15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh với Thái Hanh cậu ta có vẻ thân thiết nhỉ?

- Hả? - Chính Quốc đang tập trung ăn uống, nghe Tiểu Cách nhắc tên cậu, vô thức giật mình mà làm rơi đũa.

- Để em lấy đũa khác cho anh!

- Thì anh với Thái Hanh rất hợp, tính cách cậu cũng rất tốt.

- Có thể anh thấy cậu ta trò chuyện với mình rất hợp, nhưng đừng quá tin người ngoài, dù sao cậu ta cũng chỉ là một vệ sĩ, lại còn là vệ sĩ mới.

- Anh biết rồi. Sao em quan tâm anh vậy, em là đang thích anh sao?

Điền Chính Quốc chỉ định đùa cho vui, ai ngờ Tiểu Cách lại nhìn anh vô cùng nghiêm túc:

- Chẳng lẽ bao nhiêu năm nay, anh không hiểu?

Không khí bàn ăn chỉ có hai người căng thẳng tột độ. Chính Quốc thừa nhận rằng, mình rất có cảm tình với Tiểu Cách, bao nhiêu năm bên cạnh nhau, tất nhiên cậu cũng ít nhiều quan tâm đến cô. Chính Quốc cũng không có nhiều bạn bè, chính xác Tiểu Cách có thể gọi là thanh mai trúc mã của anh. Nhưng là yêu ư? Anh chưa cảm nhận được được tình cảm của anh đối với cô là thứ tình cảm đó.

Điền Chính Quốc nghĩ rằng, anh chưa thực sự có tình cảm với ai cả, tự dưng Tiểu Cách nói với anh những lời này, anh cảm thấy rất khó xử.

- Tiểu Cách à! Tất nhiên anh biết em rất tốt với anh.

Chính Quốc còn chưa kịp nói thêm câu gì, Tiểu Cách đã chủ động mà hôn anh. Chính Quốc sững người, nếu đẩy cô ra, anh lại quá thô bạo, nếu không đẩy, thì chỉ làm cô thêm ảo tưởng về đoạn tình cảm này. Thật may, đúng lúc đó anh Vỹ cũng mang xe anh về.

- Ối! - Anh Vỹ vừa về đã thấy cảnh họ hôn nhau, ngạc nhiên rơi cả chìa khóa xuống đất

Tiểu Cách thấy anh Vỹ, vội vàng buông Điền Chính Quốc ra, dù trong lòng có chút không nỡ, hận không thể cho anh Vỹ một trận.

- Tôi mang xe cậu về rồi, tôi về trước đây! - Anh Vỹ nháy mắt ra hiệu, anh sẽ tự ý thức biến mất trong khung cảnh lãng mạn này! Sau đó hớn hở lái xe về. Vậy là anh Vỹ có thể chắc chắn là họ yêu nhau rồi, cặp đôi mà anh ship lấy ship để, cuối cùng cũng yêu nhau rồi. Nghĩ niềm vui thì phải san sẻ cho người khác, nhưng nếu Chính Quốc còn chưa xác nhận, anh nào có được nói với ai, phương án tốt nhất vẫn là khoe với Kim Thái Hanh.

Nói là làm, anh Vỹ gọi ngay cho Kim Thái Hanh

- Thái Hanh, tôi vừa thấy được chuyện này hay lắm! Muốn biết không?

- Chuyện gì làm anh vui vậy?

- Anh vừa thấy Chính Quốc hôn Tiểu Cách đấy. Hiii!

- Anh nói cái gì cơ?

- Anh mày vừa thấy Chính Quốc với Tiểu Cách hôn nhau đấy! Ta nói nó vui ghê á! Anh đã nói với cậu họ là thanh mai trúc mã mà lại, không yêu quá phí.

Từng lời nói của anh Vỹ nhưng găm từng mũi dao vào tim cậu vậy. Phải rồi, anh Vỹ ship họ như vậy, chẳng lí do gì phải nói dối cả, chính mắt anh ấy đã thấy, vậy sự thật chính là như vậy, không có gì bàn cãi.

Tút...tút...tút...

- Này sao lại tắt máy? Đang vui mà Kim Thái Hanh! Con người nhạt nhẽo như cậu có nói cũng như không. Hừ, anh đây không cần.

.

.

.

.

- Tiểu Cách, anh với em, từ nhỏ đã cùng nhau trưởng thành, em rất tốt, anh rất quý em, nhưng có lẽ tình cảm đó với anh, có lẽ không đủ tạo nên tình yêu. Anh không muốn làm em buồn, nhưng càng không muốn nói dối em.

Tiểu Cách im lặng một hồi, bỗng gào lên khóc như đứa trẻ con. Tiểu Cách cảm thấy bản thân trống rỗng, tổn thương, sau tất cả can đảm của mình, chỉ nhận lại vài câu đơn thuần anh không thích em. Chẳng phải rất nực cười sao? Dù sao cô cũng là một ngôi sao nổi tiếng mà, nếu chuyện này để truyền thông biết, cô còn mặt mũi nào chứ, chưa nói đến mặt mũi trước mặt Điền Chính Quốc. Đã bỏ qua tất cả sự tự tôn tự trọng của bản thân rồi, mà Chính Quốc lỡ làm vậy với cô.

- Điền Chính Quốc!

- Hả?

- Anh làm em mất hết mặt mũi rồi... hức hức...

Chính Quốc không giỏi nói lời ngon ngọt dỗ dành người khác, đặc biệt là con gái. Người con gái nức nở trước mặt anh là một ví dụ. Anh không biết làm sao cho cô nín cả, chỉ biết nếu anh nói dối, anh sẽ thấy chính bản thân khó chịu, và cũng là gián tiếp làm tổn thương người kia.

- Anh đồng ý với em 1 chuyện! Anh chỉ được nói có, không được từ chối?

- Chuyện này...

- Anh đồng ý làm bạn trai của em 30 ngày. Nếu sau 30 ngày nữa anh vẫn không thích em, em sẽ không làm phiền anh nữa. Anh không được từ chối. Vì đó là sự tự tôn cuối cùng anh dành cho em!

- Anh...

Chính Quốc càng khó xử, Tiểu Cách càng khóc to hơn, khiến quản gia và người giúp việc tưởng có chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy vào nhà bếp.

- Được rồi anh đồng ý với em!

.

.

.

.

.

Kim Thái Hanh cứ nằm trằn trọc mãi, trong đầu toàn là hình ảnh của Chính Quốc và Tiểu Cách. Chính Quốc hôn cô ta, có mơ cậu cũng không muốn nghĩ đến. Trước đây nhìn thấy anh trong phim có hôn diễn viên nữ, hoặc trên truyền hình có thân mật với bạn diễn, Kim Thái Hanh đã rất khó chịu, mặc dù biết tất cả đều chỉ làm theo kịch bản. Nhưng lần này khác, đó là ở nhà anh, không có máy quay, không có kịch bản, chỉ có anh và Tiểu Cách, huống hồ vừa nãy trước mặt cậu, Tiểu Cách còn rất lo lắng cho anh, còn ôm anh rất chặt nữa.

Aaaa Kim Thái Hanh muốn phát điên mất!

Cậu muốn lao đến hỏi Điền Chính Quốc rằng có phải anh và Tiểu Cách yêu nhau không? Cậu cũng muốn ôm anh thật chặt, muốn nói với anh rằng mình thật sự yêu anh,... từ rất lâu rồi. Nhưng nếu cậu nói, chắc chắn anh sẽ đuổi cậu đi mất, đến lúc đó cơ hội ở gần anh còn không nổi, nói gì đến những chuyện khác.

Không sao mà, tự bản thân cậu đáng lẽ nên quen với những chuyện này mới phải, sớm muộn gì thì nó cũng xảy ra thôi.

Doãn Kỳ cũng nói với cậu phải chuẩn bị tâm lý trước rồi...

có lẽ, bầu bạn mới chính là lời tỏ tình dài nhất và chân thật nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro