Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2: Chuyện xưa (1)

Ta vốn chỉ là một tên nô lệ được bán ngoài chợ. Ngày ngày, bọn họ mang ta và vài người khác lôi ra chợ lớn để rao bán, bọn ta không khác gì một món hàng phế phẩm, bị người ta soi xét rồi mặc cả. Ngày đó, trong 7 người nô lệ, chỉ còn ta là người cuối cùng còn sót lại không ai mua nhận. Phải rồi, có ai muốn mua một tên câm như ta về nhà chứ? Sai bảo cũng thật khó khăn.

Bọn họ thấy ta là phế nhân chẳng ai cần, liền ra tay đánh đập ta. Ta mấy ngày nay chẳng có thứ gì vào bụng, chẳng còn sức mà kháng cự, ta chỉ còn cách co người lại, cố gắng chịu đựng.

- Phế nhân như ngươi đúng là vô dụng! Đến một quan tiền cũng chẳng đáng giá! Phi! Ta còn giữ ngươi làm cái gì!

Bọn họ dùng chân đá ta, ta cảm giác lục phủ ngũ tạng đều như muốn xuất huyết, đầu hoa mắt choáng, ta nghĩ, phế vật như ta, sống được đến bây giờ thật là tốt rồi.

Nhưng, nàng ấy như một vị thần xuất hiện cứu vớt ta.

- Dừng tay!

Ta nghe được giọng nói đó, liền không tự chủ ngẩng đầu lên.

Nàng ấy mặc một bộ y phục màu xanh ngọc, nhìn đã biết là tiểu thư cao quý.

Nàng ấy ngồi xuống bên cạnh ta, khuôn mặt nàng trắng noãn, đôi mắt hạnh đào long lanh linh lợi, miệng nhỏ cong lên hỏi ta:

- Ngươi có muốn theo ta về không? Nếu muốn, ta đưa tiền cho bọn họ, ngươi theo ta về nhà, được không?

Bọn người bắt ta cười ha ha đạp vào ta, nói với nàng:

- Tiểu thư, hắn là phế nhân, không thể nói chuyện! Nhưng tiểu như, hắn ta ngoại trừ không thể nói được, cái gì cũng tốt! Ta lấy rẻ cho tiểu thư, đưa ta 3 quan tiền, ta liền bán!

Ta nhìn tên kia, rồi nhìn nàng. Ta đưa tay muốn nắm tay nàng, muốn nói với nàng, mau mang ta đi. Nhưng lại thấy bàn tay ta thực bẩn thủi, ta chỉ biết ra sức gật đầu, miệng còn không ngừng kêu " A A".

Ta nhìn nàng, trong long rối loạn, có phải không nàng chê ta là người câm, không muốn mua ta nữa?

Nhưng nàng dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng ta, nói với bọn buôn nô lệ:

- Được! Ta mua hắn!_ Nàng quay sang nha hoàn đằng sau_ Bích Đào, mau đưa cho ông ta 3 quan tiền!

Nha hoàn tên Bích Đào kia do dự, ghé vào tai nàng, nói nhỏ:

- Tiểu thư, tiền cấp của tiểu thư tháng này sắp hết rồi!

- Ta nói đưa cho ông ta, em mau đưa!

Nàng không do dự, vẫn muốn mua ta.

Nha hoàn Bích Đào kia đưa tiền, còn bất mãn lườm ta, ta chột dạ, không dám nhìn nàng ta.

Ta biết, mua ta về là sai lầm, ta không đáng giá từng ấy tiền.

Xong xuôi, nàng đứng lên, nói với ta:

- Đi thôi!

Ta vội vàng đứng lên, theo sau nàng.

Ta được nàng đưa về Lã gia, nàng nói một nô bộc trong phủ đưa ta đi tắm rửa rồi cho ta ăn.

Mọi người trong phủ đều nhìn ta khinh thường, nói nhị tiểu thư điên rồi mới mua ta. Ta đoán, nhị tiểu thư kia là nói nàng?

Ta được an bài xong xuôi, mặc trên người bộ y phục mới, người kia liền dẫn ta đi gặp nàng.

Ta được dẫn đến một vườn hoa, dưới bóng cây liễu xanh, ta thấy nàng đang ngồi uống trà. Nhìn nàng, thật giống tiên nữ, xinh đẹp như vậy, thanh thuần như vậy.

Ta cúi người, đứng trước mặt nàng. Tim trong ngực ta nhảy bang bang như muốn thoát ra ngoài.

Nàng hỏi ta:

- Ngươi có biết chữ không?

Ta gật đầu, ta biết chữ. Lúc ta tỉnh dậy đã nằm trong đám nô lệ bị đem bán, không nhớ gì hết, cũng không nói được, nhưng ta có thể đọc chữ, cũng có thể viết.

Cô gái tên Bích Đào kia đưa ta một tập giấy và bút lông, ta vội vàng nhận lấy.

- Tiểu thư hỏi gì thì ngươi trả lời cái đó!

Nàng nhìn ta, cười nói:

- Em đừng hung dữ như vậy! Dọa hắn sợ rồi! Ngươi, mau ngồi xuống! Vừa đứng vừa viết rất mỏi!

Ta ngờ nghệch ngồi xuống ghế đá, lại cảm thấy có cái gì không đúng, lại đứng lên.

Bích Đào kia là nha hoàn không thể ngồi, ta sao có thể ngồi?

Nàng nhìn ta lại cười, kéo góc áo ta ngồi xuống.

- Ngươi đừng sợ, cứ ngồi đi! Cả Bích Đào nữa, em ngồi xuống đấy, hắn viết gì, em đọc cho ta nghe!

- Dạ!

Ta lén nhìn nàng, nàng cười có 2 má núm đồng tiền, rất đáng yêu, rất xinh đẹp!

- Ngươi tên là gì?_ Nàng nhìn ta, hỏi.

Ta viết: Không biết.

Bích Đào kia lại đọc lên, nàng mới gật đầu. Ta thấy hơi kì quái, nàng không biết chữ sao?

- Không nhớ sao? Vậy ta đặt tên gọi cho ngươi nhé? Ngươi không để ý chứ?

Nàng dịu dàng hỏi ta, ta lập tức lắc đầu: Không để ý.

- Vậy... đặt tên ngươi là.... ừm... Lã... Lã Thành! Là Lã Thành nhé?

Lã Thành? Nàng cho ta theo họ nàng sao?

Ta nhìn nàng, gật đầu. Trong lòng không khỏi giấu được sự vui sướng.

- Ngươi có nhớ được quê quán ở đâu không? Ngươi có người quen ở trấn này không? Nói cho ta biết, ta có thể an bài đưa ngươi về nhà!

Ta nghe nàng nói, trong lòng mờ mịt: nàng muốn làm gì?

Ta viết xuống giấy: Ta không nhớ được gì hết, cũng không có người thân.

Nghĩ nghĩ một chút, ta lại bổ sung: Tiểu thư, ta không nói được, nhưng ta có sức khỏe, ta có thể làm việc.

Ý ta muốn nói, nàng không cần đuổi ta đi.

Nha hoàn Bích Đào kia lại đọc lên, nàng cười cười, sắc mặt hồng thuận:

- Ta không có ý muốn đuổi ngươi! Ta chỉ muốn hỏi ngươi có muốn về với gia đình hay không, nếu muốn ta thành toàn cho ngươi. Nếu nươi không có nhà, vậy ta thu nhận ngươi, sau này cho phép ngươi ở bên ta!

Sau đó, nàng còn nói với ta rất nhiều, nàng nói nàng tên là Lã Nguyệt Cầm, là con thứ của Lã gia. Nàng tháng trước bị trọng bệnh nhưng may mắn qua khỏi, chỉ tiếc nó làm nàng mất đi khả năng nhận chữ, cho nên không thể cùng ta giao tiếp thường xuyên.

Ta được ở lại trong phủ, theo Phúc bá bá trong phủ làm việc.

Ta cứ nghĩ, cuộc sống của ta cũng có thể an an ổn ổn trong phủ, ngày ngày làm việc, còn có thể thỉnh thoảng đi qua viện của nàng, thấy nàng cùng Bích Đaò học chữ. Nhưng, những hạ nhân khác đều không ưa ta, họ đều khinh thường, bắt nạt ta. Ta chỉ có thể im lặng, ta không muốn đem lại phiền phức cho nàng. Chỉ có Phúc bá bá là thật tâm đối đãi ta, mỗi ngày ta đều mang vết thương về phòng ngủ, Phúc bá bá đều bôi thuốc giúp ta, còn nhẫn lại nói chuyện với ta. Qua những lần nói chuyện, ta lại biết thêm về nàng một chút. Phụ thân nàng mất cách đây 3 năm, mẫu thân nàng cũng mới qua đời 1 năm, nàng là con vợ hai, trong phủ mà nói, địa vị của nàng chỉ cao hơn hạ nhân mà thôi. Đại phu nhân, đại tiểu thư, tam thiếu gia đều không thích nàng, thường xuyên gây khó dễ với nàng... chỉ cần nghe vậy, ta đã biết nàng sống trong phủ thật không dễ dàng. Ta cũng hiểu, tại sao ngày đó Bích Đào cản nàng mua ta, tiền cấp mõi tháng của nàng ít đến không thể ít hơn, đối với Lã gia mà nói, nó còn chưa bằng tiền công của quản gia.

Ta hận... thân phận mình chỉ là một hạ nhân thấp hèn, không cách nào che chở nàng.

Như mọi hôm, ta theo Phúc bá bá đi chuyển hàng về đã xế chiều, người nhễ nhại mồ hôi. Ta liền muốn ra giếng nước rửa người một chút, ta muốn đi nhìn nàng.

- Lã Thành! Ngươi lại đây cho ta!

Người gọi ta là Cao Tín, hắn là hạ nhân trong phủ như ta, nhưng ta là người thân cận bên cạnh quản gia, bình thường hạ nhân trong phủ đều nể sợ hắn. Cao Tín lại như rất ghét ta, thường xuyên bắt nạt ta. Lúc ta mới vào phủ, hắn còn không cho ta vào phòng ngủ chung của hạ nhân, mà bắt ta ngủ ở ván gỗ trong nhà kho. Với ta, hắn có làm hơn thế nữa cũng không sao, ta chỉ cần được ở lại, ngày ngày nhìn thấy nhị tiểu thư đã là tốt lắm rồi. Nhưng Phúc bá bá lại kiên quyết cho ta vào phòng ngủ, hắn lại càng ghét ta.

Hắn hất mặt về phía một chiếc bình tinh xảo đặt dưới chân, nói với ta:

- Bê cái này tới chỗ quản gia, chờ ông ấy nghiệm qua rồi mới được mang tới phòng đại phu nhân, biết chưa? Phi! Cái loại câm điếc nhà ngươi chẳng thể nói được một chữ! Nhìn nhươi đã thấy bực mình rồi! Còn không mau đem đi?

Cao Tín trước giờ đều như vậy, ta cũng không có sức so đo với hắn, chỉ muốn bê cái bình này đi nhanh nhanh, ta muốn đến nhìn nhị tiểu thư một chút.

- Cẩn thận cái tay thô kệch của nhà ngươi, làm vỡ chiếc bình quý này thì đền 10 cái mạng của ngươi cũng không đủ!

Ta không quan tâm hắn quát tháo, liền bê cái bình lên vai, hướng chỗ lão quản gia đi đến. Nhưng, từ phía sau ta, đột nhiên có một người xô đến, ta loạng choạng mất thăng bằng, trong 1 khắc, chiếc bình rơi xuống.

Choang!

Cái bình vỡ tan. Tay ta giơ lên trước không trung.

������9G�� 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro