Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nó lại ngồi trong yên lặng, rèm cửa phòng đã được đóng kín chỉ còn lại một màu đen của bóng tối ... một hình bóng từ từ tiến lại phía nó một cách nhẹ nhàng cẩn trọng ... một khẩu súng có gắn giảm thanh hướng lên đầu nó ... nó không cử động mà chỉ lên tiếng nói:

"Sao lại không xuống tay đi??"

"Cô là ai??"

"Mục tiêu của anh!!"

"Cô là ai??" cùng câu hỏi là họng súng dí sát vào đầu nó ...

"Tại sao lại hành động theo chỉ thị giả??"

"Bởi cô giống một người tôi biết!!"

"Giống??"

"Đôi mắt cô giống đôi mắt Hades!! Hades của Hell!!"

Khóe môi khẽ cười, nó đứng dậy quay mặt về phía cái bóng đang chĩa thẳng họng súng vào nó ... nó gật đầu nói:

"Tôi đã nói là sẽ gặp lại mà!!"

"Vậy là tôi đoán không nhầm!!"

Thu súng lại và cởi bỏ chiếc mặt nạ làm bằng vàng trắng ... khuôn mặt lạnh lẽo vô cảm hiện ra mờ ảo trước mặt nó ...

"Ngày trước là Hades của Hell, nhưng bây giờ tôi là Hades của D!!"

Nó vừa nói vừa tiến lại phía tấm rèm cửa, kéo mạnh ra ... căn phòng được chiếu sáng gần như toàn bộ ... Và hiển nhiên, khuôn mặt điển trai và đầy chất băng giá cũng được chiếu sáng, đôi mắt sắc lạnh nhìn nó với vẻ không mấy thiện cảm, chắc bởi anh ta đã quen với bóng tối mất rồi ... cũng khá giống với nó ... đứng dựa lưng vào tấm kính trong suốt bên ngoài là toàn cảnh thành phố, nó thản nhiên hỏi ...

"Tôi đang cần người!! Anh muốn ở lại chứ??"

"Thứ lỗi!!" anh ta ngồi xuống ghế gác chân lên bàn bất cần nói: "Tôi phục vụ người khác!!"

"Anh vưa định giết người anh đang phục vụ đấy!!"

Trợn tròn đôi mắt, "Ẩn Giả" nhìn nó với vẻ kinh ngạc tột độ trong khi nó vẫn thản nhiên nhún vai cười như điều đó là hiển nhiên ...

"Cô ... cô chính là "H bí ẩn" ư??"

"Anh nghĩ sao khi phục vụ cho người đứng đầu tổ chức này?? Tôi không đề nghị lần thứ 2 đâu!!" nó nhìn ra ngoài và nói ... giọng như đùa cợt nhưng lại có chút gì đó như ra lệnh ...

"Ẩn Giả" đứng dậy, khuôn mặt nghiêm túc nói:

"Vậy thì từ trước tới nay tôi luôn phục vụ cô rồi!! Tiểu thư!!"

"Tốt!!"

Nó bước lại gần bàn và ngồi xuống ghế, nó chỉ vào chiếc ghế đối diện nói:

"Ngồi đi!! Và bỏ chiếc phong thư anh nhận được ra bàn!!"

Anh ta làm theo lời nó, phong thư màu đen thứ hai nó nhìn thấy giống hệt cái nó vừa đốt ... nội dung cũng giống như vậy chỉ khác một điều, trong phong thư có nó có ghi kẻ đã gửi và người đó là người trong nội bộ điều hành tổ chức ...

"Tôi có nhiệm vụ cho anh!!" nó rút trong túi áo trước ngực một mảnh giấy gấp tư đưa cho "Ẩn Giả" và nói tiếp: "Tìm và diệt hắn!!"

" ... ..." anh ta cầm tờ giấy mở ra đọc, đôi mày nhíu lại và trong mắt ánh lên một sự khó hiểu ...

"Hắn là người đã gửi phong thư này!!" nó cầm phong thư lên ngang tầm mắt và bật lửa đốt ...

"Tên này là tay trong??"

"Có lẽ ... Nhưng hắn muốn giết tôi thì đó là hành động phản bội!! Phản bội thì chỉ có chết!!" nó bình thản trả lời ...

"Tôi hiểu!!"

"Từ giờ anh sẽ theo tôi 24/24 giờ với cái tên Ken!! Trừ khi thực hiên nhiệm vụ, còn không anh đều phải có mặt bên cạnh tôi!!" nó nói ...

" ... ... ... "

"Và tôi muốn thỏa thuận với anh một điều!!"

"Thỏa thuận??"

"Trước tiên tôi muốn nói, là tôi đã biết rõ thân thế của anh vì vậy anh không cần phải giấu nữa!!" nó ném cho Ken tập hồ sơ điều tra về chính anh ta ...

Khuôn mặt anh ta tối sầm lại ... vậy là nó không những biết Ken là ai mà còn biết mục đích của anh ta vào hội D là như thế nào ... nhưng sao nó lại có thể để anh ta ở bên cạnh??

"Tôi đánh giá cao lòng trung thành của anh đấy!!" nó cười khểnh nói: "Mong sao nó thuộc về tôi ... nhưng hoang đường quá ... anh vốn là kẻ thù cơ mà nhỉ??"

"Cô ... tại sao cô ... "

"Ruốt cuộc thì nhiệm vụ của anh chỉ là giết tôi!! Tôi có thể cho anh cái mạng này!!" nó thản nhiên đứng dậy nói từng tiếng rõ ràng: "Nhưng không phải bây giờ!!"

"Nghĩa là sao??"

"Tôi sẽ ra cho anh một chỉ thị cuối cùng ... một nhiệm vụ cuối cùng và cũng là thỏa thuận giữa chúng ta!!" nó hai tay để sau lưng quay người ra phía cửa ...

"Cô nói gì thế??"

Nó mỉm cười quay lại...tiếng nói của nó rõ ràng từng chữ nhưng lại làm lùng bùng hai tai của Ken, Anh ta không thể nghĩ rằng nó lại đề nghị một việc hoang đường như vậy ... không ... là điên rồ mới đúng. Anh ta không biết mình đang phục vụ cho con người hay cho thần chết nữa ... nó có thể thản nhiên trước mọi thử kể cả bản thân ... quả đúng là một con người có tư chất lãnh đạo từ trong bụng mẹ ...

... ... ... ...

3h sáng tại công viên Bạch Mã ... những ánh chớp lóe lên từng hồi ... tiếng kêu la thảm thiết hòa vào không gian rộng lớn một cách vô vọng ... Không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng sáng hôm sau, trên báo ngay lập tức có một bài tit rùng rợn đến ghê người ...

"Rạng sáng hôm nay người ta phát hiện ra một thi thể người chết không đầu, không tay, không chân nổi lềnh bênh trên mặt nước trong hồ của công viên Bạch Mã ... sau đó trong các thùng ra đặt quanh hồ tìm thấy những mảnh thịt vụn mà theo giám định là thuộc về thi thể bí ẩn đó ... hiện các nhà chức trách đang tiến hành điều tra làm rõ sự việc nhưng theo phán đoán của họ thì đây là một vụ thanh trừ của một tổ chức xã hội đen!! Xã hội đang reo lên một hồi chuông cảnh báo về lối sống của những thanh niên hiện nay ... vv..vv.....vv ... "

Trên tivi báo đài đều lên tiếng cảnh báo về sự nguy hiểm khi ra ngoài vào buổi tối ... nhất là khi vụ giết người ghê rợn kia xảy ra càng khiến cho người dân hoang mang hơn nữa ...

Tắt cái tivi đi, nó khẽ cười nói với người đang đứng bên cạnh nó:

"Làm tốt lắm!!"

"Đó là nhiệm vụ của tôi thưa tiểu thư!!"

"Chuẩn bị đi!! Tôi sẽ đi gặp một người ngay bây giờ!! Kế hoạch sẽ tiến hành trong vài ngày nữa!!"

"Tôi làm ngay!!"

Nói rồi Ken quay người bước ra ngoài ... nó ngả người lên ghế và khẽ nhắm đôi mắt lại ... từ bây giờ nó bắt đầu kế hoạch của mình ... nó sẽ không bao giờ dừng lại cho tới khi nó chết ...

...............

Bước vào một nhà hàng sang trọng, nó nhìn quanh tìm kiếm gì đó ... và thấy rồi, một người con trai mặc quần áo màu ghi đen đa ngồi uống caffe một cách rất bình thản ... nó quay đầu nói với Ken:

"Chờ ở ngoài!!"

" ... ..." gật đầu, Ken bước ra ngoài

Nó tiến lại phía người con trai đó ... và nó ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh ta một cách tự nhiên ...

"Liệu tôi có nhầm người không??" nó đặt một tập tài liệu lên bàn và nhìn anh ta hỏi ...

"Không!!"

"Đây là tất cả những thông tin cần thiết!!" nó đẩy tập hồ sơ đến tay anh ta và nói tiếp: "Tôi chỉ cần anh đưa ra vài lời gợi ý cho họ!! Còn họ làm được đến đâu thì làm!!"

" ... ... "

Xem qua tập hồ sơ, có lẽ anh ta không ngờ được những thông tin lại cụ thể như thế này, giống như là chính người xây dựng lên nó vậy ... Một hồi không ai lên tiếng, nó ngồi đó một cách thản nhiên không động tĩnh cho tới khi người con trai kia lên tiếng hỏi:

"Cô là cháu bác Phong??"

"Có thể nói là vậy!!"

"Tôi cần xác định những thông tin trong này là chính xác!! Cô là ai??"

"Muốn xác nhận thông tin thì không khó đâu!! Tôi sẽ đưa cho anh địa chỉ người anh cần gặp!!" nó rút trong túi ra một mảnh giấy đưa cho anh ta và nói tiếp: "Còn tôi là ai thì anh không nên biết!! Như vậy an toàn hơn cho anh!!"

"An toàn cho tôi??"

"Đây là lần đầu cũng là lần cuối tôi đích thân gặp anh!!" nó từ từ đứng dậy bình thản nói: "Công việc chỉ có vậy!! Tôi mạn phép đi trước!!"

Chưa kịp để anh ta phản ứng, nó nhanh chóng cất bước ra ngoài không quên đặt một tờ 500k lên bàn tính tiền ... người con trai kia ngẩn người khi nhận ra từ lúc gặp nó cho tới giờ anh ta luôn bị nó chi phối về tâm lý, mảnh giấy nó đưa cho anh ta ghi rõ địa chỉ và số điện thoại của một người con gái, cuối dòng đó là một kí hiệu mà ai nhìn thấy cũng khiếp sợ, kí hiệu đầu lâu có chiếc lưỡi hái vắt chéo qua ... đó là kí hiệu của Hell, hội đang lớn mạnh nhất đất nước này ... mà với quan hệ của nó với D thì anh ta có thể ngờ ngợ ra thân phận thật của nó, phải chăng cô gái trẻ đó chính là Hades, con người tàn bạo nhất trong lịch sử ...

Nó bước ra xe, Ken đã đợi sẵn ở đó và mở cửa xe cho nó bước vào ... anh ngồi bên cạnh nó ... chiếc xe chạy đi theo một con đường đã định trước ...

"Tiếp theo là tới biệt thư nhà họ Ngô!! Tiểu thư chắc mình muốn tới đó??" Ken hỏi nó bằng vẻ mặt nghi ngờ đầy ái ngại ...

"Chắc!! Tôi phải làm rõ vài chuyện!!"

Nó lại ngả người ra ghế nhắm mắt lại ... quả thực nó chỉ còn cách ngủ trên đường đi thôi chứ hoàn toàn không có thời gian để nghỉ ngơi ...

"Tiểu thư!!"

"Nói đi!!"

"Vé máy bay đi Mỹ chỉ còn lại hơn tuần nữa!! Tiểu thư chắc là sẽ hoàn thành kế hoạch trước đó ư??"

"Chắc vậy!! Có khi sớm hơn dự định!!"

"Bên New York có thông báo về!!"

"Thông báo gì??"

"Trước khi cuộc huấn luyện diễn ra, những người bảo lãnh và người tham dự phải tới tham gia một buổi vũ hội!!"

"Vũ Hội??"

Nó mở mắt quay đầu nhìn Ken hỏi:

"Tôi chưa nghe nói chuyện này!!"

Ken cũng gật đầu rồi quay màn hình laptop cho nó xem:

"Mới đây người đứng đầu "Tam Kiềng" đã đề nghị việc này và được thông qua!!"

" ... ... "

Nó yên lặng nhìn bản thông cáo ... hình ảnh của hắn hiện lên trong đầu nó, nó không biết hắn đang giở trò gì và định làm gì nhưng mục đích của hắn mở buổi Vũ Hội đêm là vì muốn mở rộng lại tầm ảnh hưởng của "Tam Kiềng" ra Châu Âu đây mà ... nó nhíu mày rồi quay đi, đôi mắt lại tiếp tục nhắm lại ...

"Nói tiếp đi!!"

"Tuy những thành viên sáng lập ra chương trình huấn luyện này đứng ở Trung Lập nhưng chúng ta không thể đảm bảo rằng họ không gây hại cho ta!!" Ken tiếp tục: "Tiểu thư nghĩ nên tham gia hay không??"

"Ý anh thế nào??"

"Tôi nghĩ đích thân tiểu thư hãy tới đó!! Tuy là người mới đứng lên thay thế vị trí của Boss nhưng tiểu thư đã cho họ biết bản thân có năng lực!! Nhưng nếu tiểu thư không bao giờ xuất hiện trước giới Xã Hội Đen thì sẽ có nhiều phiền phức hơn sau này!!" Ken trình bày ý kiến của mình: "Với lại tiểu thư cũng không cần lộ mặt, ẩn mình dưới lớp mặt nạ là ổn!! Quy định của Vũ Hội là vậy mà!!"

"Cũng được!! Cứ theo ý của anh đi!!"

Nó chấp nhận một cách nhanh chóng khiến Ken bất ngờ ... cứ như nó đã có sẵn câu trả lời trong đầu rồi vậy ... tuy có thắc mắc nhưng Ken lại không dám lên tiếng hỏi nó, bởi bây giờ nó đang toát lên một khì lạnh rất đáng sợ ... dường như thông tin vừa rồi đả kích mạnh vào tinh thần của nó ...

... ... ... ...

Dừng chân tại biệt thự gia đình Ngô gia, nó mới hay cả hai người đều không còn ở đây nữa ngoài cô con gái của họ là Ngô Hoàng Ánh Ngọc ... nó không muốn chạm mặt Ngọc lúc này, nhưng Ngọc nhận biết được sự xuất hiện đột ngột của nó nên đã đứng trước cổng và đợi rồi ...

"Em cũng nên vào nhà một chút chứ??"

Ngọc định với người kéo tay nó thì Ken đã đứng ra chắn ngang đề phòng ... đôi mắt Ngọc thoáng chút bất ngờ rồi khẽ cười không nói gì cả ...

"Ken!! Anh đợi ở ngoài đi!!"

Nó nói rồi cùng với Ngọc đi vào trong biệt thự...sở dĩ nó bảo Ken đứng ngoài đợi là vì nó chắc chắn Ngọc sẽ không làm gì nó ...

"Em ngồi đi!! Có muốn uống gì không??" Ngọc đẩy nó ngồi xuống ghế nhiệt tình hỏi han ...

"Không cần đâu chị!!"

" ... ... ..."

Gật đầu, Ngọc ngồi xuống cạnh nó, cô mỉm cười nói với nó bằng giọng nhẹ nhàng:

"Chúng ta hãy nói chuyện như những người bạn được không??"

"Nếu như chị muốn vậy!!"

"Trước tiên chị muốn xin lỗi em!!" Ngọc cầm lấy tay nó, đôi mắt buồn nhưng chân thành: "Vì gia đình chị mà em phải chịu nhiều điều tủi nhục!! Chị thực sự xin lỗi!!"

"Hồi đó chị cũng có mặt trong chiếc xe!! Hãy nói cho em biết những gì đã xảy ra!!" nó rút tay lại hỏi ... giọng nói đầy ai oán giận hờn ...

" ... ... " buồn ... trong mắt Ngọc chỉ có duy nhất cảm xúc đó ... cô khẽ thở dài bắt đầu lên tiếng nói: "Chị ... chính chị đã đẩy mẹ em xuống khỏi chiếc xe!!"

"Tại sao??"

"Nếu không làm vậy họ sẽ giết em trai chị!! Họ nói rằng nếu không làm vậy thì dù có thoát khỏi vụ nổ thì em trai chị vẫn sẽ chết!!"

"Mẹ chị biết truyện này chứ??"

" ... ... ..."

Ngọc im lặng trước câu hỏi của nó ... tâm trí của cô giờ rối bời hơn bao giờ hết ...

"Nếu em đoán không nhầm thì mẹ chị chính là người vạch ra kế hoạch đó!!" nó gằn giọng ...

"Hương à chị xin em đừng làm hại mẹ chị, muốn chém muốn giết thì em hãy tìm chị này!! Chị mới là người ra tay ... " Ngọc hoảng hốt chộp lấy tay nó nói mà giọng lạc đi ...

"Ruốt cuộc thì tại ai mà tôi trở thành thế này??" nó nói trong sự chua chát: "Là mẹ chị, chị hay em trai chị??"

"Hương??"

Ngọc bàng hoàng trước câu nói của nó ... đừng bảo rằng nó đối xử tệ bạc với em trai cô là vì lý do này nhé?? Nó căm thù đến nỗi đẩy em trai cô vào con đường đen tối của Xã Hội sao??

"Thật ra chẳng do ai cả!!" nó lắc đầu nói tiếp: "Là do bản thân tôi lựa chọn con đường này đó thôi!! Vậy nên chị không cần phải dằn vặt mình!!"

"Hương?? Vậy hôm nay em tới đây là vì chuyện gì??"

"Tôi muốn hỏi tại sao em trai của chị là đứng ở vị trí đó?? Vị trí đã từng suýt nữa lấy mạng anh ta!!"

Nó nhìn thẳng vào mắt Ngọc hỏi không chút do dự...nhưng kèm theo đó là một cái gì đó đầy phẫn nộ...nó đang tức giận ...

"Vị trí đó?? Ý em là gì??"

Ngọc không hiểu những gì nó nói và thái độ bất thường của nó khi nói về hắn, em trai của cô ...

"Chị không biết sao??" nó cười khểnh nói tiếp: "Em trai chị hiện đang là người điều hành tối cao của "Tam Kiềng" tổ chức sinh ra sau khi "Ngũ Long" sụp đổ!!"

"Cái gì?? Tam Kiềng ư??"

Ngọc như không thể tin vào tai mình ... những gì nó nói thật sự khó có thể tưởng tượng được ...

" ... ... ..."

Khó hiểu trước phản ứng của Ngọc, nó nhận ra rằng bản thân đã phán đoán sai, hắn đang tự làm theo ý mình chứ không phải bị tác động từ ai trong gia đình cả ... vậy thì hắn đang có mục đích gì khi làm Boss của "Tam Kiềng" chứ?? Chẳng lẽ hắn thực sự muốn đối đầu với nó??

"Hương, em nói rõ cho chị nghe đi, những gì em vừa nói là sao??" Ngọc tóm lấy hai vai siết mạnh ...

"Chính là như vậy đấy!!" nó gạt tay Ngọc ra và đứng dậy nói một cách bình thản: "Anh ta đang đi trên con đường ngược lại với tôi!! Anh ta muốn là kẻ thù của tôi!!"

"Không thể nào!!" Ngọc kiên quyết phủ định câu nói của nó: "Nó không như thế đâu!! Chắc chắn là không!!"

"Vậy thì tại sao anh ta lại làm thế??" nó nhếch môi cười đầy khinh thường: "Vào Tam Kiềng khác nào tuyên chiến với tôi!!"

"Hương!! Tin chị đi!! Nó không bao giờ muốn đối đầu với em!!" Ngọc với người cầm tay nó nói bằng giọng chân thành: "Bởi vì em là người nó yêu hơn cả mạng sống!!"

" ... ... "

Trái tim nó khẽ rung lên bởi lời nói của Ngọc nhưng nó đã kiềm cái cảm giác đó lại ... nó không muốn bị phân tâm bởi thứ tình cảm dư thừa ấy ... gạt tay Ngọc ra một cách lạnh lùng, nó quay đi và nói:

"Nếu yêu tôi anh ta sẽ không bao giờ làm vậy!!"

"Nó chắc chắn có lý do của mình khi hành động như thế!!"

"Tôi không tin!!"

Nói rồi nó bước nhanh ra ngoài ... nó không muốn bị Ngọc làm cho yếu lòng, tuy Ngọc có nói vọng ở đằng sau nhưng nó gạt ra ngoài tai và bước vội vào trong xe ... Ken để ý thấy thái độ khác lạ của nó nhưng anh không ý kiến gì cả, nhiệm vụ của anh là bảo vệ nó chứ không phải là lo chuyện bao đồng ...

... ... ... ...

Nó điều khuyền chiếc Camry mới mua vài tiếng trước, Ken ngồi bên cạnh một cách lặng lẽ ... cả hai đang đi dần ra ngoại thành trên con đường quốc lộ số 1 ... Ken không biết nó định đi đâu và anh cũng không quan tâm, anh chỉ cần ở bên cạnh bảo vệ nó mà thôi ...

"Anh không thắc mắc ta đang đi đâu sao??" nó lên tiếng hỏi trong khi mắt vẫn dán về phía trước ... bởi tốc độ nó đang khi không ai có thể đi được ...

"Tôi không quan tâm!!" Ken trả lời: "Chỉ cần cô không biến mất khỏi tầm mắt thì cô muốn đi đâu cũng được!!"

"Có vệ sĩ như anh rất thú vị!!" nó khẽ cười ...

Ken đúng là sự lựa chọn đúng đắn của nó, anh ta không phàn nàn bất cứ một câu nào, nhất nhất tuân theo nhiệm vụ được giao và luôn hoàn thành nó một cách hoàn hảo ... và bởi tính cách của nó và Ken khá tương đồng nên nó không cần nói thì Ken cũng biết nó đang nghĩ gì hoặc suy tính cái gì ... chỉ có điều anh ta không biết chính xác được mà thôi ...

Đằng trước có một chiếc xe Mescedes màu đen với biển số 30X-09XX, nó nhận ra cái biển số xe này ... nó giảm ga và tránh xa chiếc xe đó một quãng khá dài ... trong bóng tối, nó chỉ có thể nhìn thấy đèn hậu của chiếc xe đó mà thôi ...

"Đó là xe của ... " Ken nghiêng đầu định nói nhưng bị nó chặn ngang ...

"Không cần nói!!"

" ... ... "

Ken cũng im lặng nhìn ra ngoài, đã gần 3 ngày kể từ khi nó gặp người con gái đó, nó vẫn chưa chợp mắt một chút nào ... ngoại trừ thời gian dừng giữa đường để mua đồ ăn thì nó hoàn toàn không rời khỏi ghế lái ... nó và Ken đã đi tới gần hết miền Nam Trung Bộ rồi ... vừa ra khỏi thành phố Bình Thuận thì gặp ngay cái xe đó đi rẽ đằng trước có vẻ như hướng về phía Sài Gòn ...

... KÍT ... ÍT ... ÍT ... TTTTT ...

Tiếng phanh xe đột ngột đằng trước và ánh đèn hậu của chiếc xe phía trước vòng mấy vòng trước khi đứng im lại ... nó vội vàng phanh gấp xe lại và tắt ngay đèn vì thấy có biến ...

"Tiểu thư coi chừng có sát thủ!!" Ken nhanh nhẹn tháo dây bảo hiểm trên cả người nó lẫn người của anh ra ... một tay lấy khẩu súng đặt sẵn trong ngăn trước mặt Ken, tay kia nhanh chóng nạp đạn đưa cho nó ...

Không gian bây giờ chỉ còn một ánh đèn màu đỏ nhấp nhánh ... một cái bóng đứng bên ngoài lôi một cái bóng khác từ trong xe ra ... một ánh chớp lóe lên ...

Á...Á...Á...Á...Á...Á....Á....Á ...

Tiếng thét của một người đàn ông vang vọng giữa con đường không một bóng xe nào ... nó và Ken tự hỏi có phải ai đó đã can thiệp vào tuyến giao thông huyết mạch này không?? Vậy tại sao nó lại tham gia vào được con đường này và chứng kiến cảnh tượng kia?? Là ngẫu nhiên hãy đã được sắp đặt trước ...

Đôi mắt đầy bất ngờ, Ken giật mình chồm dậy kéo nó cúi xuống, tấm kính trước mặt nó nứt ra và có một cái lỗ ở đó ...

"COI CHỪNG!!"

Đôi mắt gằn đỏ đầy khí lạnh nhìn về hướng viên đạn vừa bay tới ... viên đạn tuy chỉ sượt qua trán của Ken nhưng cũng đủ để tạo nên một vết thương rỉ máu ... anh chỉ kịp nhìn thấy cái bóng đen kia đang chĩa họng súng về phía chiếc ô tô mà nó và Ken đang ngồi ...

... Phạch Phạch Phạch ...

Tiếng trực thanh làm cho Ken phân tâm, cái bóng đó nhảy lên thang và biến mất cùng chiếc trực thăng bí ẩn đó ... nó hơi ngạc nhiên khi bị tấn công một cách bất ngờ và chớp nhoáng đến như vậy ... Ken lao ra ngoài và hướng tầm mắt về phía không trung nơi những ánh đèn nhấp nháy đang dần khuất dần vào mây ... anh không thể nhìn thấy rõ mắt cái bóng kia, chỉ biết rằng hắn ta là một thanh niên và có mái tóc màu hung ...

"Ken!! Vào xe đi!!" nó ra lệnh ...

Không còn cách nào khác, Ken buộc phải bước trở lại xe, nó ném cho Ken hộp cứu thương mini rồi cho xe chạy chậm tiến lại gần chiếc Mescedes kia ... ánh đèn pha sáng đủ để nó và Ken nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trước mắt ... người đàn ông nằm trên vũng máu mới một con mắt bị rạch, máu me chảy ròng khắp khuôn mặt ... ông ta không chỉ đơn giản là bị rạch mắt mà còn bị lấy đi cả tròng mắt nữa ... người tài xế lái xe đã bị cắt cổ một cách rất ngọt và gọn ...

"Gọi điện cho bệnh viện đi!! Ông ta vẫn chưa chết đâu!!" nó lại ra lệnh một lần nữa ...

"Có cần thiết không??"

"Ông ta vẫn nằm trong kế hoạch của tôi, không thể vì truyện này để ông ta chết mà thoát tội được!!" khuôn mặt nó lạnh dần, đôi mắt nửa tròng nhìn xuống cái thân thể đang bất động bê bết máu ...

"Tôi hiểu rồi!!"

Ken lấy điện thoại và gọi cho bệnh viện, sau đó nó quay xe và đi ngược lại, nó muốn trở lại thành phố Bình Thuận hay đúng hơn là lên đường trở về nơi nó ở ...

"Giờ chúng ta sẽ trở về Hà Nội sao??" Ken hỏi ...

"Đúng!!"

"Để tôi lái xe!! Tiểu thư chợp mắt một chút đi!!"

"Được!!"

Nó dừng xe, Ken là người cầm lái và nó nằm ở ghế sau ngủ một cách ngon lành ... dường như việc ám sát hụt không có vấn đề gì với nó, cái làm nó trở lại bình thường chính là hình ảnh người đàn ông kia nằm trên vũng máu ... hình ảnh đó đã kích thích cái tàn độc trong nó ... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro