Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


... tóc tóc ...

Màu tươi chảy xuống dọc thanh kiếm Nhật sáng loáng ... nó xuất hiện với toàn thân toàn là máu, khuôn mặt lạnh lùng được điểm thêm những tia máu màu đỏ ghê rợn ... nhìn nó bây giờ thực sự rất đáng sợ ...

"Chúng mày nên biết mình đang đối mặt với ai!!"

"ĐỨNG YÊN ĐÓ!!"

Một loạt đó giơ súng chĩa vào người nó ... chúng hét đứng yên mặc dù nó chẳng cử động ... có lẽ nỗi sợ hãi khiến bọn chúng không thể tự chủ được bản thân ...

"Tao có cử động sao??"

"...mày ... mày ... con chó cái ... "

... ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ...

Những tia lửa ánh lên ... Phựt ... 3 chiếc súng rơi xuống ... máu phun ra từ 6 cánh tay ...

Á....Á....Á.....Á....Á.....Á.....Á ... Á ...

3 tên gục xuống và kêu gào một cách thảm thiết với hai cánh tay đã không còn thấy bàn tay năm ngón đâu cả ... nó lạnh lùng giơ chân đá ngã một tên khiến cho hắn ta va và những tên khác ... và trước mắt nó là đám người đang hoảng loạn nằm đè lên nhau, đẩy nhau một cách thô bạo để có thể đứng dậy ... súng và kiếm đã rơi hết từ bao giờ ...

... ĐOÀNG ...

Một tiếng súng vang lên giữa trời quang khiến cho không gian đang ồn ào đột nhiên tĩnh lặng ... nó, một tay cầm súng chĩa thẳng lên trời, một tay cầm thanh kiếm Nhật sắc bén ... giờ thì toàn bộ tính mạng của hàng chục con người đang nằm trong tay nó, chỉ cần nó muốn thì đám này sẽ chết hết không chừa một tên nào ...

"Còn muốn tiếp tục??"

Thấy có đứa muốn cầm súng lên nó nói ... câu nói khiến cho lũ đó yên lặng và run lên vì sợ hãi ... chúng run cầm cập trông thật đáng thương, giống như một lũ súc vật đang hăng máu cắn người thì bị đánh cho thừa sống thiểu chết phải ngoan ngoãn quy phục ngưới chân nó ...

... xoạch ...

Máu văng tung tóe, thanh kiếm của nó bây giờ không còn một giọt máu nào còn vương nữa ... nó giơ kiếm chỉ thẳng vào mặt 7 đứa còn lành lặn và nói:

"Ai sai chúng mày tới đây??"

"Dạ ... dạ ... chúng tôi ... chúng tôi không thể nói!!"

"Không thể ư??" nó cười nhạt ...

... ĐOÀNG ...

Tên vừa trả lời bị ăn một phát đạn vào giữa trán ... nó quay sang tên khác hỏi tiếp:

"Ai sai chúng mày tới đây??"

" ... ... ... "

Không ai dám trả lời cả ... vì dù có nói hay không nói thì kết cuộc vẫn là cái chết ...

"Chậc!!" nó tặc lưỡi và ném gươm xuống đường, quay người vừa bước đi vừa nói: "Bọn chó chúng mày cũng trung thành đấy!! Về nói với chủ của chúng mày rằng ... đừng có coi thường tao dù tao mới 18!!"

6 thằng còn lại trợn tròn mắt khi nghe nó nói ... 18 tuổi?? ... bọn chúng không phải đang nghe lầm chứ??

Nhưng bóng nó đã biến mất cùng với một trong 8 chiếc ô tô để lại là nỗi kinh sợ tột cùng ... đây chỉ là một trò dằn mặt bình thường của nó mà thôi ... chỉ khác một điều, số người còn sống hình như hơi nhiều so với bình thường ...

... ... ...

Dừng trước một khu rừng, nó bước xuống và nhấc điện thoại gọi cho một người ...

"Xác định vị trí và tới đây!!"

Câu mệnh lệnh vô cùng ngắn gọn và xúc tích ... nó ném điện thoại vào trong xe và đứng dựa vào cửa chờ đợi ...

Chỉ 10' sau là một chiếc ô tô đen trờ tới, Lok từ trong xe lao ra và chạy nhanh về phía nó ... khuôn mặt hoảng hốt hỏi:

"Tiểu thư, chị làm sao vậy??"

Mở mắt nhìn Lok, nó vỗ vai cô và nói:

"Xử lý cái xe này đi!!"

"Vâng!!"

Nó thản nhiên bước vào xe của Lok trong khi cô vẫn đang nhìn nó với ánh mắt lo lắng ... cũng phải thôi, trên đường đến đây cô có nhìn thấy một vũng máu lớn lênh láng trên đường và cả chiếc xe nó yêu quý nhất nằm cỏng queo ở đó mà lại ... nhưng Lok nhanh chóng thao tác, lấy trong túi ra một quả bom C4 tự chế ... ấn ấn vài số rồi đặt ở ghế lái, cô đóng sầm cửa lại và trở lại xe ...

"Tới Cherry!!"

Lok gật đầu nhận lệnh, xe đi được vài trăm mét thì có tiếng nổ lớn đằng sau ... nhưng chẳng ảnh hưởng gì tới hai con người ở trong xe cả ... chiếc xe cứ thể chạy một cách bình thản như không có chuyện gì xảy ra ...

"Tiểu thư, chị cần thay quần áo!!"

"Ừ!!"

"Em sẽ ghé đâu đó trên đường!!"

Chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng quần áo, Lok chạy vào mua đồ trong 5' rồi chạy ra mở cửa xe đưa cho nó ... rồi cô lại tiếp tục trở lại công việc của mình ... nó bình thản thay quần áo ngay trong xe ... dường như chuyện vừa rồi không để lại chút ấn tượng gì trong đầu của nó ...

... ... ...

Bước xuống với bộ đồ màu xám, nó liếc nhìn quanh tổng thể nơi mà nó đã gắn bó suốt gần 10 năm ... vẫn không thay đổi chút nào cả ... cũng phải thôi, chỉ mới hơn hai tháng thì làm gì có sự thay đổi chứ ... nếu thay đổi, có chăng chính là bản thân nó ...

"Tiểu thư??"

"Em có thể về!!" nó quay sang Lok nói: "Hôm nay tôi sẽ đi cùng Hân và những người trong Hell!!"

"Vâng!!"

Lok cúi chào nó, nó gật đầu rồi quay đi bước thẳng vào nhà hàng Cherry ... đợi nó đi hẳn vào trong thì Lok mới lên xe ra về ...

... ... ... ...

Trong khi đó, ở một tòa biệt thự bao phủ toàn một màu xám ... một khu ngoại thành Hà Nội ...

Một người đàn ông đang vô cùng tức giận quát mắng những tên mặc áo đen đang quỳ dưới nền nhà ...

"BỌN VÔ DỤNG, CHỈ CÓ MỖI VIỆC CỎN CON MÀ KHÔNG LÀM ĐƯỢC!! CHÚNG MÀY CÓ ĐÁNG ĐƯỢC SỐNG KHÔNG HẢ??"

" ... ... ... "

Run rẩy, sợ hãi ... nhưng trước mắt những người đó, người đàn ông kia không đáng sợ bằng những gì họ đã trải qua trước mặt nó ...

"Chủ nhân ... nếu ông ở đó ... ông sẽ nghĩ khác!!"

"CÂM MÕM!! GIẾT CHÚNG ĐI!!"

... ...ĐOÀNG ĐOÀNG ... ...

6 thân thể gục xuống trong vũng máu ... kết cục của những kẻ thất bại luôn luôn là vậy ... dù trung thành đến mấy thì cái "Bạc" của giới giang hồ thì không thể lường trước được ...

... ... ... ...

Một người con trai đứng trước màn hình vi tính, hình ảnh 6 thân thể từ từ ngã xuống im sâu vào trong mắt của anh ta ... đôi mắt màu xanh ngọc ấy ánh lên những tia nhìn sắc lạnh đầy nguy hiểm ...

"Tự ý hành động!! Đừng trách tôi khi ông dám đụng vào người con gái ấy!!"

Khuôn mặt điển trai đầy thu hút ấy xuất hiện một lần nữa, Ngô Dương Minh của tập đoàn Ngô Khương giờ đã là Boss tối cao của Tam Kiềng ... chẳng ai biết lý do tại sao hắn lại tham gia vào cái nơi đã giết chết bố của người hắn yêu, nơi mà năm lần bảy lượt hắn nhìn thấy những hành động thô bỉ đầy khinh miệt, nơi mà những thứ đen tối nhất của Xã Hội tồn tại một cách hiện hữu ... nơi mà nó, người hắn yêu vô cùng căm hận và chỉ muốn phá tan đập nát ... và quan trọng hơn nữa, nơi này cũng chính là lý do cho toàn bộ cuộc sống không khác gì địa ngục của nó, là lý do cho những éo le của cuộc đời hắn, cũng là cái nguyên nhân khiến cho mẹ hắn có những hành động trái với lương tâm ...

"Thưa Boss!! Người đó chúng ta không có quyền động đến!!"

Một người con trai lên tiếng làm đôi mắt hắn bỗng chuyển đổi ... người đó có mái tóc màu hung và đôi mắt màu tràm tím đầy mê hoặc ...

"Anh chỉ nói thôi phải không, Bùi Ngọc Chiến??"

Hắn bước lại phía bàn làm việc, ngồi xuống ghế và hỏi một cách cao ngạo ... bởi người đứng trước mặt của hắn không ai khác chính là người đã gieo vào trái tim nó một mầm mống đau thương của tình yêu ... không ai khác chính là Bùi Ngọc Chiến, ban trai cũ của nó và là bạn thân của chị hắn ...

"Cậu đã biết thì còn hỏi tôi làm gì??" Chiến đứng dựa lưng vào tường đáp trả lại hắn ...

"Hừm!!" hắn hắng giọng: "Tôi và anh không nên gây nhau ở đây!! Tôi biết anh thích hành động một mình nhưng xin lỗi nhé, tôi không cho phép điều đó!!"

"Tôi có thể trái lệnh sao??"

"Đừng gây sự với tôi!!"

"Vậy hãy nói lý do tại sao câu có mặt ở đây?? Đáng lẽ nơi cậu phải ở là bên cạnh cô ấy!!"

"Mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu!!"

Hắn trả lời mà đôi mắt bỗng dưng sâu thẳm không đoán được ... còn nhiều điều mà hắn muốn biết và phải biết ...

" ... ... ... "

Hắn đứng dậy bước lại gần cửa sổ ... thành phố NewYork nhìn từ trên cao xuống thật hoàng tráng ... đôi mắt hắn lại chẳng có hình ảnh nào của thành phố đẹp đó cả, cái mà hắn nhìn thấy chỉ là cái xa xăm của chân trời kia ... giống như phía đó là nơi nó đang hiện hữu vậy ...

"Hãy mang một con mắt của ông ta về đây!!"

"Cho phép tôi sao??"

"Phải!! Đây là ngoại lệ!! Sẽ không có lần sau đâu!!"

"Tôi hiểu!! Cảm ơn cậu!!"

Nói rồi Chiến bước ra ngoài ... chỉ còn lại mình hắn cô độc đứng ở đó ... hoàng hôn đã buông xuống, bóng hắn trải dài trên nền thảm đỏ đầy bi thương ... hắn gục đầu xuống mặt kính của chiếc cửa lớn ... đôi mắt nhắm lại, một tay hắn ghì chặt trái tim một tay siết nắm đấm ... tiếng nói thầm lặng thương cảm trôi vào không khí ...

"Làm thế nào để có thể gặp em đây??"

...............

Tại sân bay Nội Bài.

Hai người con gái đang đứng trước một người con gái khác, không khí bao quanh ba con người đó quả thực căng thẳng ...

"Trước khi cuộc huấn luyện bắt đầu ba ngày, tôi sẽ tới đó!! Từ bây giờ cho đến lúc gặp tôi, hãy coi nhau như kẻ thù không đội trời chung!! Hai người hiểu chứ??"

Nó nói với giọng lành lạnh ... hai người con gái chỉ lằng lặng gật đầu ... những người đứng đằng sau mặc dù sợ hãi nhưng cũng không thể quay lưng bỏ chạy ...

"Tiểu thư sẽ giám sát??" Trân lên tiếng hỏi ...

"Không!!" nó lắc đầu ...

" ... ... ... "

"Tôi có lời khuyên cho hai người!!" nó liếc nhìn Trân rồi nhìn Lok và nói: "Kinh nghiệm bản thân sẽ nói lên tất cả!! Sống hãy chết tùy vào hai người, hãy lựa chọn cho đúng và đừng tin bất cứ ai dù họ có là bạn!! Bởi trong cuộc chiến này, ai cũng là kẻ thù!! Hai người hiểu chứ??"

"Vâng!!"

Nó khẽ gật đầu rồi quay bước ra khỏi sân bay và lên thẳng ô tô ... đằng sau là một cảnh mà nó không muốn nhìn, nước mắt của người bố người mẹ rơi xuống khi buộc phải để đứa con quý giá bước vào quỷ môn quan không biết có thể vê được hay không ...

... ... ... ...

Tại Dinimon, nó ngồi một mình trong căn phòng tối ... tối là vì rèm cửa đã bị đóng hết lại ... nó hiện không muốn nhìn thấy bất kì một thứ ánh sáng nào cả ...

... Cốc ... cốc ...

Tiếng gõ cửa kéo nó về với hiện tại, đưa tay lấy cái điều khuyển từ xa, nó ấn vào một cái nút, hơn 5 chiếc rèm lớn từ từ mở ra tỏa sáng căn phòng đầy sự sang trọng ... nó thản nhiên dựa người vào ghế trả lời lại tiếng gõ cửa ...

"Vào đi!!"

"Tiểu thư tìm tôi??"

Ông Nguyễn Đại Phong bước vào cúi đầu chào nó một cách cung kính ... nó khẽ gật đầu và nói:

"Bác ngồi đi!! Khi chỉ có hai người, bác không cần giữ lễ với cháu!!"

"Được rồi!!" ông Phong ngồi xuống rồi ngay lập tức hỏi: "Cháu gọi bác tới đây có việc gì gấp phải không??"

"Vâng!! Trước tiên bác hãy xem cái này!!"

Nó đẩy vào tay ông Phong một tập file tài liệu và tiếp tục nói:

"Đây toàn bộ những gì Hell tìm được trong thời gian qua, cháu muốn bàn với bác về việc có nên diệt hạ chúng không và nên làm như thế nào!!"

" ... ... ... ..."

Lật từng trang giấy, khuôn mặt ông Phong ngày càng tím tái vì tức giận ... cũng phải thôi, mọi hoạt động của D đều bị ngăn cản không lý do và giờ thì ông ấy đã biết được nguyên nhân ... không tức giận mới lạ khi ông vẫn là người có quyền lực trong D ...

"Ra là như thế này!!"

Nó đứng dậy đồng thời chiếc màn hình trước mặt nó cũng được bật lên ... một tấm bản đồ lớn với những chấm đỏ có kích thước khác nhau đang hiện dần lên ... nó cầm một chiếc bút laze và lên tiếng:

"Những chấm đỏ nhỏ này là những nơi bọn chúng thực hiện những phi vụ phi pháp!! Còn các chấm lớn là "Nhà máy" sản xuất ma túy!! Nơi này được ngụy trang rất cẩn thận nên cảnh sát phòng chống ma túy của Việt Nam không đủ khả năng tìm ra được cho dù có nằm vùng đi chăng nữa!!"

"Sao cháu có được những thứ này??"

"Bác đừng coi thường Hell của cháu!! Họ đều là những người xuất sắc mà cháu lựa chọn!!"

"Cháu lập ra Hell là vì mục đích này ư??"

"Bác biết đấy!!"

Nó khẽ cười và nhìn thẳng vào mắt ông Phong nói bằng giọng mang đầy sự nguy hiểm:

"Từ nhỏ cháu đã nghi ngờ về cái chết của bố, và cũng không phải tự nhiên mà cháu thành lập ra Hell chỉ để chơi cho vui!! Thời gian cháu thâu tóm toàn bộ Việt Nam rất ngắn là vì mọi nơi trên đất nước này đều có người của cháu!!"

" ... ... ... "

Nó khẽ cười rồi quay người về phía màn hình nói tiếp:

"Cháu muốn đánh sập những xưởng sản xuất này của bọn chúng!! Nhưng làm thế nào để cho cảnh sát không nghi ngờ thì khá khó khăn!!"

"Cháu định nhờ tới chính quyền sao??"

"Nhờ??" nó cười khểnh nói: "Nói như vậy cũng đúng!!"

"Ý cháu là sao??"

"Giờ đến lúc người của D phải trả ơn cho cháu rồi đấy!!" nó ngồi xuống ghế của mình thản nhiên nói: "Mọi tài liệu cháu đã thu thập đủ, chỉ cần hành động thôi!!"

"Cháu muốn thế nào đây??"

Ông Phong vẫn chưa tỏ được ý của nó muốn gì ... bởi với thế lực của nó hiện nay, nó thừa khả năng tự tiến hành việc này ...

"Người của bác, cháu cần người ở trong bộ phận phòng chống ma túy!! Một người có khả năng nhưng không mấy được tin tưởng!!" nó vào thẳng vấn đề: "Nếu có người như vậy, kế hoạch của cháu sẽ hoàn hảo!!"

"Cháu muốn khi nào??"

"Càng sớm càng tốt!!"

"Hai ngày nữa!! Ta nghĩ rằng có một người có thể giúp cháu!!"

"Cháu chỉ ở đây khoảng hai tuần thôi!!" nó chống cằm suy tư nói: "Còn nhiều việc nữa phải giải quyết hơn ở đây!!"

"Ta sẽ cho tiến hành trong thời gian nhanh nhất!!"

"Cảm ơn bác!!"

Nó khẽ cười ... đôi mắt nhìn ra ngoài cửa một cách suy tư ... ông Phong không hiểu vì điều gì mà lại có thể khiến cho nó có khuôn mặt trầm buồn như vậy ...

"À Hương này!!"

"Vâng, có gì bác cứ nói!!"

"Giờ cả Trân và Nhiên đều đã rời khỏi đây!!" ông Phong trầm giọng nói: "Cháu đã chọn được ai đi theo bên cạnh chưa??"

" ... ... ... "

Nó chống cằm im lặng ... trong đầu nó giờ đã có một người nhưng nó không muốn người đó đi theo nó vào những nơi quá nguy hiểm ... còn một nguyên do nữa, nhưng nó không thể nói với bất kì ai ... Một lần nữa ông Phong lại nhìn thấy một đôi mắt cô độc của nó ... nén tiếng thở dài, ông lên tiếng nói với nó:

"Cháu có thể tới khu vực huấn luyện của D thử xem!!"

" ... ... " nó thoáng ngạc nhiên nhìn người đàn ông trung niên rồi khẽ lắc đầu nói: "Cháu vốn đã chọn cho mình một người!! Chỉ có điều cháu sợ người đó không đồng ý mà thôi!!"

"Sao?? Đó là ai??"

Sau câu nói của nó, ông Phong trợn tròn mắt kinh ngạc ... bởi bản thân ông cũng không ngờ được người nó muốn lại là người đó ... nhân vật trầm lặng nhất và suất sắc nhất của đội sát thủ của D ... người đó có biệt danh "Ẩn Giả" bởi cách thức ám sát kì lạ và bí ẩn đến khó tin ...

... ... ...

Tại thành phố hoa lệ của nước Pháp, Pari luôn tỏa sáng một ánh hào quang của tình yêu ... trên đỉnh tỏa tháp Eiffel, có một bóng đen đang đứng dưới ánh trăng khuất mờ, người đó đã làm cho cả thành phố Pari chìm trong kinh hoàng bởi một cái chết bí ẩn và tàn khốc ...

Có điều, người bị giết là xứng với cái chết như vậy ... một ông trùm của thế giới buôn người, biết bao nhiêu cô gái trẻ bị bắt cóc khi đang đi du lịch ... biết bao gia đình mất con ... biết bao số phận tàn khốc đến với những cô gái vô tội bị đem ra làm món hàng buôn bán kiếm lời ...

Một bàn tay nằm trên cửa sổ, cánh tay thì ghim trên tường, thân thể bị băm nát thành thịt vụn còn cái đầu bị treo lủng lẳng ngay dưới trùm đèn trị giá hàng triệu đô la ... một cảnh tượng kinh hãi đến ghê sợ ... căn phòng tràn ngập một mùi máu tanh ngòm hôi thối ... chữ viết bằng máu in trên tường ... "The cost is life"... quả thật cái giá của sự đồi bại khiến cho nhiều con người phải chết chính là cái chết, chính là cuộc sống của hắn ta ...

Nhưng "The cost is life"nghe thì những tưởng là công lý, nhưng đằng sau đó lại là một âm mưu được tính toán từ trước ... sở dĩ hắn ta chết vì hắn ta dám phản bội D ... sở dĩ hắn ta chết, là vì hắn ta cố tình làm trái luật của D ... và sở dĩ hắn ta chết, là vì hắn ta đã hết giá trị lợi dụng ...

"Làm tốt lắm "Ẩn Giả"!!" chiếc máy phát tín hiệu vang lên giọng nói khàn khàn ồm ồm của đàn ông ...

"Ruốt cuộc khi nào tôi mới được gặp ông, H bí ẩn??"

"Sớm thôi!! Dù sao cũng chúc cậu may mắn trong nhiệm vụ kế tiếp!!"

Tín hiệu bị ngắt, khuôn mặt không rõ ràng kia hiện lên một nụ cười đầy khinh bỉ coi thường, đôi môi mấp máy thoát ra từng từ lạnh lẽo rời rạc:

"May mắn?? Có thứ đó tồn tại sao??"

...............

Nó ngồi trầm tư một mình trong căn phòng của chính nó ... không gian im lặng không một tiếng động ... trước mặt nó là một chiếc phong bì màu đen mà người nhận chính là "Ẩn Giả" ... bên trong phong bì là hình ảnh của nó và mảnh giấy ghi nơi nó đang ở ... đây là một lời cảnh báo đối với nó, ai đó đã ra lệnh cho "Ẩn Giả" tới ám sát nó, chiếc phong bì đen này nó nhận được cách đây đã 3 ngày nhưng vẫn chưa có dấu hiệu nào của "Ẩn Giả" cả ... chuyện này nó không nói cho bất kì ai biết, nó không đảm bảo sự tin tưởng của mình đặt đúng chỗ ... và nó cũng không muốn những người thân xung quanh nó gặp nguy hiểm ...

Trong suốt một thời gian dài, nó đã ẩn mình để giao nhiệm vụ cho "Ẩn Giả" dưới cái tên "H bí ẩn", toàn bộ những gì nó giao phó đều được hoàn thành một cách xuất sắc và giờ bản thân nó cũng không thể đủ tự tin là có thể đánh bại được hoàn toàn người đó ... nó đào tạo ra một tên ác quỷ máu lạnh có thể lấy đi mạng của nó ngay lập tức ... liệu có quá nguy hiểm không??

Lần đầu nó gặp "Ẩn Giả" là vào 2 năm trước khi ông Phong và Nhiên chuẩn bị ra nước ngoài sau khi Nhiên chơi nó một vố suýt nữa thì lấy mạng của nó ... hồi đó nó mang trong mình một nỗi đau rất lớn về tinh thần và nó gặp "Ẩn Giả" khi anh ta đang thực hiện một nhiệm vụ được giao ... nhiệm vụ đó chính là giết nó, Hades của Hell ... lúc đó bản thân nó cũng không biết là mình đang làm gì, nó đã nghĩ rằng chẳng còn gì quan trọng nữa và ngay lúc đó nó đã muốn chết ... và suýt chút nữa thì nó bị "Ẩn Giả" giết nếu như anh ta không đột ngột dừng tay lại ... mũi súng hướng thẳng vào trán của nó khi nó đang nằm trên mặt đường với thân thế đầy máu ...

"Cô muốn chết??"

Giọng nói còn lạnh hơn cả băng không chút cảm xúc, ngay lúc đó nó đã cảm nhận được người đang đứng trước mặt kia là người con trai định mệnh đi theo nó suốt sau này ... hồi đó nó chưa biết được nhiều truyện nhưng cũng đủ để nó xác định một con đường cho bản thân, và người con trai kia là một nhân vật quan trọng trên con đường đó ...

"Tại sao không xuống tay??"

Giọng nói của nó cũng lạnh lùng không kém, kèm theo chút gì đó bất cần ...

"Không biết!!"

Anh ta cất súng đi, cúi xuống bế nó và bước đi trên con đường vắng vẻ ... nó hiểu, dường như người con trai kia cũng có cảm giác giống nó...dường như nó và anh ta có cùng chúng một cách nghĩ ...

"Tôi vẫn có thể đi được!!"

"Tôi biết!!"

"Khi gặp lại tôi và anh sẽ đấu với nhau công bằng chứ??"

"Cô chắc chắn là sẽ gặp lại tôi sao??"

"Nếu như anh còn nhớ tôi là ai thì chắc chắn sẽ gặp lại!!"

"Được!!"

"Cho tôi biết tên anh!!"

"Ẩn Giả!!"

"Nguyễn Nguyễn Hiểu Nhiên ra lệnh cho anh tới phải không??"

" ... ... "

Nó nhếch môi cười chua chát, rồi nó nói:

"Thả tôi xuống!! Tôi có thể gọi người tới đón được!!"

" ... ... ..."

Anh ta im lặng nhưng vẫn làm theo lời nó, nó lấy chiếc điện thoại ra và gọi cho Ze ... sau khi nó thất tình và mất đi người bạn thân nhất, nó đã làm những việc nó chưa từng làm và nó cũng tự nhiên rời bỏ Hell một thời gian khá dài ... có thể nói cuộc gọi này của nó mang một ý nghĩa rất quan trong với toàn bộ thành viên của Hell ...

"Anh nên đi trước khi họ tới!!"

" ... ... "

Gật đầu, chỉ một cái gật đầu rồi biến mất vào trong bóng tối ... nó ngồi một mình ở một nơi không người, khóe môi nhếch lên tạo một nụ cười, nó mấp máy nói:

"Rồi một ngày tôi sẽ để anh kết liễu cái mạng này!!"

Nó ngồi lặng đi chìm mình trong quá khứ ... rồi nó với người cầm chiếc phong bì màu đen lên ngang tầm mắt, tay kia cầm bật lửa ... ngọn lửa nhỏ màu lam vụt xuất hiện đốt cháy dần dần cái phong thư đó ... nó tự nói một mình:

"Phải!! Rồi một ngày tôi sẽ để anh kết liễu cái mạng này nhưng...không phải bây giờ!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro