Chương 29: Bùi Thanh Thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đó, vẫn như thường lệ, Lăng Hạo đợi Thu Thủy ngủ rồi mới trở về căn nhà của mình ở phía đối diện, hôm nay Thu Thủy ngủ không sâu giấc lắm, mặc dù cô đã ngủ nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng động Lăng Hạo rời đi. Không lâu sau đó tiếng chuông cửa nhà cô vang lên, cũng đánh thức cô khỏi giấc ngủ mơ màng.

Thu Thủy ngồi dậy nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 9 giờ tối, bình thường thời gian này đều không có ai đến tìm cô, nếu có thì chỉ có Lăng Hạo hoặc Trần Châu, nhưng hai người họ đều có chìa khóa và mật khẩu nhà cô, nên chắc chắn người đang đứng ngoài cổng kia không phải là hai người họ, vậy thì là ai?

Thu Thủy mang nghi hoặc bước ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách nhìn vào một màn hình nhỏ được gắn trên tường. Vì Thu Thủy ở một mình, căn nhà cũ còn ở cuối hẻm, khóa nhà chính là ổ khóa thông thường, khi tân trang lại toàn bộ ngôi nhà này, Trần Châu và Thu Thủy đều thay mới hết các ổ khóa của ngôi nhà, cửa nhà cô cũng được thay bằng khóa mật mã, ngoài cổng cũng có một máy quay nhỏ, Thu Thủy chỉ cần đứng trong nhà nhìn màn hình cũng biết được ai đang ở bên ngoài.

Vì vậy lúc này trên màn hình hiện ra dáng vẻ của Bùi Thanh Thanh, khiến Thu Thủy không khỏi bất ngờ. Thu Thủy bật đèn phòng khách lên, đi ra ngoài mở cửa cho Bùi Thanh Thanh.

Sau khi Bùi Thanh Thanh vào nhà, ánh mắt quét nhìn xung quanh, cười nói: "Xin lỗi em vì giờ này đã muộn mà chị còn đến đây. Lăng Hạo không có ở đây sao?" Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng cô ta biết chắc chắn Lăng Hạo không có ở đây, bởi vì cô ta nhìn thấy Lăng Hạo rời đi rồi mới đến.

"Anh ấy về nhà rồi. Chị Thanh có muốn uống gì không?" Thu Thủy hỏi.

"Cũng khuya rồi, chị uống nước ấm là được." Bùi Thanh Thanh trả lời.

"Vậy chị ngồi ghế đợi em một lát." Thu Thủy nói xong xoay người đi nấu nước. Thật ra mỗi buổi tối Lăng Hạo đều chuẩn bị nước ấm cho cô, nếu như tối cô khát thì có thể lấy uống bất cứ lúc nào. Cho dù đó chỉ là nước ấm bình thường, nhưng đó là do Lăng Hạo chuẩn bị cho cô, cô không muốn lấy ra mời Bùi Thanh Thanh dùng, cho nên giờ cô đành đi nấu nước khác mời Bùi Thanh Thanh.

Thấy Thu Thủy đã xoay người vào bếp nấu nước, Bùi Thanh Thanh lại không ngồi chờ trên ghế, cô ta làm bộ đi tham quan căn nhà, nhìn thấy cửa phòng Thu Thủy vẫn còn đang khép hờ chưa đóng lại, cô ta liền đẩy cửa bước vào.

Đúng lúc Thu Thủy xoay người lại, nhìn thấy Bùi Thanh Thanh bước vào phòng mình cho nên cô cũng theo vào.

Từ hôm biết được thân phận họa sĩ của Lăng Hạo, có thể nói là ngày nào Lăng Hạo cũng ở nhà Thu Thủy đến khi buổi tối cô ngủ rồi mới trở về. Đồ ăn thường ngày có lúc Lăng Hạo sẽ đi mua hoặc là Lăng Hạo và cô đi mua, cũng có lúc là cô giúp việc bên nhà Lăng Hạo mua rồi đưa sang. Trường hợp Lăng Hạo có công việc bận, nếu có thể giải quyết ở nhà thì Lăng Hạo sẽ không ra ngoài, nếu có thể nhờ trợ lý thì chính là giao cho trợ lý giải quyết, nếu có chuyện đích thân anh phải đi thì anh chỉ đi một lát rồi cũng tranh thủ trở về. Thời gian gần đây có thể nói là cô và anh lúc nào cũng ở cạnh nhau, cho nên trong nhà cô cũng đầy những đồ liên quan đến công việc và sinh hoạt của Lăng Hạo, thậm chí trong phòng ngủ của cô cũng có treo vài bộ quần áo của Lăng Hạo để anh có thể thuận tiện sử dụng, không cần phải mắc công quay về nhà.

Bùi Thanh Thanh vào phòng Thu Thủy nhìn thấy những bộ quần áo của Lăng Hạo cũng được treo ở đây, không khỏi càng thêm ghen ghét, cô ta nhận ra Thu Thủy cũng đã vào phòng, xoay người lại nhìn Thu Thủy, nhếch môi cười, lúc này cô ta không cần giả bộ nữa, nói: "Thu Thủy, cô hạnh phúc không?"

Thu Thủy vừa bước vào phòng, nhìn thấy ánh mắt của Bùi Thanh Thanh lúc này cũng không có vẻ gì là thân thiện, con ngươi đen mang theo sự tức giận nhìn cô, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy không ổn, còn có chút bất an, nhưng trên mặt cô vẫn biểu hiện vẻ bình tĩnh, từng bước đi về phía chiếc bàn cạnh giường mình muốn cầm lấy điện thoại, không quên cười nói: "Chị muốn hỏi chuyện gì?"

Bùi Thanh Thanh hỏi tiếp: "Cô cảm thấy mình xứng với Lăng Hạo sao?"

Chỉ còn một bước nữa là Thu Thủy có thể đến gần cái bàn đó, nhưng lại nghe Bùi Thanh Thanh hỏi như vậy, bước chân của cô liền dừng lại, khoảnh khắc đó cả căn phòng đều chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng động của kim đồng hồ nhảy từng giây từng giây.

Thu Thủy xoay người nhìn lại, nhìn chăm chú vào Bùi Thanh Thanh nói rõ từng chữ: "Vậy chị thì sao? Chị cảm thấy mình sẽ xứng với anh ấy?" Lúc này đây, Thu Thủy cũng đã nhận ra, Bùi Thanh Thanh để ý đến Lăng Hạo.

Bùi Thanh Thanh bước tới, nắm lấy cổ áo của Thu Thủy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi xinh đẹp hơn cô, giỏi giang hơn cô, biết đối nhân xử thế hơn cô, dáng người cũng đẹp hơn cô, cho dù cô có thai với anh ấy thì thế nào? Tôi cũng có thể có thai với anh ấy! So với cô, tôi càng xứng với anh ấy hơn!"

Vừa nói xong, Bùi Thanh Thanh nhìn Thu Thủy một lúc, sau đó buông cổ áo Thu Thủy ra, giang hai tay đứng xoay một vòng nói: "Thu Thủy, cô thấy cách ăn mặc của tôi thế nào? Có quen không?"

Trên người Bùi Thanh Thanh lúc này đã không còn bộ váy của lúc sáng mà thay bằng áo hoodie với quần dài, mái tóc dài thẳng tự nhiên, trên mặc còn đeo một kính gọc vàng, Thu Thủy ngập ngừng nói: "Phong cách này..."

"Haha, nhận ra rồi sao? Đúng vậy, đây chính phong cách của cô, phong cách tôi mặc lúc sáng cũng là bắt chước theo cô, thế nhưng tại sao Lăng Hạo không để ý đến tôi? Tại sao? Tại sao!" Bùi Thanh Thanh hét lên.

Đến lúc này rồi, Thu Thủy còn gì không hiểu nữa đâu, Bùi Thanh Thanh này chính là thích Lăng Hạo, nhưng Lăng Hạo lại không quan tâm đến cô ta mà toàn tâm toàn ý quan tâm đến hai mẹ con cô, khiến cô ta nảy sinh lòng ghen ghét đố kỵ. Thậm chí cô ta còn ở gần đây quan sát cách ăn mặc của cô để bắt chước theo, thời gian trước chính là ngày cô đi gặp Lăng Hạo, biết được thân phận của anh, lúc mở cổng vào nhà cô cảm giác có một ánh mắt dõi theo mình, nhưng cô không nói cho Lăng Hạo biết, giờ đây nhớ lại thì ra ánh mắt đó chính là của Bùi Thanh Thanh, có thể cô ta đã bắt đầu quan sát cô từ lúc đó, hoặc có thể còn sớm hơn.

Hóa ral Bùi Thanh Thanh bắt chước theo phong cách của cô, nên lúc sáng khi ở Trung tâm thương mại, Lăng Hạo mới nhíu mày khi nhìn thấy Bùi Thanh Thanh, cái nhíu mày này chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng vẫn bị cô nhìn thấy.

Thu Thủy chỉ đứng đó im lặng không nói, sau tiếng hét vừa rồi, Bùi Thanh Thanh lại tiếp tục nói: "Từ nhỏ tôi đã nghèo khó, mong muốn sau này có thể được gả vào gia đình phú quý là sai sao? Trên thế giới này, đâu chỉ riêng tôi có mong muốn này, còn rất nhiều rất nhiều người khác cũng đều có mong muốn này, cho nên tôi không sai. Trùng hợp là Lăng Hạo lại rất phù hợp với điều kiện của tôi, giàu có lại còn đẹp trai, cho nên từ khi Lăng Hạo chuyển đến đây lần đầu tiên, tôi đã luôn theo đuổi anh ấy, nhưng không ngờ một tháng sau đó, cô xuất hiện phá vỡ hết mọi công sức tôi."

Bùi Thanh Thanh xông tới nắm lấy cổ áo Thu Thủy lần hai, ánh mắt tràn đầy giận dữ nói: "Tại sao cô lại xuất hiện? Không phải cô luôn ở trong nhà sao? Tại sao lại xuất hiện? Tại sao? Tại sao hả?!"

Hiện giờ Thu Thủy thật sự rất sợ Bùi Thanh Thanh, nhưng trong giọng nói của vô vẫn tỏ ra mạnh mẽ, không có gì là yếu thế: "Cho nên cô mới bắt chước phong cách ăn mặc của tôi, tìm mọi cách tiếp cận anh ấy nhỉ? Nhưng như thế thì sao? Cô nghĩ rằng mình làm vậy sẽ có được anh ấy sao? Cô nghĩ rằng anh ấy chỉ yêu bằng mắt, có mới nới cũ sao? Hơn nữa ngoài miệng cô nói rằng mình thích anh ấy, nhưng thực chất cô chỉ yêu tiền mà thôi. Cho dù cô hơn tôi về mọi thứ thì sao, chỉ với suy nghĩ này của cô thì cô đã không xứng với anh ấy rồi, hơn nữa ngay từ đầu cô cũng đã không xứng với anh ấy!"

"Câm miệng!" Bùi Thanh Thanh giận dữ hét lên, đẩy ngã Thu Thủy, bụng Thu Thủy đập vào cạnh bàn gần đó, đồ vật trên bàn có cái bị ngã, có cái thì bị rơi xuống, ly nước trên bàn cũng rơi xuống đất vỡ tan tành, có thể thấy Bùi Thanh Thanh đã dùng hết sức cho lực đẩy này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro