Chương 42: Gặp Mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến tối, sau khi bữa tiệc kết thúc, Lăng Hạo và Thu Thủy cùng lên phòng, vừa đóng cửa phòng lại Lăng Hạo đã ôm lấy Thu Thủy từ phía sau, dịu dàng nói: "Quà của anh không chỉ có mỗi bánh kem đúng không?"

"Bị anh đoán đúng rồi." Thu Thủy nói xong bước đến gần hộc tủ bị khóa, lấy chìa khóa mở tủ, tiếp đó là lấy một hộp quà được cất bên trong ra. Thu Thủy cầm hộp quà bước đến gần Lăng Hạo nói: "Lăng Hạo, sinh nhật vui vẻ, thời gian qua, cảm ơn anh, cảm ơn anh vì tất cả mọi thứ."

Lăng Hạo nhận lấy quà sau đó ôm chầm lấy Thu Thủy, vùi đầu vào vai cô nói: "Thật ra em không cần phải cảm ơn anh, là anh cam tâm tình nguyện, là anh muốn ở bên em."

Thu Thủy mỉm cười xoa nhẹ lưng anh: "Anh mở quà đi, xem thử có thích không."

"Là em tặng, anh đều thích." Lăng Hạo nói xong, lúc này mới mở quà ra. Trong hộp không phải là món quà gì đắt tiền, chỉ là chiếc áo len và khăn quàng cổ bình thường, nhưng vừa nhìn là biết đều là do cô tự tay đan, đối với anh đây chính là món quà vô giá, là món quà độc nhất vô nhị.

Thu Thủy nhìn anh nói: "Anh thích không? Là mẹ dạy em đan đó, mẹ cũng ở bên cạnh giúp em rất nhiều, nhưng em vụng về quá, có thể..."

Còn chưa đợi cô nói hết câu Lăng Hạo đã ôm lấy cô lần nữa, cũng vì cái ôm bất ngờ này của anh mà câu nói 'có thể nó không đẹp' cô định nói ra cũng bị nuốt ngược vào bụng.

"Thu Thủy, cảm ơn em, mùa đông năm nay của anh nhất định sẽ rất ấm áp." Lăng Hạo dịu dàng nói. Thu Thủy cũng xoa nhẹ lưng anh, mỉm cười nói: "Anh thích là được rồi."

Buổi tối sau khi Thu Thủy ngủ rồi, Lăng Hạo ngồi dậy cầm điện thoại, sau đó đăng hai bức ảnh lên trang cá nhân công khai của mình. Ảnh đầu tiên là chiếc bánh kem do Thu Thủy tự tay làm, trong ảnh còn có anh và cô nắm tay nhau cùng cắt bánh kem. Ảnh thứ hai là chiếc áo len và khăn quàng cổ được đựng trong hộp quà, lúc đăng ảnh lên, Lăng Hạo còn đăng kèm thêm một câu 'Bởi vì có em, ngày sinh nhật lại càng trở nên đặc biệt.'

Cũng vì bài đăng này, ở dưới khu bình luận lại là một hồi náo nhiệt, có không ít bình luận chúc anh sinh nhật vui vẻ, có bình luận đoán rằng anh đang công khai bạn gái, cũng có bình luận tò mò không biết bạn gái của anh là ai, ừm hình như còn có bình luận khen tay anh và cô đẹp. Lăng Hạo đọc những bình luận đó xong, cười cười tắt điện thoại, nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng, cuối cùng cũng vui vẻ chìm vào giấc ngủ.

Về chuyện Lăng Hạo và Thu Thủy đã ngủ chung một giường từ lúc nào, nếu kể thì phải kể từ hơn một tháng trước, lúc đó bởi vì Thu Thủy biết được bà Lăng biết đan len, vì muốn bà Lăng dạy mình cách đan len để làm quà sinh nhật cho Lăng Hạo, nên Thu Thủy và Lăng Hạo đã chuyển về nhà họ Lăng ở, sau đó bà Lăng sắp xếp đồ đạc của Thu Thủy vào phòng Lăng Hạo với lý do không yên tâm khi để Thu Thủy ngủ một mình, cho nên hai người cũng thuận lý thành chương mà ngủ cùng nhau, trên cùng một giường và trong cùng một phòng.

Một tuần sau, lúc này cả Lăng Hạo và Thu Thủy đều đã chuyển về ở trong căn nhà của Lăng Hạo, đột nhiên hôm nay Thu Thủy nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, cô hơi do dự nhưng cũng nghe máy.

Người bên kia thấy cô đã nghe máy, lúc này mới lên tiếng: "Là tôi, Phạm Nhược Lan, tuần trước chúng ta đã có lần gặp mặt trước cửa nhà họ Lăng."

Thu Thủy nghe xong, bất giác nắm chặt điện thoại trong tay: "Tôi nhớ ra rồi, có chuyện gì vậy?"

"Tôi muốn gặp cô, hôm trước chúng ta cũng chưa nói được với nhau câu nào, nên muốn hẹn gặp mặt cô một lần." Phạm Nhược Lan ở đầu dây bên kia nói.

Xem ra cái gì đến cũng phải đến, Thu Thủy trả lời: "Được, cô gửi thời gian và địa điểm cho tôi, tôi sẽ đến đúng hẹn."

Phạm Nhược Lan đồng ý, trước khi tắt máy còn nói: "Tôi chỉ là muốn gặp mặt cô trò chuyện mà thôi, chuyện này đừng nói lại với Lăng Hạo."

Sau khi tắt máy, Thu Thủy suy nghĩ một chút sau đó lên lầu, vào phòng vẽ tranh tìm Lăng Hạo: "Lăng Hạo, chị Châu vừa hẹn em ra ngoài cùng đi mua sắm."

Lăng Hạo vừa nghe cô nói liền muốn đứng dậy đi thay đồ: "Vậy em đợi anh một lát, anh thay đồ xong thì chở em đi."

Thu Thủy thấy vậy vội nói: "Không cần đâu, anh cứ vẽ tranh tiếp đi, em kêu tài xế chở đi là được."

Lăng Hạo nhìn Thu Thủy, có hơi bất ngờ khi cô từ chối như vậy, lúc trước mặc dù cô cũng có từ chối anh, nhưng từ khi ở cùng nhau đến nay đây là lần đầu tiên cô lại từ chối anh, anh nhìn cô nói: "Thật sự không cần anh chở đi sao? Anh không yên tâm."

"Tài xế nhà chúng ta mà anh cũng không yên tâm sao?" Thu Thủy cười nói, sau đó bước đến ôm lấy Lăng Hạo, còn nhón chân lên hôn nhẹ môi anh nói: "Anh yên tâm ở nhà vẽ tranh đi, em đi một chút rồi về, được không?" Lúc này Lăng Hạo mới gật đầu đồng ý.

Lúc Thu Thủy đến chỗ hẹn, Phạm Nhược Lan đã ở đó chờ cô rồi, cô bước tới chào hỏi: "Xin chào, tôi là Thu Thủy."

Phạm Nhược Lan cũng đứng lên chào hỏi, sau đó nói: "Cô có muốn uống gì không?"

"Một ly nước ấm là được rồi." Thu Thủy nói.

Sau khi nhân viên phục vụ mang nước lên rồi rời đi, lúc này Phạm Nhược Lan mới cười nói: "Lăng Hạo giấu cô kỹ thật, tôi phải khó khăn lắm mới lấy được số điện thoại của cô."

Thu Thủy chỉ cười không nói, đúng là Lăng Hạo bảo bọc cô rất kỹ, ngoại trừ tháng trước vì muốn bí mật chuẩn bị quà sinh nhật cho anh nên bà Lăng thường bắt anh ra ngoài làm việc đến tối mới được trở về, bữa trưa còn kêu anh tự ăn bên ngoài, thời gian còn lại hầu như anh đều ở bên cạnh cô. Không nói đâu xa, một tuần nay sau khi trở về từ nhà họ Lăng, Lăng Hạo vẫn thường xuyên ở nhà cùng cô, dường như anh đã hơi có chướng ngại tâm lý kể từ lần cô nhập việc kia, cho nên vì muốn Lăng Hạo yên tâm, cô cũng sẵn lòng đón nhận mọi sự bảo bọc của anh.

Phạm Nhược Lan nhìn Thu Thủy một chút rồi nói: "Thật ra tôi có chút không cam tâm, ngay từ nhỏ chúng tôi đã ở bên nhau, tính ra thì cũng 20 năm, thế nhưng đoạn tình cảm này lại không bằng mấy tháng của cô và Lăng Hạo. Tôi cũng đã từng có ý định giành lại Lăng Hạo từ tay cô."

Thu Thủy nghe vậy, nói: "Chuyện của hai người, Lăng Hạo đã kể cho tôi nghe hết rồi. Thành thật mà nói, nếu tôi là cô, có lẽ tôi cũng sẽ không cam tâm, thế nhưng cho dù cô có cảm thấy không cam tâm, cảm thấy hối hận đi nữa thì tôi cũng không hề có lỗi với cô."

Phạm Nhược Lan hơi sững sờ, sau đó cười nói: "Không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy."

Thu Thủy nhìn chiếc xe đang đậu ở cách đó không xa, sau đó quay đầu nói với Phạm Nhược Lan: "Nhược Lan, không chỉ cô cảm thấy hối tiếc, mà tôi cũng vậy, hối tiếc vì những năm tháng thanh xuân của anh ấy tôi vẫn chưa xuất hiện, hối tiếc vì người bên cạnh anh ấy lúc đó không phải là tôi. Nhưng tôi cũng phải cảm ơn cô, cảm ơn cô vì đã bầu bạn cùng anh ấy trong những năm tháng thanh xuân ấy, nhờ có cô mà thanh xuân của anh ấy đã không tẻ nhạt. Cũng cảm ơn cô vì đã thích anh ấy, cũng vì thế mà tôi nhận ra người tôi thích là một người rất tốt, rất được mọi người yêu thích."

Thu Thủy dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Nhược Lan, anh ấy đã buông tay rồi, tuy hiện tại thời gian tôi ở bên cạnh anh ấy không nhiều bằng cô, nhưng chúng tôi vẫn còn thời gian mấy chục năm tương lai, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với anh ấy, cho nên, cô có thể buông tay được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro