mà khi hắn rời đi tôi lập tức báo cho thiếu gia, cũng không hiểu vì sao thiếu gia trở về gấp gáp như vậy. Nhưng mà cũng đã bị hắn phát hiện rồi, thiếu gia chỉ có thể lật ngửa ván bài, nhưng khi đó chúng tôi cũng đã lên máy bay rồi."

"Chờ một chút!" Tôi đột nhiên giật mình ngồi ngay ngắn, bởi vì tôi nghĩ tới câu nói khó hiểu mà Kim Thái Hanh mắng Trịnh Hạo Thạc khi tôi chuẩn bị lên sân bay rời Hàn Quốc.

" Trịnh Hạo Thạc! Tôi vẫn xem cậu là bạn, thế nhưng nhiều năm như vậy, cậu thay lão già kia làm nhiều chuyện xấu, tôi vẫn mắt mở mắt nhắm cho qua, hôm nay cậu lại muốn vì lão ta mà phản bội tôi sao? ! ! "

Lúc đó tôi cũng rất nghi hoặc, thế nhưng tôi đang muốn nhanh chóng rời xa Hàn Quốc, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, thế nhưng hôm nay Mẫn Khuê nói ra khiến tôi phải ngẫm lại những lời này của Kim Thái Hanh.

Nói như thế. . .

"Trịnh Hạo Thạc cũng là tay trong của cha Kim Thái Hanh sắp xếp bên cạnh hắn sao?" Giọng tôi có chút run run, chuyện càng ngày càng phức tạp, những chuyện mà tôi không biết cũng ngày càng nhiều.

"Thân phận của hắn không đơn giản chỉ là tay trong, lẽ nào cậu không phát hiện, mọi chuyện xảy ra với cậu đều có liên quan đến hắn sao? Vừa rồi cậu mới nói, tôi và thiếu gia đang diễn trò, nếu nói như vậy, đạo diễn màn kịch này cũng chính là Trịnh Hạo Thạc rồi." Sắc mặt của Mẫn Khuê có chút thần bí, nói như vậy, tất cả mọi chuyện xảy ra nhìn bên ngoài đều là Kim Thái Hanh làm, thế nhưng người thao túng phía sau chính là Trịnh Hạo Thạc.

Dù là Trịnh Hạo Thạc đứng phía sau thao túng, nhưng người mà đẩy tôi vào hố sâu lại là chính Kim Thái Hanh, cũng chính vì vậy mà tôi không thể tha thứ cho hắn: "Coi như là Trịnh Hạo Thạc xếp đặt tất cả, Kim Thái Hanh cũng đâu cần diễn theo kịch bản của hắn. Hắn hai lần dùng tôi đi đổi Phác Chí Mẫn, những chuyện này đều chính tôi tận mắt nhìn thấy. Lẽ nào, hắn cho rằng đổ trách nhiệm lên người Trịnh Hạo Thạc, hắn có thể thoát khỏi liên quan sao?"

Mẫn Khuê thở dài, biểu tình có chút bất đắc dĩ: "Chuyện này tôi chỉ có thể nói, thiếu gia cũng có nỗi khổ riêng, thiếu gia biết là thiếu gia đã làm khổ cậu, cho nên thiếu gia dùng hết mọi cách bồi thường cho cậu. Tựa như trước đây thiếu gia tận tay trao chiếc nhẫn cho cậu, lúc đó, Trịnh Hạo Thạc tìm đến thiếu gia, tôi cũng có mặt ở đó, hắn đem mọi kế hoạch của lão gia nói cho thiếu gia biết. Khi đó thiếu gia vẫn chưa biết mối quan hệ của Trịnh Hạo Thạc với lão gia, lời Trịnh Hạo Thạc lại có lý rõ ràng, đồng thời nói cho thiếu gia, nếu như lúc này thiếu gia giả vờ không quan tâm cậu, cậu mới có thể bình an. Thiếu gia thấy hắn nói nhiều như vậy liền tin hắn, đồng thời, Trịnh Hạo Thạc cũng đảm bảo sẽ đưa cậu bình an trở về."

"Chỉ là, thiếu gia căn bản không có nghĩ đến, chuyện này đều là màn kịch mà Trịnh Hạo Thạc và lão gia bắt tay dựng lên, mục đích chính là ép cậu phải bỏ đi. Kỳ thực, đối với mặt tình cảm của chủ nhân, tôi là thân phận người hầu không thể đánh giá, tôi chỉ biết là trong mọi tình huống, thiếu gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ cậu, thậm chí dùng sinh mạng để đổi thiếu gia cũng bằng lòng, tựa như bây giờ, cậu chính là người quan trọng trong lòng thiếu gia."

Người quan trọng. . Thế nhưng, cũng không phải là người quan trọng nhất. .

Nhưng mà nghe nhiều như vậy, tôi ít nhiều cũng hiểu được cách làm của Kim Thái Hanh. Đối với hắn mà nói, Trịnh Hạo Thạc dù sao cũng là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn vẫn luôn luôn tin tưởng bạn bè, đồng thời không muốn thừa nhận chuyện bạn bè bán đứng mình. Thế nhưng Trịnh Hạo Thạc hết lần này tới lần khác làm Kim Thái Hanh thất vọng, có thể đối với Kim Thái Hanh mà nói, trái tim của hắn đã tận mức băng giá.

Bị chính cha ruột nắm trong bàn tay, bị bạn thân phản bội, cuối cùng lại bị anh trai cùng cha khác mẹ đẩy vào đường cùng. . Có thể, Kim Thái Hanh thực sự rất đáng thương. .

Tôi nghĩ tới bộ dạng hắn khi bị đâm trọng thương vẫn cầm lấy tay tôi, lúc đó tôi xác thực rất thương hắn, thậm chí không kìm được mà rơi lệ.

"Kỳ thực thiếu gia là một người có tấm lòng rất tốt, thiếu gia đối với tôi cùng bạn bè đều rất tốt, nếu như không phải vì thiếu gia, tôi có thể đã không sống nổi nữa. Tuy rằng vì trung thành với thiếu gia mà tôi đã bị uy hϊếp không nhỏ, thế nhưng tôi vẫn một mực trung thành, đối với tôi mà nói, thiếu gia là người đường hoàng, so với những kẻ chỉ biết dùng ngôn ngữ giả tạo cưỡng bức lợi dụng thì tốt gấp trăm lần."

Những lời này khiến tôi ngộ ra vài điều, tôi chưa từng nghe người khác hình dung về Kim Thái Hanh, nhưng sự hình dung này tôi hoàn toàn chưa nghĩ đến.

"Nhiều năm trước, nhà tôi bị dính vào vụ án gϊếŧ người, cha tôi bị làm người thế tội phải vào tù, mẹ tôi lúc đó bệnh nặng, tôi bấy giờ cũng là thực tập sinh ở công ty Kim thị, bởi vì không có tiền nên tôi không thể tiếp tục luyện tập, giữa lúc tôi chuẩn bị từ bỏ thì thiếu gia không biết từ đâu nghe được chuyện của tôi, chủ động giúp đỡ tôi. Nhưng sau đó tôi vẫn từ bỏ làm thực tập sinh, quyết định chăm chỉ học thi đại học, chuyên ngành luật." Nói đến đây, ánh mắt hắn sáng lấp lánh, tựa hồ là ngấn lệ, không biết là đang nhớ cha mẹ, hay vì Kim Thái Hanh mà hắn cảm động.

Nhưng mà tôi biết vẻ mặt của hắn sẽ không gạt người, nếu là đang diễn kịch, như vậy hắn là một diễn viên có quá nhiều tình cảm.

"Luật? ! Vậy sao cậu không đi làm luật sư kiếm tiền, mà lại làm người hầu cho Kim Thái Hanh?"

"Tôi chưa từng nói mình cả đời sẽ làm người hầu, chỉ là hiện tại thiếu gia cần tôi, hơn nữa tôi là tấm màn che hữu hiệu nhất tránh con mắt của tay trong lão gia." Hắn nói đến đây, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi sáng.

Trách không được Kim Thái Hanh lại trọng dụng hắn như vậy, tuy Kim Thái Hanh là con nhà giàu, địa vị, tiền tài cái gì cũng có, nhưng chỉ có một người trung thành với hắn, suy nghĩ một chút, thật đúng là thật đáng buồn.

"Về chuyện bên Hàn Quốc chắc cậu cũng đã biết, hiện tại thiếu gia rất cần tôi, cho nên tôi sẽ không để mặc thiếu gia sang Trung Quốc một mình. Nhưng mà tôi muốn nói cho cậu biết, người hôm nay tấn công cậu chính là người của Trịnh Hạo Thạc, hắn đã biết nơi làm việc của cậu, nhưng vẫn chưa biết chỗ ở của cậu. Thiếu gia hiện giờ ở Trung Quốc không thể dùng tiền, bởi vì chỉ cần dùng thẻ tín dụng sẽ bại lộ hành tung."

Thì ra là như vậy, trách không được hắn bị người ta đánh thê thảm như vậy cũng không trả nổi tiền, tôi nghĩ hắn trên người nhất định không có tiền mặt lại không thể rút thẻ, hơn nữa Trịnh Hạo Thạc vừa mới hổn hển đến tìm tôi, xem ra Trịnh Hạo Thạc vẫn chưa chịu từ bỏ việc tìm kiếm Kim Thái Hanh, mà Kim Thái Hanh lại đang cố ý trốn tránh Trịnh Hạo Thạc: "Vì sao hắn không thể để lộ hành tung?"

"Chuyện này tôi vẫn chưa thể nói cho cậu biết được." Mẫn Khuê hạ thấp người, sau đó nhẹ bước đi đến cửa phòng phẫu thuật.

Lúc này, ngọn đèn ngoài phòng cấp cứu tắt, Mẫn Khuê quay đầu nhìn về phía tôi: "Ngày hôm nay tôi nói với cậu nhiều như vậy, cũng không phải muốn cậu tin tưởng gì ở tôi, tôi biết trước đây thiếu gia đã làm cậu mất đi sự tín nhiệm. Nhưng mà chuyện lần này thiếu gia là thật lòng, thiếu gia không có lừa dối cậu. Còn có, thiếu gia cũng nói với tôi, nếu như cậu muốn bỏ đi, tôi không được cản trở, bởi vì đó là sự lựa chọn của cậu."

Tôi nghe xong ngẩng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu, trái tim bỗng loạn nhịp.

Mẫn Khuê dùng biểu tình thành khẩn nhìn tôi: "Nếu như tôi là thiếu gia, thấy cậu ở lại nhất định sẽ rất vui, dù sao vết thương trên người thiếu gia là vì ai chứ, dù cậu không tin thiếu gia nữa, nhưng vết sẹo trên lưng thiếu gia là sự thật."

Tôi không thể phủ nhận, nghe Mẫn Khuê nói tôi có thể đi, tôi xác thực muốn đi. Bởi vì ngày hôm nay tôi đã nghe được tất cả mọi chuyện mà hiện tại đã không còn ý nghĩa gì nữa, hơn nữa tôi cũng không muốn tham dự vào cuộc chiến giữa Kim Thái Hanh với cha mình và Trịnh Hạo Thạc.

Tôi chỉ muốn sống an ổn, từ khi tôi lựa chọn về nước, đây là mục đích sống duy nhất của tôi. Thế nhưng, bởi vì câu nói cuối cùng của Mẫn Khuê, tôi do dự.

Hắn nói không sai, Kim Thái Hanh là vì tôi mới bị thương, hắn là một người có tình, tôi cũng không phải là kẻ vô ý.

Có thể trước đây Kim Thái Hanh làm rất nhiều chuyện rất kinh khủng, nhưng bằng mấy câu nói mà xoa dịu vết thương trong lòng tôi thì quả là buồn cười.

Lúc này, cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, tôi nhìn Kim Thái Hanh khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng được y tá đẩy ra.

Mẫn Khuê đã bước nhanh tới phía trước kiểm tra vết thương của Kim Thái Hanh, còn tôi vẫn do dự không dám cử động, bởi vì tôi biết bước chân của mình bây giờ chính là sự lựa chọn của số phận.

Kim Thái Hanh thay tôi chịu một dao, vết thương của hắn chính là do tôi tạo ra, mặc kệ hắn có diễn kịch hay không, nhát dao cùng vết máu đó chính mắt tôi nhìn thấy.

Thế nhưng, nỗi đau xót xa bao năm trong lòng tôi lại như thủy triều dâng lên, liệu ai có thể thấy?

Kim Thái Hanh biết lòng tôi đã chảy biết bao máu tươi không?

Hắn có hiểu mỗi lần hắn hy sinh tôi vì Chí Mẫn lòng tôi đau đớn bao nhiêu không?

Tôi nhìn Kim Thái Hanh được chậm rãi đưa vào phòng bệnh, thân thể của hắn đơn bạc gầy yếu, hắn nhắm chặt hai mắt lại nhìn rất an ổn. Thế nhưng, tôi biết khi hắn mở mắt ra, tôi vẫn không đủ dũng khí đối mặt nhìn hắn.

Không phải tôi không cho hắn cơ hội, mấy ngày này, tôi và hắn cùng ở chung một phòng, thế nhưng tôi không đủ dũng khí nhìn thẳng vào mắt hắn.

Tôi thấy Mẫn Khuê nhìn mình, vì vậy tôi mở miệng: "Mẫn Khuê. . .xin hãy chuyển lời cho Kim Thái Hanh, mọi chuyện hắn làm trước đây tôi đều hiểu cả, đồng thời tôi đã tha thứ cho hắn rồi, hơn nữa cũng rất cảm ơn hắn trong khoảng thời gian này đã làm tất cả vì tôi. Thế nhưng, tôi chỉ mong muốn có một cuộc sống bình thản, điều hắn muốn có thể tôi không thể cho được. Trải qua nhiều chuyện như vậy, giữa chúng tôi giờ rất khó để có sự tín nhiệm, cho nên, cái khác cũng không thể có."

Nói xong, Mẫn Khuê nhìn tôi chằm chằm, hắn hình như muốn nói gì đó, nhưng lại nói không thành lời.

Thái độ của tôi đã rất rõ ràng, hơn nữa tôi cũng đã hạ quyết tâm.

Đã đến nước này, tôi nghĩ chúng tôi đã không còn lại gì nữa, bên người hắn đã có Mẫn Khuê chăm sóc, cho nên tôi cũng không cần lo lắng gì nữa.

Tôi bước chân, xoay người đi về nơi không có Kim Thái Hanh, nhanh chóng ra khỏi bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro