Chap 10: Kết năm nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thi cử cuối cùng cũng đến, sau khi hoàn thành hết tất cả và chắc cú rằng mình sẽ được một dãy O hoàn hảo, tôi đứng bên cạnh tám chuyện phiếm với Blaise một lúc, rồi lại chạy ù té đến đám của Hermione.

Nhập vào đám đông túa ra khoảng sân trường đầy nắng, Hermione nói với tôi và đám Ron.

"Bài dễ hơn mình tưởng rất nhiều. Lẽ ra mình cũng chẳng cần học cho cố về Bảng Nội quy Hạnh kiểm của Người Sói vào năm 1637 hay Cuộc nổi dậy của Elfric Háo hức."

Hermione luôn luôn thích ôn lại bài thi vừa làm xong, nhưng Ron nói làm như vậy chỉ khiến nó phát bệnh. Thành ra chúng tôi đi dung dăng tới bên bờ hồ và nằm duỗi mình dưới bóng cây. Hai anh em sinh đôi nhà Weasley và Lee Jordan đang cù mấy cái xúc tu của một con mực khổng lồ ẩn mình trong một vũng nước ấm.

Ron nằm dài trên cỏ, sung sướng thở phào.

"Không còn bài vở nữa, bồ phải vui mừng mới phải chứ Harry. Một tuần sau mình mới biết bài thi của mình tệ như thế nào, lúc đó rầu rĩ cũng chưa muộn; còn bây giờ hơi đâu mà lo!"

Harry đang ngồi bóp trán. Nó chợt nói bằng giọng đầy tức tối.

"Cái này có ý nghĩa gì, sao tôi lại không được biết chứ? Cái thẹo của tôi cứ đau hoài... Hồi đó cũng có khi đau, nhưng có bao giờ đau hoài như vầy đâu!"

Hermione đề nghị.

"Bồ đến gặp bà Pomfrey đi!"

"Tôi đâu có bệnh! Tôi tin đây chắc chắn là một sự cảnh báo... nghĩa là tai họa đang đến gần..."

Tôi bật cười khi nghe suy nghĩ sâu xa đấy của cậu bạn, Ron cũng thuận thế nói.

"Thư giãn đi Harry. Hermione nói đúng đó, chừng nào cụ Dumbledore còn ở quanh đây thì Hòn đá vẫn còn nguyên vẹn, đừng lo. Với lại, nhìn có vẻ gì lão Snape đã tìm ra cách vượt qua con chó ba đầu đâu. Lão từng bị nó cắn suýt đứt giò, chắc lão không vội thử lần nữa đâu. Mà bác Hagrid thì cũng không đời nào làm cụ Dumbledore thất vọng, chuyện đó coi bộ còn khó hơn chuyện Neville trở thành tuyển thủ quốc gia môn Quidditch à!"

Cả đám cùng gật gù đồng tình, nhưng có vẻ Harry vẫn chưa an tâm lắm nên Hermione bồi thêm.

"Tại kỳ thi đó mà. Mình cũng vậy đó. Hồi khuya mình thức dậy, ôn được một nửa môn Biến hình rồi mới nhớ ra là đã thi xong môn đó rồi."

Bỗng dưng Harry đứng phắt dậy, mặt trở nên trắng bệch nói.

"Mình vừa nghĩ ra một điều. Phải đi gặp bác Hagrid ngay!"

Hermione vội vã đứng lên theo, hồi hộp.

"Để chi?"

"Mấy bồ không thấy lạ sao? Bác Hagrid ước ao có một con rồng hơn bất cứ thứ gì khác, và cái người xa lạ bác gặp ở quán rượu ấy lại ngẫu nhiên có một cái trứng rồng trong túi áo. Rồng là đồ bất hợp pháp thì ai lại đi lang thang đó đây với một cái trứng rồng trong túi chứ? Mấy bồ nghĩ xem có phải hắn tình cờ gặp bác Hagrid không, hay là...? Tại sao mình không nghĩ ra điều này sớm nhỉ?"

"Bồ đang nói về cái gì vậy?"

Ron hỏi, nhưng Harry không trả lời, cắm cổ chạy băng qua sân trường hướng về phía bìa rừng.

Tôi ngơ ngác trước sự việc đang diễn ra, lại có thêm những thông tin mới được cập nhật. Hermione và Ron nhanh chóng chạy theo Harry, riêng tôi thì vẫn quyết định sẽ tiếp tục nằm dài trên bãi cỏ. Dù sao thì lúc đến đó chúng sẽ lại nói về những cái chuyện mà tôi chẳng hiểu cái gì.

"Bị bỏ lại hả."

Ánh nắng phía trên tôi bị che đi, thay vào đó là cái bản mặt ưa nhìn của thằng lỏi con Blaise.

"Mày ra đây làm gì. Tưởng mày mải bàn đáp án với lũ Malfoy."

Blaise nằm xuống bên cạnh tôi, nó cũng ngắm trời rồi đáp.

"Thằng Draco sai phân nửa, bàn với nó chỉ tổ phí thì giờ."

"Tuần này mày tính làm gì? Lại vào thư viện để làm nốt dự án hả?"

Blaise hỏi tôi, tôi cũng đang phân vân không biết nên làm gì trong suốt khoảng thời gian đợi điểm trước khi đến lúc nghỉ hè.

"Tao không biết. Kiếm trò quậy phá chăng? Dạo gần đây toàn cắm đầu vào sách vở nên tao đã quên béng đi mất thú vui chính của tao chính là đi chọc chó nhà hàng xóm."

"Ha! Nghĩ đến cảnh đứa mọt sách như mày đi chọc chó ấy hả. Quả là một chuyện khôi hài."

"Tao cũng thích chọc những thứ giống chó lắm. Ví dụ như một đứa có họ bắt đầu bằng chữ Z chẳng hạn."

Nó nghe thấy thế liền bật phắt dậy, lườm tôi cháy mặt.

"Mày nói thế là có ý gì! Ý mày nói tao là chó ấy hả?!"

Tôi cũng ngồi dậy theo, nhún vai, cười cười đáp lại.

"Ai mà biết. Trên đời lắm người họ Z lắm mà haha!"

"Mày!"

Nó nổi đóa tính đập một phát thật mạnh vào lưng tôi. Nhưng tôi đã né được và nhanh chóng đứng dậy để tẩu thoát còn nó thì đuổi theo đằng sau. Thế là phi vụ chọc chó ngày hôm nay của tôi thành công mỹ mãn.

Buổi trưa hôm ấy tôi trở lại phòng với một vết bỏng lớn ở phía vai bên trái. Thằng lỏi con này chơi ác thât, không ngờ vì không bắt được tôi mà nó lấy cả đũa phép ra ném ngay cho tôi một câu chú nổ nhẹ. May cho nó rằng không có giáo sư chứng kiến sự việc, còn bất hạnh cho tôi khi áo tôi bị rách mất một mảng.

Đương nhiên, sau đó nó cũng bị tôi túm đầu và đấm một phát vào cái bản mặt tiền đấy. Sau đó cả hai đứa chúng tôi phải hậm hực đi cùng nhau để bà Pomfrey cho uống dược trị thương.

Quay trở lại hiện tại, khi nằm trên giường, tôi thấy khá kì lạ khi Hermione muộn rồi mà vẫn chẳng thấy ở đâu. Tôi quyết định ra ngoài phòng sinh hoạt chung, và chứng kiến cảnh Harry đang gắt gỏng đối đáp với Hermione và Ron.

"Bồ đừng có dại dột! Thầy Snape và giáo sư McGonagall chẳng đã nói rồi sao? Bạn sẽ bị đuổi cho coi!"-Hermione nói.

Harry hét lên.

"THÌ SAO? Các bạn có hiểu không? Nếu lão Snape có được Hòn đá, Voldemort sẽ hồi sinh! Các bạn chưa từng nghe kể lại thời Voldemort thống trị thì như thế nào hả? E là không còn cả trường Hogwarts để mà học đó chớ! Lão phù thủy ác độc đó sẽ san bằng tất cả, hoặc biến nó thành trường dạy Nghệ thuật Hắc ám! Bây giờ chúng ta có mất thêm điểm thi đua thì cũng vậy thôi. Bộ bạn tưởng Gryffindor dành được Cúp Nhà thì bạn và gia đình bạn được Voldemort để yên hả? Nếu tôi bị bắt trước khi lấy được Hòn đá, thì... Chà, bất quá tôi quay trở về nhà Dursley rồi ngồi đó mà chờ Voldemort mò đến chứ gì! Tôi cũng chỉ chết chậm hơn một tí, chứ không đời nào chịu hùa theo phe Hắc ám. Tôi sẽ đi qua cái cửa sập đó tối nay, hai bạn có nói gì cũng không ngăn cản được tôi đâu. Voldemort đã giết cha mẹ tôi, các bạn không nhớ sao?"

Hermione lí nhí đồng tình. Harry nói.

"Tôi sẽ mặc tấm áo tàng hình. Cũng may là tôi đã lấy lại được tấm áo."

Ron hỏi.

"Nhưng cái áo có che kín hết cả ba đứa không?"

"Cả... ba đứa chúng ta?"

"Chứ sao? Bồ tưởng tụi này để cho bồ đi một mình sao?"

Tôi lúc này mới lên tiếng đáp.

"Thật ra là bốn đấy."

Tôi lại gần khoác vai Hermione mà nói. Mặc dù tôi vẫn chưa hiểu rõ sự tình lắm, nhưng mà theo Harry nói thì tình hình này nghiêm trọng cực kì.

Hermione có vẻ hào hứng lên.

"Dĩ nhiên là bồ không thể nào lấy được Hòn đá nếu không có sự giúp sức của tụi này. Để tôi coi lại mấy cuốn sách của tôi, có khi kiếm ra cái gì xài được không chừng."

"Nhưng nếu các bạn bị bắt, các bạn sẽ bị đuổi."

Hermione nhe răng cười.

"Mình ráng đừng để bị bắt thì đâu có bị đuổi. Thầy Flitwick đã bật mí riêng với tôi là tôi đã đạt được một trăm hai mươi điểm trên một trăm trong kỳ thi. Với điểm số đó, người ta không nỡ đuổi tôi đâu."

Tôi quay phắt sang phía Hermione, nói bằng giọng bất ngờ.

"Cái gì chứ! Vậy mà thầy ấy chẳng bật mí gì cho mình cả! Rõ là mình cũng ngoan lắm mà...."

Giọng tôi ỉu xìu, nhưng nhà gương mặt tôi lại chẳng có gì ngoài sự phấn khích.

Sau buổi ăn tối, đám Hermione đứng ngồi không yên trong phòng sinh hoạt chung, trong khi thì vẫn đang nhấm nháp mấy cái kẹo mút của mình.

Khi mà các học sinh khác lần lượt đi ngủ, tôi vẫn đang trườn dài trên chiếc ghế bành, vừa ngậm kẹo vừa đọc nốt quyển sách đang đọc dở.

Đám Harry quay lại, trên tay cậu bạn chính là tấm khăn choàng tàng hình trong truyền thuyết. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, vậy nên vẫn còn ồ oà kinh ngạc, trong khi mấy đứa kia đang bàn những gì cần làm sắp tới.

"Tụi mình trùm áo tàng hình ở đây đi, trùm sao cho kín hết cả bốn đứa nha! Nếu thầy giám thị Filch tự nhiên thấy mấy cái chân của tụi mình đi lang thang thì..."

"Các bạn đang làm gì đó?"

Một giọng nói vang ra từ góc phòng, và  Longbottom xuất hiện từ đằng sau một cái ghế bành, tay giữ chặt con cóc Trevor. Con vật khốn khổ trông có vẻ như vừa đánh liều đi tìm tự do một lần nữa.

Harry vội vàng giấu chiếc áo khoác ra sau lưng.

"Đâu có làm gì đâu, Neville!"

Nhưng Longbottom nhìn chăm chăm vào mấy gương mặt tội lỗi đầy ngờ vực.

"Các bạn lại trốn ngủ nữa hả?"

Hermione vội xua tay lắc đầu.

"Đâu có! Đâu có! Tụi này hổng dám vậy đâu. Sao bạn không đi ngủ đi Neville?"

Nhìn đám Harry có vẻ sốt ruột trước hàng vạn câu hỏi vì sao của Longbottom, tôi mất kiên nhẫn nên đành ném cho cậu bạn một câu chú.

"Fulgari."

Toàn thân cậu bạn Longbottom bị trói chặt lại bằng ánh sáng. Nó cố giãy dụa nhưng lại chẳng thành công.

Nhân lúc đó cả đám cùng chạy ra ngoài bằng việc chui qua lỗ chân dung Bà Béo. Lúc này Hermione mới hỏi.

"Bồ làm gì Neville thế."

"Chỉ là trói bồ ấy lại thôi, không có gì nguy hiểm đâu."

Cả đám chùm tấm khăn tàng hình lên. Nhưng có vẻ do tôi cao hơn ba đứa còn lại, nên cứ phải đi khom người xuống để tránh việc bị giám thị Filch tóm.

Khi cả đám đi đến hành lang cấm tầng ba, chúng gặp con yêu tinh phiền phức Peeves chuyên quấy phá học sinh.

Rồi con yêu nheo đôi mắt đen tinh quái lại.

"Cho dù ta không thấy mi, ta cũng biết là có mi ở đó nha! Mi là ma, là quỷ, hay là quái học trò?"

Con yêu bay lên và lơ lửng ở trên không, nheo mắt liếc chừng dáo dác.

"Méc thầy Filch, ta méc thầy Filch cho coi, có cái gì đó đang bò loanh quanh mà không có bóng dáng gì hết vậy nè?"

Đột nhiên Harry dùng cách nói ồm ồm, đáp lại lời của con yêu tinh.

"Peeves, Nam tước Đẫm máu nếu có tàng hình thì cũng là có lý do riêng..."

Peeves suýt nữa rụng từ trên không xuống dưới đất vì hoảng hồn. Nó tự vớt mình lên kịp thời và bốc lên lơ lửng phía trên cầu thang chừng ba tất. Giọng con yêu bây giờ nghe ngọt xớt.

"Dạ xin lỗi ngài Nam tước, dạ bẩm ngài Nam tước, ấy là lỗi của con, dạ con nhầm... con không thấy ngài ạ... Dĩ nhiên là con đâu có thấy được, ngài tàng hình mà... xin ngài tha thứ cho thằng Peeves già đầu mà giỡn ngu này, xin ngài ạ."

Harry giả giọng khàn.

"Peeves, ta có công chuyện ở đây, mi hãy tránh xa chỗ này trong đêm nay."

"Dạ vâng, bẩm ngài, con chắc chắn sẽ tránh xa ạ!"

Con yêu lại bay lên cao lần nữa, và trước khi cút xéo, nó nói.

"Dạ, bẩm ngài Nam tước, con hy vọng công việc của ngài suôn sẻ tốt đẹp ạ. Dạ thưa ngài Nam tước, con xin không dám quấy rầy ngài nữa ạ."

Tôi cười nhếch mép, đồng thanh với Ron.

"Harry, cừ lắm!"

Khi đến nơi, đám chúng tôi đã thấy cái cửa lúc nào cũng bị khoá ấy mở ra. Harry thì thầm nói.

"Đó, thấy chưa? Lão Snape đã vượt qua con được con Fluffy rồi!"

Lúc này, Harry quay lại nói với đám tôi, Hermione và Ron.

"Nếu các bạn muốn quay về thì cứ về, tôi cũng không trách đâu. Các bạn cứ giữ lấy tấm áo tàng hình, bây giờ tôi không cần nó nữa."

Tôi đáp.

"Làm gì có chuyện đó!"

Ron nói.

"Đừng có ngu!"

Hermione cũng cãi.

"Tụi này đi với bồ!"

Harry đẩy cho cánh cửa mở ra.

Khi cánh cửa rít lên, chúng nghe thấy tiếng gầm gừ của con chó. Cả ba cặp mũi của con Fluffy hít hửi như điên khắp mọi hướng, mặc dù nó không hề nhìn thấy ba đứa trẻ. Hermione hỏi nhỏ.

"Cái gì ở dưới chân nó vậy?"

Ron đáp.

"Trông giống cây đàn hạc. Chắc là của thầy Snape bỏ lại đó."

"Chắc khi tiếng nhạc dừng là con chó tỉnh giấc rồi. Được, để thử coi..."

Harry đáp lời, rồi nó dùng cây sáo để thổi. Thực sự mà nói, có lẽ cậu bạn chẳng có tài ở khoản nhạc nhẽo khi cái tiếng mà nó thổi ra khó có thể coi là một bản nhạc. Ấy thế mà nó lại có tác dụng thật! Con chó ba đầu ấy đang dần dần sụp mí mắt lại và chuẩn bị rơi vào cơn mê man.

Tôi quyết định sẽ lấy cây sáo để thổi, dù sao tôi nghĩ ba năm học thổi sáo của tôi vẫn tốt hơn là cái bản nhạc khó nghe của Harry. Cậu bạn cũng đồng ý. Khi tiếng sáo dứt, cả sáu con mắt của con Fluffy lại mở ra thao láo. Nhưng khi chúng nghe thấy tiếng sáo du dương mà tôi thổi, nó lại bắt đầu chìm vào cơn mộng mị.

Cả bốn đứa chúng tôi cẩn thận bước xuống dưới, đi qua mấy cái chân của con chó. Ron kéo cửa của cái hầm ra, Hermione hồi hộp hỏi.

"Bồ có thấy gì không?"

"Không... đen thui... Không có lối leo xuống, tụi mình chỉ còn nước nhảy xuống thôi."

Harry nói.

"Nếu có chuyện gì xảy ra cho tôi thì các bạn đừng theo xuống nhé! Cứ đi thẳng tới chuồng cú và gởi Hedwig cho thầy Dumbledore, nhớ chưa?"

Lúc này, Harry dũng cảm nhảy xuống cái miệng bẫy trước, rồi lần lượt là Ron và Hermione. Tôi cũng muốn nhảy xuống theo, nhưng cứ dứt hơi là con chó lại gầm gừ.

Tôi quyết định vừa thổi sáo, vừa ngả người về cái miệng cửa hầm để theo sau lũ bạn.

Khi rơi xuống, tôi cảm thấy mình đang ở trên một cái gì đó mềm mềm, như đang ở trên nền cỏ ở bờ hồ đen vậy.

Lúc này Hermione mới tá hỏa nhận ra, cả bốn đứa đều đang bị lũ dây leo uốn éo như con rắn giữ thật chặt lại.

"Đây là tấm lưới sa tăng. Anh Lio đã kể với tớ một lần ảnh dính phải nó lúc đi du lịch. Nó sợ ánh sáng lắm."

Tôi nói lớn với đám bạn, cái lũ đang hoảng loạn tìm cách thoát ra ngoài.

Harry nói lớn.

"Thì đốt lửa lên!"

Hermione vặn vẹo hai bàn tay khổ sở.

"Ừ... Dĩ nhiên rồi... Nhưng mà kiếm đâu ra củi?"

Ron gào to.

"BỒ PHÁT ĐIÊN RỒI HẢ? BỒ CÓ PHẢI PHÙ THỦY HAY KHÔNG?"

Trong lúc chúng nó còn đang hoang mang, tôi chỉ nhàn nhạt rút cây đũa phép, nói.

"Lumos."

Một quả cầu ánh sáng hiện ra, cả đám dây leo cùng nhau co rúm lại, trả lại tự do cho cả bốn đứa.

Lúc này cả đám chúng tôi cùng nhau đi theo một lối mòn. Cả bọn có thể nghe thấy tiếng từng giọt nước rỏ ra từ vách đá, ngoài ra chỉ có tiếng bước chân của chúng.

Ron thì thầm.

"Mấy bồ nghe thấy gì không?"

Tôi lắng nghe. Có tiếng gì xào xạc leng keng dường như đang đến gần phía trên đầu chúng.

"Có phải ma không?"

"Không biết... mình nghe như tiếng vỗ cánh."

"Phía trước có ánh sáng, mình thấy cái gì đó đang di chuyển."

Chúng tôi đi đến cuối con đường và thấy trước mắt hiện ra một căn phòng được thắp sáng, cao trên đầu chúng là cái trần hình vòm đầy những con chim nhỏ, sáng như ngọc. Lũ chim đang chấp chới bay lượn khắp phòng. Đầu kia căn phòng là một cánh cửa gỗ đồ sộ. Ron thắc mắc.

"Hổng biết lũ chim có tấn công khi mình băng qua căn phòng này không há?"

Harry nói.

"Dám lắm. Ngó tụi nó không đến nỗi hung hăng, nhưng mà nếu chúng khè nhau sà xuống mổ cùng một lúc... Chà, không còn cách nào khác... Tôi sẽ chạy băng qua vậy."

"Bình tĩnh đã Harry. Nhìn chúng nó kìa, hình như chúng nó là chìa khoá đấy."

Tôi quan sát kĩ càng mấy cái thứ đang bay lượn trên đầu mình, giữ vai Harry lại rồi nói.

"Mình cá là cái cửa kia bị khoá rồi. Không tin thì các bạn ra mở thử xem. Ở góc kia có mấy cái chổi, có khi lần này phải có ai đó bay lượn để tìm cho ra chìa khoá để mở cửa không chừng."

Tôi đưa ra phán đoán, Hermione cũng gật đầu hướng ứng.

"Mình thấy Cissy nói đúng đấy. Chẳng có chuyện ải này dễ qua như vậy."

Cả đám cùng nhau chạy đến chỗ cánh cửa, bọn Harry thử đẩy cửa thật mạnh, thậm chí Hermione còn dùng phép mở khóa nhưng vẫn không thành.

"Mình nói rồi mà. Harry, cái này thì là sở trường của bồ rồi."

Ron xem xét ổ khoá của cánh cửa.

"Mình phải kiếm một cái chìa khóa to, kiểu xưa... có lẽ bằng bạc, giống như nắm đấm cửa."

Chỉ sau một phút bay tới xẹt lui như con thoi giữa đám lông cánh ngũ sắc của đám chìa khóa, Harry nhận ra một cái chìa to bằng bạc lấp lánh có đôi cánh cong, như thể đã có lần bị bắt và nhét vô lỗ khoá một cách thô bạo.

Nó kêu tôi cùng đám Hermione.

"Cái đó! Cái bự đó... Đó! Không, đằng kia... Có hai cánh xanh sáng đó... một bên lông cánh bị te tua đó!"

Lúc này cả đám đang cùng dùng chổi để bay lên 'chộp' chìa khoá, Ron phóng thật nhanh về hướng Harry chỉ, đâm sầm vô trần nhà, suýt nữa bật té khỏi cán chổi.

" Chúng ta phải bao vây nó lại."

Harry nói lớn.

"Sao chúng ta không dùng Accio nhỉ?"

Tôi đang ngồi trên chổi bay, đưa ra câu hỏi với ánh mắt hoang mang. Rồi tôi chợt nhận ra, bùa chú này đến tận năm thứ ba mới được dạy, chúng nó không biết là phải rồi. Đây là bùa chú triệu hồi đồ vật, nhưng tôi vẫn chưa thành thạo lắm.

"A cái gì O cơ? Trời tập trung nào Cissy! Ron, bạn vây nó ở phía trên... Hermione, bạn chặn nó ở phía dưới, đừng cho nó bay xuống... Cissy, bạn quây ở cánh trái đi. Tôi sẽ tìm cách bắt nó. Được rồi, BẮT ĐẦU!"

Ron lao xuống, Hermione phóng vọt lên, tôi đâm thẳng đến nhưng chiếc chìa khoá chồi khỏi tay cả ba đứa, và Harry rượt sát theo sau. Nó bay nhanh hơn về phía bức tường, Harry cũng nhào tới, và bằng một tay dồn chiếc chìa khóa kẹt vô đá lát tường, gây một tiếng động khó chịu như đá nghiến. Tiếng hoan hô của đám tôi, Hermione và Ron vang dội khắp căn phòng cao rộng.

Cả bọn nhanh chóng đáp xuống đất, Harry chạy tới cánh cửa với chiếc chìa khóa đang vùng vẫy trong tay nó. Harry đút chìa vào ổ khóa, nó khớp vào ngay. Ngay lúc ổ khoá bật ra, chiếc chìa lại thoát bay đi liền. Giờ đây, sau hai lần bị bắt, cái chìa khoá trông đã hết sức thảm hại.

Harry đặt tay trên nắm đấm cửa, hỏi ba chúng tôi.

"Sẵn sàng chưa?"

Cả ba gật đầu. Harry mở cánh cửa.

Căn phòng tiếp theo tối đến nỗi chúng không nhìn thấy gì hết. Nhưng khi chúng bước vào, ánh sáng đột nhiên tràn ngập, phơi bày một quang cảnh lạ lùng.

Chúng đang đứng bên lề của một bàn cờ vĩ đại, đằng sau những quân cờ đen, mà quân nào quân nấy đều cao hơn chúng và được đẽo khắc từ cái gì đó giống đá đen. Đứng phía bên kia căn phòng, đối diện với những quân cờ đen là quân cờ trắng. Harry, Ron và Hermione đều khẽ rùng mình: những quân cờ trắng cao ngòng ấy đều không có mặt.

Tôi bình tĩnh tiến lại gần bàn cờ, nhìn vào thế cờ khó khăn ở trước mặt.

"Quá rõ ràng. Ải này chúng ta phải giải xong cái thế cờ này. Ron, lần này đến bồ tỏa sáng đó."

Tôi tiến lại vị trí của môn quân cờ, ngắm đi nghĩa lại rồi kết luận.

"Mình nghĩ có lẽ mình phải đóng vai những quân cờ."

Ron gật gù đồng tình. Nó đi tới gần một quân cờ hiệp sĩ đen, đưa tay chạm vào con chiến mã của hiệp sĩ. Lập tức, đá hoá thành người sống. Ngựa gõ móng xuống sàn và vị hiệp sĩ cúi cái đầu và mũ sắt xuống nhìn Ron.

"Chúng tôi... có... có cần chơi cờ để đi ngang qua phòng không?" Ron lắp bắp.

Hiệp sĩ đen gật đầu. Ron quay sang ba đứa chúng tôi, nói.

"Cái này cần suy tính đây... Mình cho là tụi mình cần thế chỗ bốn quân cờ đen..."

Harry và Hermione làm thinh nhìn Ron suy nghĩ. Tôi đệm thêm một câu.

"Có vẻ như Harry với Hermione chẳng giỏi khoản này đâu nhỉ."

Rồi cười cợt. Mặc dù tôi biết tình hình lúc này không thích hợp để cười cho lắm...

Cuối cùng Ron nói.

"Như vầy, đừng có tự ái hay gì hết, chỉ vì không ai trong hai bạn giỏi môn cờ cho lắm..."

Harry nói nhanh.

"Tụi này không tự ái gì cả, cứ bảo tụi này phải làm gì là tụi này sẽ làm."

"Được, Harry, bồ thế chỗ của quân cờ giám mục, còn Hermione, bồ đi đến cạnh Harry, thế chỗ quân cờ tháp."

"Còn bạn?"

"Mình sẽ là quân cờ hiệp sĩ."

Những quân cờ hình như lắng nghe từ nãy giờ, bởi vì Ron vừa dứt lời thì các quân cờ tháp, giám mục và hiệp sĩ bèn quay lưng lại các quân cờ trắng và bước ra khỏi bàn cờ, nhường ba ô trống cho Hermione, Harry và Ron bước vào thay thế.

"Ơ thế còn mình?"

Tôi ngơ ngác nghe sự sắp xếp của Ron.

"Bồ thì đứng ở ngoài để quan sát thế trận đi. Vả lại, chưa chắc lát nữa có ai bị thương không."

Ron ngóng cổ nhìn qua bàn cờ nói:

"Thường thì quân trắng đi trước. Đúng rồi... coi kìa..."

Một con tốt trắng đi tới hai ô.

Ron bắt đầu điều khiển những quân cờ đen. Chúng lặng lẽ di chuyển tới vị trí mà Ron phái chúng tới.

Tôi đứng ở bên ngoài, quan sát tình hình để trở thành quân sư.

Nỗi kinh hoàng thật sự làm chúng tôi rúng động khi một quân cờ hiệp sĩ khác của phe nó bị ăn. Bà Hoàng hậu của phe trắng quật ngã quân hiệp sĩ đen xuống sàn và lôi hắn ra khỏi ván cờ, thảy hắn nằm sấp ở đó, im lìm, mặt úp xuống sàn.

Ron cũng có vẻ run, nhưng vẫn bảo.

"Đành chấp nhận vậy thôi. Để tránh đường cho bồ ăn quân giám mục đó, Hermione, đi tới đi."

Mỗi lần phe đen mất một quân cờ nào, phe trắng chẳng bày tỏ một chút xíu thương hại. Chẳng mấy chốc đã có một đống ngổn ngang những quân cờ đen tàn phế nằm lăn lóc dọc theo bức tường. Hai lần, Ron suýt đẩy Hermione và Harry vào tình thế nguy hiểm, may mà nó kịp nhận ra. Bản thân nó cứ phòng khắp bàn cờ, ăn gần hết các quân cờ trắng, gần bằng số quân cờ đen bị thua.

Tôi quan sát tình hình, chợt tôi nhận ra ý đồ của Ron. Thằng bạn tôi định lấy nó để làm vật hy sinh, cho Harry chiếu tướng.

"Ron! Sao bồ chơi mạo hiểm vậy! Nó đập chết bồ thì sao!"

Tôi hét lớn.

"Đành vậy... chỉ còn cách duy nhứt đó... phải thí tôi thôi."-Ron đáp lời.

Harry và Hermione cùng hét.

"KHÔNG!"

Ron ngắt lời chúng.

"Chơi cờ phải vậy. Phải chấp nhận vài sự hy sinh. Tôi sẽ đi một bước tới và bị Hoàng hậu ăn – như vậy sẽ trống chỗ cho bồ chiếu tướng quân cờ vua bên đó, Harry."

Mặt Ron hơi tái đi nhưng đầy vẻ kiên quyết. Nó hỏi.

"Sẵn sàng chưa? Tôi đi đây... Ờm, một khi thắng rồi thì đừng lẩn quẩn ở đây."

Nó bước tới trước, và bà Hoàng hậu vồ ngay nó. Bà đập lên đầu Ron một cú nháng lửa bằng cánh tay đá, và Ron lăn đùng xuống sàn. Bà Hoàng phe trắng lôi Ron qua một bên. Trông Ron như thể đã bị đo ván rồi.

Tôi chạy nhanh qua chỗ của Ron, kiểm tra và chắc chắn rằng nó vẫn còn sống, sau đó trấn an lũ Hermione.

Hermione oà khóc nhưng vẫn đứng vững ở vị trí. Harry run rẩy đi ba ô về bên trái.

Ông vua phe trắng giở vương miện khỏi đầu và quăng xuống dưới chân Harry. Bọn trẻ đã thắng. Những quân cờ dạt ra và cúi chào, mở lối đi trống đến cánh cửa trước mặt chúng.

"Mấy bồ cứ đi trước đi, để mình đưa Ron đi đến trạm xá."

Tôi nói lớn. Đám Hermione tuyệt vọng ngoảnh nhìn Ron lần cuối, Harry và Hermione xông qua cánh cửa và lên tới hành lang kế tiếp.

Tôi lọm khọm cõng Ron trên lưng, nhưng thằng bé nặng quá khiến tôi suýt té ngã ba bốn lần.

Khi vòng lại qua chỗ lưới sa tăng, tôi dùng câu chú Disillusionment Charm để ẩn thân, rồi nhẹ nhàng dùng thêm Hover Charm để điều khiển cả tôi và Ron cùng bay qua miệng hầm và nhẹ nhàng tránh đi khỏi con chó ba đầu.

Khi thoát ra khỏi đó, tôi vẫn dùng Hover Charm để điều khiển Ron lơ lửng đi đến trạm xá (tôi tự hỏi sao mình lại không dùng nó ngay từ đầu mà phải cõng thằng bé nặng như trâu này trên lưng cả một đoạn đường dài chứ).

Khi đến trạm xá, bà Pomfrey đang trong bộ đồ ngủ hốt hoảng khi nhìn thấy tình trạng của Ron. Bà liều đưa Ron vào trong phòng rồi đưa cho tôi một liều thuốc hồi sức.

Vết bỏng hồi sáng thằng cha Blaise cho tôi bây giờ nó nhức nhối quá trời, nhưng tôi vẫn chạy một mạch đến phòng của giáo sư Mcgonagall để báo tin cho bà.

Giáo sư khi hay tin đã sốc dọc sốc ngang (theo tôi thấy là thế). Rồi bà chạy vội đi viết thư báo tin cho cụ Dumbledore.

Tôi muốn quay lại để hỗ trợ Harry và Hermione, nhưng đã bị bà Pomfrey túm được và bắt nằm lại cùng với Ron.

"Vết thương của trò vẫn chưa khỏi hẳn! Trưa nay ta để trò thoát ra chính là một sai lầm của ta. Trò phải nằm ở đây cho đến khi khỏi hẳn!"

Cứ vậy mà tôi bị nhốt lại ở trạm xá. Cái sự bồn chồn không yên muốn tôi chạy đi để giúp đám bạn, nhưng cuối cùng cơn buồn ngủ vẫn chiến thắng.

Sáng hôm sau khi mở mắt ra, tôi thấy cái bàn bên cạnh đã chất một đống bánh kẹo hoa quả, có lẽ tất cả đều được gửi tặng từ các bạn nữ.

Nhìn xung quanh, tôi thấy Harry đã quay lại, nằm trên một chiếc giường cách tôi ba chiếc, còn Ron vẫn còn đang nằm ngủ ở giường bên cạnh tôi. Ngồi bên cạnh giường của Harry là giáo sư Dumbledore.

"Thầy hiệu trưởng?"

Tôi cất tiếng hỏi, ngồi dậy và dụi mắt để chắc rằng mình không nhìn nhầm.

"Chà...trò tỉnh dậy sớm hơn ta nghĩ."

Giáo sư đáp lời, đứng dậy và tiến đến chỗ tôi.

"Trò đã rất xuất xắc khi biết xem xét tình hình và biết nên tiến, nên lùi lúc nào-Giáo sư tán thưởng, đưa cho tôi một vài viên kẹo chanh- trò ăn chứ?"

Tôi nhận lấy những viên kẹo, đáp lời.

"Thưa giáo sư, con thấy quá kỳ quái. Tại sao đám năm nhất tụi con lại có thể biết được về những cái thông tin... ừm... 'tuyệt mật' như về hòn đá phù thuỷ chứ? Mà rõ ràng là con không biết. Con biết được đều là do đám Hermione kể với con."

Tôi thắc mắc. Thực sự nếu không nghe đám Hermione kể, thì tôi vẫn sẽ là một đứa vô tư ngủ ngon lành cành đào mà chẳng hay biết tí gì.

"Con rất sắc sảo, trò Bryan. Để trò vào nhà Gryffindor là hoàn toàn đúng đắn. Có lẽ sau này Harry sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn nữa, nên con hãy nhớ giúp đỡ thằng bé nhé."

Câu trả lời của cụ chẳng đúng trọng tâm câu hỏi gì cả, mà cụ lại nói lảng sang một vấn đề khác. Tôi thấy không thể khai thác thêm được thông tin gì, cũng chẳng đào sâu thêm nữa mà chỉ vâng dạ cho qua chuyện.

Tôi rời khỏi giường, ôm mớ kẹo bánh rồi rời đi. Mới ngủ có một đêm thôi mà bỗng dưng tôi đã trở thành người nổi tiếng.

Thằng lỏi con Blaise thì cứ tíu tít đi bên cạnh để kháy đểu tôi về việc năm nay nhà Slytherin vẫn sẽ giữ được cái cúp nhà. Nhưng tôi nghĩ lại về việc tối hôm qua, liền ném cho nó một cái cười đểu, nói.

"Cứ chờ đi. Đâu ai biết được chữ ngờ."

Rồi tôi đi thẳng về kí túc xá nhà mình. Cảm giác này hơi quen, hình như là Deja vu nhỉ.

Hai ngày sau, Harry cuối cùng cũng tỉnh dậy. Hôm ấy tôi thấy cụ Dumbledore nói chuyện với Harry rõ lâu, còn với tôi thì cứ lảng tránh câu hỏi (rõ là thiên vị mà!).

Sau khi vào thăm Harry cùng với hai đứa Ron và Hermione, tôi quyết định sẽ chạy đi kiếm thằng Blaise để kháy đểu nó cho đỡ buồn mồm, nhưng rồi cuối cùng người tức hộc máu mồm là tôi, do nó cứ kháy đi kháy lại việc nhà tôi bị mất 150 điểm như thế nào.

Tối ngày hôm sau, là bữa tiệc cuối năm ở Hogwarts, và cũng là lúc mà thằng cha Blaise sẽ kênh kiệu cùng với nhà nó khi có được cái cúp nhà. Tôi ngồi cạnh đám Hermione và Ron. Một lúc sau Harry cũng lén lút xuất hiện tại bàn tiệc.

Cụ Dumbledore phấn khởi nói.

"Lại một năm học nữa đã qua! Và tôi lại quấy rầy quý vị bằng những lời lảm nhảm rè rè của một ông già trước khi chúng ta cùng vục mỏ vô bữa tiệc ngon lành này. Một năm học qua tuyệt biết nhường nào. Giờ đây, hy vọng ban đầu của các con đã đầy hơn năm ngoái một tý... Các con có cả một mùa hè chờ phía trước để đổ rác trong đầu ra và làm cho cái đầu mình nó tử tế lại trước khi năm học tới bắt đầu..."

" Bây giờ, theo tôi như biết, thì đã tới giờ trao Cúp Nhà và điểm số là như thế này: hạng tư là Gryffindor, 282 điểm; Hạng ba là Hufflepuff, 348 điểm; Ravenclaw được 430 điểm; Và Slytherin được 472 điểm."

Một cơn bão reo hò và dậm chân bùng lên từ phía bàn của nhà Slytherin. Thằng lỏi con Blaise đang ngồi cạnh cậu bạn Nott ít nói, ném cho tôi cái nhìn khích đểu.

Cụ Dumbledore nói tiếp.

"Được rồi, được rồi, Slytherin, thành tích tốt lắm. Nhưng mà những chuyện xảy ra gần đây cũng cần phải được tính điểm đấy."

Nghe tới đó, cả Đại Sảnh đường bỗng nhiên im phăng phắc. Nụ cười của học sinh nhà Slytherin héo đi một chút.

"E hèm! Có mấy điểm-giờ-chót tôi xin được công bố. Để coi. Đây rồi... Trước tiên là điểm cho Ron Weasley..."

Mặt Ron đỏ bừng; trông nó giống y như một củ cải bị phơi nắng.

"... vì đã chơi ván cờ hay nhất trường Hogwarts từ nhiều năm nay trở lại đây. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm."

Học sinh nhà Gryffindor hò reo muốn long cái trần nhà đã được phù phép; những ngôi sao trên cao dường như phát rùng mình. Đâu đó vọng tiếng huynh trưởng Percy nói với những huynh trưởng khác.

"Mấy bồ biết không, em tôi đó! Thằng em út của tôi đó! Nó thắng được ván cờ khổng lồ của giáo sư McGonagall."

Sau cùng trật tự được lập lại, Sảnh đường lại lăn như tờ.

"Thứ hai – điểm cho Hermione Granger... vì đã dùng đầu óc suy luận khi đương đầu với lửa. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm."

Hermione dụi đầu vào hai cánh tay. Học sinh nhà Gryffindor nhảy cả lên bàn reo hò – chúng ta đã tăng được một trăm điểm rồi.

"Thứ ba – điểm cho Harry Potter..." Giáo sư Dumbledore nói tiếp.

Đại Sảnh đường im đến nỗi không ai dám thở.

"... vì khí phách trong sáng và lòng dũng cảm xuất chúng. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 60 điểm."

Tiếng ầm ĩ trong Sảnh đường làm điếc cả tai. Nhà Gryffindor lại một lần nữa hò reo hút hét như lần Harry bắt được trái Snitch vàng chỉ trong năm phút vậy.

" Thứ tư – điểm cho Cissy Bryan... vì sự lanh trí khi là người biết suy đoán tình hình và hạn chế thương tật cho bạn bè. Gryffindor 30 điểm."

Những người đóng góp tiếng hò reo và tiếng thét biết rằng Gryffindor giờ đây đã có 472 điểm – bằng đúng số điểm của nhà Slytherin. Hai nhà đang đồng hạng trong cuộc tranh giành Cúp. Trời, giá mà cụ Dumbledore cho Gryffindor thêm một điểm nữa thì có phải hay không!

Cụ Dumbledore giơ tay lên. Sảnh đường dần dần im lặng. Cụ Dumbledore mỉm cười nói tiếp.

"Có đủ loại dũng cảm. Đứng lên chống lại kẻ thù đương nhiên cần rất nhiều lòng dũng cảm, nhưng đấu tranh với bạn bè cũng cần lòng dũng cảm không kém. Vì vậy tôi thưởng cho Neville Longbottom 10 điểm."

Nếu lúc ấy có ai đứng bên ngoài Đại Sảnh đường, người đó thế nào cũng tưởng là bên trong có một vụ nổ khủng khiếp, vì tiếng hò reo bùng lên từ dãy bàn của nhà Gryffindor. Tôi, Harry, Ron và Hermione cùng đứng lên hò hét hoan hô Neville. Còn mặt Neville thì trắng bệch vì xúc động, và biến mất trong vòng tay thân tình của bạn bè ôm lấy nó. Hồi nào giờ Neville chưa từng kiếm được cho nhà Gryffindor nhiều điểm như vậy.

Lần này thì đến lượt tôi nghía cái bản mặt của thằng lỏi con Blaise, trả lại cho nó cái nụ cười khích đểu ban nãy.

Cụ Dumbledore phải cao giọng trấn áp cơn bão hoan hô, bởi vì ngay cả nhà Hufflepuff và Ravenclaw đều đang mừng sự mất chức vô địch của nhà Slytherin. Cụ Dumbledore nói.

"Như vậy, chúng ta cần thay đổi cách trang trí một chút."

Cụ vỗ tay. Trong nháy mắt, những giải trang trí màu xanh lá cây biến thành màu tím, bạc hoá ra vàng; con trăn khổng lồ – biểu tượng của nhà Slytherin – biến mất, và thế vào đó là con sư tử của tháp Gryffindor. Thầy Snape đang bắt tay giáo sư McGonagall với một nụ cười khủng khiếp mà thầy cố vặn ra.

Tối hôm đấy, tôi đi qua thằng lỏi con Blaise kia, khi thấy nó đang đứng bên cạnh Nott, bản mặt khó ở thấy rõ, nói.

"Tao bảo rồi mà. Đâu ai biết được chữ ngờ."

Rồi cứ thế tôi chạy theo đám Hermione, một mạch tiến thẳng về ký túc xá nhà Gryffindor.

Tối hôm ấy tôi đã khá bất ngờ khi thấy đống đồ trong tủ trở nên trống rỗng-kể cả những tài liệu mật mà thầy Flitwick cho tôi! Nhưng may mắn rằng tất cả đều đã ở trong cái vali chứa đồ của tôi.

Mỗi học trò đều nhận được thông báo, cảnh cáo chúng chớ có dùng phép thuật vào những ngày hè.

Lão Hagrid đã sẵn sàng đưa chúng xuống đoàn thuyền để lướt qua mặt hồ. Tôi lại ngồi ở trên chuyến tàu tốc hành, tưởng tượng ra cảnh mình sẽ làm gì trong những ngày nghỉ lễ.

Tôi và đám Hermione bị lạc nhau khi lên trên tàu, vậy nên tôi-một lần nữa-lại ngồi chung toa với thằng lỏi con Blaise.

"Sao tao thấy duyên tao với mày dày thế nhỉ."

Tôi thở dài, ngả mình vào lưng ghế nói.

"Nổ địa chỉ nhà đi, để hè tao còn qua đón mày."

Blaise vừa ăn mấy cái kẹo mút tôi cho nó, vừa đáp.

"Đón đi đâu?"

"Mày quên hả? Hè này mày đi thực hành bùa chú với tao mà."

"À ừ... Số 28 đường West Halkin. Lúc đến thì ăn mặc bình thường một tí. Dù sao ba má tao đều là Muggle, không quen với phong cách ăn mặc của phù thuỷ."

Tôi bóc kẹo mút ra, thưởng thức hương vị ngọt ngào tan trong miệng. Nhìn thấy cậu bạn Nott ngồi ghế đối diện, tôi đưa cho cậu ta vài cái. Như dự đoán, cậu ta lại trả lời một cách xúc tích chỉ với hai chữ "cảm ơn".

Thời gian trôi qua nhanh chóng, thằng lỏi con Blaise chắc vẫn cay cú vụ tôi là đứa góp phần 'cướp' đi cái cúc nhà, nên nó đã xuống trước, để lại tôi loay hoay lấy hành lý xuống.

Trong lúc tôi cố gắng kéo đồ xuống, cậu bạn Nott đứng nhìn một hồi rồi nhắc nhở.

"Bạn là phù thuỷ nhỉ?"

Lúc này tôi mới nhớ ra rằng, cái đũa phép của mình để làm gì. Tôi hơi ngại khi bị kháy đểu bởi một đứa chẳng thân quen gì, nên cũng chỉ ậm ừ đáp lời, rồi dùng chú Wingardium Leviosa để lấy rương hành lý xuống. Khi đi qua tôi, cậu bạn Nott có nói thêm một câu nữa.

"Hẹn gặp lại."

Tôi cảm thấy hơi kỳ cục với cái kiểu nói chuyện cụt lủn của cậu ta. Nhưng rồi tôi cũng đáp lời rồi mặc kệ. Làm gì có đứa nào nhà Slytherin bình thường đâu.

Khi xuống tàu, tôi nhìn thấy anh Lio Matthew đang đứng nói chuyện cùng chị Cho Chang. Tôi đi qua chào hỏi một hai câu rồi chạy thẳng về nơi ba má đang đứng.

"Mẹ!"

Tôi lại lao vào vòng tay mẹ, cười khúc khích khi nghĩ về những kế hoạch sắp tới của mình trong hè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro