Chương 119: Tư Gia Thời x Phó Dĩnh Chi (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Dĩnh Chi phát hiện có người hàng ngày lén tặng sữa đậu nành cho cô.

Cô thích ngủ nướng, gần như tiết tự học đầu giờ sáng sát giờ mới đến, mỗi lần vừa đến phòng học đã thấy trên bàn có một hộp sữa đậu nành, các bạn xung quanh đều đang chuyên tâm học thuộc lòng, cô hỏi thì mọi người đều nói rằng đến lớp đã thấy nó ở đó rồi.

Phó Dĩnh Chi cầm sữa đậu nành cũng không biết nên xử lý thế nào, đến khi tan học cô đều lén lút ném vào thùng rác sau phòng học.

Cuối cùng có một ngày, cô cảm thấy làm như vậy thật sự là quá lãng phí, vì thế sau khi tan học liền đi tìm khuê mật cùng nhau phân tích.

Hai người đứng phía sau khu dạy học, dưới ánh hoàng hôn thì thầm to nhỏ.

Cố Gia Hề dường như đối với chuyện này đã thấy nhiều không trách, lười biếng dựa vào tường, đôi mắt xinh đẹp toàn là thâm ý, ôm ngực nhìn Phó Dĩnh Chi chân tay luống cuống cầm sữa đậu nành trước mắt.

“Ngốc ạ, có người đang theo đuổi cậu đấy.”

Phó Dĩnh Chi mím môi: “Theo đuổi bằng sữa đậu nành á?”

“Không thì thế nào?” Cố Gia Hề mỉm cười, duỗi tay gẩy gẩy tóc mái của Phó Dĩnh Chi, “Mấy tên nhóc tuổi này thì có thể nghĩ ra được chiêu gì mà theo đuổi con gái chứ?”

Cố Gia Hề dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh lệ, mặc một thân đồng phục màu trắng đơn giản, đôi mắt hoa đào hơi cong lên giống hệt với chú Tư, lúc nào cùng yên lặng ôn hòa như nước.

Tính cách của cậu ấy cũng rất giống với chú Tư, gặp ai cũng tươi cười nhưng thật ra trong lòng đối với ai cũng không mặn không nhạt, đặc biệt là con gái tuổi này trưởng thành sớm hơn con trai, cho nên Cố Gia Hề cực kỳ khinh thường nam sinh cùng tuổi, mỗi lần nhận được thư tình đều trực tiếp ném vào thùng rác, một chút mặt mũi cũng không để lại cho mấy nam sinh vừa dậy thì lòng tự trọng đang cực kỳ yếu ớt.

Phó Dĩnh Chi thở dài: “Cũng không biết là ai đưa, không thì tớ sẽ trực tiếp nói với cậu ta đừng tặng nữa, khỏi cho mỗi ngày lãng phí một hộp sữa.”

Cố Gia Hề nhìn cô gái thanh tú động lòng người trước mắt, nghĩ thầm hai người các cô cũng không kém nhau mấy tháng, sao mà Phó Dĩnh Chi lại chậm hiểu như vậy.

“Cậu muốn biết người tặng sữa là ai chỉ là vì muốn nói cho người ta đừng tặng nữa?.” Cố Gia Hề dừng một chút, khóe môi hơi cong lên, “Mà không phải muốn nhìn một chút xem người nọ trông như thế nào, có thể phát triển một chút hay không à?”

Phó Dĩnh Chi há miệng thở dốc, lỗ tai ửng đỏ, cúi đầu lẩm bẩm: “Ba tớ nói không được yêu sớm.”

“Chú Phó không có tư cách cấm cậu yêu sớm.” Cố Gia Hề nhướng mày, “Mẹ tớ nói hết với tớ rồi.”

Mẹ cô từ trước đến nay không hợp với chú Phó, cho nên luôn ở trước mặt cô ra sức bôi nhọ hình tượng chú Phó.

Phó Dĩnh Chi mê man chớp chớp mắt, lẩm bẩm: “Ngày mai tớ vẫn nên đến sớm một chút đi, bảo cậu ta đừng tặng nữa.”

“Nếu nam sinh kia đẹp trai thì cậu có thể suy xét một chút.” Cố Gia Hề vẫn như cũ không chịu buông tha một cơ hội đùa giỡn nào.

“Không cần.” Thái độ của Phó Dĩnh Chi kiên quyết, “Tớ không thể yêu sớm.”

Cố Gia Hề cười nhạo một tiếng, ngữ khí chậm rãi: “Là vì anh tớ hả?”

Thân thể Phó Dĩnh Chi đột nhiên run lên, nhanh chóng phủ nhận: “Anh Gia Thời là anh hai, chuyện này có liên quan gì đến anh ấy?”

“Anh ấy là anh tớ, không phải anh của cậu.” Cố Gia Hề chậm rì rì sửa đúng cách nói của cô.

Phó Dĩnh Chi nắm ngón tay, dáng vẻ sao cậu lại nhỏ mọn như vậy lẩm bẩm nói: “Tớ gọi anh hai nhiều năm như vậy, sao lại không phải là anh hai của tớ?”

“Như vậy đi, chúng ta đánh cuộc.” Cố Gia Hề ôm ngực, dáng vẻ dù bận vẫn ung dung, “Dù sao thì anh ấy cũng sắp về nước, cậu gọi anh ấy một tiếng anh hai, xem anh ấy có để ý đến cậu không.”

Trong lòng Phó Dĩnh Chi nhảy dựng, hỏi ngược lại: “Anh ấy thật sự sắp về à?”

“Anh ấy bỏ cả nghỉ đông và nghỉ hè, đến ăn tết cũng không về, còn không phải là để sớm học xong sao? Giờ học xong rồi thì về thôi, chờ nghỉ hè xong lại đi học nghiên cứu sinh.” Cố Gia Hề ý thức được đề tài có chút trật, vội vàng xoay trở về, “Có đánh cuộc không?”

Phó Dĩnh Chi nhíu mày: “Đánh cuộc gì?”

“Nếu anh ấy không để ý cậu thì cậu đừng vội từ chối người tặng sữa kia, cho dù chỉ là làm bạn thôi cũng được mà.” Cố Gia Hề cười tủm tỉm nói.

“Nếu anh ấy để ý tớ thì sao?”

Cố Gia Hề ừm một tiếng: “Tớ mời cậu ăn bánh kem một tháng được không, thế nào?”

Phó Dĩnh Chi nháy mắt hai mắt tỏa ánh sáng, gật đầu: “Được!”

***

Cuối tuần.

Phó Dĩnh Chi cố ý dậy thật sớm rồi nhờ mẹ làm tóc cho mình.

Mẹ cầm máy uốn tóc, sờ mái tóc mềm mại của cô, dịu dàng hỏi: “Con muốn uốn tóc à?”

Phó Dĩnh Chi nhìn chính mình trong gương, gật đầu thật mạnh: “Vâng, giống như dì Cố ấy mẹ.”

Mẹ có chút khó xử: “Tóc xoăn của dì Cố con là tìm stylist làm, mẹ không có kỹ thuật đó.”

“Vậy làm gần giống như vậy là được ạ.” Phó Dĩnh Chi hạ thấp tiêu chuẩn.

Mẹ cười tỏ vẻ hiểu rõ: “Là vì Gia Thời?”

Phó Dĩnh Chi cười đắc ý: “Anh Gia Thời đã lâu không gặp con, con muốn làm mình xinh đẹp một chút.”

Chờ đến khi cô ra khỏi phòng, ba đang ở phòng bếp dùng bữa sáng, Phó Dĩnh Chi hưng phấn chạy đến bên cạnh ba, nhấc làn váy xoay vòng vòng: “Ba ơi, đẹp không?”

Ba nâng nâng mắt kính, có ý cười từ đáy mắt toát ra: “Đẹp.”

Phó Dĩnh Chi thẹn thùng ôm mặt: “Đợi lát nữa con đến nhà chú Tư, ba đưa con đi nhé?”

“Con đến đó làm gì?”

Mẹ thay cô trả lời: “Hôm nay Gia Thời về nước.”

Ba nháy mắt đen mặt, mím môi, giọng nói lạnh lùng: “Ba không rảnh.”

“Hôm nay anh không nghỉ sao?” Mẹ bưng sữa bò vẻ mặt khó hiểu, sau đó lại không thèm để ý, cười với Phó Dĩnh Chi, “Không sao, vừa lúc mẹ muốn lái xe đến trường một chuyến, tiện đường đưa con qua.”

“Hôm nay em không nghỉ?” Ba nhíu mày, trầm giọng hỏi.

Mẹ chớp chớp mắt: “Dù sao hôm nay anh cũng làm việc, mấy nghiên cứu sinh em đang hướng dẫn hẹn hôm nay xem luận văn giúp bọn họ nên em đến trường một chuyến.”

Ba hơi há miệng thở dốc, dường như muốn nói cái gì nhưng sau đó lại khe khẽ thở dài, tiếp tục cúi đầu ăn bữa sáng.

Hai mẹ con ra cửa.

Mẹ thả Phó Dĩnh Chi ở trước cửa nhà họ Tư, dặn dò cô buổi tối về nhà sớm một chút rồi lái xe rời đi.

Phó Dĩnh Chi xuyên qua hoa viên, đi tới cửa chính.

Còn chưa ấn chuông thì cửa đã bị mở ra từ bên trong.

Là Cố Gia Hề với vẻ mặt không vui, đầy mặt đều viết buồn bực và tức giận, hiếm có khi lại dùng ngữ khí không mặn không nhạt với cô: “Cậu đã đến rồi?”

Phó Dĩnh Chi có chút lo lắng nhìn cô: “Ừ, cậu làm sao vậy?”

“Chơi game thua.” Cố Gia Hề nghiến răng nghiến lợi, “Tư Gia Thời cái đồ chó má, cứ như vậy nhìn đứa em gái này thua rối tinh rối mù, tớ cực kỳ hoài nghi anh ấy là được nhặt về.”

Gọi anh trai sinh đôi là đồ chó má, xem ra Cố Gia Hề thật sự tức giận rồi.

“Vậy bây giờ cậu muốn đi đâu?”

Cố Gia Hề hung hăng mà chỉ chỉ đỉnh đầu: “Đi mua coca cho hai đại lão gia trên lầu!”

Phó Dĩnh Chi nghi hoặc: “Hai người?”

“Bạn đại học của anh ấy.” Cố Gia Hề hừ lạnh một tiếng, “Ông già!”

Cùng tuổi cô chê trẻ con, lớn hơn cô lại chê già, Phó Dĩnh Chi thật sự nghi ngờ Cố Gia Hề có chứng thù đàn ông.

“Cậu đi lên đi, bọn họ ở phòng chơi game tầng hai.” Cố Gia Hề vòng qua cô đi ra ngoài, “Ba mẹ tớ hôm nay không ở nhà.”

“Chú dì bận như vậy cơ à?” Cuối tuần cũng không ở nhà.

“Một người bận rộn làm nhà tư bản vớt tiền, một người bận rộn ở bệnh viện cứu tử phù thương.” Cố Gia Hề nhún vai, “Đứa con gái thiếu vắng hơi ấm gia đình cũng có thể lớn lên khỏe mạnh như tớ đúng là một chuyện thần kỳ.”

“……”

Phó Dĩnh Chi đổi giày, xỏ dép lê thật cẩn thận bước lên lầu.

Cũng không biết có phải quá khẩn trương hay không mà vừa lên lầu hai cô đã muốn đi WC.

Tay vừa mới đặt lên tay nắm cửa, Phó Dĩnh Chi đã xoay người đi về hướng nhà vệ sinh.

Ngồi trên bồn cầu, trong lòng Phó Dĩnh Chi luyện tập xem đợi lát nữa gặp Tư Gia Thời nên nói gì, không biết nghĩ như thế nào mà càng nghĩ càng phiêu xa.

Ngày anh ra nước ngoài học, Phó Dĩnh Chi bởi vì phải đi học cho nên không có cách nào ra sân bay tiễn anh, chờ cô vội vàng trở về, Tư Gia Thời đã sớm người mang tay nải đi rồi, cô nhìn căn phòng trống rỗng của anh, mất mát và khổ sở trong lòng nói không nên lời.

Sau đó cô nói lời xin lỗi với anh trên WeChat, anh cũng không trả lời, Phó Dĩnh Chi biết là chính mình không đúng, nhưng người đã đi rồi, cô cũng không có cách nào giáp mặt nói xin lỗi với anh.

Đứng dậy, Phó Dĩnh Chi ấn xả nước, đầy bụng tâm sự đi đến bồn rửa tay.

Trong phòng vệ sinh yên tĩnh vốn chỉ có tiếng nước chảy, bỗng nhiên cô nghe được tiếng chốt cửa chuyển động, Phó Dĩnh Chi theo bản năng rụt tay, nghiêng đầu nhìn về phía cửa.

Cửa phòng vệ sinh bị mở ra.

Thiếu niên mặc áo hoodie màu đen cầm tay nắm đứng ở cửa, thực hiển nhiên là anh cũng không đoán được cô lại ở chỗ này.

Con ngươi màu đen toát ra một tia kinh ngạc, nhưng sau đó rất nhanh đã biến mất, vẫn là dáng vẻ nhàn nhạt đó, cứ như vậy nhìn cô, cũng không lên tiếng.

Không khí bởi vì sự trầm mặc của hai người mà trở nên xấu hổ dị thường.

Phó Dĩnh Chi đôi tay ướt nhẹp, co quắp đứng ở phía trong, diễn tập được lặp đi lặp lại trong lòng thật nhiều lần vậy mà giờ phút này lại hoàn toàn mắc kẹt ở cổ họng, một chữ cũng không thốt ra được.

Anh ra nước ngoài đã hơn hai năm, bọn họ cũng có hơn hai năm không gặp mặt.

Mấy năm nay, Tư Gia Thời dường như cao lên rất nhiều, rõ ràng trước khi anh đi, cô còn có thể đến lỗ tai anh, mà hiện tại nhìn qua, dường như cũng chỉ có thể đến cằm.

Anh vẫn đẹp trai như vậy.

Tóc dường như cũng dài hơn một chút, che khuất lông mày nhưng không che đi cặp mắt sáng ngời của anh, khuôn mặt như bạch ngọc tản ra ánh sáng ôn nhuận, môi mỏng hơi mím, cho dù hơn hai năm không gặp mà cũng không thấy anh cười một cái.

Phó Dĩnh Chi cắn môi, có chút không nghĩ ra, rõ ràng chú dì và Hề Hề là người ôn hòa như vậy, sao đến lượt anh, thật giống như đối với cô lúc nào cũng là không mặn không nhạt, rõ ràng khi còn nhỏ bọn họ rất tốt mà.

Khi còn nhỏ, anh sẽ ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lưng mình, nói với cô, Dĩnh Dĩnh, lên đi, anh hai cõng em lên cầu thang.

Rõ ràng khi còn nhỏ, ba người bọn họ cùng đi chơi, anh sẽ luôn nói với người lớn rằng, đây là hai em gái của con.

Cô cũng không biết vì sao, Tư Gia Thời bỗng nhiên lại lãnh đạm với cô.

Có lẽ là bởi vì, cô không phải em gái thật sự của anh.

Cô ấp ủ đã lâu, ngón tay xoắn xít, mới miễn cưỡng gọi ra một cái xưng hô: “Anh Gia Thời.”

Thiếu niên thần sắc đạm mạc giật mình, lông mày hơi nhíu lại, dường như có chút bất mãn cô gọi anh như vậy.

Phó Dĩnh Chi nhạy bén phát hiện anh có một tia không vui, có chút ủy khuất cúi thấp đầu xuống.

Đến mức này sao, còn không phải là lúc anh ra nước ngoài cô không tiễn anh thôi mà, có cần giận lâu như vậy không?

“Sao cậu đi WC lâu thế?”

Một giọng nói xa lạ bỗng nhiên tiến đến, Tư Gia Thời chân dài một sải, bước vào, thuận đường đóng cửa lại.

Có người gõ gõ cửa: “Ván mới bắt đầu rồi, cậu còn chưa xong à?”

Tư Gia Thời rốt cuộc lên tiếng: “Đợi chút.”

“Nếu không phải biết cậu là tên hòa thượng thì tớ còn tưởng rằng cậu ở trong WC tự sướng đấy.” Giọng nam ở ngoài cửa trêu chọc một câu, lại thúc giục nói, “Nhanh lên đi.”

Phó Dĩnh Chi cứ như vậy đứng trước mặt anh, không rõ vì sao anh phải giấu người bên ngoài rằng cô cũng ở đây.

Nhưng vừa rồi nghe được giọng của anh, hình như trầm thấp hơn nhiều so với lúc anh đi.

Nhưng vẫn tích chữ như vàng.

Tư Gia Thời đợi người bên ngoài đi rồi mới rũ mắt nhìn cô gái trước mắt như đang muốn dúi đầu vào trong đất này.

“Sao em lại tới đây?”

Phó Dĩnh Chi nhíu mày, cảm thấy anh người này quả thực đang nói lời vô nghĩa.

Cô ngửa đầu, lọt vào một đôi mắt thâm trầm như nghiên mực, ngữ khí có chút tức giận: “Nghe nói anh đã về, em tới gặp anh, không được sao?”

Tư Gia Thời ra nước ngoài đi học, hình như không nghe hiểu tiếng Trung nữa rồi, lại hỏi một câu vô nghĩa: “Vì sao muốn tới gặp anh?”

Phó Dĩnh Chi lúc này bị anh chọc cười, vừa mới rõ ràng còn đang giận dỗi, một giây sau mặt mày đã cong lên, ngữ khí nhẹ nhàng: “Anh Gia Thời, anh chỉ lo học toán mà không ôn tập tiếng Trung à?”

Tư Gia Thời lại không tiếp câu vui đùa này của cô, từ trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài, lướt qua cô trực tiếp đi vào gian phía trong.

Phó Dĩnh Chi bĩu môi, trong lòng chửi thầm anh một chút cũng không hài hước.

Sau đó cô nhìn Tư Gia Thời đứng bên cạnh bồn cầu, ngón tay thon dài trắng nõn đặt bên hông.

Nháy mắt, cả người cô đều ngây dại.

“Lạch cạch ——”

Là tiếng cởi bỏ thắt lưng.

Tư Gia Thời cuối cùng cũng nghiêng đầu thưởng cho cô một ánh mắt, biểu tình vẫn trước sau như một mà đạm mạc, nhưng khóe môi dường như lén cong lên một độ cong thật nhỏ.

Con ngươi đen láy rốt cuộc xuất hiện một tia ý vị khác.

“Muốn nhìn anh đi WC?”

Phó Dĩnh Chi đột nhiên che đôi mắt nhanh chóng chạy ra ngoài, váy trắng xẹt qua không trung tạo thành một đường cong duyên dáng, sau đó biến mất khỏi phòng vệ sinh.

Tư Gia Thời rũ mắt, trong cổ họng bỗng nhiên phát ra một tiếng cười.

Nhóc mơ hồ!

Phó Dĩnh Chi dựa vào cửa phòng vệ sinh, đỏ mặt vì suy nghĩ lúc này của mình mà cảm thấy cảm thấy thẹn.

Ai nói anh ấy không hài hước, anh ấy rõ ràng đầy mình đều là hài hước xấu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro