Chương 10: Nhìn ai cũng giống anh, nhưng chẳng ai là anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh phải đi Philippin một thời gian, chắc khoảng hai tuần, em ở nhà nhớ phải tự lo cho bản thân nhé, ngoan ngoãn chờ anh về, không được "hồng hạnh vượt tường" đâu đấy.

- Khi nào anh đi?

- Hưng đặt vé rồi, mười giờ sáng mai anh bay.

- Công việc phòng khám thì sao?

- Anh sắp xếp ổn rồi, nói chung tất cả đã đi vào quỹ đạo, anh có quản lý mà, cậu ta sẽ tự biết sắp xếp.

- Mai em đưa anh ra sân bay.

- Được, hai tuần nữa sẽ có quà kỉ niệm ba tháng yêu nhau cho em.

- Cái gì vậy? Bí mật.

- Hai tuần nữa anh về, em cũng có quà cho anh.

- Anh cũng có quà à?

- Tất nhiên, anh không có quà thì ai mới có mà anh hỏi là "cũng có quà à"

- Ờ, hợp lý. Vậy đợi đến khi anh về, chúng mình trao đổi quà nhé. Đưa chùm chìa khóa của em đây anh xem nào.

Dương đưa chùm chìa khóa lỉnh kỉnh chìa ra cho Khánh, anh nhận lấy, cẩn thận xỏ thêm một chìa vào, vừa làm vừa nói:

- Đây là chìa khóa nhà anh, khi nào chán, em cứ tới đó chơi nha, biết đâu vui vẻ hơn được chút nào.

- Có gì cho em à?

- Chẳng biết nữa, khi nào tâm tình không tốt, thì tới một chút, nhân tiện giúp anh dọn dẹp giải sầu luôn.

- Được rồi, vậy để xem tâm trạng.

Hôm sau Dương cùng Khánh ra sân bay, tự nhiên có tâm trạng của cô vợ nhỏ đưa chồng đi công tác, khuôn mặt xinh đẹp vô thức lộ ra vẻ phụng phịu, níu níu ống tay áo sơ mi của Khánh, anh cười ôm lấy Dương, kéo cái đầu nhỏ dựa vào ngực mình, tựa cằm trên đỉnh đầu cô anh nói:

- Anh đi hai tuần thôi, công việc của anh và Hưng bên đó gặp chút rắc rối, phải sang giúp sức một chút, không đưa em theo được. Em cũng không muốn lấy anh về lại phải nuôi anh đúng không.

- Không sao, nếu thật sự thất bại em có thể nuôi anh vài năm.

- Vài năm thôi à?

- Vậy thôi, nuôi vài năm cho nghỉ ngơi lấy sức, rồi lo mà đi làm lại chứ sao. Cùng lắm em dùng quan hệ, xin cho anh chân bác sĩ nội khoa ở bệnh viện nào đó cũng được.

- Chà, cô gái của anh vĩ đại quá.

- Tất nhiên, giờ anh mới biết à.

- Được rồi, ở nhà nhớ ăn uống đúng giờ, anh đi giải quyết gọn gàng rồi lại quay về chăm sóc em được không.

- Nhớ về sớm nhé.

- Dự tính là hai tuần, sẽ không lâu hơn. Ở nhà đợi anh mang quà về.

- Ừm, anh đi cẩn thận, nhớ giữ sức khỏe đấy. Em ở nhà đợi tặng quà cho anh.

- Được.

Hai người nhanh chóng tách ra để Khánh làm thủ tục check in, anh ngoái đầu lại nhìn Dương nở một nụ cười trấn an, nhìn cô vẫy vẫy tay gật đầu với mình mới yên lòng vào trong. Nhưng chỉ vừa vào khu vực chờ bay, anh đã thay đổi sắc mặt, bấm điện thoại gọi cho Hưng.

- Đang ở sân bay rồi, công việc thế nào.

- Tình hình không khả quan, mấy mẫu thức ăn đều không đạt chuẩn.

- Sao lại có việc ấy, cậu không theo dõi sát à?

- Chắc chắn là có người ở trong rồi, hiện tại nhà hàng đang bị niêm phong. Trên đường sang đây thì cẩn thận, chắc bên này phải nhờ ba mẹ mình một chút vậy.

- Ừm, cậu cứ giải quyết trước đi.

Tắt máy, Khánh nhíu mày nhìn hộp mail trong điện thoại, có hẳn một tờ giấy triệu tập của cảnh sát Manila gửi cho anh được Hưng chụp lại. Khánh nhanh chóng lên máy bay, nhắm mắt lại tính toán trong đầu. Bố Hưng là người Philipin mẹ Hưng là người Hà Nội, Hưng và Khánh chơi với nhau đã mười mấy năm, một lần cùng Hưng tới Manila chơi, cả hai cùng chí hướng vay vốn mở cái nhà hàng du thuyền, làm ăn được, dần dần thành một chuỗi rộng lớn, vì mới đầu Khánh nhiều vốn hơn nên giữ chức vụ giám đốc, nhưng khi hoàn tiền vốn, thì lãi cứ thế chia đôi, và chủ yếu Hưng là người quản lý mọi chuyện trong ngoài, cho đến giờ cũng đã gần năm năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp chuyện. Rõ ràng là có sắp xếp, chứ Khánh biết rõ Hưng sẽ kiểm tra rất kĩ, hơn nữa nhà hàng chưa bao giờ dùng nguyên liệu không rõ nguồn gốc. Khánh thở dài một hơi, anh đầu tư khá nhiều vào việc kinh doanh này, nếu đổ bể, anh và Hưng có thể coi là trắng tay, chắc chỉ về trung thành với cái phòng khám kia được thôi. Nhưng sự nghiệp gây dựng năm năm, không dài chẳng ngắn, nhớ bước đầu thành lập cũng nghĩ thua rồi, cuối cùng vẫn kéo dài được, hơn nữa lại rất thành công, giờ mà phải từ bỏ rõ ràng là không đành lòng.

Xuống tới sân bay Ninoy Aquino, khí nóng phả vào mặt khiến Khánh khó chịu, anh nhìn quanh vẫn chưa thấy Hưng, chờ đợi lấy hành lý sau đó mệt mỏi ngồi vào một quầy hàng ở sân bay, túi hành lý để đó, Khánh lấy chiếc điện thoại khác mở nguồn, bấm gọi cho Hưng vẫn không liên lạc được. Anh nhanh nhẹn gọi vào số của ba Hưng:

- Alo

- Bác, cháu là Khánh, cháu không liên lạc được với Hưng.

- Nó ở trụ sở cảnh sát, đang lo việc, cháu ở sân bay rồi à.

- Vâng ạ.

- Tự về được không?

- Bác hình như phía cháu cũng không ổn, phải nhờ bác rồi, cảnh sát đang tới chỗ cháu.

- Bình tĩnh nhé, mọi việc phải từ từ, có gì cứ hợp tác với họ đi. Bác sẽ tới.

- Vâng. Phiền bác rồi.

- Ừm.

Nhưng Khánh ngàn vạn lần không nghĩ tới, cảnh sát tìm đến mình không phải vì việc của nhà hàng, bởi họ đã lập tức khống chế anh, tự động kiểm tra hành lý, tìm được một gói nhỏ với chất bột màu trắng. Khánh híp mắt cảnh giác, hỏng rồi, tổng thống Philipin đang thanh trừng ma túy, việc nhà hàng chỉ là một cái bẫy, chờ anh sang tới nơi nghĩa là chính thức sập bẫy, trong lúc không để ý, có ai đó đã bỏ ma túy vào hành lý của mình rồi.

Khánh nhanh chóng vận hành đầu óc, anh dùng tiếng Philipin để nói:

- Tôi có thể gọi điện cho luật sư không? Tôi là người Việt Nam. Các anh cần liên lạc với đại sứ quán của chúng tôi.

Nhận thấy mấy người cảnh sát đánh mắt nhìn nhau, anh đoán chừng họ chỉ nhận tin báo chỉ điểm anh có ma túy, căn bản không biết anh là người ngoại quốc. Khánh vẫn nghĩ mình có thể bình tĩnh giải quyết việc này, nhưng đúng là anh đánh giá sai đối thủ, với chiến lược "giết nhầm còn hơn bỏ sót" của Tổng thống Philipin, để anh có thể lo liệu thoát ra cũng mất đoạn thời gian không hề ngắn, biến cố này quả thật là ngoài tầm kiểm soát.

Một tuần không tin tức chậm chạp trôi qua khiến Dương đứng ngồi không yên. Cô còn tìm đến địa chỉ nhà Khánh, nhưng cũng chẳng gặp được ba mẹ anh. Gia đình họ cứ như hoàn toàn bốc hơi khiến Dương hoang mang cực độ. Có phải anh gặp chuyện gì hay không, đã nói sang tới nơi liên lạc với cô, mà cả một tuần không tin tức gì, đây không phải phong cách của Khánh. Phòng khám vẫn làm việc, nhưng không dò hỏi được gì về anh, thậm chí cô nhờ qua Thanh, tìm đến Duy vẫn chỉ là cái lắc đầu bất lực, Dương nghiến răng đánh tin nhắn vào facebook: "Hoàng Đăng Khánh, anh chết ở bụi nào rồi, không lăn về đây cho em".

Nhưng rồi lại xụi lơ úp gương mặt vào gối, mắt ngân ngấn nước ấn tiếp: "Được rồi, chỉ cần anh về thôi, em sẽ tha thứ cho anh, không tính toán gì hết, về bên này được không? Hoặc ít ra cũng cho em thông tin gì để biết mà tìm anh chứ, cứ mịt mờ thế này, em biết phải làm thế nào?"

- Dì có dò hỏi giúp con, nhưng hoàn toàn không thu được thông tin gì.

- Liệu có phải anh ấy gặp chuyện gì rồi không, nếu không nhất định sẽ liên lạc với con.

- Được rồi con gái, để dì hỏi thêm mấy người nữa.

Một cảm giác hối hận trào lên trong Dương, rõ ràng cô chưa từng tìm hiểu về anh, thậm chí cô chẳng hiểu gì về anh, bây giờ bỗng dưng biến mất, cô thật sự không biết phải bắt đầu tìm từ đâu, cũng không biết nên làm gì, đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp này. Khánh đi Philipin, anh nói sao, anh nói anh làm cùng Hưng, vậy chẳng phải Hồng Ngọc sẽ biết sao. Đúng rồi Hồng Ngọc...

Dương vội vàng lấy chìa khóa xe, lao ra ngoài, chăm chú nhìn đường, tìm được tới nhà hàng của Hưng trước đây Khánh từng đưa đến. Nhìn cánh cửa im lìm nhưng Dương không thất vọng, cô im lặng ngồi trong xe chờ đợi. Dường như rất khuya, rất khuya rồi mới thấy Ngọc lạch cạch mở cửa, Dương vội vàng xuống xe:

- Hồng Ngọc

- Là cô? Tìm tôi sao?

- Tôi muốn tìm Hưng, anh ấy có nhà không?

- Không có, lâu rồi chúng tôi không gặp nhau, sau này cũng không gặp nhau nữa.

Ngọc tỉnh bơ trả lời, Dương không để ý níu lấy tay Ngọc khẩn thiết nói:

- Chị có cách nào liên lạc với Hưng không, giúp em được không?

- Tìm Khánh?

- Chị biết sao?

- Là bạn gái của anh ta, cô biết những gì, hay chỉ biết hưởng thụ tình yêu của anh ấy?

- Ý chị là sao?

- Ngay đến phương thức liên lạc cũng không có. Cô nghĩ cô đáng sao? Quên đi, cô đáng hay không chẳng quan trọng. Quan trọng là tỉnh mộng đi, anh ta sẽ không về đâu.

- Chị nói vậy là ý gì?

- Ý ngoài mặt chữ, chính xác là anh ta sẽ không về.

- Không về hay không thể về?

- Có gì khác sao, tôi thấy đều như nhau cả.

- Với chị đương nhiên sẽ không hiểu khác biệt ở chỗ nào rồi. Vốn dĩ muốn qua chị tìm Hưng, nhưng chị không nói ra thì cũng chẳng còn giá trị lợi dụng vậy tôi cũng không cần khách khí nữa. Tôi đang hoài nghi không biết người phụ nữ hồng nhan như chị có thể làm đến những việc như thế nào. Công việc của họ gặp phiền phức, người phụ nữ bên gối như chị chắc hẳn rõ ràng nhất.

- Vậy thì sao, cô nghĩ mình sẽ giúp gì được?

- Ồ, nếu họ nhờ vả, tôi chắc chắn giúp một tay. Còn nếu không, thì tôi có thời gian và tuổi trẻ mà, tôi sẵn sàng chờ đợi.

- Vậy cô còn tìm đến đây làm gì.

- Lúc đầu là định lợi dụng, tuy không thành nhưng lại chứng thực nhiều điều.

Hồng Ngọc hoài nghi nhíu mày nhìn thẳng vào khuôn mặt thách thức của Dương, Dương rất đủng đỉnh nói:

- Điều thứ nhất, tôi có thể đoán ra Khánh gặp bất trắc, chứ chẳng phải không từ mà biệt, anh ấy vốn đang rất bận rộn tìm cách trở về bên tôi. Thứ hai, rõ ràng chị là người liên quan mật thiết nhất, nếu muốn tìm hiểu, tôi cứ thông qua chị là ô kê. Thứ ba, cái này tôi không muốn nói ra đâu, nhưng hóa ra là chị chỉ có một mình.

- Cô...

- Chị thông minh như vậy, sao không động não một chút, Hưng và chị đã tách ra rồi, chị còn đi về chỗ này làm gì? Đây là tìm kiếm chút hương vị của anh ta phải không? Vì tôi còn chút lương tâm cuối cùng nên mới nhắc nhở chị đấy. Tạm biệt.

Dương thẳng lưng đi về phía xe của mình, rất bình tĩnh, khởi động máy, lái xe đi, nhưng chỉ có bản thân cô hiểu, mình có bao nhiêu run rẩy, mình đang cố gắng đến mức nào. Chiếc xe lao vút vào màn đêm tối tắm, giống như tâm trạng hiện giờ của Dương, mù mịt không định hướng. Anh gặp chuyện thật rồi, nếu giờ chạy qua đó, có khi chẳng giúp được gì còn làm mọi chuyện rắc rối thêm. Hơn nữa bản thân chẳng hiểu rõ sự việc, chắc chắn anh sẽ liên lạc... đúng thế, phải kiên trì, phải chờ đợi.

Và thực sự là Khánh gọi điện về, trước hẹn một ngày, khi Dương đang ngơ ngẩn nhìn những bức ảnh của mình trong nhà anh, thì điện thoại báo dãy số nước ngoài, Dương gấp gáp:

- Alo...

- Là anh.

- Em biết, anh sao rồi.

- Xin lỗi, hẹn em mai gặp mà phải trễ hẹn rồi.

- Không sao, chỉ cần anh hẹn lại là được, em sẽ không phiền khi xếp lịch cho anh.

Tiếng cười trầm ấm của Khánh truyền thẳng đến trái tim Dương đau nhói, cô chủ động bày tỏ:

- Em nhớ anh, rất nhớ.

- Anh nhớ em, rất rất rất nhớ.

- Vất vả lắm không?

- Cũng tạm.

- Em đang ở nhà anh.

- Cảm thấy sao?

- Không nghệ thuật lắm, nhưng khá thẩm mỹ, và rất có tâm, nhưng giờ mới nhớ ra mình còn chưa chụp hình chung.

- Đợi anh về mình chụp bù nhé.

- Được, khi nào anh về.

- Không hẹn được không. Anh rất sợ lỡ hẹn với em.

- Hứa với em điều gì đi.

Một hồi trầm ngâm khiến Dương hoảng sợ bắt đầu cảm thấy hô hấp dồn dập, dường như chỉ mười mấy giây trôi qua ấy, với cô quá khó khăn, Dương vô thức cầu khẩn:

- Được không, xin anh đấy, hứa với em điều gì đi.

- Hứa với em, chỉ cần có cơ hội, anh sẽ xuất hiện trước mặt em.

- Em nhất định đợi để gặp anh. Nên nhất định phải xuất hiện.

- Được, anh hứa.

- Khi nào có thể thì gọi điện cho em nhé.

- Được.

- Anh... bảo trọng.

- Được.

- Anh...

- Anh yêu em, rất rất rất yêu.

Sau đó chỉ còn tiếng tút dài báo hiệu cuộc gọi kết thúc, Dương như người cạn kiết hết sức lực, ngồi xuống giữa phòng khách. Xung quanh là những bức hình khi cô cười, khi cô chăm chú vẽ, khi cô bàn công việc với khách hàng... đều là những khoảnh khắc Dương không chú ý. Cô đứng lên chạm vào một bức ảnh, lật đằng sau liền nhìn thấy dòng chữ "không cầm lòng nổi trước sự rạng ngời của em. Anh yêu em". Lại một bức ảnh cô đang ngủ gật với dòng chữ "mệt mỏi quá rồi cô gái, dựa vào anh nào". Còn một bức ảnh cô đang xoa đầu con cún nhỏ đi lạc "đáng yêu hệt như nhau, muốn ôm cả hai"... Dương đưa tay che miệng mình, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, cảm tưởng như chính cõi lòng cô đang tan vỡ, hiện tại chỉ ước muốn được chạy vào lòng anh, ôm lấy anh, tựa vào ngực anh. Dương luống cuống lấy điện thoại ấn gọi vào dãy số vừa rồi, nhưng từng tiếng tút tút dài dằng dặc đánh vỡ tan hi vọng nhỏ nhoi của cô.

Dương khóc, cô có cảm giác như một phần cơ thể mình mất đi, cảm giác như lần này cô không còn anh nữa, thay vào tâm trạng có thể kiên nhẫn chờ đợi, thì Dương hiện tại là lo sợ mất đi, cô sợ Khánh sẽ không xuất hiện nữa, sợ anh nói đừng chờ anh nữa... vậy cô sẽ phải làm sao?

Đi dần vào phía phòng ngủ của anh, bức ảnh Dương mặc chiếc sơ mi trắng rộng tóc búi hờ hững phía sau, vài sợi tóc mái còn lộn xộn trước trán, quay lại phía người chụp nở nụ cười rạng rỡ, được phóng to treo trên tường. Dương mông lung nhớ lại, bức hình này hẳn là lúc cô cùng Thanh đi Hàn Quốc chơi ba ngày. Trên đường phố Seoul lúc đó anh ở phía sau cô sao, lại còn gần như vậy nữa? Bỗng dưng Dương lại bật cười theo người trong bức ảnh vì nhìn thấy dòng chữ "my sunshine" làm nổi ở góc. Phải không, anh theo cô lâu như vậy, suốt những năm tháng tuổi trẻ đều âm thầm ở bên cô, yêu cô nhiều như vậy, làm sao lại không trở về cơ chứ. Khánh là người có năng lực, cũng không phải dễ sụp đổ, sao cô có thể không tin tưởng anh cơ chứ. Chỉ trong chốc lát, tâm tình lại bình yên đến khó hiểu. Dương vuốt vuốt chiếc gối của anh, cảm tưởng như rất lâu rồi không được ngủ một giấc tử tế, cô liền dứt khoát trèo lên giường, đắp chăn lại, hít hà mùi hương của anh còn sót lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, Dương không phân biệt được đang là giờ nào. Cô kéo rèm cửa sổ thấy ngoài trời đã tối, rút điện thoại ra xem đã bảy giờ. Vừa lúc Phong gọi tới, cô bắt máy:

- Anh.

- Đi đâu rồi.

- Không sao, em ở nhà Khánh. Anh giúp em chút được không? Em muốn đi Philipin.

- Em sang đó làm gì, giúp được gì sao?

- Ít nhất cũng cảm thấy mình đã làm gì đó.

- Em biết tình hình hiện tại của anh ta à?

- Không có, chỉ cảm thấy rất muốn qua đó thôi.

- Hai tuần nữa, nếu hai tuần nữa vẫn không có tin tức gì, anh sẽ cùng em qua đó, được không?

- Được. Cảm ơn anh.

Thời gian tiếp theo Dương điềm tĩnh một cách lạ lùng, giống như cô ngầm được tiếp một sức mạnh nào đó. Cô cũng không hoang mang, không điên cuồng tìm tin tức của Khánh, hơn nữa Dương cũng rõ, hẳn là gia đình anh đã phong tỏa tin tức, nếu không thì chẳng có chuyện Phong và dì Hằng đều không tìm hiểu được gì. Dương ăn uống đúng giờ, làm việc điều độ, thỉnh thoảng còn đi spa thư giãn, nhưng tối tối sẽ trở về nhà của Khánh, bỗng nhiên chỉ về đó mới thấy yên bình để có thể ngủ. Bất giác cũng không ai hỏi hay đả động gì tới Khánh trước Dương, chỉ Phong biết cô đang ép mình bình tĩnh, để nếu có đi Philipin, cũng sẽ đối mặt với tất cả các thử thách.

Tối đó, rất muộn rồi, Dương vẫn không ngủ được, bởi cô tìm thấy mấy bức ảnh Khánh chụp cùng bạn bè từ hồi rất trẻ, chắc đây là thời điểm nổi loạn mà anh nói. Hóa ra dáng vẻ anh khi ấy là như thế này, một chàng trai nổi bật với sự phong trần và phiêu du. Nếu cô gặp anh thời điểm đó, thì hai người sẽ ra sao? Chắc chắn không có khả năng, bởi khi đó cô còn quá nhỏ để biết tình yêu là gì, còn anh thì lại có khí chất của một cơn gió, lướt qua tất cả một cách nhẹ nhàng, sẽ không vì bất cứ điều gì, bất cứ ai mà dừng lại, người trai trẻ khó nắm bắt như vậy, đương nhiên sẽ không rung động vì một đứa nhóc con chưa trưởng thành. Dương cười cười chạm nhẹ vào nụ cười rực rỡ của Khánh ở trong bức hình, cô lấy điện thoại nhắn tin vào facebook:

"Nếu anh trở về, em sẵn sàng sáng sáng thức dậy cùng anh ăn sáng, mỗi ngày cùng nhau nấu ăn dọn dẹp nhà cửa, tối tối cùng nhau xem phim rồi đi ngủ. Em sẽ giặt đồ, rồi cùng anh phơi. Anh nấu cơm, em sẽ rửa bát... chúng mình trải qua cuộc sống vợ chồng, một cách đơn giản, bình thường nhất. Anh sẽ ngày ngày tới phòng khám, em tới cửa hàng, chúng mình cùng nhau ăn trưa... làm việc gì cũng cùng nhau và gần nhau, chẳng cần nhiều tiền đâu. Cứ yên bình cùng nhau già đi là được rồi. Chỉ cần đến khi đầu anh hói, hoặc răng em rụng hết rồi, chúng mình vẫn giành tình cảm như vậy cho nhau, sẽ chẳng khi nào chán nhau, chẳng khi nào xa nhau. Vậy là tốt lắm rồi. Được không? Đừng xúc động quá nhé, nếu anh thật sự quay về bên em, anh sẽ không cần phải cầu hôn em đâu, em sẽ làm... trở về đi"

Chính là Dương cũng không biết, một câu "trở về đi" này của cô, đã làm tan nát trái tim của Khánh bao nhiêu lần, làm anh hối hận biết bao nhiêu lần, dòng tin nhắn này của cô, vài năm sau liền trở thành một mũi dao nhọn hoắt, cứ vậy đâm thẳng vào ngực trái của người đàn ông ấy khiến anh đau nhói, đến suốt chặng đường đời còn lại vẫn cứ ân ẩn đau như vậy.

Hết thời hạn hai tuần, Phong cùng Dương chuẩn bị ít đồ đơn giản ra sân bay. Không ai ngăn cản Dương, chỉ nói cẩn thận một chút, bởi tình hình Philipin hiện tại không phải lý tưởng gì để lưu lại. Cô chỉ cười gật đầu, im lặng ngồi cạnh Phong chờ đến giờ làm thủ tục. Nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên, lanh lảnh trong không gian nhộn nhịp tấp nập, nhìn màn hình báo số máy nước ngoài, Dương chậm chạp đứng lên ấn nút nghe:

- Alo.

- Ừm, là anh...

Cả hai đều im lặng, dường như chỉ còn lại tiếng nói ồn ào của những người xung quanh và loa báo của sân bay, Khánh hơi nghi ngờ hỏi:

- Em ở sân bay?

- Phải, một chút nữa là làm thủ tục, em sang đó tìm anh.

Lại một hồi im lặng khiến Dương hơi khó thở, cô nhận thấy giọng nói kìm nén của Khánh:

- Đừng đi. Ở lại đi. Đừng qua đây.

- Tại sao? Em muốn sang đó, tìm anh.

- Sẽ không tìm được anh đâu. Đừng qua đây.

- Anh nói thế là sao?

- Hãy ở lại. Xin em.

- Vậy... em có thể chờ anh không?

- Nếu em chờ anh, anh sẽ không thể yên lòng.

- Ý của anh là gì?

- Xin lỗi. Là anh ích kỉ,nhưng xin em đừng chờ anh nữa.

- Anh cũng biết cảm giác không yên lòng? Vậy được, em chính là muốn anh không yên lòng. Hoàng Đăng Khánh, nói cho anh biết, có chết em cũng chờ anh.

Nói xong, Dương kích động dập máy, ngồi thụp trở lại ghế cạnh Phong, Phong không nói nhiều, chỉ vỗ vỗ vai cô, thấy điện thoại Dương lại đổ chuông, anh liền đứng lên đi ra chỗ khác, Dương run rẩy bắt máy:

- Xin lỗi em...

- Anh bây giờ sao rồi?

- Cũng tạm.

- Vậy tại sao lại muốn em đừng chờ?

- Không muốn em lãng phí quá nhiều, anh cũng muốn bản thân thanh thản hơn một chút, có thể thả lỏng một chút, không cần thức trắng đêm vì nghĩ rằng có người đang chờ đợi mình, không cần đau khổ, dằn vặt hằng ngày vì sẽ lại lỡ hẹn với em.

- Dạo này em đều ở lại nhà của anh, ở đó em mới ngủ được.

- Vậy cứ ở đó đi, anh không phiền.

- Em cũng làm việc chăm chỉ, ăn uống đúng giờ, thậm chí còn đi Spa thư giãn nữa.

- Rất tốt.

- Chính là để chuẩn bị cho chuyến đi này. Không ngờ lại là tình huống khác phát sinh.

- Anh xin lỗi.

-Anh thật sự muốn em không chờ anh?

- Phải, đừng chờ anh.

Khánh nói rất nhanh, dường như anh đang sợ, nếu không dứt khoát, bản thân sẽ dao động mất. Dương cúi đầu, hít sâu một hơi, nở một nụ cười rất nhạt nhòa, cô nói:

- Được, Hoàng Đăng Khánh, ở tại sân bay này, nơi em chuẩn bị đến bên anh. Em đồng ý toại nguyện cho anh. Giúp anh thoát khỏi đau khổ, dằn vặt, giúp anh có thể sống thoải mái hơn như lời anh nói. Em có thể sẽ nhớ đến anh, nhưng chắc chắn không chờ anh.

- Dương... cảm ơn...em.

- Nhưng lời anh đã hứa cùng em, chắc chắn phải giữ lấy. Nếu có cơ hội, phải xuất hiện trước mặt em. Em giúp anh yên lòng, anh có nhiệm vụ trả lại em sự yên lòng đó.

- Được. Anh hứa.

- Tạm biệt.

- Tạm biệt em.

Cả hai cùng yên lặng, dường như họ đều muốn có thể dừng lại ở thời điểm hiện tại, nhưng vẫn là Khánh lý trí hơn rất nhiều, anh nhẹ nhàng, thoát khỏi cảm xúc này, từng tiếng tút liên hồi thi nhau dội lại khiến Dương thật sự muốn cười thật to. Sao lại có thể ngốc nghếch như vậy, anh cho rằng cô nói không chờ anh nữa, thì anh thật sự có thể yên tâm hay sao, anh thật sự ăn ngon ngủ kỹ hơn hay sao? Đúng là trên đời này chỉ có một mình anh là ngu ngốc nhất thôi, cô nói không chờ anh, thì anh có thể thu tình yêu của anh lại ư, hay anh cho rằng cô mạnh mẽ đến mức chỉ một câu nói có thể rút lại sạch sẽ tình yêu của mình? Cô tài giỏi đến mức ấy sao? Dương lấy ra một chiếc hộp nhỏ, nhìn nhìn một hồi, rồi nắm chặt lại, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống trong tiếng gọi của nhân viên sân bay "hành khách trên chuyến bay A... đến Ninoy Aquino_ Philipines xin hãy lại quầy làm thủ tục check in và vào phòng chờ bay". Cho đến khi Dương mang theo cặp mắt đỏ hoe, sưng phồng đứng nơi cửa kính, nhìn theo máy bay vút lên trời cao, cũng không tỏ thêm một chút cảm xúc nào. Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô em gái an ủi:

- Được rồi, không sao cả. Thời gian trôi qua tất cả sẽ ổn định thôi. Về nhà nào.

- Anh à, em không sao. Thật đấy. Giúp em gọi một chiếc taxi được không, em muốn đi loanh quanh chút, tối sẽ về.

- Được không?

- Được mà.

Dương đưa mấy tờ tiền cho tài xế nói:

- Hôm nay tôi bao xe này của anh nhé. Bắt đầu đi thôi.

Dương nhìn cảnh vật dần lùi lại phía sau mình, lại nhớ lần đầu gặp Khánh cũng như vậy. Cô hơi cười, xe dừng lại ở quán ăn vặt lần trước. Vào quán gọi mấy món quen thuộc, bất giác nghe thấy bàn bên cạnh vang lên tiếng nói:

- Sao cái phô mai que này nó dẻo được vậy nhỉ.

Ngạc nhiên tròn mắt ngó sang thấy khuôn mặt xa lạ cũng như bị giật mình, nhìn lại phía mình vì bất ngờ bị nhìn chòng chọc, Dương lắc đầu cười cười lại nghe thấy tiếng anh chàng nào đó:

- Từ sau uống đừng gọi trân châu, không an toàn tí nào cả.

Dương bỗng dưng ôm bụng cười to khiến ai cũng bất ngờ không hiểu chuyện gì, cô đặt một tờ tiền lên bàn, xông ra ngoài cũng không lên taxi nữa, tự mình đi bộ lẩm nhẩm mấy câu mà chỉ bản thân mình hiểu rõ nhất:

- Thành phố lớn như thế này, mà nơi nào cũng có bóng dáng anh, người đông như vậy nhìn ai cũng thấy giống anh, mà lại chẳng ai đúng là anh, có phải em giành quá nhiều thời gian cho anh không? Rõ ràng không phải, quen biết nhau chỉ hơn một năm, yêu thương nhau còn chưa đủ ba tháng đã tách ra, vậy mà sao đã vội khắc sâu nhiều như thế. Biết vậy trước đây đừng cùng anh rong ruổi hết đường này đường kia, đừng cùng anh ăn uống này nọ, cũng đừng cùng anh yêu đương làm gì, có phải tốt hơn không?

Đi qua một siêu thị điện máy, từng lời ca của "đếm ngày xa em" rầm rộ vang lên, khiến Dương lại lắc đầu cay đắng:

- Em có gây ra tội tình gì đâu, cũng chỉ là yêu anh thôi, anh không muốn em cũng đáp ứng không chờ đợi nữa, vậy sao em đến đâu người ta cũng nhắc em phải nhớ anh vậy? Hiện tại anh hài lòng không? Thanh thản và thoải mái không? Còn em hẳn là rất thanh thản và thoải mái đây.

Khi Dương về đến nhà trời cũng tối, cô đi qua phía gara nhìn vào chiếc mô tô xám bạc của mình, từng lời của Khánh đều đều tua chậm lại một cách không trình tự: "nếu không có chút mánh khóe, làm sao em dễ dàng ôm em gái em về, lại còn có thể làm cho Phong không hay biết gì nữa... nếu cho anh cơ hội, em có thể tùy tiện sử dụng bạn đen bạc ấy bất cứ lúc nào, hoặc cùng anh đua bất cứ lúc nào... anh nghĩ nếu rước dâu bằng một chiếc mô tô hợp ý, em chắc chắn sẽ theo anh thôi..."

- Chú Thành, giúp cháu cất hẳn chiếc mô tô này vào trong kho nhé.

- Sao vậy, không thích, muốn mua chiếc khác à.

- Cháu không thích đi nữa, vẫn là đi ô tô sẽ ổn hơn. Đội mấy cái mũ bảo hiểm ấy xong, chẳng còn thấy tóc đẹp ở đâu nữa.

Chú Thành cười cười nói:

- Được rồi, vào ăn cơm đi, ba cháu với dì Hằng đang đợi đấy.

- Vâng ạ.

Dương tươi tỉnh lên phòng thay đồ, rửa mặt qua loa rồi xuống phòng bếp, vui vẻ ăn hai bát cơm, còn định thêm một bát nữa, nhưng dì Hằng cản lại:

- Được rồi, tối ăn ít thôi không lại khó ngủ, hơn nữa mai đứng lên cân lại đòi giảm béo.

- Vâng ạ.

Cả ông Hùng và dì Hằng đều làm như không có chuyện gì, Dương ngồi một chút, rồi cầm ly mật ong ấm dì Hằng đưa cho mang lên phòng nói là phải làm việc.

Vào đến phòng nhìn thấy hộp sao giấy hôm trước Khánh đặt ở đầu giường, cô lật đật mang cất vào tủ, cũng cất luôn máy sấy, mấy bó hoa và mấy hộp thuốc anh đã mang tới. Mở tủ quần áo ra, ngay cả bộ đồ ngủ hôm rồi mặc lúc Khánh bắt gặp cũng cất nốt. Giống như cất tất cả đi là sẽ ít nhớ đến anh vây, nhưng một thứ gần gũi nhất ở nơi cổ tay, thì cứ như bị lãng quên hẳn, nên vẫn yên vị một dải ánh sáng "my sunshine" lấp lánh không bị gỡ xuống.

Đang tần ngần nhìn hộp nhỏ trong tay, thì nghe tiếng ông Hùng gõ cửa:

- Con ngủ chưa?

- Chưa ạ, ba vào đi.

Thả hộp nhỏ vào tủ, Dương khóa lại kỹ càng, rồi ngẩng nhìn lên ông Hùng đang trầm ngâm:

- Cất đi hết mấy đồ vật ấy, còn tình cảm có cất nổi không?

- Chính là con bị ép buộc phải cất đi mà, căn bản không thể lựa chọn.

- Cần ba giúp gì không?

- Con nghĩ là cũng không ý nghĩa đâu ba, mọi chuyện đều có quy luật, mình cũng không thể phá vỡ. Cũng giống ba và mẹ ngày xưa vậy, đến lúc xa nhau thì phải xa, chẳng ai giúp được, hoặc như ba và dì, có khi chẳng cần ai giúp cũng sẽ ở bên nhau thôi.

- Nếu con đã nói như vậy, thì tùy con thôi. Ba luôn tôn trọng con. Nên nhớ vẫn luôn có ba.

- Con biết điều ấy.

- Chắc chắn cậu ta có chỗ khó nói.

- Con biết, con không hề oán trách anh ấy, chỉ mong anh ấy bình an là được rồi. Con là người hiểu rõ nhất, anh ấy yêu con như thế nào. Chỉ có điều, con buồn vì ngay đến chờ đợi, anh ấy cũng không tạo điều kiện cho con.

- Chắc chắn vì lo lắng cho con.

- Rõ ràng là vậy, nhưng anh ấy quá ngốc, anh ấy hiện tại hẳn là đang lo lắng cho con gấp nghìn lần cũng nên.

- Con gái của ba... trưởng thành thật rồi.

- Không đâu, với ba con không hề muốn mình lớn lên chút nào. Ôm con được không?

- Chắc chắn rồi, con gái.

Dương vòng tay qua bụng ông Hùng ôm lấy, bàn tay người cha yêu thương chạm nhẹ vào đỉnh đầu cô con gái bé bỏng. Ông tất nhiên biết Dương đang đau lòng bao nhiêu, đang cố gắng chịu đựng bao nhiêu, nhưng cũng hiểu, tình yêu là chuyện chẳng ai có thể giúp, chỉ có thể tự mình cảm nhận, đương đầu, và vượt qua. Nếu có thể qua hết sóng gió này, sẽ tự nhiên nhận được trái ngọt thôi.

- Con thật sự, yêu anh ấy.

- Ba biết.

- Thật sự muốn cùng anh ấy kết hôn, đây là lần đầu tiên con nghĩ về chuyện này.

- Ba hiểu.

- Nhưng mà... hiện tại... hiện tại... một chút cũng không có ý nghĩa gì. Anh ấy chọn im lặng để trả lời tất cả nhưng câu hỏi trong lòng con.

- Ừm...

- Con còn có thể làm gì ngoài việc đồng ý không chờ anh ấy chứ? Chỉ có như vậy, anh ấy mới có thể... không vướng bận gì mà chiến đấu thôi.

- Ừm, nhất định cậu ta sẽ trở lại.

- Đến khi đó con sẽ hành chết anh ấy, ba nhất định phải đánh nốt roi còn lại, cho anh ấy chừa cái tội bắt nạt con đi.

- Được, nhất định sẽ như vậy.

Dương vừa nói vừa khóc nức nở, cô không biết nước mắt ở đâu lại có nhiều như vậy, một ngày hôm nay dường như dùng đến khối lượng nước mắt của hai mấy năm cộng lại.

Hôm Khánh đi, thậm chí chỉ ôm anh được một cái, sớm biết vậy cô đã không cho anh đi, làm mình làm mẩy bắt anh ở lại, hoặc đòi đi cùng anh, hay là ôm anh lâu hơn một chút, nói cùng anh nhiều hơn một chút cũng được, sớm biết vậy tặng anh quà luôn đi cho rồi, còn giữ lại để cất vào trong tủ làm gì, đến một ngày hẹn cũng không thể có, tất cả như một màn sương dày đặc, dù chỉ cách mấy bước chân cũng chẳng thể nhìn rõ phía trước.

Dương ngủ lúc nào, và ngủ như thế nào bản thân cũng không hề biết, cô chỉ mơ hồ thấy ba đỡ cô nằm xuống, dì Hằng lấy khăn ấm lau mặt, đắp lại chăn cho cô, rồi tất cả đều chìm trong bóng tối và im lặng, không gian thời gian, ngay cả bản thân hay suy nghĩ của cô cũng vậy. Tất cả đều không quan trọng, chỉ cần anh bình an mà thôi.

- Anh nghĩ con có ổn không?

- Sẽ ổn thôi, con bé hiểu rõ mọi chuyện, nên sẽ không suy sụp, có điều đau buồn chắc chắn không tránh khỏi.

- Liệu cậu ta có giải quyết được không?

- Rắc rối của mình thì phải tự giải quyết, có điều chuyện này không phải cứ có năng lực là giải quyết được, còn phải dựa vào may mắn và khéo léo của cậu ta nữa.

Hôm sau, Dương khó nhọc tỉnh dậy, cô hơi uể oải xuống giường kéo rèm cửa ra, mặt trời chói chang bất ngờ chiếu thẳng vào mắt khiến Dương giật mình. Cô hơi nghiêng đầu, nheo mắt lại cho quen dần với thứ ánh sáng giữa trưa có phần gắt gỏng, rồi mở cửa bước ra ban công. Vươn vai hít hà vài mùi hương hoa lan phảng phất, sau đó mới hài lòng đi vào đánh răng rửa mặt.

Nhìn người trong gương Dương bỗng giật mình xoa xoa đôi mắt sưng phồng và hai má hơi hóp lại.

- Phải ăn uống điều độ hơn thôi.

Xuống nhà thấy dì Hằng đang cắm hoa, Dương vừa ăn miếng bánh mì vừa ngồi xuống bên cạnh hỏi:

- Ủa, ba đi làm rồi ạ?

- Con nhìn xem, giờ còn quá trưa luôn rồi, không ăn cơm dì để ở trong ấy.

- Ngon mà dì.

- Vậy để dì lấy cho ly sữa nhé.

- Con uống rồi dì.

Vừa gật đầu vừa vuốt tóc Dương, dì Hằng nói:

- Thời gian còn nhiều, đừng lo lắng, nếu lỡ có ế thì dì nuôi.

-Thôi dì, cỡ con mà ế được mới lạ ấy. Chả lo đâu, để con đi làm, kiếm nhiều tiền, thành một người phụ nữ thành đạt, vạn người mê cho dì xem.

- Được, vậy lúc ấy dì sẽ ở nhà phụ con đếm tiền và chọn chồng.

- Được đấy dì.

Dương bày ra bộ mặt thành thật gật đầu một cái khiến dì Hằng bật cười. Cô bé này, mãi mãi vẫn cứng cáp như vậy, luôn biết cách chấp nhận dù bất cứ việc gì xảy ra. Nhưng cứ phải chịu đựng như vậy, liệu có tổn thương quá đến mức chai lì cảm xúc không? Chỉ mong Khánh có thể sớm thoát khỏi rắc rối và quay về, bù đắp lại cho Dương.

Còn người mà Dương luôn lo lắng, thì đang ở một nhà tù nào đó tại Philipin, cực khổ nghĩ về cô mà chống chọi, qua song sắt Khánh hỏi Hưng:

- Tình hình thế nào rồi.

- Góc chết, không có camera nào lia tới chỗ đó.

- Xét nghiệm máu và nước tiểu không có cũng không được sao?

- Hiện tại người dân Philipin chỉ cần dính tới ma túy là bị bắn bỏ luôn. Ông nghĩ cần ba cái xét nghiệm ấy làm gì?

- Tìm cách đưa về Việt Nam giải quyết đi.

- Khó lắm, đại sứ quán cũng đang cố gắng.

- Đừng trông chờ đại sứ quán nữa, tìm cách khác đi, nếu đường thẳng không được, thì đi đường tắt.

- Tôi và ba ông đi vài nơi rồi, tổng thống quá mạnh mẽ, không ai dám nhận, đều sợ một phát súng.

- Ông tính để tôi vượt ngục hả? Mẹ nó, ông nuôi đàn bà kiểu gì mà càng ngày càng thâm hiểm thế? Một là tôi ra được ngoài, hai là tôi ở trong tù, cũng phải khiến cô ta chết mất xác. Ông nghĩ sao?

- Ông nghĩ gì mà lại phải đe dọa tôi như thế, dù không phải suy nghĩ cho cô ấy, tôi cũng sẽ vì ông mà cố gắng cơ mà.

- Giờ này còn cô ấy cô ấy cái gì nữa. Ông đúng là khẩu vị nặng, ác tâm như vậy mà yêu được bao nhiêu năm, tôi cũng đến chịu ông luôn.

- Chắc chắn tôi sẽ giải quyết êm đẹp, có điều hơi mất thời gian. Chỉ cần ông cho tôi thời gian.

- Tôi không thừa thời gian, người phụ nữ của tôi cũng vậy.

- Tôi biết, tôi chỉ xin ông một ân tình này.

- Nếu không nhanh, ông định mang xác tôi về hả?

- Thực tình kể cả ông làm cách nào, cũng không thể nhanh hơn hai năm được. Chắc chắn ông vẫn phải dùng đến hai năm để thoát ra.

- Ông về lo việc đi, nói ba tôi vào giúp tôi.

- Ừm.

Ông Hoàng Minh bước vào nhìn con trai gầy rộc sau song sắt, con trai ông chẳng làm gì nhưng lại phải ở nước bạn chịu cảnh tù tội đã sáu tháng, còn không biết tính mạng khi nào thì bị đe dọa, chỉ là thế lực của Tổng thống Philipin quá mạnh, ông ta cũng không phải người dễ trao đổi, nên cấp dưới không ai dám giúp đỡ.

- Sao rồi con trai?

- Mẹ thế nào rồi ba?

- Không sao, bà ấy rất cứng cáp.

- Tình hình này không thể trông cậy vào Hưng được đâu. Ba gọi vào số điện thoại này đi. Anh ta tên Sergio là cảnh sát, ở đảo Boracay - Aklan, nhưng bố anh ta hình như có chút chức sắc. Trước đây anh ta nợ con một ân tình, cũng qua lại với nhau một chút, nên con nghĩ anh ta sẽ giúp thôi. Chỉ cần tìm được người thả ma túy vào túi con, bắt tên đó nhận tội là được. Có điều phải nhờ anh ta đứng ra, kiểm tra từng camera một, tìm ra người tình nghi. Nếu mình không nhờ vả được ai, cảnh sát sẽ không giúp tận tình đâu. Anh ta sẽ giúp được con.

- Tại sao đến giờ con mới nói.

- Thời gian vừa rồi, anh ta không ở Philipin, nên không liên lạc được, con nghĩ giờ anh ta về rồi. Ba kín đáo tìm anh ta đi, hành động một mình, không được để Hưng biết.

- Con lo Hưng không đủ tin tưởng sao?

- Không hẳn, con chỉ là cẩn trọng thôi, cậu ta quá yêu Ngọc, con nghĩ rằng cậu ta sẽ kéo dài thời gian một chút để lo ổn thỏa đường rút lui cho Ngọc.

- À, ba hiểu rồi.

- Nếu Sergio phân vân ba cứ nói con có thể kiếm thứ mà anh ta muốn.

- Rốt cục là thứ gì?

- Trước đây khi anh ta ăn ở nhà hàng với bạn gái, đột nhiên cô ta lên cơn đau tim, là con cấp cứu cho cô ta, nên sau đó có qua lại. Anh ta cách đây một năm nhờ con tìm cho một loại đá, mà căn bản là con không để tâm. Vì vậy nếu anh ta đọc tên loại đá nào, ba phải ghi lại, sau đó gọi cho chú Yamada, nhờ chú ấy liên lạc với David, anh ta sẽ giúp chúng ta tìm.

- Được, vậy con phải chịu khổ một thời gian rồi.

- Không sao, chỉ cần ra ngoài sớm một chút.

- Ba sẽ cố gắng.

Kết thúc cuộc nói chuyện, Khánh lại bị áp giải về phòng, nghĩ đến tỉnh cảnh của bản thân, anh đúng là nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được mình có ngày lại chui vào vòng lao lý, chịu cảnh tù tội như thế này. Cầm cự được sáu tháng nay là cũng rất cố gắng. Với luật lệ "bắn không cần xét xử" của đất nước này hiện tại, Khánh cho rằng anh nên lãnh phát súng ấy lâu rồi, nhưng may mà Hưng dùng quan hệ kéo dài được. Khánh không biết, mình sẽ bị đối xử như thế nào, cũng chẳng liên lạc về được, chỉ lo sáng mai tỉnh dậy, lại bị lôi đi hành quyết một cách bất ngờ.

Anh không muốn Dương đau khổ, nhưng lại càng không muốn cô chờ đợi trong vô vọng. Anh lựa chọn ép buộc cô buông tay khi cô đang chuẩn bị tìm anh, Khánh sợ rất sợ cô cũng bị cuốn vào việc này, sợ cô nhìn thấy hoàn cảnh anh lúc này, buông tay ra là lựa chọn an toàn nhất cho cô. Sẽ không cần ngày ngày dằn vặt chờ tin tức, ngày ngày nhìn điện thoại, cũng không phải canh cánh trong lòng về anh.

Còn anh thì sao? Đêm nào cũng muốn có thể ngủ để mơ được gặp cô, nhưng khổ nỗi, chẳng đêm nào ngủ được, và trước mắt luôn xuất hiện bóng dáng Dương. Thế đấy, anh cứ tự dồn mình vào đường cùng, vây mình trong nỗi nhớ nhung da diết, nhưng lại không dám để cô mạo hiểm cùng mình, ích kỷ làm tổn thương cô để rồi mình lại đau hơn gấp ngàn vạn lần.

Nhưng lại chỉ có cách ấy, mới khiến bản thân yên tâm hơn được phần nào , anh biết cô sẽ lo lắng, nhưng sẽ chấp nhận bản thân cần như thế, thay vì vừa lo lắng vừa chờ đợi, thì hiện tại cô sẽ chỉ lo lắng mà thôi.

Hôm sau Sergio đến tìm Khánh, người đàn ông cảnh sát mặc thường phục với nước da hơi sạm, đôi mày rậm rạp nhìn có vẻ hung dữ nhưng nụ cười khá thường trực trên môi:

- Sao lại thành ra như thế này rồi?

Khánh nhún vai, giữ phong độ không lo lắng, tỉnh bơ nói:

- Như anh thấy đấy, tôi bị người ta gài, cho vào đây ngồi, sáu tháng nay rồi.

- Sao không tìm tôi sớm hơn?

- Tôi đã gọi, nhưng anh không ở đây, và thậm chí còn tin bạn thái quá.

- Anh chàng chủ nhà hàng đó sao?

- Chính là cậu ta, người phụ nữ của cậu ta, đưa tôi vào đến đây.

- Để một người phụ nữ hành cho tới mức này... có hơi mất mặt đấy.

- Biết sao được, người ngoài sáng luôn thiệt thòi mà.

- Nói thẳng nhé, tôi đã xem băng ghi hình rồi. Lựa chọn góc chết và che chắn quá tốt, không có đoạn nào ghi lại được. Giờ chỉ còn cách này thôi, anh chịu khó mấy tháng nữa, tôi sẽ "tìm người" đã bỏ thuốc vào túi của anh... anh hiểu ý tôi không?

Sergio cố ý nói nhấn mạnh khiến Khánh hoài nghi:

- Tìm người? Ý của anh liệu có phải như tôi đang nghĩ?

- Chắc chắn giống với điều mà anh đang nghĩ. Nhưng anh yên tâm, tôi là cảnh sát, luôn có những người trong diện cần phải đem đi xử bắn, tôi cũng không làm điều hại người vô tội.

- Chỉ có thể phiền anh rồi.

- Anh đã tìm tới, tôi cũng không thể đứng nhìn.

- Dù được hay không, viên đá đó tôi vẫn sẽ tặng anh.

- Không cần, tôi muốn mua, vì dùng để cầu hôn.

- À được, vậy khi nào anh cưới tôi sẽ tặng món quà thật ý nghĩa.

- Tốt. Nhưng không vội vàng ra ngoài được, tôi cần vài tháng để tiến hành "điều tra và sắp xếp", sau đó anh vẫn phải tham gia xét xử nữa, khá rắc rối. Có lẽ sẽ phải cả năm. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ thu xếp sự an toàn cho anh.

- Lần này biết báo đáp như thế nào đây.

- Đợi ra ngoài nhớ cho tôi mượn mấy cái nhà hàng du thuyền để tổ chức tiệc cưới.

- Không vấn đề, hoàn toàn miễn phí, với đãi ngộ cao nhất.

- Được, điều anh cần là kiên nhẫn chờ đợi. Thời điểm hiện tại, ma túy là vấn nạn nhạy cảm, Tổng thống theo dõi rất sát sao, không thể tùy tiện hành động được, nếu không sẽ đổ bể, nên phải đi từng bước thật chậm, theo đúng lộ trình.

- Được, cảm ơn anh.

Sergio về rồi Khánh mới thở hắt ra một hơi, có trời mới biết tuy giữ gương mặt bình thản nhưng anh căng thẳng đến mức nào, được rồi Trần Ánh Dương, em sẽ chỉ cần lo lắng thôi, chờ đợi hãy là việc của anh... chắc chắn anh sẽ kiên cường tới cuối cùng, xuất hiện trước mặt em, thật sạch sẽ và vững vàng.

Một buổi tối nào đó, Khi Dương đang ngồi trong quán bar với Thanh, thì Duy từ đâu chạy tới giơ điện thoại lên chụp, anh ta nói:

- Khoảnh khắc này đẹp quá, anh giúp hai người lưu lại.

Sau đó anh ta chụp lia lịa, hẳn đến khi hai cô gái nhăn mặt về mức độ "hâm" của anh ta, mà Duy vẫn khí thế chụp. Chụp xong còn ngồi xem lại hình lẩm bẩm:

- Mỗi tấm phải bán với giá năm đô la mới được, chắc đủ tiền mua vài cái áo Zara.

- Anh thiếu tiền thế cơ à?

Thanh thình lình xuất hiện lườm nguýt hỏi anh ta, Duy bất giác nhìn ra phía sau thấy Dương vẫn đang trầm ngâm lắc lư ly rượu thì thầm thở phào một hơi, anh cười giả lả:

- À, anh nói đùa ấy mà, tại thấy mình chụp hình cũng có năng khiếu, em nhìn này, đầy nghệ thuật.

- Anh nói thật cho em, anh biết Khánh ở đâu phải không.

- Suỵt, em nói nhỏ thôi.

- Vậy anh có nói với em không?

- Anh nói này, đi theo anh ra đây.

Vừa nói Duy vừa lôi kéo Thanh đi ra một góc khuất, Dương chỉ nhìn theo cười cười rồi lại tự mình chìm vào cảm xúc của chính mình.

- Anh nói rõ cho em xem.

- Anh nói này, đây không phải chuyện chúng ta có thể can dự vào đâu, em đừng nói gì với Dương cả, để cho Khánh an tâm lo việc.

- Em thấy dạo này anh sang tên ba cái showroom rồi, có liên quan đến chyện này không?

- Ừm, anh đầu tư sang lĩnh vực khác. Nói chung em đừng nói gì với Dương hết, một thời gian nữa là Khánh về thôi, để cậu ta yên tâm chiến đấu. Chuyện của họ cứ để họ tự giải quyết đi.

- Được rồi, nhưng nếu có gì không ổn, anh phải nói cho em nghe đấy.

- Tuân lệnh bà xã.

- Ai là bà xã của anh, lộn xộn, tránh ra cho em đi.

Thanh đi tới bên cạnh Dương, thì vừa lúc thời sự đưa tin một ngôi sao ca nhạc dính dáng đến ma túy, hơn nữa còn bị đào bới đời tư không trong sạch. Cô ca sĩ đang bị tra còng số tám vào tay, đội chiếc mũ lưỡi chai và đeo kính râm che nửa mặt và bị cảnh sát lôi kéo, nhà báo xô đẩy kia rõ ràng là Hồng Ngọc, nhìn Dương ngẩn ngơ Thanh liền hất vai cô bạn một cái nói:

- Cái cô Hồng Ngọc này hẳn là tiểu thư đài các đấy, gia thế không phải bình thường đâu, chẳng qua là cứ thích hát hò nên tham gia cuộc thi nào đó, giành giải nhất, từ ấy cứ ở trong giới showbiz này thôi. Đang yên đang lành sao mà thảm hại thế kia. Dính líu đến cả ma túy lẫn xã hội đen, tao đọc tin tức thấy đang bị giam và thẩm tra, chắc hai hôm nữa là ra tòa thôi, phát này mà có không đi tù, thì sự nghiệp cũng đâu còn nữa.

- Tù chắc rồi.

- Sao mày biết?

- Vì có người muốn thế.

- Ai?

- Tao.

- Hả?

- Tao muốn cô ta tù vài năm cho biết mùi.

- Mày thù hằn với cô ta à?

- Có chút.

- Mà công việc của mày sao vậy?

- Tao giờ thành vô sản rồi. Lại quay về làm thuê cho dì Hằng thôi, cày cuốc kiếm tiền làm lại.

- Sao lại thành ra thế.

- Tao bị lừa hợp đồng, giờ đối phương chạy mất rồi, vốn bỏ ra bù lỗ chẳng đủ, phải sang lại cho dì Hằng thôi.

- Lúc kí hợp đồng mày nghĩ cái gì thế?

- Tao làm sao biết.

- Không báo công an à?

- Báo rồi, mà đợi biết đến bao giờ, hơn nữa có tìm ra cũng không thu lại đầy đủ được, dù sao cũng phải bù lỗ vào chỗ nguyên liệu, toàn thứ đắt chứ có ít đâu.

- Cái đầu mày chứa cái gì không biết?

- Thôi, thì làm thuê cho an toàn vậy. Hôm nay mày mời đi, tao hết tiền rồi.

- Biết rồi.

Dương lại trầm ngâm lắc ly rượu, đúng là chẳng có gì thuận lợi, phải ngậm đắng nuốt cay bán chỗ hàng còn lại cho dì Hằng, trả tiền nguyện liệu xong, cũng không đủ tiền mà tiếp tục vận hành nữa, đành bắt đầu lại từ vạch xuất phát vậy.

Thanh vừa thấy Duy đến bên ngồi cạnh, liền ý tứ hỏi Dương:

- Hôm rồi tao thấy David về tìm mày. Có đề cập gì không?

Nói xong Thanh đánh mắt nhìn sang cái nhíu mày của Duy mà tủm tỉm nói tiếp:

- Tao thấy anh ấy cũng thật lòng theo mày đấy, hay là cho người ta một cơ hội đi.

- Tao không vội, mày vội cái gì? Cứ từ từ xem xét, thời gian còn dài mà.

- Dài thì dài, đồng ý sớm một chút cho có nhiều thời gian bên nhau.

- Vậy em đồng ý với anh sớm một chút đi.

Duy nhanh nhảu chen vào cuộc nói chuyện giữa hai cô gái, chớp thời cơ cho mình, Thanh tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Anh á?

- Tất nhiên, em vừa nói còn gì.

- Đó là em nói về David, chứ anh...

Thanh nhìn từ trên xuống dưới Duy một lượt rồi lắc đầu:

- Tốt nhất anh đừng đứng cạnh người ta nghe chưa?

Duy híp mắt, đột ngột đứng lên, sáp mặt mình gần lại phía Thanh, giọng nói uy hiếp vang lên:

- Em nói xem, vì sao lại không thể đứng gần anh ta cơ chứ?

Thanh ngớ người không nói được gì, Dương thì chỉ cười cười trước tình huống hiện tại, đúng là bạn bè có khác, tán gái cũng mang phong cách của nhau. Dương hắng giọng lên tiếng:

- Mình hẹn với David rồi, hai người cứ tự nhiên nhé.

Nói rồi Dương xách túi, lững thững đi ra ngoài. Nhìn đồng hồ vừa đúng giờ hẹn liền thấy David đậu xe trước mặt. Cô điềm nhiên mở cửa xe ngồi vào, nụ cười nhàn nhạt mang theo hơi rượu phảng phất có đôi phần phóng khoáng.

- Vừa uống rượu sao?

- Một chút, cùng với Thanh. Anh ăn chưa?

- Sơ sơ rồi, em muốn đi đâu.

- Đi đâu hóng gió chút đi.

- Muốn ăn kem không, anh đưa em đi Tràng Tiền nhé.

Dương nhún vai từ chối cho ý kiến, cô nhắm mắt lại nghe bản nhạc nhẹ nhàng đang vang lên trong không gian nhỏ hẹp.

- Công việc gặp vấn đề sao không gọi cho anh?

- Thôi, làm chủ cũng mệt, em lại nghỉ ngơi vài năm, tranh thủ kiếm tiền gây dựng lại.

- Có phải khắt khe với bản thân quá rồi không?

- Không hề, em luôn đãi ngộ bản thân tốt nhất.

- Có gì cần thì nói với anh.

- Được.

David dừng đèn đỏ, anh nhìn sang khuôn mặt nghiêng nghiêng của Dương, bất giác muốn chạm vào một chút, anh đưa tay ra... nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt cô, khiến Dương giật mình mở mắt, nhưng cô vẫn giữ im tư thế mà không cử động gì, chỉ ánh mắt hơi dao động nhìn ra bên ngoài. Giọng nói mang chút bất lực vang lên:

- Đừng cố chấp quá được không? Thử là anh một lần cũng được mà.

Dương mơ hồ nghe ra vài tia tha thiết trong câu nói của David, khiến cô nhớ lại cách đây hai tháng, khi phải sang lại hoàn toàn cửa hàng cho dì Hằng, cảm giác không cam tâm trào lên khiến Dương nghẹn ngào, bức bí đến nỗi muốn nổ tung. Đi rất vô định, không biết vì sao mình lại có thể đứng dưới nhà Khánh, trời mưa to ào ào như trút nước, đập vào da thịt đau rát, Dương cũng không biết thứ nước chảy tràn trên mặt mình là nước mưa hay nước mắt. Nỗi đau thể xác chẳng thể sánh với tâm can đang nhức nhối của Dương, cô chỉ cúi đầu dường như là để chấp nhận, để cam chịu tất cả, thì đôi giày da đen bóng xuất hiện trước mắt... tình tiết như này đúng là chỉ có trên phim truyền hình mà thôi, Dương ngước nhìn lên dần dần từ ống quần tây màu xám, cho đến góc áo sơ mi nhăn nhúm chắc vừa được thả ra ngoài, nhìn lên chiếc cằm còn lún phún râu, và khuôn mặt của người đàn ông hiện tại. Nhưng không biết do lúc đó Dương mơ hồ, hay nước mắt nước mưa quá nhiều khiến tất cả mọi hình ảnh đều nhạt nhòa theo nên cô mới nhầm tưởng là Khánh. Dương nghẹn ngào nhìn hai cánh tay đang cầm chiếc áo vest che phía trên đầu mình vô thức bật ra câu hỏi "là anh sao?". Dương có cảm giác như thân hình trước mặt hơi cứng lại, nhưng chắc hẳn cô đã quá chờ mong nên không cần biết mà nhào vào, ôm lấy người đàn ông ấy chặt cứng, cọ má lên ngực áo sơ mi của người ta mà khóc thút thít: "tại sao giờ mới về, em chờ anh biết bao lâu, đau khổ chừng nào, anh có biết không. Anh bắt em không chờ, thì em có thể không chờ ư? Có biết đêm nào em cũng phải dùng đến thuốc ngủ hay không? Chỉ sợ sáng mai thức dậy liền có tin tức không hay, liền biết anh không tồn tại, không quay về nữa. Em thất bại rồi, chẳng còn lại gì đâu, trắng tay rồi đấy, em không thể nuôi anh như em từng nói nữa, giờ anh quay về rồi, có phải nên đồng ý nuôi em hay không? Mau nói là anh trở về rồi đi."

Chiếc áo vest nặng nề trùm xuống đầu Dương, người đó vòng tay ôm cô vào, Dương cảm nhận được hơi ấm trong giọng nói anh giữa trời mưa, nhưng lại mạnh mẽ và lạnh lùng đánh gãy hi vọng giả tưởng vừa nhen nhóm: "Là anh, David".

Định đẩy người anh ra, nhưng anh lại ôm cô chặt hơn, giữa tiếng mưa ào ào, thì thầm bên tai cô: "đừng lo lắng, chỉ một chút thôi, sẽ ổn mà"

Dương nhớ rõ mình đã nấc lên từng hồi trong lòng anh như thế, cho đến khi chẳng hiểu David đã ôm, lôi kéo hay là cưỡng chế đưa Dương vào trong xe. Chỉ biết rằng cô vừa lau đầu tóc, vừa len lén nhìn thái độ trầm mặc của David, chắc chắn anh chưa bao giờ rơi vào tình trạng như thế này, ướt sũng từ đầu đến chân, thậm chí ngay cả nội thất bên trong xe cũng ướt nhẹp hết cả.

Quay trở lại hiện tại, Dương dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh dò hỏi:

- Vì sao phải là em?

- Nếu anh nói, bởi tận mắt chứng kiến màn đau khổ vì tình của em, mà rung động, thì em có tin không?

- Chẳng lẽ em khóc đẹp lắm à?

- Vâng, hẳn là nước mắt nước mũi tùm lum, trộn lẫn với nước mưa, thì quá đẹp đi.

- Vậy mới nói, dáng vẻ như thế mà anh cũng rung động được, chẳng phải là ngược tâm quá hay sao?

Nhìn cô gái đang cố gắng cười tươi đùa cợt, để lảng tránh câu hỏi của mình, David chỉ biết lắc đầu, lái xe đi tiếp cho phía sau dừng lại việc bấm còi.

Có lẽ cô không tin, nhưng quả thật chứng kiến cảnh tượng cam chịu, nghe những lời thổ lộ thật lòng của Dương, anh mới hiểu, thì ra tình yêu là như thế nào. Trước đây với Dương, là yêu thích, nhưng sau buổi hôm đó, thì chắc chắn là anh đã yêu cô. Anh yêu sự thật lòng, yêu sự cố chấp, yêu cả cách yêu của cô.

Anh đã từng thấy rất nhiều người cam chịu, nhưng cam chịu theo cách quật cường, đầy khí chất như Dương, quả thật là rất hiếm có. Anh cũng không tưởng tượng ra được dáng vẻ của Dương khi nói "em có thể nuôi anh" thì như thế nào. Quả thật, nếu có thể, anh muốn được chiêm nghiệm một lần câu nói ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro