17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh về đến nhà, đã nằm vật ra sofa vẻ mệt mỏi. Mùi thịt nướng thơm phức của Mẫn Doãn Kỳ cũng chẳng thể làm tâm trạng cậu khá hơn.

- Thái Hanh, cậu sao thế? Mệt sao?

- Aaa ! Tớ không ăn cơm đâu!

Nói rồi lại lù lù xuống gara lấy xe.

Mẫn Doãn Kỳ hớt hải lấy mũ chạy theo sau:

- Này đi đâu đấy tớ đi với!

Kim Thái Hanh chẳng nói gì, phi xe thẳng đến võ đường. Kim Thái Hanh cứ hầm hầm như bị ai trêu tức, đấm đá liên hồi vào dãy bao cát ở võ đường, đến lúc mồ hôi nhễ nhại, tóc tai cũng ướt đẫm mới nằm vật xuống giữa sàn đấu. Lúc này, Mẫn Doãn Kỳ mới nằm xuống cùng cậu, cố tạo không khí thoải mái, khẽ hỏi:

- Thế cậu nói xem, hôm nay có chuyện gì mà cậu không vui vậy?

Kim Thái Hanh im lặng mãi, mới thều thào:

- Anh ấy có bạn gái rồi!

Mẫn Doãn Kỳ nghe câu này xong, cổ họng bỗng nghẹn lại. Có lẽ cách tốt nhất để an ủi Kim Thái Hanh lúc này, là không nói gì. Mẫn Doãn Kỳ hiểu cảm giác bất lực của Kim Thái Hanh, nhất thời muốn cậu yên tĩnh một chút.

- Tớ cảm thấy tớ sai thật rồi! Bạn gái anh ấy đẹp, nổi tiếng, giàu có! Đúng là rất xứng với anh ấy! Còn tớ chẳng có gì cả! Có phải hướng phấn đấu của tớ sai rồi không? Giá như tớ cố gắng kiếm tiền, biết đâu lại tương xứng với gia cảnh của anh ấy hơn là một vệ sĩ quèn như vậy! Tớ cứ thế mất anh ấy, mà còn không thể nói một tiếng nào! - Giọng Kim Thái Hanh rất nhỏ, giống như nghẹn lại, nhưng Doãn Kỳ nghe chẳng thiếu một chữ.

- Cậu đâu có sai! Thái Hanh tớ thấy cậu tuyệt lắm. Dù sao bọn mình từ nhỏ vừa không có tình yêu thương, tự mình bươn chải để được đi học đi làm, cậu vừa có một tiệm motor của riêng mình, có motor cậu thích, cũng được là vận động viên đua motor cậu thích. Tớ cũng công việc ổn định đang trên đà thăng tiến. Bọn mình tháng ăn tiêu xả láng, mua đồ cũng không cần nhìn giá, có tài khoản tiết kiệm. Bọn mình mới 22 tuổi thôi mà, tương lai còn dài, sao tự dưng lại nghĩ bản thân mình thua kém đến vậy? - Mẫn Doãn Kỳ vỗ vỗ vai động viên cậu 

- Còn bạn gái anh ấy, chẳng phải ngay từ đầu, nếu đã xác định ở cạnh anh ấy, chẳng khác nào cậu yêu nỗi cô đơn, nhớ không thể nói, yêu chẳng thể mở lời, chỉ biết lặng lẽ đối xử tốt với anh ấy, anh ấy cũng 28 tuổi rồi, không có bạn gái mới lạ... Trọng điểm, chỉ cần anh ấy chưa kết hôn là được! - Mẫn Doãn Kỳ muốn đùa một chút, đôi mắt sáng long lanh lên cười với Kim Thái Hanh.

- Dù sao thì anh ấy cũng có bạn gái rồi, tớ cũng không muốn làm Tuesday đâu, chắc tớ nên kiềm chế một chút, tránh gần anh ấy quá!

- Trời ơi cậu kiềm chế nổi không?

- Thì cố thôi! Về ăn cơm! Tớ đói rồi! - Kim Thái Hanh đứng dậy, kéo Mẫn Doãn Kỳ lên. Cuối cùng cũng nở một nụ cười:

- Cảm ơn cậu!

Mẫn Doãn Kỳ cũng mỉm cười thật tươi lại với cậu. Mẫn Doãn Kỳ tuy bằng tuổi cậu nhưng suy nghĩ có già dặn người lớn hơn, nên sự quan tâm bảo bọc dành cho Kim Thái Hanh, cũng giống một người anh lớn vậy. Thật may, giữa thế giới cô đơn này, còn có một người "anh" như Mẫn Doãn Kỳ!

Tâm trạng có chút ổn hơn, Kim Thái Hanh cùng Mẫn Doãn Kỳ vui vẻ nói chuyện lên nhà. Vừa đến đầu hành lang cậu suýt giật mình khi thấy dáng người quen thuộc đứng trước cửa nhà mình, hai bàn tay và má đã đỏ ửng lên vì lạnh.

- Điền thiếu gia?

Mẫn Doãn Kỳ cũng ngạc nhiên không kém, không biết tại sao Điền Chính Quốc lại đến đây vào giờ này !

- Hai người đi đâu vậy? Làm tôi đợi mãi!

Chính Quốc vừa cười vừa xoa xoa hai tay - Tốt rồi, hai người về rồi!

Mẫn Doãn Kỳ nhanh nhẹn mở cửa cho Điền Chính Quốc. Kim Thái Hanh thấy anh lạnh, vội vàng bật máy sưởi lên. Kim Thái Hanh vừa cởi áo khoác mới thấy người toàn là mồ hôi, vết thương chưa khỏi vì trận đánh quá khích lúc nãy cũng theo đó mà chảy máu.

- Cậu đi đâu mà mồ hôi nhễ nhại vậy...? - Điền Chính Quốc hỏi mặc kệ thái độ của Kim Thái Hanh cả ngày hôm nay đối với anh không được tốt.

- Việc riêng thôi! Tôi đi tắm ! Bẩn rồi!

- Tắm nhanh rồi ăn cơm! - Mẫn Doãn Kỳ nói vọng ra.

Kim Thái Hanh đi tắm rồi Chính Quốc mới mon men vào bếp, thì thầm hỏi Doãn Kỳ:

- Này, cậu thân với cậu ấy như vậy, có biết cậu ấy làm sao không?

Mẫn Doãn Kỳ cũng bật cười, đừng nói Điền Chính Quốc đến đây chỉ vì muốn biết vì sao Kim Thái Hanh lại có thái độ như vậy. Nếu anh biết chính vì anh, không biết anh sẽ nghĩ gì nhỉ?

- Làm sao là làm sao cơ?

Chính Quốc bắt đầu kể lể rằng cả ngày nay Kim Thái Hanh cứ lầm lầm lì lì, đến khi anh hỏi còn thái độ lại với anh. Rốt cuộc anh cũng chỉ muốn quan tâm đến Kim Thái Hanh thôi, ít ra anh cảm thấy anh và cậu khá đồng điệu, làm bạn tốt của nhau cũng không tồi. Tuy quan hệ của anh và cậu là vệ sĩ - ngôi sao, nhưng chẳng lẽ anh đối xử với cậu chưa đủ tốt sao?

- Chắc cậu ấy buồn lắm, người cậu ấy thích, thích người khác mất rồi! - Mẫn Doãn Kỳ vừa cười vừa hâm lại đồ ăn.

Sắc mặt Điền Chính Quốc bỗng trùng xuống:

- Thảo nào cậu ấy buồn... thì ra là vì chuyện đó !

- Này cậu nói linh tinh gì đó?

Đúng lúc nào Kim Thái Hanh cũng vừa tắm xong, nghe loáng thoáng Doãn Kỳ nói chuyện với Chính Quốc, vội chạy ra ngay.

- Không có gì, ăn cơm thôi! - Mẫn Doãn Kỳ cười trừ, vội dọn cơm lên bàn - Anh Quốc ăn cùng với bọn tôi nhé!

- Tôi ăn rồi! Cảm ơn cậu.

- Ăn thêm chút thôi! Hôm nay tôi làm cả thịt nướng nữa! - Mẫn Doãn Kỳ nài nỉ

- À ừm... được.

Không khí bữa cơm thật căng thẳng, cũng không ai nói với ai một tiếng nào. Điền Chính Quốc vừa biết lý do tại sao Kim Thái Hanh buồn, chẳng hiểu sao trong lòng có chút không vui. Nhưng dù sao cũng muốn Kim Thái Hanh đừng vì chuyện này mà buồn nữa, dù sao người ta cũng thích người khác rồi, cậu buồn làm anh cũng hơi khó chịu, lúc này chỉ muốn an ủi quan tâm Thái Hanh một chút. Bỗng nhiên thấy vết thương trên tay Kim Thái Hanh, vội vàng lấy băng rôn trong túi ra:

- Cậu chẳng để tâm đến bản thân mình gì, cậu xem vết thương cũ lại chảy máu rồi kìa!

Nói rồi nhanh chóng dán băng rôn vào giúp cậu.

Kim Thái Hanh giật mình, khẽ nhấc tay ra:

- Tôi tự làm được, cảm ơn!

Bỗng Điền Chính Quốc cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, cả ngày hôm nay anh vì biết Kim Thái Hanh buồn, đã xuống nước quan tâm cậu để làm cậu vui như thế, mà con mẹ nó cậu đối xử với anh thế nào? Điền Chính Quốc nhất thời không kiềm chế được, buông bát đũa xuống bàn:

- Này Kim Thái Hanh, cậu một vừa hai phải thôi! Tôi có lòng tốt quan tâm cậu, tôi nghĩ cậu buồn nên muốn hỏi han quan tâm cậu, mà cậu xem cả ngày hôm nay cậu đối với tôi thế nào?

Chết rồi, đôi chim cúc lại cãi nhau rồi, Mẫn Doãn Kỳ lo sợ, vội vã chạy vào phòng đóng cửa lại: "Tốt nhất là để họ tự giải quyết!"

Điền Chính Quốc tức giận bỏ đi. Mẫn Doãn Kỳ thấy vậy phải vội vã ra khuyên Kim Thái Hanh:

- Cậu xem ! Còn không mau đuổi theo anh ấy! Lần này cậu sai rồi! Lại vô cớ tức giận với anh ấy! Nhanh... - Nói rồi đẩy vội Kim Thái Hanh ra ngoài.

- Này!

.

.

.

.

.

Chính Quốc đang hùng hùng hổ hổ bước ngoài hành lang, bỗng cảm nhận được một bàn tay chắc nịch nắm lấy cổ tay mình.

- Tôi xin lỗi, vào nhà trước đi! Ở đây nói chuyện có người nhìn thấy không hay! - Kim Thái Hanh lí nhí

- Tôi còn gì để nói với cậu trong khi cậu đối xử với tôi như thế?

- Tôi sai rồi!

Kim Thái Hanh cúi gằm xuống, ra vẻ ăn năn.

Chính Quốc còn chưa nguôi giận, vội hất tay cậu ra, rồi quay trở lại nhà cậu.

- Cậu còn gì để nói với tôi sao?

Kim Thái Hanh mấp máy môi thêm mấy lần, mới nói lại được câu xin lỗi với Chính Quốc:

- Tôi... là tôi sai... xin lỗi anh

Điền Chính Quốc cười nhạt:

- Cái này không phải ai đúng ai sai cả. Kim Thái Hanh, bởi vì tôi biết cậu buồn, nên mới đến hỏi thăm an ủi cậu một chút, bởi vì tôi thực sự quan tâm đến cậu, coi cậu là bạn, chứ không coi cậu là cấp dưới của mình hay gì. Trước giờ Điền Chính Quốc tôi chưa bao giờ phải quá để tâm đến chuyện của người khác, cũng chưa phải xuống nước để an ủi ai bao giờ, vậy mà cậu thì sao? Vì một người không đáng mà nổi nóng với tôi, không thích người này thì thích người khác, đất nước này cả tỷ dân thiếu người cho cậu thích sao?

Con mẹ nó Doãn Kỳ lại nói linh tinh gì với Chính Quốc rồi. Nhưng anh nói không sai, là do cậu hết. Cậu sai rồi, cậu làm tổn thương anh rồi.

Điền Chính Quốc còn chưa nói xong, Kim Thái Hanh đã chủ động ôm anh một cái, vỗ vai:

- Tôi biết tôi sai rồi! Cảm ơn anh đã quan tâm! Tha lỗi cho tôi nhé!

Chính Quốc còn đang tức giận, chẳng để ý đến cái ôm mà Kim Thái Hanh đã phải kìm nén bao lâu nay mới dám ôm, chỉ lườm cậu rồi đẩy ra, đầy trách móc:

- Đừng nghĩ làm tổn thương người khác rồi xin lỗi là xong!

- Vậy tôi phải thế nào anh mới tha lỗi cho tôi?

Chính Quốc cũng đâu có giận dỗi gì, anh nghĩ rằng hiện tại, Kim Thái Hanh chỉ cần quên cô ta đi, vui vẻ với cuộc sống hiện tại, yêu người mới là được:

- Chẳng cần gì! Cậu quên người đó đi! Cậu vui vẻ là được!

Kim Thái Hanh bỗng nhìn thẳng vào mắt Điền Chính Quốc, thở dài:

- Người đó, e rằng kiếp sau tôi cũng không quên được!!!


------------------------------------

Thì là sắp chuẩn bị tới "event" JK phát hiện ga ròi đóa :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro