Chapter 15: Chú chó trước cổng nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jennie để cái khay xuống bàn rồi đi lại hỏi han, đặt tay lên xoa đầu nàng.

- Sóc nhỏ, em còn đau không?

- Chaeng hết đau rồi ạ.

- Vậy là tốt rồi. Lần sau còn dám làm như thế nữa không?

Nàng mếu máo lắc đầu. Bị phạt một lần là tởn rồi, nàng không muốn phải quỳ gối trong góc phòng một lần nữa.

- Ngoan lắm! Ăn bánh đi nhé, Jen xuống nhà đây.

Sau khi Jennie rời khỏi thì Lisa mang cái khay đến. Trên đó là hai cốc nước ép dâu tây và một đĩa bánh macaron cùng một đĩa xoài.

Và đương nhiên, thứ đầu tiên Chaeyoung động tới vẫn là những miếng xoài chín vàng.

- Xoài này là của Lili mua cho em đó.

- Cảm ơn Lili! Yêu Lili nhất luôn!

Câu nói vừa rồi khiến mặt cô đỏ lên vì ngại.

Có lẽ đối với nàng, "yêu" mang ý nghĩa rất đơn giản. Nhưng với cô thì không, nhất là khi chữ "yêu" đó phát ra từ miệng của người đang khiến trái tim cô rung rinh.

Sau khi ăn vài miếng xoài, Chaeyoung cầm một miếng bánh đưa lên miệng rồi khen ngợi hết lời.

- Bánh này là của Jen làm đó, ngon lắm. Lili có biết làm bánh hông ạ?

Nụ cười trên môi Lisa vụt tắt. Cô lại nhớ về chiếc bánh kem năm ấy mình đã từng làm, là một chiếc bánh kem bóng đêm…
.

.

.

- Là cô?!

Chan-mi vô cùng ngỡ ngàng. Hình như hôm nay ra đường chị bước chân trái trước rồi, vừa nãy không bắt kịp Lisa còn bây giờ thì lại gặp người này.

Chuyện là hôm trước…

Cáu kỉnh vì chuyện của Lisa, Chan-mi vùng vằng sút viên đá dưới chân bay ra chỗ khác, và chỗ khác là…

- A!!

Chị chột dạ khi nhận ra mình vừa sút viên đá vào trán một cô gái. Cô ấy cau mày xoa xoa trán, dường như có vẻ rất đau.

Chị vội vàng bỏ chạy vì sợ người ta sẽ nổi giận, quên cả việc nói một lời xin lỗi vì chuyện mình đã gây ra.

- Ơ…. Này!....Tôi có làm gì đâu chứ?

Phải, cô gái ngày hôm ấy, ngay lúc này đây đang đứng trước mặt Chan-mi.

- Đứng lên đi!

Cơn giận bỗng chốc bay đi đâu hết, chị nắm lấy bàn tay đang chìa ra rồi đứng dậy theo lực kéo.

- Trái Đất này tròn thật đấy nhỉ? Không ngờ là gặp cô những hai lần trong một tuần. Thật MAY MẮN!

Cô ấy nhấn mạnh hai chữ cuối khiến chị cảm thấy rằng, nếu trong câu nói có mười phần thì đến chín phần là đá xéo chị.

- Ừm…chuyện hôm trước cho tôi xin lỗi, tôi biết là tôi không đúng…

Chị ấp úng nói lời xin lỗi. Rõ ràng là người ta chẳng hề làm gì nhưng tại sao chị lại cứ lúng túng thế này?

- Ồ, vậy mà tôi tưởng là cô vẫn còn sợ tôi như hôm trước đấy.

Chan-mi trợn mắt lên phản bác:

- Này, tôi không sợ cô đâu nhé!!

- Thế tại sao hôm trước cô lại bỏ chạy?

- Tôi…

Chị cứng họng ngay lập tức, không thể nói gì thêm nữa. Cô gái ấy trông thấy biểu hiện này thìnhếch mép cười một cái.

- Một lời xin lỗi là không đủ, hôm ấy trán tôi đã sưng rất to đấy. Cô tính sao?

.

.

.

.

- Lili, có người bấm chuông ạ.

Lại thêm một ngày Chaeyoung được đến nhà chơi với Lisa. 

Ở bên cạnh Lisa, Chaeyoung được cưng chiều như em bé, lúc ăn bánh cũng phải nhõng nhẽo đòi cô đút cho bằng được. Ai kia cũng chiều chuộng nàng hết mực, không hề phàn nàn lấy một câu.

- Ừm, để Lili ra xem.

Lisa ra ngoài cổng nhận thức ăn trưa. Lúc định quay vào trong nhà thì ánh mắt cô va phải một chú chó đang nằm rên ư ử.

- Sao Lili lâu quá vậy? Chaeng đói!!!

Nàng phóng từ trong nhà ra rồi ôm lấy cánh tay cô mà mè nheo, xoa xoa cái bụng xẹp lép.

- Bé con, em xem này.

- Là một bạn chó!

Chaeyoung phấn khích nhìn chú chó nhỏ rồi nhanh chóng bế chú chó ấy trên tay.

- Lili, hình như bạn ấy đói ạ.

- Em đưa bạn vào nhà đi, Lili sẽ đi mua đồ ăn cho bạn ấy.

Cô bỏ những món vừa được giao đến ra đĩa, đặt chúng lên bàn xong rồi mới chuẩn bị ra ngoài.

- Đồ ăn Lili để trên bàn, em có đói thì ăn trước đi nhé.

Nàng gật gật rồi đẩy cánh tay đang xoa đầu mình.

- Chaeng biết rồi mà, Lili mau đi nhanh đi.

Khoảng mười phút sau thì cô về nhà. Cô đổ thức ăn cho thú cưng ra bát rồi gọi nàng bế chó con lại gần.

- Bạn ăn nhiều vào nhé!

Bỏ mặc nàng đang vuốt ve chú chó nhỏ, cô bước vào bếp uống nước và thấy thức ăn lúc nãy vẫn còn nguyên.

- Sóc ngốc, đến đây ăn trưa đã nào.

- Chaeng không ăn đâu.

Hồi nãy còn kêu réo ầm ĩ vì đói bụng, bây giờ lại vì quá thích thú với chú chó kia mà quên luôn cả cơn đói. Cô bất lực bước đến nhấc bổng nàng lên, bế con sóc đó tới bàn rồi đặt xuống ghế.

- Ăn một chút rồi chơi tiếp, bạn cũng đang ăn mà.

Nàng ngoan ngoãn ăn thìa cơm sườn cô đút cho, mắt vẫn hướng về chỗ chú chó nhỏ bé đang ăn ngấu nghiến.

- Gấu!

Ăn uống no nê rồi thì chó con chạy đến cọ vào chân Chaeyoung, còn vẫy vẫy cái đuôi nhỏ. Nàng cười tít cả mắt, cúi xuống bế chú chó lên.

- Bạn dễ thương quá!

Nàng tung tăng ôm chú chó con chạy ra ngoài phòng khách, mặc kệ cả tiếng gọi của cô.

- Nào nào, em mới ăn xong đấy.

Giữ lại thân hình đang vui vẻ nhún nhảy, cô ấn nàng ngồi xuống sofa.

- Em không muốn uống nước xoài hửm?

- Muốn ạ, nhưng mà bạn…

Cô thở dài, quay vào bếp lấy cốc nước xoài mang ra và đút lên tận miệng cho nàng uống.

Người ta bảo con hư tại mẹ, cháu hư tại bà. Riêng Park Chaeyoung hư thì chắc chắn là do Lalisa Manobal rồi!

Sau khi dọn dẹp đống lộn xộn trong bếp, cô ngồi xuống bên cạnh nàng. Nàng vẫn đang mải mê với chú chó con mà không để ý phần ghế bên cạnh đã lún xuống.

Điều cô quan tâm lúc này là trên cổ chú chó không có chiếc vòng cổ nào, vì thế nên chú chó này có thể là chó hoang.

Nhưng nhìn nó cũng không giống mấy chú chó lang thang mà cô từng gặp, tuy đói nhưng lại không biết đi tìm thức ăn, chỉ biết nằm đó rên trong yếu ớt. Vậy thì có khả năng là bị chủ cũ bỏ rơi.

- Em có muốn nuôi bạn chó này không, sóc chuột?

- Có ạ!

- Vậy chúng ta tạm thời nuôi bạn nhé.

- Vâng!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro