Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kim Nam Tuấn! ! Anh đừng có mà quá đáng! Anh dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi?" Tôi bất mãn với thái độ của hắn, huống hồ, tôi hiện tại không còn tâm tình nào nữa, hắn lại còn ngang ngược như vậy.

"Cậu là nhân viên công ty tôi, cậu quên rồi sao? Tôi vẫn chưa sa thải cậu." Hắn vẫn ngang ngược nói.

Buồn cười, lẽ nào vì tôi là nhân viên của công ty thì phải nghe hắn nói? Hắn không sa thải tôi, lẽ nào tôi không biết nghỉ việc sao?

Tôi vừa muốn mở miệng, hắn lại dùng ngón tay chặn miệng lại: "Trước khi xin nghỉ việc cậu nên biết một chuyện."

"A?" Tôi không hiểu.

"Bạn của cậu vừa mới mua của công ty tôi một khối đất để mở rộng quán ăn, đây là hợp đồng." Hắn nói xong đưa tới trước mặt tôi.

Trên bản hợp đồng viết đậm ba chữ " Kim Thạc Trân ", tôi mở to hai mắt, sau đó nhìn về phía hắn.

"Đây là toàn bộ gia sản của bạn cậu, phỏng chừng hắn kinh doanh không tồi nên muốn mở rộng quy mô, nếu như. . ."

"Đê tiện! ! !" Tôi nắm chặt tay huy lên mặt hắn.

Thế nhưng chưa đụng tới mặt hắn, tay của tôi đã bị hắn tóm gọn trong lòng bàn tay, hắn nhìn tôi nở nụ cười: "Lần trước là tôi cố ý để cậu đánh, lần này tôi sẽ không nhân nhượng cậu nữa đâu."

Tôi thở hổn hển nhìn hắn, hắn chậm rãi buông tay của tôi ra rồi nói: "Tôi là đồ đê tiện hạ lưu, không phải cậu đã nói qua rồi sao? Còn nói Kim Thái Hanh so với tôi còn tốt hơn trăm vạn lần, tất cả không phải chính cậu nói sao?"

Tôi bị hắn làm tức giận đến nói không ra lời.

"Hắn nếu như tốt như vậy, sao cậu còn vì hắn mà chôn mình trong mưa cả đêm, nửa đêm còn ngồi đây chơi trò thất tình? Cậu đó. . . Tôi đã sớm nói qua cậu chẳng khác gì một cô gái mới lớn, khi thất tình sao lại biến thành bộ dạng như bà vợ bị chồng ruồng bỏ thế? Như vậy chẳng đáng yêu tẹo nào." Hắn vươn tay ngắt hai má của tôi.

Tôi cố sức tránh tay hắn, hắn cũng không tức giận: "Được rồi, thu lại bộ mặt đằng đằng sát khí của cậu đi, máy bay ba giờ cất cánh, cậu tới hay không tự quyết định đi."

Nói xong, hắn xoay người, nhưng trước khi đi hắn còn để lại một câu: "Chính Quốc, cậu lẽ nào thực sự tin tưởng tất cả mọi chuyện được nghe như vậy sao? Nếu như tôi là cậu, tôi sẽ lập tức đi tìm hắn để hỏi rõ ràng."

"Tôi cho cậu 30 phút."

Từ khi chấp nhận bên cạnh Kim Thái Hanh một lần nữa, tôi đã đánh mất bản năng đề phòng của mình.

Người ta thường nói, khi con người ta yêu chỉ số thông minh bị hạ xuống rất nhiều, có thể ngay từ đầu tôi đã bị những câu nói tình yêu lừa dối mới có thể không nhìn ra sự thật đắng cay phía sau mùi vị ngọt ngào đó.

Sự xuất hiện của Kim Nam Tuấn quả thực khiến tôi từ trong bóng đêm thanh tỉnh lại không ít, hắn cho tôi 30 phút để sắp xếp hành lý và suy nghĩ.

Tôi ngồi một mình trên giường tỉ mỉ tự hỏi tất cả mọi chuyện xảy ra gần đây, Kim Nam Tuấn đúng, tôi không nên bị động chấp nhận bị an bài.

Chuyện ngày hôm qua xảy đến quá đột ngột, tôi cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều về nguyên do, nhưng mà tỉ mỉ suy nghĩ một chút, thời gian mà Trịnh Hạo Thạc xuất hiện có vẻ như đã được sắp xếp.

Trịnh Hạo Thạc đến giờ vẫn là một điều bí ẩn, nguyên nhân chính là lập trường của hắn vẫn lắc lư bất định, tôi không thể xác định được nội tâm của hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào.

Hắn luôn mồm nói cho tôi biết những điều hắn nói đều là sự thực, thế nhưng cuối cùng tôi đều phát hiện hắn đang nói dối. Lần trước hắn vừa xuất hiện đã nói dối, hắn nói tài sản của Kim Thái Hanh đã giao cho bọn vay nặng lãi , mà thực ra tài sản đó lại nằm trong tay hắn. Mục đích của hắn là vì muốn tôi nói ra tung tích của Kim Thái Hanh, cũng may khi đó tôi chưa gặp được Kim Thái Hanh, cho nên âm mưu của hắn thất bại.

Lần này Trịnh Hạo Thạc xuất hiện lại nói về tất cả mọi chuyện xảy ra trong quá khứ, còn có tình cảm của Kim Thái Hanh đối với Phác Chí Mẫn, có thể, điều hắn nói cũng không phải là sự thực?

Từ trước đến nay, trong mối quan hệ của hai người thì Kim Thái Hanh là người nắm thế chủ động, đó là bởi vì sự tồn tại của tôi không bình đẳng như một người bình thường, tôi không có quyền hỏi hắn về chuyện tình cảm, càng không có quyền chất vấn hắn rốt cuộc yêu ai.

Thế nhưng lần này, chúng tôi đã làm lại từ đầu với hai thân phận bình đẳng, sao tôi có thể từ bỏ mọi thứ, bỏ lỡ cơ hội hỏi hắn về địa vị của mình?

Nghĩ tới đây, tôi ảo não không ngớt, nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, giữa hai chúng tôi đều bình đẳng, chuyện đã đến nước này, dù chia tay dưới mọi hình thức nào, đối phương đều có quyền lợi đi hỏi nguyên nhân.

Mặc kệ nguyên nhân đó tôi có muốn nghe hay không, tôi đều có quyền lợi tự mình đi hỏi hắn, dù cho hắn chính miệng nói cho tôi biết, người mà hắn vẫn thủy chung yêu thương là Chí Mẫn so với việc ngồi đây miên man suy nghĩ cũng tốt hơn.

Quyết định rồi, tôi muốn đi hỏi hắn, tôi không muốn tiếp tục bị động nữa.

Dù đáp án là tôi phải ra đi, tôi cũng muốn xác định tôi ở trong lòng hắn có vị trí gì, coi như là vì tình cảm của mình mà đi tìm một cái công đạo, để tôi hiểu rõ mọi chuyện.

Tôi sắp xếp một ít hành trang, kỳ thực cũng không có gì, chỉ mang theo một ít trang phục và chút tiền lẻ, sau đó bước đi ra khỏi gian phòng.

Thế nhưng, trong góc phòng, nơi Thái Hanh từng nằm có để một tấm chăn được sắp xếp gọn gàng, trên mặt còn đính kèm một tờ giấy. .

" Tiểu Quốc, đâu cũng đừng đi, ở chỗ này chờ anh vài ngày, anh nhất định sẽ trở về, anh yêu em, chỉ mình em. "

Khi tôi ra khỏi cửa đã thấy Kim Nam Tuấn đứng ở ngoài cửa chờ tôi, tôi theo hắn ngồi ô tô đến sân bay Bắc Kinh. Khi hắn thấy tôi cũng không có vẻ ngạc nhiên, chỉ mĩm cười một cái.

Sau khi lên xe, hắn cởi tây trang khoác lên người tôi, tôi quay đầu nhìn hắn một cái.

"Chắc chắn cậu chưa tắm, vật vã cả đêm trong mưa như thế, hiện tại lại ngồi dưới điều hòa trong xe, sợ cậu sinh bệnh." Hắn nói.

Hắn vẫn săn sóc như vậy, thật giống như trước khi mọi chuyện xảy ra, có thể đây là tính cách của Kim Nam Tuấn. Trước đây, tôi chủ quan coi hắn là một kẻ bại hoại ham danh lợi, kỳ thực, tỉ mỉ nghĩ lại, hắn cũng không xấu xa như vậy.

"Mệt thì ngủ một lát đi." Hắn lại nói với tôi, sau đó vỗ vỗ vai hắn, "Có muốn tôi cho mượn vai không? Bảo đảm thoải mái hơn của Kim Thái Hanh."

Tôi trừng mắt nhìn hắn, sau đó quay đầu không để ý tới hắn.

"Trừng mắt mà cũng học được rất nhanh, quả nhiên câu "lấy chồng theo chồng" thật không sai." Hắn cười trêu ghẹo tôi.

"Anh đang nói móc tôi đấy sao?"

"Coi là vậy đi."

Tôi thở dài, sau đó hắn nói: "A, thất bại rồi sao, không có hiệu quả chút nào."

"Tôi hiện tại cười không nổi." Tôi nhìn ngoài cửa sổ nhàn nhạt đáp.

"A, không nghĩ tới cậu còn đa sầu đa cảm như thế nữa, sớm biết thế, tôi trực tiếp tóm cậu trong lòng bàn tay là được rồi, tránh cho cậu thương tâm như thế." Hắn nói.

Tôi quay đầu nhìn về phía hắn: "Sao anh có thể đảm bảo sẽ không làm ra chuyện gì thương tâm?"

"Bởi vì cậu không yêu tôi." Hắn nói chắc như đinh đóng cột khiến tôi cảm thấy khó thở.

Đúng vậy, không yêu sẽ không bị thương tâm, nếu như tình yêu của tôi đối với Kim Thái Hanh có một chút ngược như thế, cũng sẽ không có cảm giác nghẹt thở đau lòng như hiện tại.

"Kỳ thực nếu như cậu chọn yêu tôi thì kết cục sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều." Hắn lại bỏ thêm một câu.

Tôi khó hiểu nhìn hắn, vì vậy hắn cười cười: "Đầu tiên, tôi đẹp trai hơn hắn, thứ nhì, tôi đảm bảo cả đời sẽ không vứt bỏ cậu, cuối cùng, chỉ bằng một Kim Thái Hanh vĩnh viễn không phải là đối thủ của tôi, cho nên cuối cùng người thắng vẫn là tôi."

Người thắng? Tôi vì chuyện của Kim Thái Hanh mà thiếu chút nữa quên đi, lần này hắn tìm tôi nhất định lại có kế hoạch gì đó. .

Kỳ thực, sự xuất hiện của Kim Nam Tuấn tôi không lấy làm ngạc nhiên, cha của Kim Thái Hanh nếu đã ra tay, công ty có lung lay cũng được giải quyết nhanh gọn. Như vậy, Kim Nam Tuấn hiển nhiên không phải là đối thủ, cho nên hắn sẽ thất bại thảm hại, nhưng mà cha Kim Thái Hanh cũng chính là cha của Kim Nam Tuấn, cho nên ông ta tự nhiên sẽ không đuổi tận giết tuyệt hắn, đến cuối cùng Kim Nam Tuấn đành phải chạy về Trung Quốc.

Kim Nam Tuấn không đơn giản là một người biết nhận thua, cho dù có mặt của cha mình, hắn cũng sẽ nhất định trả thù, bởi vì hắn ngay cả Kim Thái Hanh còn có thể làm hại, cho nên quan niệm thân tình đối với hắn đã mỏng manh hơn cả tờ giấy.

Thế nhưng, hắn tìm tôi, rốt cuộc muốn gì?

Lẽ nào tôi lại có giá trị lợi dụng mới?

"Lại miên man suy nghĩ rồi, cậu đó, một ngày nào đó cái tiểu não xinh xắn này cũng bị cậu phá hoại." Hắn dùng ngón tay trạc đầu tôi.

Tôi không được tự nhiên xoa đầu, sau đó cau mày nhìn hắn: "Không muốn để tôi nghĩ thì anh tự mình nói đi."

"Biết nhiều đối với cậu không tốt." Hắn nói.

"Tôi mặc kệ, người ta bị anh bắt cóc lên xe còn không cho tôi biết, anh nên tự hỏi bản thân mình xem, anh tìm tôi đi Hàn Quốc rốt cuộc muốn làm gì?" Tôi không chút khách khí hỏi.

Tôi phát hiện trước mặt Kim Nam Tuấn tôi không còn câu nệ nữa, có thể là bởi vì lần đó tôi mắng vào mặt hắn nên giờ thành thói quen ăn nói lỗ mãng như vậy.

"A, cậu đã trở thành một người khí thế hùng hồn từ khi nào thế." Hắn cười đùa nhìn về phía tôi.

Tôi lại trừng mắt, bộ dạng không sợ chết nói: "Dù gì thì thắng làm vua thua làm giặc, tôi đã không còn gì nên chẳng sợ mất gì cả?"

"Cũng đúng." Hắn gật đầu, "Quả thực cậu không còn khả năng nghèo tiếp được nữa, cậu đã ở mức thấp nhất của cái nghèo rồi."

Có ý gì? Tôi đã nghèo như vậy rồi sao? Không phải chỉ thất tình rồi vần mưa một đêm thôi sao?

Tôi mếu máo, nhưng mà quả thực tôi hiện tại rất chật vật, một người đàn ông bị một thiếu niên bỏ rơi ba lần, sau đó còn dầm mưa như mấy cô gái ủy mị. .

Người ngoài nhìn vào nhất định nghĩ tôi rất buồn cười. . . Tôi hé mắt nhìn về phía Kim Nam Tuấn, có chút chột dạ. .

"Được rồi được rồi, đừng như chó con đòi xương như thế."

"Anh nói ai là chó hả!" Tôi gân cổ nghiêm mặt kháng nghị, nhưng lại bị hắn ôm chặt mặt.

"A, đau, buông ra!" Tôi đẩy tay hắn ra, thế nhưng hắn lại dùng sức mạnh hơn, tôi phát hiện mình ở trước mặt hắn chẳng khác gì một đứa trẻ bị bỡn cợt, còn tôi chẳng có lấy một sách lược đối phó, điều này khiến tôi càng thêm bất mãn.

"Ha hả." Hắn buông gương mặt tôi ra, sau đó nói, "Được rồi, đừng náo loạn, tôi mệt rồi ngủ một chút đã, cậu cũng đừng suy nghĩ lung tung, đến lúc đó cậu sẽ biết."

"Được rồi, kỳ thực tôi vẫn muốn nói cho cậu biết, cậu đã đánh giá thấp bản thân mình rồi, cũng không thể hiểu được Kim Thái Hanh." Nói xong, hắn nhắm hai mắt lại, đầu tựa vào ghế chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Lời hắn nói có ý gì? Nói đến phân nửa thì đã ngủ mất rồi. . .

Tôi cau mày nghĩ lại những lời hắn vừa nói, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra.

Nhưng mà điều rõ ràng chính là hắn muốn lợi dụng tôi để đạt được mục đích, nhất định là như vậy, nhưng hiện tại tôi còn có cái gì để lợi dụng đây.

Trước tiên không nói tôi bị Kim Thái Hanh vứt bỏ, dù Kim Thái Hanh không vứt bỏ tôi, lẽ nào lại có liên quan đến chuyện thỏa hiệp của công ty? Còn nữa, còn có cha của Kim Thái Hanh, ông ta không phải cũng đã trở về rồi sao?

Vậy càng thêm không hiệu quả, tuy rằng chỉ nói chuyện một lần, nhưng tôi biết ông ta tuyệt đối không phải là một người đơn giản. Dù Kim Nam Tuấn tự tin thắng được Kim Thái Hanh, nhưng hắn không có khả năng là đối thủ của ông ta.

Càng nghĩ càng thấy bế tắc khiến tôi cảm thấy hoảng sợ. . . Tôi bất đắc dĩ quay đầu nhìn Kim Nam Tuấn đã say sưa ngủ, trong lòng nghĩ, tôi bây giờ đã không còn cơ hội thay đổi nữa rồi? ? Cảm giác này tựa như mình vô tình bước lên một con thuyền của kẻ trộm vậy.

Xe cứ lăn bánh, đầu của hắn vô thức tựa ở trên vai tôi, vừa rồi rõ ràng còn nói đem bờ vai của mình cho tôi mượn, hiện tại thì ngược lại.

Nghiêng đầu, tôi âm thầm quan sát hắn, hắn tựa hồ thực sự mệt mỏi, hơn nữa khi ngủ còn cau mày. .

Hắn ngủ rất an tường, thoáng nhìn dễ gần hơn khi bình thường, khi tôi cũng mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc ngủ, bên tai truyền đến một thanh âm nho nhỏ không rõ, " Trí Miên ". .

Ai là Trí Miên?

Tới sân bay, vừa kịp đến chuyến bay của mình, tôi theo hắn bước nhanh vào máy bay. Tôi vì không có hộ chiếu mà bắt đầu có chút lo lắng, đột nhiên hắn âm thầm dúi vào tay tôi một tấm hộ chiếu giả nên tặc lưỡi mình đã lo lắng dư thừa rồi, những kẻ có tiền này lúc nào cũng làm ra được hộ chiếu.

Xem ra đến Hàn Quốc rồi tôi sẽ không tránh được tai kiếp lần nữa.

Máy bay cất cánh, lòng phảng phất cũng vút bay theo những đám mây, lại một lần nữa rời xa Trung Quốc. . . Mà lần này, không biết tôi phải đối mặt với cái gì. .

Những hồi ức đau thương trước đây ở Hàn Quốc vẫn ám ảnh trong đầu tôi, thì ra tôi vẫn không thể quên được quá khứ thống khổ đó.

Khi máy bay sắp hạ cánh, không khí có chút lạnh, giống như tâm tình của tôi bây giờ. Tôi theo Kim Nam Tuấn đi ra sân bay, một chiếc xe đã đứng chờ trước cửa.

Xem ra hắn đã an bài xong tất cả, vừa lên xe tôi đã hỏi hắn muốn đi đâu, thế nhưng hắn không trả lời, biểu tình cũng biến thành nghiêm túc, khiến tôi không dám mở miệng nữa.

Xe chạy trên đường lớn, tôi đời này cũng không nghĩ tới mình sẽ trở lại đây lần thứ hai, một lát sau, tôi phát hiện hướng xe chạy có chút quen thuộc.

Mãi cho đến khi tôi thấy được căn nhà mà hằng đêm hành hạ tôi trong từng cơn ác mộng, lòng tôi mới ý thức được, Kim Nam Tuấn trực tiếp đưa tôi đến Kim gia. . chính là nhà của Kim Thái Hanh.

"Xuống xe." Hắn ra lệnh.

Tôi có chút do dự, nhìn cửa xe nửa ngày không có phản ứng.

Hắn đi tới bên này, mở cửa xe, sau đó kéo tay tôi xuống xe.

"Đừng sợ, từ giờ trở đi không cần nói, tất cả để tôi nói." Hắn dùng tiếng Trung nói với tôi.

Tôi bất an nhìn về phía hắn, có thể. . . Kế hoạch của hắn đã bắt đầu rồi. .

Tôi không biết chuyện gì sẽ đến, thế nhưng tôi có thể cảm giác được càng gần cánh cửa lớn, bàn tay của Kim Nam Tuấn ngày càng chặt.

Tựa như lần kia. . . Kim Thái Hanh mang tôi đi cứu Chí Mẫn.

Đi lên khỏi tam cấp, cửa tự động mở, người hầu trong nhà cung kính cúi chào Kim Nam Tuấn, nhưng chỉ mở miệng gọi " cậu Kim" mà không phải " Thiếu gia ".

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt băng lãnh của Kim Nam Tuấn, trong lòng cảm giác được hắn đang cố chấp vì thân phận, dù sao ở đây cũng coi như là nhà của hắn, thế nhưng người hầu lại coi hắn như người ngoài.

Thế nhưng, hắn tám phần mười đã quen với tình cảnh này, chỉ gật đầu, sau đó kéo tôi đi vào bên trong.

"Cậu Kim, lão gia và thiếu gia không biết hôm nay cậu tới chơi, xin chờ ngoài phòng khách một lát." Người hầu dẫn chúng tôi đến cửa phòng chờ.

Tôi quay đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn cười nhạt một tiếng, sau đó nói: "Được."

Từ nụ cười nhạt của hắn, tôi có thể nhìn ra kỳ thực hắn cũng chịu được biết bao sự châm chọc, có thể hắn đã quen rồi.

Một người căn bản là người trong nhà, hiện tại tới còn bị tiếp đãi như người ngoài, mà điều châm chọc nhất chính là, chủ nhà còn không biết khi nào hắn tới, nếu như không phải cửa tự động mở, ngay cả người hầu cũng không biết mà thông báo.

Nhìn qua cũng biết cha của Kim Thái Hanh không hề muốn thừa nhận thân phận của Kim Nam Tuấn, đồng thời dùng cách đối xử này để nói cho Kim Nam Tuấn biết thân biết phận.

Thực sự là một người cha tuyệt tình nhất mà tôi từng gặp, và cũng là một người con đáng thương nhất.

"Cậu đang thương hại tôi?" Hắn rất nhạy cảm, tựa hồ phát hiện sự thương hại trong mắt tôi, vì vậy dùng ánh nhìn sắc bén về phía tôi.

Tôi vừa muốn phủ nhận, hắn lại bồi thêm một câu: "Đừng dùng ánh mắt đồng cảm đó nhìn tôi."

Tôi yên lặng quay đầu, kỳ thực, chúng tôi đều là những con người cố chấp, tôi, Kim Nam Tuấn, còn có Kim Thái Hanh. . Chúng tôi đều ghét người khác đồng cảm, cho nên mới sống cố chấp trong bi kịch cuộc đời.

Có thể, chúng tôi nếu như chịu thua một chút, cũng sẽ không tạo thành cục diện như ngày hôm nay.

"Tiểu Quốc! !"

Giọng nói quen thuộc này từ cửa phòng khách truyền đến, tôi quay đầu lại nhìn quả thực thấy Kim Thái Hanh đang đứng ở cửa, bên người hắn là Phác Chí Mẫn.

"Sao em lại tới đây?" Hắn tựa hồ muốn vọt tới trước mặt tôi, nhưng lại bị Chí Mẫn kéo cánh tay.

Tôi nhìn thoáng qua dáng vẻ của hắn, cảm giác đau thương đêm qua lại một lần kéo tới.

Hắn rất ngạc nhiên sao? Hắn nhất định cho rằng tôi không dám trở lại tìm hắn, bởi vì tôi bị hắn vứt bỏ một lần, hai lần, ba lần, hiện tại đã là lần thứ tư rồi, có người nào có năng lực chịu đựng từng cú sốc như vậy không?

Trước đây tôi không hề mở miệng nói một câu, bởi vì tôi biết trong lòng hắn tôi chẳng là gì cả, chỉ cần có Chí Mẫn, hắn sẽ không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái.

Thế nhưng, lần này ở Trung Quốc, chúng tôi đã gặp nhau, tất cả mọi chuyện xảy ra, kể cả buổi tối sinh nhật tôi, tôi đều cho rằng. . Có thể trong lòng hắn tôi đã có một vị trí nhỏ nhoi. . Lòng tôi có một tia hy vọng, có thể. . có thể hắn đã quan tâm tôi một chút. .

Thế nhưng khi tôi thấy hắn và Chí Mẫn đứng bên cạnh nhau, chút hy vọng này đã tiêu tan thành mây khói.

Tôi không muốn nói thêm cái gì, cúi đầu, tôi đã biết đáp án mà Kim Thái Hanh cho mình.

Tôi vẫn là nên chúc phúc cho bọn họ, rộng lượng nói một vài câu mà người ta hay nói về uyên ương, thế nhưng những lời này quá mức rườm rà, tôi nghĩ nửa ngày đều tìm không ra để dịch sang tiếng Hàn, đơn giản cái gì cũng không nói được.

"Sao anh cũng đến đây? Hai người cùng nhau đến?" Kim Thái Hanh nhìn Kim Nam Tuấn hỏi.

"Đúng vậy, cùng nhau." Kim Nam Tuấn nở nụ cười một chút, sau đó không chút khách khí cầm lấy ly nước trên bàn lên uống, "Thế nào? Không chào đón sao?"

"Anh lại muốn làm gì?" Kim Thái Hanh tựa hồ rất khẩn trương, chỉ là không biết hắn rốt cuộc khẩn trương cái gì.

Kim Nam Tuấn còn chưa nói, cha của Kim Thái Hanh đã xuất hiện: "Thái Hanh!"

Ông đi vào phòng khách, sau đó nhìn về phía Kim Nam Tuấn, khi ông nhìn thấy tôi liền nhíu mày, hẳn là không ngờ tới tôi lại xuất hiện ở đây.

"Sao con lại ăn nói trống không với Nam Tuấn vậy?" Ông nghiêm khắc nói với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh vẻ mặt khó chịu, Chí Mẫn ở bên thúc cánh tay hắn, bộ dạng lo lắng. Tôi càng không phải nói, hiện tại trong lòng tôi vô cùng muốn ra khỏi căn nhà này, bởi vì nhìn thấy Kim Thái Hanh và Chí Mẫn bên cạnh nhau khiến con mắt tôi quá đau nhức.

Tôi đã biết được đáp án, còn có lý do gì ở đây nữa, hiện giờ ở trong phòng đều là người nhà họ Kim, tôi ở lại thì quá trơ trẽn.

Tôi muốn đứng lên bỏ đi, thế nhưng Kim Nam Tuấn nhanh tay kéo tôi lại, tôi khó hiểu nhìn về phía hắn, nhưng hắn lại không nhìn tôi.

Hắn vẫn duy trì nụ cười nói chuyện với ba người còn lại, sau đó nói: "Không cần đâu, hắn là thiếu gia, huống hồ tôi vừa mới thành bại tướng dưới tay hắn, theo lý tôi nên dùng kính ngữ với thiếu gia Kim Thái Hanh ân cần thăm hỏi mới đúng."

" Nam Tuấn, ở nhà đừng nói như vậy, người hầu đều đã đi ra ngoài hết rồi, chúng ta cứ tự nhiên."

"Nhà? Ở đây đâu phải nhà tôi, kỳ thực tôi cũng đã sớm biết, chỉ cần ông ra tay, tôi sẽ lành ít dữ nhiều. Tôi thừa nhận trước đây đã dùng thủ đoạn cướp một phần cổ phần trong công ty của thiếu gia Thái Hanh, nhưng mà quyền lực trong tay ông lớn hơn, cho nên, thiếu gia Kim Thái Hanh bỏ trốn cũng chỉ là một kế ly gián của ông, bởi vì hắn biết rõ ràng ông chẳng bao giờ giao công ty cho tôi."

Nói đến đây, tôi tựa hồ có thể thấy trong ánh mắt của Kim Nam Tuấn lóe lên một tia hận thù: "Ông quả nhiên không muốn thừa nhận tôi là con trai nhà họ Kim, đồng thời là con trưởng."

Tôi nhìn vẻ mặt của hắn, cảm giác được hắn tràn ngập bi thương, đối mặt với chuyện cha đẻ không thừa nhận thân phận của mình nhất định là điều rất thống khổ, điều hắn quan tâm cũng không phải là mấy lá cổ phiếu trong công ty, hắn chỉ muốn được thừa nhận thân phận và địa vị của mình mà thôi.

"Chuyện này ta đã giải thích với con rồi, nếu hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, ta sẽ nói rõ ràng mọi chuyện. Nhiều năm như vậy, ta dành cho Thái Hanh tình thương yêu nhiều như vậy, là bởi vì ta nghĩ ta đã làm chuyện có lỗi với mẹ con nó. Thế nhưng, những điều con nhắc tới là thứ mà ta không thể cho con, lẽ nào con không thể thỏa hiệp một chút sao?"

"Muốn tôi thỏa hiệp?" Nụ cười trên mặt Kim Nam Tuấn biến mất, "Tôi không phải đã cho ông cơ hội thỏa hiệp rồi sao? Kỳ thực, khi tôi ở đây đã cho ông hai lựa chọn, thứ nhất, thừa nhận tôi là con của ông đồng thời công bố với truyền thông, thứ hai, giao toàn bộ cổ phần của Kim Thái Hanh trong công ty cho tôi đồng thời tôi được quyền kinh doanh. Hai lựa chọn đó, thế nào?"

Nghe như Thiên Phương Dạ Đàm vậy, tôi không biết Kim Nam Tuấn lấy đâu tự tin mà chắc chắn nói như vậy, tuy chỉ nói chuyện với ông ta một lần, nhưng

khẳng định ông ta không phải là một nhân vật đơn giản.

Hắn rốt cuộc còn có chiêu bài nào? Lúc này tôi càng thêm nghi hoặc, tôi đoán không ra mọi chuyện trước mắt, càng đoán không ra Kim Nam Tuấn đang làm gì. Chỉ là đột nhiên, tôi cảm giác được một ánh mắt gắt gao đang nhìn mình, tôi ngẩng đầu, phát hiện Kim Thái Hanh đang lườm tôi.

Không phải tức giận, cũng không phải phẫn nộ, mà là một loại ánh mắt lo lắng, dáng vẻ của hắn hình như muốn vọt tới cướp tôi đi bất cứ lúc nào. . . Tôi không hiểu hắn rốt cuộc vì sao lại có biểu tình như vậy, mà sắc mặt của Chí Mẫn cũng rất tồi tệ.

"Con có chiêu trò gì mà muốn yêu cầu ta như vậy?" Quả nhiên, Kim lão gia cũng khó hiểu như tôi.

"A, chẳng lẽ Kim lão gia nhanh quên vậy sao?" Kim Nam Tuấn cười như đã nắm chắc phần thắng.

Còn tôi cảm giác được bàn tay hắn đang buông lỏng ra, khi tôi còn chưa phản ứng, Kim Thái Hanh đột nhiên hô to một tiếng: "Tiểu Quốc, chạy mau! !"

Thế nhưng, quá muộn rồi. . .

Phía sau lưng tôi đã bị một thứ gì đó lạnh lẽo đâm vào, thứ đó trượt theo sống lưng, chậm rãi bò lên vai, lướt qua gương mặt, cuối cùng an vị ngay trán của tôi.

Đó là một khẩu súng, họng súng lãnh lẽo chỉa thẳng lên trán tôi, mà người cầm khẩu súng đó chính là Kim Nam Tuấn.

"Dùng hắn làm át chủ bài thế nào?" Hắn lộ ra một nụ cười tà mị, giờ khắc này, tôi cảm giác người bên cạnh tôi không phải là Kim Nam Tuấn nữa, mà là thần chết.

"Kim Nam Tuấn! ! ! ! Anh điên rồi sao? ? ? Anh thả Tiểu Quốc ra cho tôi! !" Kim Thái Hanh giãy khỏi Chí Mẫn, hấp tấp đứng dậy, dương nanh múa vuốt muốn xông vào.

"Đừng kích động như vậy Kim thiếu gia, tôi không dám cam đoan, ngón tay của tôi có thể bình tĩnh được như tôi đâu." Kim Nam Tuấn cười lạnh nói.

"Tên hỗn đản này! ! Anh muốn không phải tôi sao? ? Anh muốn giết cứ giết tôi đây này! !" Kim Thái Hanh còn đang gầm rú.

"Thái Hanh! Câm miệng! !" Kim lão gia rống lớn.

Còn Kim Nam Tuấn lúc này nhìn hai người rống hét mà mĩm cười như đang xem hài kịch, còn tôi, rốt cục đã biết lần này mình thủ vai gì rồi.

Trước khi đến, tôi đã biết chuyến đi lần này không đơn giản là nói chuyện, chỉ là không nghĩ tới đây là chuyến đi cuối cùng của đời mình. Nhưng mà hiện tại chết cũng sẽ không thống khổ, chí ít tôi đã biết được đáp án, coi như là đi không hối tiếc.

"Nam Tuấn, con có phải quá ngây thơ rồi không? Dùng cậu ta làm át chủ bài lẽ nào có thể uy hiếp được ta sao?" Kim lão gia cười khẽ một chút.

"Quả nhiên là nhanh quên." Kim Nam Tuấn vẫn duy trì nụ cười, sau đó nói, "Xem ra ông đã quên mình đã giao dịch gì với tập đoàn nhà họ Phác rồi. Dùng cơ thể làm thí nghiệm, lá gan của ông thật đúng là không nhỏ, không biết nếu như chuyện này bị truyền thông biết sẽ tạo thành oanh động gì đây."

"Đương nhiên, ông cũng giấu quá tốt, một dấu vết cũng không để lọt, thế nhưng. . sao ông lại có thể quên một điều quan trọng như vậy, nói sao nhỉ, ông để cho cơ thể thí nghiệm này đi lại lung tung thế sao?" Kim Nam Tuấn nói xong bóp chặt cổ tôi, "Ông tiêm vào cơ thể này bao nhiêu thuốc tất cả đều nằm trong tay tôi, chỉ cần chịu khó điều tra một chút, là có thể phát hiện thuốc đó từ đâu tới. Ván bài này, ông nghĩ mình còn có thể lật ngược?"

"Con. . con. ." Kim lão gia hiển nhiên bị dọa sợ, kỳ thực tôi còn hoảng sợ hơn ông ta gấp mấy lần.

Tôi căn bản không nghĩ tới mình có thể trở thành một thứ vũ khí lợi hại có thể uy hiếp cha Kim Thái Hanh, đồng thời, giá trị lại lớn đến như vậy, tin này không chỉ giới truyền thông cảm thấy hứng thú, sợ rằng cảnh sát cũng vô cùng hứng khởi.

"Nam Tuấn! Ta là cha con! !" Kim lão gia đột nhiên lộ ra vẻ mặt thống khổ, tay ông ôm ngực, hình như đã bị đả kích.

"Tôi rất hài lòng chuyện ông chính mồm nói trước mặt cả nhà là cha tôi, thế nhưng, điều tôi cần không ngừng lại ở đó. Tôi muốn ông ở trước toàn gia tộc, giới truyền thông, toàn bộ thế giới thừa nhận ông là cha tôi, khiến toàn bộ thế giới đều biết tôi là con trai nhà họ Kim, không phải là con hoang! ! !"

Kim Nam Tuấn lần này thực sự kích động rồi, hắn hầu như rống từng câu, cánh tay cũng càng thêm bóp chặt cổ tôi.

"Kim Nam Tuấn, anh hãy buông Tiểu Quốc ra trước đã! !" Kim Thái Hanh hô lên một tiếng.

"Không được! Không thể thả hắn ra! !" Thế nhưng Kim lão gia lập tức ngăn lại, "Nam Tuấn, chúng ta hãy thương lượng lại, nhưng con đừng buông hắn ra."

"Đã không còn gì để thương lượng nữa, những thứ này vốn là của tôi, thân phận, tài sản và công ty, còn có người mẹ đã khuất của tôi! Không được, tôi phải lập tức công bố hết chứng cớ trong tay!" Kim Nam Tuấn quyết không nhượng bộ.

"Được! Ta chấp nhận, chỉ cần con hiện tại giết hắn, con nói gì ta cũng chấp nhận!"

Nghe thế, tôi nở nụ cười, thì ra tôi có giá trị lợi dụng lớn hơn mình nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro