Chương 33: Không Làm Mọi Người Thất Vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc mọi người xuống lầu, Lăng Hạo vẫn còn quỳ ở chỗ cũ, bà Lăng bước tới trước mặt anh hỏi: "Con nói cô gái kia giờ đang nằm bệnh viện, là ở bệnh viện nào?"

Lăng Hạo vừa nghe trong lòng liền cảm thấy không ổn, anh ngẩng đầu nhìn bà Lăng, trong giọng nói mang theo vẻ dò xét xen lẫn lo lắng: "Mẹ, mẹ hỏi chuyện đó làm gì vậy?"

Bà Lăng nhìn anh, im lặng không nói gì. Lăng Hạo vội nghiêng đầu nhìn ông Lăng và Lăng Hải đứng phía sau bà Lăng, ánh mắt tỏ ý muốn hỏi họ rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng đáp lại anh chỉ là cái nhìn trầm mặc của hai người họ.

Lăng Hạo vội vàng nắm lấy tay bà Lăng, căng thẳng nói: "Là con theo đuổi cô ấy, cô ấy đã từ chối con rất nhiều lần nhưng từ đầu đến cuối đều là con mặt dày theo đuổi cô ấy, cô ấy không có lỗi gì cả. Mẹ, mẹ đừng làm khó cô ấy, được không?"

"Lăng Hạo, có thể hiện tại trong lòng con không có khúc mắc, nhưng tương lai thì sao?" Bà Lăng dừng lại nhìn anh một chút rồi nói tiếp: "Tương lai là một điều khó nói, cũng không có ai biết trước được tương lai, cho dù một kế hoạch cho tương lai đã được sắp đặt sẵn, nhưng bất cứ lúc nào cũng có khả năng thay đổi. Trên đời này, ngoài lòng người ra, còn có tương lai là con không thể thấy rõ được. Cho nên, Lăng Hạo, tương lai con thật sự sẽ không có khúc mắc sao?"

"Sẽ không." Lăng Hạo ngẩng đầu nhìn bà Lăng, trong ánh mắt kiên định ấy còn lấp lánh ánh sáng, anh trả lời: "Mẹ, đàn ông nhà họ Lăng chúng ta từ trước đến nay đều nói được làm được. Quá khứ và hiện tại con đều không có khúc mắc với chuyện này, tương lai cũng sẽ vậy. Cho dù đúng như mẹ nói, có thể tương lai con sẽ có khúc mắc, nhưng con cũng là con người, con không phải thần thánh, con cũng sẽ có chỗ làm không tốt, vậy mỗi ngày con đều sẽ cố gắng nỗ lực học tập, học cách làm một người chồng tốt, học cách làm một người cha tốt." Nói đến đây Lăng Hạo nhìn từng người đang đứng trước mặt mình: "Ba mẹ, anh, con đảm bảo với mọi người, con chắc chắn sẽ không làm mẹ con cô ấy thất vọng, cũng sẽ không làm mọi người thất vọng, con nói được làm được."

"Đứng dậy đi, sau đó nói cho chúng ta biết địa chỉ bệnh viện." Bà Lăng nói với anh.

Lăng Hạo nhìn bà Lăng, trong ánh mắt lúc này còn có vẻ lo lắng.

"Con nói cũng được, không nói cũng được, nhà họ Lăng chúng ta muốn tìm một người còn khó sao? Nhưng Lăng Hạo à, chẳng lẽ con muốn nhà họ Lăng chúng ta đi tìm con dâu lại phải tìm bằng cách điều tra như vậy hay sao?" Bà Lăng nhìn anh hỏi.

"Con không..." Lăng Hạo đang nói thì im bặt, ánh mắt nghi ngờ, bởi vì anh vừa nghe thấy chữ 'con dâu' được nói ra từ miệng của bà Lăng.

Lúc này Lăng Hải với ông Lăng mới bước đến gần, Lăng Hải đỡ Lăng Hạo đứng dậy, còn không quên nói: "Vừa rồi chẳng phải đã kêu em đứng dậy rồi sao? Còn quỳ ở đó làm gì?"

Lăng Hạo quay đầu sang nhìn anh mình, hơi ngập ngừng nói: "Anh, vừa rồi mẹ nói..."

"Em yên tâm, cô con dâu này gia đình chúng ta chấp nhận rồi. Có điều em nhớ nhanh chóng dắt người ta về ra mắt với ba mẹ." Lăng Hải cười nói.

Lăng Hạo đang định nói lời cảm ơn với mọi người thì ông Lăng người vẫn luôn duy trì sự trầm mặc từ đầu đến cuối, lúc này lại mở miệng nói: "Con đừng vui mừng quá sớm, nhớ lấy những lời hôm nay con đã nói, hơn nữa còn phải nhớ kỹ, nghe rõ chưa?"

"Ba, con nhớ rồi." Lăng Hạo gật đầu kiên định trả lời.

"Được rồi, ngồi xuống đây, kể cho mẹ nghe xem vì sao Thu Thủy lại vào bệnh viện, con chăm sóc con dâu của mẹ như thế nào vậy hả?" Bà Lăng đã ngồi xuống từ bao giờ, lúc này đang nghiêng đầu nhìn anh chất vấn.

Ở bệnh viện, Thu Thủy đang ngồi trên giường bệnh nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, ánh nắng của mùa Hạ đã bao trùm lấy vạn vật, cái nóng đặc trưng của mùa Hạ cũng đã bắt đầu xuất hiện rồi.

Trần Châu đang ngồi gọt trái cây bên cạnh thì nghe Thu Thủy hỏi: "Chị, Lăng Hạo đã từng có bạn gái chưa?"

Trần Châu đột nhiên dừng tay lại, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Thu Thủy hỏi lại, trong giọng nói có thể nghe ra sự lẩn tránh: "Câu này em phải hỏi anh ta chứ, sao lại hỏi chị?"

"Chị là bạn gái của Tổng giám đốc Từ, anh ta lại là bạn thân từ nhỏ của Lăng Hạo, nên em chỉ muốn hỏi thử xem anh ta có kể gì về Lăng Hạo cho chị nghe hay không thôi, nếu không có gì vậy chị cứ xem như là em chưa hỏi đi." Thu Thủy nhìn Trần Châu cười nói.

Trần Châu im lặng nhìn Thu Thủy, sau đó vẫn nói ra: "Chị cũng có nghe Từ Minh nói một chút, Lăng Hạo từng có bạn gái, tên là Phạm Nhược Lan, hơn nữa hai người bọn họ chính là... thanh mai trúc mã." Trần Châu dừng một chút, nhìn vẻ mặt Thu Thủy vẫn không có biểu hiện gì mới nói tiếp: "Nhưng cô ta chỉ là bạn gái cũ mà thôi, hơn nữa cô ta cũng đã ra nước ngoài năm năm rồi."

Thu Thủy nhỏ giọng nhắc lại bốn chữ "Thanh mai trúc mã" sau đó cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục nghiêng đầu nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.

Dù bên ngoài cô không biểu hiện ra cái gì, vẫn tỏ vẻ mình chỉ là tùy tiện hỏi một câu như vậy thôi, nhưng trong lòng cô thật ra lại đang rất ghen tỵ, ghen tỵ vì cô gái kia ở bên cạnh Lăng Hạo ngay từ nhỏ, cho dù bây giờ cô ta đã chia tay với Lăng Hạo, nhưng không thể phủ nhận quá khứ hơn hai mươi năm của hai người họ. Cô ghen tỵ cô ta gặp được Lăng Hạo trước cô, cô ghen tỵ cô ta đã trải qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp cùng Lăng Hạo, cô ghen tỵ cô ta vì đã nhìn thấy mọi dáng vẻ, mọi biểu cảm của Lăng Hạo từ bé đến lớn.

Lúc này Thu Thủy giật mình phát hiện, thì ra cô cũng giống Bùi Thanh Thanh, cũng sẽ vì Lăng Hạo mà ghen tỵ với người khác, giống như Bùi Thanh Thanh cũng vì Lăng Hạo mà ghen tỵ với cô.

Ở gia đình họ Phạm, bà Phạm nhận được một cuộc điện thoại quốc tế, nhìn thấy người gọi, bà Phạm không do dự nghe máy: "Nhược Lan à, bên con đã là tối muộn rồi, vẫn chưa ngủ sao con?"

Phạm Nhược Lan đứng trước cửa kính, nhìn khung cảnh ánh đèn rực rỡ bên ngoài nói: "Mẹ, tháng Bảy này con sẽ về nước."

Bà Phạm nghe vậy vui mừng nói: "Con nói thật sao? Đến lúc đó mẹ sẽ kêu em trai con ra sân bay đón con."

"Vâng. Ngày giờ cụ thể đợi con lên lịch sắp xếp rồi con nói với mẹ sau." Phạm Nhược Lan nói.

"Được. Bên đó cũng muộn rồi, con nghỉ ngơi sớm đi." Nhận được câu đáp lại của Phạm Nhược Lan, lúc này bà Phạm mới tắt điện thoại, sau đó liền nói tin vui này cho ông Phạm và đứa con trai của mình biết.

Phạm Nhược Lan tắt máy, trên tay cầm một tấm hình đã chụp từ rất lâu, trong hình là một nam một nữ, cô gái mặc đồng phục cấp 3, trên tay ôm một bó hoa hướng dương rất to, đầu của cô gái còn nghiêng về phía chàng trai. Bên cạnh cô gái là một chàng trai tuấn tú mặc áo sơ mi trắng, hai tay đút túi quần, đầu hơi nghiêng về phía cô gái bên cạnh, trên gương mặt còn có một nụ cười dịu dàng đang hiển hiện. Khung cảnh trong bức ảnh chính là buổi lễ tốt nghiệp cấp Ba, cả hai người đều vui vẻ nhìn về phía ống kính, ánh nắng buổi sáng phủ lên hai người họ, rạng rỡ đầy sức sống, tràn ngập không khí thanh xuân. Đôi nam nữ trong bức ảnh không ai khác chính là Lăng Hạo và Phạm Nhược Lan.

Phạm Nhược Lan nhìn chàng trai trong bức ảnh, nhẹ giọng nói: "Lăng Hạo, em sắp trở về rồi, nhưng liệu em có còn cơ hội ở bên cạnh anh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro