19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này thằng nhãi! Khôn hồn thì bảo Điền Chính Quốc ra đây, các anh tha chết cho!

- Các anh nhầm rồi! Điền Chính Quốc nào?

- Đừng ở đó giả ngây nữa. Bọn tao đã đi theo chúng mày từ lúc chúng mày đến bệnh viện rồi. Không ngờ hôm nay Điền Chính Quốc lại chỉ đi với thằng nhãi ranh như mày.

- Các người tầm nhìn hạn hẹp thế? Ngày nào anh Quốc cũng đi với tôi! - Kim Thái Hanh nhếch môi

- Thế còn dám cãi! Muốn ăn đòn thì bây giờ anh mày sẽ cho mày thoả mãn! Bọn mày đâu, đập nát cái taxi kia lôi bằng được Điền Chính Quốc ra đây. Còn nữa, cho thằng nhóc này một trận!

- Thằng nhóc? - Kim Thái Hanh nghiến răng, nắm chặt bàn tay lại, trừng mắt nhìn bọn chúng 

- Đứa nào dám động vào một sợi tóc của anh Quốc?

Kim Thái Hanh ngoái lại xe nhìn Điền Chính Quốc, khẽ gật đầu một cái, ra hiệu anh cứ bình tĩnh ở yên trong xe. Đây không phải lần đầu tiên Điền Chính Quốc gặp chuyện như vậy, nhưng là lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân không sợ một chút nào, ở cạnh Kim Thái Hanh khiến Chính Quốc luôn có cảm giác tuyệt đối, cũng chẳng hiểu sao nhìn ánh mắt cậu đã hiểu ý cậu mà răm rắp nghe theo. Điền Chính Quốc khẽ vỗ vai nói tài xế taxi bình tĩnh, sau đó đưa một số tiền cho anh ta, cũng chính là kêu anh ta giả mù giả điếc. Sau đó nhanh chóng gọi cho anh Vỹ. Điền Chính Quốc tin chắc rằng Kim Thái Hanh sẽ bảo vệ mình chu toàn, nhưng bọn họ quả thực cũng rất đông, anh không muốn Kim Thái Hanh bị thương thêm một chút nào.

Kim Thái Hanh chẳng ngán ngẩm một chút nào, cho từng tên một nằm la liệt trên mặt đất, sau đó nhặt được một chiếc gậy bóng chày, nhè ngay đầu tên cầm đầu mà giữ:

- Nói! Ai kêu mày đến đây!

- Không! Tao không nói đâu!

Kim Thái Hanh gằn giọng:

- Nếu mày không nói, đầu mày sẽ nát như quả bóng chày đấy? Mày nghĩ với một đám yếu đuối như chúng mày, đòi động đến anh Quốc?

Kim Thái Hanh dùng một bàn tay siết chặt cổ hắn, đến nỗi gân tay nổi lên dày đặc, khiến hô hấp hắn vô cùng khó khăn, mặt đỏ bừng lên:

- Tôi.. nói....

Lúc này, anh Vỹ cùng một đám vệ sĩ nữa cũng đến. Lúc này Kim Thái Hanh mới gật đầu để Điền Chính Quốc ra, còn hét lớn về phía anh Vỹ:

- Anh Vỹ, bảo vệ anh Quốc, đưa anh ấy qua đây!

- Được!

- Bây giờ trước mặt mày là anh ấy, nói đi ai sai mày đến tính sổ Điền Chính Quốc, nói?

Mặt Kim Thái Hanh lúc này trông thực sự ngầu, giống như những vệ sĩ hàng đầu trong phim vậy. Điền Chính Quốc trước giờ chứng kiến anh Vỹ hoặc vệ sĩ khác xử lý chuyện này đã quá quen, nhưng Kim Thái Hanh lại quá đẹp trai, quá ngầu khiến anh có chút cảm giác khác lạ. Có gì đâu, con người ai mà không thích ngắm cái đẹp cơ chứ.

- Là Diệp Ngôn! Diệp Ngôn thiếu gia!

- Diệp Ngôn! Cậu ta hết trò rồi à?

- Ai... ai nói hôm nay ở Rose anh đã thâu tóm hết bao nhiêu giải thưởng quan trọng. Đã thế báo chí còn nói anh cướp vị trí top đầu của Diệp Ngôn thiếu gia... nên...

- Trò trẻ con!

- Không. Nhưng ý tôi là vì tôi thấy Diệp Ngôn không vui, nên mới đến tìm anh, không phải là Diệp Ngôn sai tôi!

- Ừ, vậy cút được rồi, nên nhớ chuyện của bọn tôi, không liên quan đến các cậu. Nếu hôm nay tôi đi một mình, chắc cũng không có cảnh tượng tử tế thế này đâu. Tha cho cậu và lũ đàn em cậu một mạng, khôn hồn thì tự cút cho khuất mắt tôi!

Kim Thái Hanh hừ lạnh một tiếng, lúc này mới buông tay khiến hắn ngã nhào xuống đất.

- Được rồi, chúng ta về thôi, đêm rồi còn không yên.

- Trời ơi Chính Quốc em có sao không?

- Thái Hanh vừa nãy em ngầu lắm nha! Một mình cho hết tụi nó ra bã!

Kim Thái Hanh đội mũ trùm lên mặt, lầm bầm khó chịu:

- Anh ồn ào quá đi. Em buồn ngủ quá, cho em ngủ một chút.

Điền Chính Quốc thấy vậy cũng vội ra hiệu im lặng cho anh Vỹ. Dù sao hôm nay Kim Thái Hanh cũng thật sự vất vả rồi. Còn chưa được ăn tối đã phải về cùng anh bế Tiểu Cách đến bệnh viện, sau đó còn xử lý thêm đám đàn em ấu trĩ của Diệp Ngôn nữa.

Trước giờ dạ dày Kim Thái Hanh không được tốt, nên chỉ có chút đói, nó đã lên cơn đau phản ứng dữ dội rồi, hơn nữa lại còn đau đúng lúc gặp lũ khốn kia chứ. May mà cậu còn xử được hết, nếu không xử được, anh Vỹ còn không kịp đến thì sao? Kim Thái Hanh ôm bụng thở phào, vết thương có rách thêm một chút, thì cậu cũng rất vui, vì cậu lại hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, đó là bảo vệ Điền Chính Quốc chu toàn.

Sắc mặt không tốt, vừa về đến biệt thự Điền gia, Kim Thái Hanh đã vội vội vàng vàng xuống gara lấy xe ra về, lúc đội mũ bảo hiểm kín mới dám vẫy tay ra hiệu chào mọi người rồi về.

Kim Thái Hanh về nhà muộn, Mẫn Doãn Kỳ lúc này đã ngủ say rồi. Vẫn là nên ăn chút để uống thuốc đã, cái dạ dày này thật không ngoan, không nghe lời chút nào.

Đang bực tức cái dạ dày của mình, thì điện thoại khẽ reo lên. Là Điền Chính Quốc nhắn cho cậu:

"Hôm nay cậu rất ngầu nha, đã làm mọi việc rất tốt rồi. Nghỉ sớm đi muộn lắm rồi. Mai tôi sẽ nghỉ sáng, đón cậu đi ăn, được không?"

Kim Thái Hanh không tin vào mắt mình rằng Điền Chính Quốc sẽ khen cậu, còn nghỉ làm để cậu nghỉ thêm chút và dẫn cậu đi ăn, có phải là có chút ưu ái không. Kim Thái Hanh vui gần chết, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi, nhưng vẫn chỉ nhắn vỏn vẹn một tin tỉnh bơ đến Điền Chính Quốc:

"Được" ( kèm biểu tượng cảm xúc 👍🏿)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro