Chương 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Vương tới đưa Phác Chí Mẫn về nhà, nhìn mặt mũi sưng đỏ của cậu mà lắc đầu. Cậu lên xe đi về, một đường im lặng.

Tuấn gia viên vào giờ này thì người làm đã bắt đầu tới làm việc. Bà ngoại thì mặt không thần sắc dựa lưng trước của nhìn cậu.

"Vẫn còn biết đường về à?" Tuấn phu nhân lạnh giọng.

Phác Chí Mẫn cúi đầu, không nói gì.

"Hừ, ba mươi đến mông rồi mà như nít ba tuổi, suốt ngày đi bậy đi bạ." Lại gắt bỏng thêm vài câu.

Tuấn Vương bên cạnh thì nén cười, bà cụ này nổi tiếng độc miệng, quả nhiên là vậy, công phu chửi ngày càng man rợ.

Phác Chí Mẫn thì nghe quen rồi nên chỉ lẳng lặng gật đầu, thật ra bà cô độc miệng như thế nhưng hoàn toàn đều là lo lắng cho cậu, từ khi Tuấn Chung Quốc xảy ra chuyện rồi thì tứ đại gia tộc lại đang vào thời kì nước sôi lửa bỏng nên luôn luôn phải cảnh giác cao.

Tuấn Vương đưa Phác Chí Mẫn về phòng, đang định rời đi thì bị cậu níu tay lại, ngay lập tức hỏi ngay.

"Vì sao Tuấn gia lại rút khỏi trận chiến?"

Tuấn Vương nghe xong thì có chút ngạc nhiên, thực sự rất muốn trả lời nhưng thân là kẻ trọng bạn nên không hé răng.

"Tuấn Vương, cậu phải nói cho tôi biết, nếu không ngày mai tôi đâm đầu vào tường tự tử." Phác Chí Mẫn đe dọa, biểu cảm chân thật đến nỗi như cậu sẵn sàng làm nó bất cứ khi nào.

"Mẫn ca à, có nhiều chuyện tò mò không được đâu." Tuấn Vương cười khổ.

Phác Chí Mẫn đưa tay lên nắm lấy cổ áo của Tuấn Vương kéo xuống, vẻ mặt tức giận, cậu thừa biết cái tên này từ nhỏ đã yếu nên không có biết đánh đấm gì cả, nhìn to xác vậy thôi nhưng thật ra như đậu hũ vậy.

"Trả lời đi."

Tuấn Vương lần đầu thấy anh họ nổi giận như thế này. Thật ra thì vẫn có thể giữ im lặng được nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của cậu như muốn bằm người trước mắt ra thì đành ngậm ngùi nói sự thật. Dù sao Tuấn Vương không muốn nhìn bạn bè của mình đang gặp nguy hiểm nhưng mình lại đứng ở ngoài.

"Thế giới ngầm có quy định: người không phạm ta, ta không phạm người. Hiện tại trong tứ đại gia tộc, Tuấn gia có tận hai mối liên hệ với gia tộc Kim và Trịnh, nếu diệt được một người của Tuấn gia thì phá được một chân của cả ba gia tộc. Cho nên, trong trận chiến lần này, Tuấn gia sẽ rút. Bên kia sẽ không đụng tới gia tộc chúng ta, bảo toàn thế lực cho tứ đại gia tộc."

Tuấn Vương dừng lại nhìn cậu, nói tiếp.

"Có điều anh nên biết đấy. Trịnh Hạo Thạc bình thường hiền lành như vậy nhưng khi xảy ra chuyện thì sẵn sàng khiến cho Trung Đông náo loạn, mười ba băng đảng lính đánh thuê ở Brazil đã bị cậu ta diệt sạch gần một nửa chỉ trong ba tiếng đồng hồ. Kim Tại Hưởng là một kẻ độc ác, tàn bạo, nếu như anh xảy ra chuyện gì thì không chắc biết được chuyện gì sẽ xảy ra đâu."

Hóa ra là như vậy, chả trách, chả trách người kia lại bảo cậu rời xa. Không là vì anh, mà là vì sợ cậu xảy ra chuyện.

"Nếu như anh đã biết được rồi thì nên làm gì tiếp theo mặc kệ anh, bởi vì từ lúc em kể cho anh nghe lý do tại Tuấn gia rút khỏi trận chiến này cũng là lúc Tuấn gia quay lại. Em không thể trơ mắt đứng nhìn mọi người rơi vào biển lửa." Nói rồi, Tuấn Vương quay lưng rời đi.

Phác Chí Mẫn đứng đấy đơ như tượng, một lúc sau mới phản ứng, hét lên về phía Tuấn Vương.

"Trên đời này có thuật dịch dung đổi giọng không?" Cậu muốn chắc chắn rằng cậu đúng, cậu muốn chắc chắn người kia chưa từng để cậu lại một mình.

Tuấn Vương dừng chân lại, quay người cười lớn: "Ông anh của tôi ơi, thời đại nào rồi mà còn dịch dung, bây giờ dùng mặt nạ với máy đổi giọng."

Phác Chí Mẫn cảm thấy trong lòng đang cồn lên một ngọn lửa, là thật. Trình Hưởng ... Kim Tại Hưởng ...

Làm gì có chuyện trùng hợp cơ chứ, tất cả đều được sắp đặt.

_

"Mẹ nó, ông mất sáu mươi vạn rồi."

Biện Bạch Hiền cầm mấy lá bài trên tay, bên miệng còn ngậm lấy điếu thuốc lá, nhìn sấp tiền cứ ngày hướng về phía Kim Tại Hưởng thì không nhịn được mà chửi.

Kim Tại Hưởng cầm bài trên tay, bộ dạng uể oải dựa vào ghế, cười nhạt.

"Tào Thẩm, ra bài đi."

Biện Bạch Hiền ném một con sang phía tay trái.

Tào Thẩm kia rút bài ra, đánh xuống, miệng tươi cười lấy vài tờ tiền của Biện Bạch Hiền bỏ về phía mình, không ngừng khiêu khích.

"Đế thiếu, tiền về tay tôi."

Biện Bạch Hiền sắc mặt tối đi, nam tử hán đại trượng phu, thua tiền vì bài thì nhục lắm.

Bên cạnh Kim Tại Hưởng tiếp bài của Tào Thẩm, lặng lẽ rút tiền đưa sang cho Bác Uyên ngồi ở cạnh mình.

Một ván bài mà tiền quay liên tục.

Sấp tiền của Biện Bạch Hiền mà vơi hết, hằn học tựa lưng vào ghế, miệng lẩm bẩm.

Kim Tại Hưởng ngồi đối diện trong mắt ánh lên một tia sắc lạnh.

"Tào Thẩm, vụ làm ăn vừa rồi với Nga là làm cho ai vậy?" Anh bỗng nhiên hỏi.

Mặt Tào Thẩm đang đếm tiền thì đột nhiên cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy xuống.

Biện Bạch Hiền bắt đầu khôi phục bộ dạng nghiêm túc, ánh mắt như gươm bén đâm thẳng về phía người kia.

"Người Iran." Tào Thẩm nuốt một hơi.

"Ồ."

Kim Tại Hưởng thờ ơ, châm một điếu thuốc lá nhưng không hút, chỉ để hờ trên tay.

Biện Bạch Hiền cười nhẹ một cái, biểu tình rất khoa trương, vỗ vai Bác Uyên: "Hôm trước, tên tiểu tử họ Trịnh kia cho năm quả bom đốt cháy một vùng căn cứ của bọn khủng bố Iran đấy. Mẹ nó, kinh lắm."

Bác Uyên khiếp sợ, vội vàng quỳ xuống sàn.

"Hai vị tha cho bọn em, bọn em không có định bán lô vũ khí đó cho bên kia, nhưng mà, thời buổi bây giờ kiếm tiền..."

"Câm mẹ mày đi."

Biện Bạch Hiền đá tên kia một phát mạnh, cả người ngã về phía sau. Sau đó lại lồm cồm đúng dậy, tiếp tục quỳ gối thảm thiết.

"Mẹ nó, mày nghĩ gia đây dễ bị mủi lòng sao? Mấy cái lý do lý trấu đó đem về cho chó ăn đi, gia đây không rảnh mà nghe."

Biện Bạch Hiền rõ là tức giận, lời nói có chút hạ độ.

Tào Thẩm bên cạnh thì sắc mặt tái xanh, ánh mắt run run nhìn sang Kim Tại Hưởng. Thấy anh vẫn bộ dạng không quan tâm, nhếch mép đưa điếu thuốc lên rít một hơi, bắt gặp ánh mắt của hắn, rất tự nhiên hướng điếu thuốc về phía hắn, giọng nói cười cười.

"Hút không?"

Tào Thẩm lắc đầu.

Kim Tại Hưởng thu tay lại.

"Bạch Hiền này, từ từ rồi xử. Mấy con rắn độc rất giảo biện, muốn trị được thì phải bẻ răng, cắt lưỡi khiến cho chúng thể phát độc rồi mới từ từ rọc da nó." Khói trắng thổi ra từ miệng, Kim Tại Hưởng chậm rãi nói.

Biện Bạch Hiền nhìn sang, cũng rút ra một điếu thuốc, trái lại không có châm lửa mà nhúng vào ly rượu bên cạnh, đưa cho Bác Uyên.

"Cậu nói đúng. Mày, lấy bật lửa châm thuốc cho tao."

Bác Uyên tay run run nhận lấy điếu thuốc, lấy bật lửa ra châm. Vừa bật một cái thì lửa tiếp cồn cháy lên tay hắn, bị nhiệt độ áp nóng, vứt ngay điếu thuốc xuống, bàn tay co quắp bỏ vào áo, vết bòng lở loét.

Kim Tại Hưởng nhìn một màn hay, ý cười trong mắt đậm hẳn, cầm lấy áo khoác bên cạnh, một đường tiêu soái đi ra.

"Chuyện tiếp theo cậu muốn tự xử hay là nhờ người đây?" Anh đứng dựa bên cửa, bâng quơ hỏi.

Biện Bạch Hiền lấy chiếc khăn lau tay mình, sau đó trả lời: "Gọi người đi."

Nói xong vứt khăn xuống, đi theo Kim Tại Hưởng ra khỏi phòng. Sau đó một đám người áo đen tiến vào trong, chỉ thấy âm thanh hét chói tai vì đau đớn sau đó liền im bặt.

Hai người đi tới một phòng bao khác, ung dung ngồi nói chuyện phiếm, trông bộ dạng không khác gì bọn thiếu gia hào phóng, hình ảnh ghê rợn lúc nảy cũng biến mất.

"Mẹ nó, tôi thật không thể tin nổi được rốt cuộc trái tim cô ta làm bằng gì." Biện Bạch Hiền uống hết một chai rượu Whisky, giọng bắt đầu hơi say, thốt lên mấy lời từ đáy lòng.

Kim Tại Hưởng có uống rượu cũng uống vừa phải, nhìn Biện Bạch Hiền trong bộ dạng ngà ngà say.

"Bao lâu nay giỏi quá nên bây giờ đến cả cấu tạo tim cũng không nhớ nữa sao, đúng là chữ trả thầy mà."

Biện Bạch Hiền lườm anh một cái: "Cậu hiểu tiếng tôi không đấy?"

Kim Tại Hưởng tỉnh bơ lắc đầu.

"Dạo này bọn cảnh sát làm cái quái gì mà lại để trộm cắp hoành hành thế không biết." Biện Bạch Hiền nói.

"Đồ lỗi thời, trộm cắp đã bao giờ hết ăn trộm đâu."

Công ty phá cảm xúc của Kim Tại Hưởng xin đồng hành hỗ trợ chương trình này.

"Hừ, bây giờ lại nổi lên trò trộm tim cơ, lóng ngóng một hồi mất con mẹ nó trái tim." Biện Bạch Hiền nói, siêu cấp thính.

"Thế sao còn sống được thế này? Dạo này quản lý nhà xác cũng oải thật, lóng ngóng lớ ngớ một hồi bỗng nhiên mất con mẹ nó cái xác." Anh nói.

Tiếp tục hỗ trợ chương trình này...

"Dạo này biện viện tâm thần cũng thật vô trách nhiệm, để bệnh nhân chạy loạn khắp nơi."

Kim Tại Hưởng khoác vai Biện Bạch Hiền: "Ừ, tự ý thức bản thân bị mắc bệnh rất tốt, về trại đi người anh em, đi mạnh khỏe!"

Biện Bạch Hiền tức mặt, đẩy anh ra.

"Tránh ra, tôi sợ bị cậu vợ nhà cậu đánh ghen lắm."

Kim Tại Hưởng cười cười.

"Tôi cũng sợ tình yêu của cậu đến tìm tôi bảo tôi yêu cậu lắm."

Nhắc đến tình yêu thì lại bắt đầu một tràng bi tình sử hận của Đế thiếu mất tim.

Biện Bạch Hiền cười khổ: "Hai năm trước, cô ta khiến cho tôi xoay như chong chóng rồi thản nhiên xé rách tim tôi. Hai năm sau trở về, mẹ nó, liền tiếp cận tôi rồi còn bày đặt biểu lộ tình cảm sao? Đâm tôi một nhát vào đây này."

Vừa nói, Biện Bạch Hiền vừa kéo áo sơ mi vốn mặc không tử tế của mình xuống, để lộ ra vết sẹo hồng vừa kết vảy một đường nơi bả vai.

"Cậu đừng có sắc dụ tôi, tôi không có chơi ba mấy trò kia với người khác đâu." Kim Tại Hưởng nói.

"Con mẹ nó, có chết cũng không thèm." Biện Bạch Hiền nghiến răng nói.

"Ừ, có thèm cũng không cho đâu." Kim Tại Hưởng tiện tay châm một điếu thuốc, thản nhiên nói.

Biện Bạch Hiền hậm hực kéo áo lên.

"Rồi, tiếp đi, cậu chuyện chưa hoàn thành." Kim Tại Hưởng phẩy tay.

Biện Bạch Hiền mở nắp một chai rượu, uống vài ngụm, khàn khàn: "Tôi thật muốn mở toanh cái lòng ngực cô ta ra rồi cắt đứt quả tim, đưa tới cho cậu vợ cậu xem nó cứng rắn như nào. Tôi làm nhiều việc như vậy vì sao cô ta lại..."

Kim Tại Hưởng nhướng mày, ung dung thả ra một làn khói: "Thứ nhất, cô ta không thích cậu. Thứ hai, cô ta hận cậu. Thứ ba, năm xưa cậu xém giết chết cô ta còn gì. Thứ tư, cô ta không yêu cậu. Từng đấy lý do chắc đủ rồi đúng không?"

"Đúng, ai cũng nói tôi tàn nhẫn, ác độc. Nhưng Kim Tại Hưởng, cậu mới là tên ác độc. Có bạn bè thất tình mà miệng vẫn có thể châm biếm thế không?" Biện Bạch Hiền hậm hực nhìn anh.

"Cậu phải tự hào khi có một người bạn đẳng cấp như tôi chứ. An ủi ư, được thôi." Kim Tại Hưởng cầm chai rượu, đổ một mạch xuống đầu Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền ngẩn ngơ, thế này là an ủi sao?

"Tình yêu là thuốc phiện, một là không thể đụng, hai là không thể dứt." Anh nói.

Biện Bạch Hiền vuốt rượu từ trên mặt xuống, thở dài.

"Quả nhiên, dân thất tình quanh năm có khác, kinh nghiệm xương máu đầy mình."

Kim Tại Hưởng khóe môi giật giật.

"Mẹ nó, nói thêm một câu tôi cho cậu tới thẳng hồ cá nhà tôi."

"Ô hô, định mời tôi ăn cá miễn phí sao? Nhưng mà hình như cậu nhầm người rồi, Biện Thế Huân mới thích ăn cá." Biện Bạch Hiền thản nhiên nói.

Cuối cùng cũng có đối thủ xứng tầm tranh biện mặt dày với Kim Tại Hưởng, triệu trái tim xin gửi tới Biện Biện.

"Mẹ nó, cứ ở đây gặm nhấm nỗi cô đơn đi." Kim Tại Hưởng đi ra khỏi phòng, hét lớn.

Biện Bạch Hiền hét lớn lại: "Thế không cho tôi thăm hồ cá nhà cậu nữa sao?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro