Chương 14: Đánh cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt đã đến thi tháng.

Tuy rằng học sinh trăm ngàn lần cầu nguyện thi tháng đến muộn một chút, nhưng ngày thi vẫn cứ đúng hẹn mà đến.

Buổi sáng thi hai môn toán văn, thi toán xong đã gần 12 giờ.

Phần lớn các bạn học đã đi ăn cơm, chỉ còn vài người ngồi tại chỗ so đáp án.

Cố Dật Nhĩ và Lâm Vĩ Nguyệt cùng nhau từ WC trở về chuẩn bị lấy thẻ cơm đến nhà ăn ăn cơm, đang muốn đi lại bị một nam sinh gọi lại.

“Cố Dật Nhĩ, bài cuối của đề toán cậu ra bao nhiêu?”

Cố Dật Nhĩ nghĩ nghĩ: “2.”

Nam sinh kia thở phào nhẹ nhõm: “Cậu cũng ra 2 thì tớ an tâm rồi.”

Cố Dật Nhĩ cảm thấy lời này nghe như đang đang mắng người, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy nam sinh đó nói với Tư Dật còn đang ngồi trên ghế trầm tư: “Tư Dật, Cố Dật Nhĩ cũng tính ra 2, nhất định là cậu làm sai rồi.”

Tư Dật cắn bút ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt không vui: “Cậu tính ra 2?”

Cố Dật Nhĩ gật gật đầu: “Đúng vậy.”

“Không có khả năng là 2.” Tư Dật hất cằm với Lâm Vĩ Nguyệt, “Học sinh tiểu học, cậu ra bao nhiêu?”

Lâm Vĩ Nguyệt tức giận: “Đừng gọi tớ là học sinh tiểu học!”

“Được được được, đại biểu môn, cậu ra bao nhiêu?”

Lâm Vĩ Nguyệt do dự nhìn Cố Dật Nhĩ, nói ra đáp án: “Căn 2.”

Tư Dật đột nhiên đứng dậy vỗ bàn: “Không hổ danh là đại biểu toán học!”

Vài người vây một chỗ thảo luận đáp án, Cố Dật Nhĩ nhìn đề bài được chép lại trên nháp, cảm thấy kiểu gì cũng không thể ra căn 2.

Phó Thanh Từ ngồi ở chỗ của mình, vài người vây chung quanh chỗ cậu thảo luận khí thế ngất trời, cuối cùng vẫn là Cố Dật Nhĩ hỏi cậu một câu: “Phó Thanh Từ, cậu ra bao nhiêu?”

“2.”

Cố Dật Nhĩ vừa lòng ừ một tiếng: “Chúng ta ba người đều ra 2, các cậu ít người, nhất định là sai rồi.”

Tư Dật dùng tay chỉ vào chỗ mình vừa viết ra các bước làm, gằn từng chữ một nói: “Các bước đi của tớ đây, cậu chỉ ra chỗ sai xem.”

“Tớ cũng vừa mới viết, cậu tìm ra lỗi sai cho tôi xem.”

Năm người chia thanh hai phái, vì một đề bài mà cãi cọ ầm lên, bọn họ dựa theo hai cách làm, mỗi một bước cũng không sai, theo lý mà nói phải tính ra đáp án giống nhau, nhưng cũng không biết sai ở chỗ nào.

Câu hỏi nhỏ của bài cuối cùng chỉ có 6 điểm, nhưng càng là các vị trí đầu tiên thì điểm chênh lệch càng ít, sáu điểm cũng có thể vượt qua vài người, cho nên ai cũng cắn chặt mình đúng không chịu nhả ra.

Tranh cãi nửa ngày cũng không có kết quả, Cố Dật Nhĩ có chút phiền, nói thẳng: “Có dám đánh cuộc hay không?”

Tư Dật ứng chiến: “Được, đánh cuộc cái gì?”

“Nếu tôi thắng, cậu lên trang cá nhân @ tôi, nói ‘ba ba tôi sai rồi’.”

Tư Dật dở khóc dở cười: “Nếu cậu muốn con trai thì tự mình sinh một đứa là được, sao cứ phải chiếm tiện nghi của tôi làm gì?”

Cố Dật Nhĩ đối với cái thân phận ba ba này quả thật là mê muội chấp nhất.

“Nếu tôi có thể sinh được thì còn chiếm tiện nghi của cậu làm gì? Lúc đó tôi mỗi ngày bắt cậu gọi tôi là ba ba.” Cố Dật Nhĩ ôm ngực, “Có phải cậu sợ rồi hay không?”

Tư Dật nhướng mày: “Cậu muốn có đứa con trai giống tôi không phải là quá đơn giản sao, cùng tôi sinh một đứa là được.”

“……”

“……”

“……”

Cố Dật Nhĩ tạc: “Cậu đừng có tưởng bở!”

Cuối cùng vẫn là đánh cuộc, tiền đặt cược là ai thua thì ở trước mặt cả lớp gọi người thắng một tiếng ba ba.

Ba người khác cự tuyệt tham gia, vì câu hỏi 6 điểm mà vứt bỏ tôn nghiêm gọi người khác là ba ba, bọn họ lại không ngốc.

Cho nên chỉ có hai đứa chưa tốt nghiệp lớp lá nhà trẻ là tích cực đánh cuộc.

Mọi người tan cuộc từng người đi ăn cơm.

Đi trên đường, Lâm Vĩ Nguyệt có chút lo lắng: “Dật Nhĩ, cậu có tự tin không?”

“Tớ tính ở trên nháp một lần, bài thi viết một lần, sau lại kiểm tra một lần, không có khả năng sẽ sai.” Cố Dật Nhĩ lòng đầy tin tưởng, lại nói lần nữa, “Tuyệt đối không có khả năng sai.”

Lâm Vĩ Nguyệt nhỏ giọng nói thầm: “Tớ cảm thấy tớ cũng sẽ không sai.”

“Cậu đứng phía bên kia?” Cố Dật Nhĩ liếc cô một cái.

“Ở bên cậu.” Lâm Vĩ Nguyệt lấy lòng cười.

***

Khi một môn cuối cùng thi xong đã là bốn giờ rưỡi buổi chiều ngày thứ ba.

Cả một tầng lầu lớp 10 đều đang nhao nhao ồn ào, cảm thán rốt cuộc cũng được giải phóng.

Buổi tối cũng không cần học tiết tự học, phần lớn học sinh lần lượt thu thập sách vở chuẩn bị về nhà, hoặc là kết bạn đi nơi nào xả hơi.

Ngoại trừ ban cán bộ còn muốn ở lại họp, thì các học sinh còn lại sau khi nói hai chữ tạm biệt với thầy cô giáo xong thì giống như con ngựa hoang thoát cương, chạy như điên ra khỏi phòng học.

Cố Dật Nhĩ chậm rì rì thu dọn sách vở, Lâm Vĩ Nguyệt ở bên cạnh cô do dự đã lâu, mới mở miệng: “Dật Nhĩ, đi cùng tớ đến thư viện đi.”

“Cậu muốn đi mượn sách à?”

“Ừ.” Ngón tay Lâm Vĩ Nguyệt xoắn xít, “Tiểu thuyết lần trước cậu cho tớ xem ở trên di động tên là gì? Ở thư viện có không?”

“……” Thật thú vị.

Còn nói cô không đứng đắn, nói cái gì mà không xem tình tiết cua đồng blah blah, kết quả còn không phải cũng xem hăng say sao.

(Cua đồng: những tình tiết nhạy cảm bị sensor làm mờ)

“Tiểu thuyết còn đang ra, ở thư viện không có đâu.”

Lâm Vĩ Nguyệt a một tiếng, trên mặt tràn ngập mấy chữ to tướng “Tôi không vui”.

Cố Dật Nhĩ khụ khụ: “Nhưng chắc là cũng có tiểu thuyết khác, tớ đi với cậu.”

Hiện tại đã là cuối mùa thu, thư viện còn chưa mở điều hòa có chút lạnh lẽo.

Hai người vào thư viện nhắm thẳng đến khu sách báo văn học.

Đi đến trước kệ sách bày các tác phẩm văn học, Cố Dật Nhĩ tìm được chỗ đặt tiểu thuyết ngôn tình: “Ở chỗ này.”

Nhưng đều là các tiểu thuyết đã lâu lắm rồi, trang sách còn bị ố vàng.

Cố Dật Nhĩ như phát hiện ra đại lục mới: “Mẹ ơi, còn có cả đam mỹ.”

“Đam mỹ là cái gì?”

“Chính là.”Khuôn mặt Cố Dật Nhĩ rất có thâm ý, “Hai nam sinh… Cậu hiểu mà.”

Mặt Lâm Vĩ Nguyệt đỏ lên, không mặt mũi nào hỏi tiếp.

Cố Dật Nhĩ cầm quyển sách kia hứng thú đọc vài tờ cảm thấy rất là vừa ý, cầm đến khu đọc sách xem, để Lâm Vĩ Nguyệt một mình ở chỗ này tìm sách.

Cô tìm nửa ngày cũng không tìm được quyển nào hay.

Cái gì mà《 Nụ hôn oải hương của ác ma giáo thảo 》, 《 Biến thành thiên sứ tiếp tục yêu anh 》, vừa đọc tên sách não đã có thể bổ ra một hình ảnh ngược luyến tuyệt mỹ.

Hình như lúc nhà trường đi mua sách là nhắm mắt mua hay sao ý.

Cuối cùng Lâm Vĩ Nguyệt ở kệ sách cao nhất thấy một quyển sách có tên tương đối tươi mắt, cô nhón chân với tới, đáng tiếc vóc dáng quá lùn, cho dù chạm được vào góc quyển sách cũng không lấy ra được.

Bỗng nhiên, một bàn tay thon dài trắng nõn chạm đến quyển sách đó, nhẹ nhàng kéo ra, sách đã bị lấy xuống.

Lâm Vĩ Nguyệt quay đầu, là Phó Thanh Từ mặt không biểu cảm.

“Cho cậu.”

Lâm Vĩ Nguyệt nhận sách, ngơ ngác gật đầu: “Cậu cũng tới đọc sách sao?”

“Đúng vậy, quyển này.” Phó Thanh Từ đưa quyển sách trên tay mình cho cô xem.

Garcia · Marquez 《 Trăm năm cô đơn 》.

Lời dẫn trên trang bìa, “Kiệt tác tráng lệ tái hiện khung cảnh lịch sử và xã hội Châu Mỹ La Tinh”, kết hợp nhuẫn nhuyễn giữa thực tế và hư ảo, bày ra một thế giới tưởng tượng mỹ lệ.

Mà quyển sách trong tay cô, tác phẩm tiêu biểu của tiểu thuyết gia ngôn tình nổi tiếng trên mạng internet,《 Nụ hôn của anh thật ngọt 》.

Lời dẫn đầu cực kỳ thô bạo.

Trận quyết đấu tình yêu giữa tổng tài cao lãnh và thiếu nữ tham ăn!

Ai có thể nghĩ đến, anh ở thương giới oai phong một cõi thế nhưng sẽ vì một chén sườn heo chua ngọt mà lâm vào bể tình!

Từ đây, hôn cô hôn đến không cách nào tự kềm chế, chỉ vì cô một người điên cuồng!

“……” Không có so sánh thì không có tổn thương.

Phó Thanh Từ khó có được mà bật cười, khuôn mặt vốn tái nhợt hiện ra đỏ ửng, gương mặt tuấn tú của cậu ánh lên một tia sinh động, giống như bông tuyết hòa tan trong lòng bàn tay vào mùa đông.

Cậu nhìn đầu cô càng cúi càng thấp, sắp cúi xuống đến tận mặt đất rồi.

Kệ sách ở bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào nhu hòa như tấm rèm lụa mỏng được kéo lên một chút khiến hương hoa nhài ngoài cửa sổ lặng lẽ tiến vào.

Tiếng lật trang sách, tiếng bước chân nhỏ vụn, còn có tiếng hô hấp nhè nhẹ của bọn họ.

Thiếu niên sắc mặt ửng đỏ đỡ mắt kính, nhẹ giọng nói: “Vẫn là nên ít xem loại sách này thôi.”

Thiếu nữ sắc mặt quẫn bách, lại cố vớt vát thể diện của mình, cúi đầu rầu rĩ nói câu: “Quyển sách này của tớ hay hơn quyển của cậu nhiều.”

Thanh âm mềm mại giống như là kẹo bông gòn.

Thư viện an tĩnh, Phó Thanh Từ nghe được một chữ cũng không sót.

“Thật vậy không?”

***

“Cho nên các em đều đồng ý diễn sân khấu kịch?” Thầy Mộ lại hỏi một lần nữa.

Ban cán bộ cùng kêu lên: “Đúng vậy ạ.”

“Nếu trường học đồng ý, các em nguyện ý diễn sao?”

Ban cán bộ lại lần nữa cùng kêu lên: “Chúng em nguyện ý.”

“Vậy được, thầy đi nói với thầy phụ trách.” Thầy Mộ thu dọn sách gõ xuống bàn, “Các em có thể về nhà.”

Thầy Mộ vừa đi ban cán sự lớp đã phá lên cười.

“Hay lắm hay lắm, nhất định sẽ bị loại ngay từ vòng gửi xe.” Mọi người cùng nhẹ nhàng thở ra.

Trường học đột nhiên yêu cầu khối 10 phải trình bày một tiết mục biểu diễn ở tiệc tối ngày kỷ niệm thành lập trường, mỗi lớp phải có một ý tưởng, ai hay thì được chọn, ý kiến của mọi người cũng đơn giản chính là hợp xướng, khiêu vũ, nếu không thì diễn một tiểu phẩm.., cái nào cũng bình thường quy củ như nhau, chọn cái nào cũng thế.

Lớp 10-1 lại chọn đi một con đường khác, mọi người nhất trí diễn sân khấu kịch, hơn nữa còn là vở kịch về tình yêu nông thôn.

Mọi người dùng hết tiết học cùng chém ra một cái kịch bản, bao gồm cả tên và tính cách nhân vật từ chính đến phụ.

Lúc đưa kịch bản cho thầy Mộ xem, biểu tình của thầy rất phức tạp.

Hiện tại trong đầu đám học sinh này mỗi ngày nghĩ cái gì, đã không phải là một thầy giáo dạy toán như anh có thể đoán được.

Hỏi vài lần, mọi người vẫn kiên trì không phải kịch bản này thì không được.

Lý do chính là, loại kịch bản nhảm nhí này, nhất định là sẽ bị loại đầu tiên, như vậy mọi người chỉ cần ngồi dưới xem người ta biểu diễn là được.

Trừ phi trường học nguyện ý cho lãnh đạo và các bạn xem kỹ thuật diễn điên rồ của học sinh trên sân khấu.

“Dật ca, đi chơi bóng không? Đám Nhị Canh ở sân thể dục chờ chúng ta.” Lục Gia hỏi Tư Dật.

Tư Dật xua xua tay: “Không đi, tôi về đi ngủ.”

Lục Gia có chút lo lắng: “Dật ca, hai ngày nay anh ngủ không tốt sao?”

“Ừ.”

“Dật ca, cho dù anh không giành được vị trí thứ nhất thì vị trí thứ hai anh cũng dễ dàng lấy được mà, không cần phải tranh đua như vậy.”

“… Cậu thì biết cái gì, chạy nhanh đi đi.” Sự tình liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, Tư Dật cậu đời này chưa bao giờ làm lão nhị.

Lúc này đúng là cao điểm tan tầm, Tư Dật gần như là bị chen chúc đẩy vào trong tàu điện ngầm.

Còn có người ở ngoài cửa kêu: “Lại dịch vào bên trong tí đi!”

Trong lúc nhất thời đám đông ồ ạt tiến vào, chân Tư Dật bỗng nhiên đau xót.

Trong nháy mắt mọi suy nghĩ trong đầu cậu đứt phựt, ‘AirJordan mới mua của tôi!’ Hôm nay mới vừa đi đến trường học để khoe khoang! Còn chưa kịp phát huy tác dụng trên sân bóng rổ!

Cậu cúi đầu muốn nhìn xem là tên nhãi nhép nào dẫm lên giày yêu của cậu.

Đó là một đôi Air Force One của nữ màu hồng, cỡ giày rất nhỏ.

Nhìn hơi quen mắt.

Tầm mắt dịch lên trên, là quần đồng phục của Tứ Trung.

Sau đó cậu nhìn thấy Cố Dật Nhĩ bị kẹp giữa hai người đàn ông như bánh nhân thịt.

Cô đeo tai nghe giống cậu, vẻ mặt táo bón nhìn qua cũng biết cô không thoải mái chút nào.

Sau đó cũng không biết thế nào mà trái tim cậu như muốn nổ tung.

Tai nghe phát tình ca ngọt ngào của Châu Kiệt Luân, bên trong tàu điện ngầm chen chúc như vậy, nơi nơi đều là người.

Nhưng trong mắt cậu cố tình lại chỉ có mỗi Cố Dật Nhĩ.

———–

~~ ahuhu cuộc đời này hạnh phúc nhất là mỗi ngày đều được beta một chương để gặp Dật ca và Nhĩ Đoá 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro