16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay mọi chuyện sẽ chẳng có gì bất thường, nếu Chính Quốc không nói anh Vỹ lái xe qua nhà Tiểu Cách đón cô đi làm.

- Chính Quốc, đừng nói cậu và Tiểu Cách... - quản lý Triệu có phần ngạc nhiên

Chính Quốc cảm thấy có lỗi với Tiểu Cách, tất nhiên sẽ không nói chuyện này chỉ là một cuộc thỏa thuận giữa anh và cô nên chỉ khẽ gật đầu.

Quản lý Triệu biết rõ thế lực của Điền Chính Quốc lớn cỡ nào, về chuyện cá nhân trước giờ công ty đều một phép theo ý cậu, chẳng ai dám thao túng, chỉ nhẹ giọng:

- Cậu muốn xác nhận chứ?

- Không! Chị cứ kệ tôi!

- Được tuỳ ý cậu!

Anh Vỹ hí hửng lái xe đến nhà Tiểu Cách, lại vui vẻ vỗ vỗ vai Kim Thái Hanh:

- Anh đã bảo cậu mà, yêu nhau 100% mà, vui quá đê!

Kim Thái Hanh từ nãy đến giờ nghe rất rõ, nhưng chỉ kéo cụp mũ xuống che hết mặt, nhắm mắt lặng yên vờ như đang ngủ. Cậu đã thấy cái gật đầu của Chính Quốc, Kim Thái Hanh cố nhắc nhở bản thân cứng rắn lên, nhưng trái tim đã sớm vỡ vụn ra từng mảnh. Đã thế anh Vỹ không hiểu, cứ nhè cậu ra để nói về họ.

Thấy Kim Thái Hanh không nói gì, anh Vỹ bĩu môi:

- Hứ, lần nào nói chuyện với cậu cũng mất hứng. Đang tự dưng vệ sĩ gì sáng sớm lên xe đã ngủ... Kim Thái Hanh...!!!

- Anh Vỹ! Để cho cậu ta ngủ chút, chắc tại hơi mệt thôi!

Chính Quốc nhìn lên ghế trước, chỉ thấy bóng lưng cô đơn ấy, nhất thời không muốn anh Vỹ gọi cậu dậy, muốn để cậu ngủ một chút.

.

Tiểu Cách mặc nhẹ nhàng đơn giản, nhưng cả người tỏa ra khí chất vô cùng hoàn hảo, ai mà không mê cho được. Kim Thái Hanh cười nhạt, đúng, nếu cậu là Điền Chính Quốc, có lẽ cậu cũng chọn Tiểu Cách mà thôi!

Vừa lên xe, Tiểu Cách đã ngồi sát lại Chính Quốc, còn nắm tay thân mật. Anh Vỹ vừa liếc qua gương đã cười tít mắt:

- Sáng sớm hai người đã cho tôi ăn "cơm chó" rồi! Tôi giả bộ mù như Thái Hanh bây giờ!

- Thôi! Anh đang lái xe đó anh Vỹ! Em còn chưa muốn chết!

Xe vừa đến phim trường, Kim Thái Hanh cũng tự động xuống xe xách đồ xuống. Chính Quốc có chút ngạc nhiên, bởi rõ ràng là cậu chỉ giả vờ ngủ thôi, rốt cuộc hôm nay cậu làm sao, lại chẳng có hứng thú nghe mọi người nói chuyện, nghe anh Vỹ bông đùa. Mà thôi, dù sao cậu ta vui buồn gì cũng chẳng liên quan đến anh, kệ đi!

Kim Thái Hanh cứ thơ thẩn trong đống suy nghĩ về họ, giận lây đến mọi người, giống như cậu đang cục súc với cả thế giới. Ai hỏi gì cũng không nói, chỉ lặng yên đứng một chỗ, cùng anh Vỹ dõi theo Chính Quốc.

Đến giờ ăn cơm, bỗng nhiên Chính Quốc đem cơm vớt bát đũa ra chỗ cậu, tươi cười nài nỉ:

- Thái Hanh, tôi cho cậu đồ ăn ngon, cho tôi hộp cơm của cậu đi!

- Đồ ăn ngon sao anh không ăn? Ăn cơm của Doãn Kỳ làm gì?

Kim Thái Hanh khẽ lườm Chính Quốc một cái, ôm chặt hộp cơm hơn:

- Không đổi!

- Kim Thái Hanh rốt cuộc hôm nay cậu làm sao, cả ngày mặt cứ cau cau có có như vậy, khó chịu chết đi được!

- Vậy thì đừng nhìn mặt tôi!

Điền Chính Quốc: "..."

- Anh Quốc không sao đâu, em có nói đầu bếp ở nhà làm cơm cho anh nè, anh muốn thử không?

- À được! Tất nhiên rồi! - Chính Quốc bĩu môi lại với Kim Thái Hanh 

- Tôi không thèm cơm của cậu nữa.

Kim Thái Hanh cũng giả bộ chẳng thèm để ý đến Chính Quốc nữa, cắm đầu vào điện thoại, giả bộ như bản thân đang chơi game, mà chẳng nhận ra đến điện thoại cũng cầm ngược.

Nhìn họ ân ân ái ái ngoài đời đã khó chịu..., ngay cả cảnh phim cũng càng ngày càng nhiều cảnh thân mật, khiến Kim Thái Hanh thật sự muốn chửi thề.

Sắc mặt cậu cứ thế cả ngày, người khó chịu trước lại là Chính Quốc. Vừa tan làm, Điền Chính Quốc vô tình quên mất Tiểu Cách còn chờ mình, bỗng lẽo đẽo theo sau Kim Thái Hanh than thở:

- Này Kim Thái Hanh cậu bị làm sao đấy? Nếu cậu làm sao thì phải nói cho tôi chứ!

- Tại sao phải nói cho anh? - Kim Thái Hanh hừ lạnh một tiếng, xem bộ đem hết sự ghen tuông với Tiểu Cách dồn vào đôi mắt lạnh băng, khuôn mặt dửng dưng, chỉ lặng lẽ xách đồ lên xe.

- Tôi là chủ của cậu, nếu không quan tâm đến vệ sĩ của mình thì tôi cũng chẳng thèm hỏi cậu đâu!

- Anh chẳng để ý cái gì cả

Đôi khi Chính Quốc chẳng thể hiểu nổi Kim Thái Hanh. Mới hôm qua còn đi chơi đi ăn vô cùng vui vẻ, đến tận lúc về cũng vô cùng bình thường, chẳng hiểu sao hôm nay Kim Thái Hanh là như vậy. Dĩ nhiên mọi ngày đến đoàn phim Kim Thái Hanh cũng chẳng nói nhiều, nhưng hôm nay thái độ cậu khác lạ thì ai cũng nhận ra.

- Không sao đâu! Kệ nó! Chắc chuyện cá nhân, thường khi người ta buồn thì muốn được yên tĩnh hơn! - Anh Vỹ vỗ vai Chính Quốc, tỏ vẻ từng trải.

- Vâng!

Đúng là Điền Chính Quốc chẳng để ý gì cả. 

Chỉ cần để ý một chút... một chút thôi, 

...anh sẽ biết được rằng, anh chính là cả thế giới của một người nào đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro