Công chúa hòa thân (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Mạc nằm ở phía Bắc Thiên triều, bốn bề là thảo nguyên và hoang mạc. Người tộc Hồi định cư ở vùng đất này đã hơn vạn năm, lâu hơn lịch sử Thiên Triều rất nhiều.

Năm Vũ Đức thứ nhất, Tộc Trưởng của người Hồi, gọi là Khoa Nhĩ Đôn đến Thiên triều dâng lên sản vật và mấy trăm dặm đất đai, tỏ ý thuần phục nhà Diệp.

Tiếp giáp Đại Mạc nơi người Hồi sinh sống ngoài Thiên Triều ra còn có Ngũ Nguyệt, Vạn Quy và Thái Linh Quốc. Trong đó Thiên Triều, Vạn Quy là hai nước lớn nhất, thường xuyên đối đầu. Vùng Đại Mạc ở giữa sớm muộn gì cũng phải chịu o ép.

Bởi vậy, người Hồi chủ trương thuần phục Thiên Triều. Dẫu sao dân phong Thiên Triều cũng cởi mở hơn Vạn Quy Quốc hiêú chiến độc tài.

Khoa Nhĩ Đôn tỏ vẻ muốn lấy nữ tử quý tộc Thiên triều lập làm phu nhân tộc trưởng. Ở Đại Mạc, chức vị tộc trưởng tương đương với một vị Vương. Còn phu nhân tộc trưởng hiển nhiên là Vương phi. Thế nhưng Đại Mạc là nơi xa xôi hiểm trở, điều kiện sống chắc chắn không tốt bằng Thiên Triều, hiển nhiên không một quý tộc nào muốn giao con gái của mình ra, đừng nói đến các nàng công chúa trong Hoàng tộc.

Vũ Đức Đế tỏ vẻ suy ngẫm rất lâu. Cuối cùng hắn quyết định mở một buổi Yến hội long trọng. Các vị công chúa, tiểu thư chưa xuất giá, chưa có hôn ước, đến tuổi thành thân đều phải tham dự. Mỗi người biểu diễn một tài nghệ. Ai có tài năng nhất sẽ được thưởng.

Nói là biểu diễn tài nghệ, thực tế đâu có đơn thuần như vậy. Hoàng Thượng chỉ muốn xem xem Khoa Nhĩ Đôn ưng nhất vị cô nương nào, sẽ gả nàng cho hắn.

Lệnh vua ai dám không tuân?

Thế nhưng biểu diễn như thế nào là tùy ở bản thân. Các nàng cũng không dám làm ra chuyện gì quá xấu hổ, chỉ là trang điểm đậm một chút, biểu diễn nhạt nhẽo một chút là được.

Nhìn vẻ mặt giống như khó xử của Khoa Nhĩ Đôn, Vũ Đức Đế xác thực buồn cười. Hắn nghiêm giọng :

"Nãy giờ mọi người đã trổ tài nghệ, Khoa Nhĩ Đôn cảm thấy thế nào?"

"Hồi bệ hạ, thần thấy ..."

"Kính Xương công chúa giá đáo."

Tiếng thái giám Thông tri đánh gãy lời Khoa Nhĩ Đôn định nói.

Hắn cùng mọi người hướng mắt ra cửa điện.

Một bóng dáng xinh xắn trong bộ cung trang hồng nhạt tiến vào. Giọng nói trong trẻo linh động vang lên :

"Nhiên nhi tham kiến Hoàng Thượng. Thứ lỗi Nhiên nhi chậm trễ cung yến, mong Hoàng thượng tha tội."

Ngay khoảnh khắc chạm phải đôi mắt xinh đẹp đó, trái tim Khoa Nhĩ Đôn đã bị cướp mất.

-------------
Đại Mạc. Năm Vũ Đức thứ ba.

Tẩm phòng của Tộc trưởng phu nhân.

Mỹ nhân tựa người trên tháp quý phi, đắp chăn lông ngang bụng, đang chăm chú may một chiếc áo lông cừu.

Mắt hạnh môi đỏ, da trắng tóc đen, khí chất cao quý, đôi mắt như đáy hồ mùa thu dịu dàng linh động - nàng chính là Kính Xương công chúa, người con gái thứ mười ba của Vũ Văn Đế.

Năm xưa, nàng là tài nữ bậc nhất kinh thành. Thậm chí là Đệ nhất tài nữ Thiên triều. Cầm, kỳ, thi, họa, nữ công chốn khuê phòng, thậm chí cưỡi ngựa bắn tên, không có gì làm khó được nàng - Diệp Nhiên.

Xét về dung mạo, nàng có mấy phần giống Diệp Thiên Lam. Bởi vì mẫu phi nàng, Phùng Đức phi là muội muội song sinh của sinh mẫu Diệp Thiên Lam - Phùng Thân vương phi của Hiền Thân vương phủ. Các nàng đều giống mẫu thân nhiều hơn là phụ thân, nên giống nhau cũng là điều đương nhiên. Tuy nhiên, khí chất của hai người vô cùng khác biệt. Diệp Thiên Lam từ nhỏ tuy sức khoẻ không được tốt nhưng rất bướng bỉnh hoạt bát, nàng lại là một công chúa ôn nhu dịu dàng, khéo hiểu lòng người. Các nàng lớn lên bên nhau, tỷ muội tình thâm. Nếu tính kỹ, Lam Lam vừa là Hoàng tẩu vừa Biểu tỷ của nàng.

Từ khi nàng gả đến Đại Mạc, hai người vẫn thường xuyên thư từ qua lại. Trước lúc nàng thành thân, Lam Lam ở Vấn Duyên tự đã được vài tháng. Thời điểm đó, chỉ có mẫu phi trở lại Kinh thành tham dự hôn sự của nàng. Lý do Lam Lam không tới, có thể là vì bệnh của nàng ấy trở nặng. Vấn đề này, Kính Xương công chúa không dám nghĩ nhiều.

Quan hệ giữa Hoàng thượng và Phùng gia rất rắc rối.

Phùng gia trải qua loạn Tam phiên đã xuống dốc hoàn toàn. Hiền Thân vương phủ vốn là đối trọng trong triều với Phùng gia ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

Hoàng huynh không thích mẫu phi, càng không ưa nàng, nhưng đối xử với Lam Lam không quá tệ. Dẫu sao tỷ ấy cũng là đường tỷ của huynh ấy. Hơn nữa Hiền Thân vương phủ hiện tại đều do Đại huynh của Lam Lam, Diệp Minh ca ca gánh vác, đã khôi phục nguyên khí.

Thiên Triều đối với Hoàng tộc dòng đích không hàng cấp. Năm xưa Hiền Vương và Vũ Văn Đế là huynh đệ đồng mẫu. Đích trưởng tử Diệp Minh trực tiếp kế thừa tước vị Thân vương sau khi Lão Hiền vương cưỡi hạc về trời ba năm trước.

Lam Lam làm Hiền phi Chính nhất phẩm có chút oan uổng. Dẫu sao với thân phận đích Quận chúa Thân vương phủ của nàng, so với một vài thứ công chúa không được sủng ái trong cung thì hơn xa. Lúc phụ hoàng còn sống cũng rất sủng ái nàng, thường xuyên cho phép nàng vào cung thăm tiểu di là Đức phi. Người ngoài đồn đãi Diệp Quận chúa hưởng lây sủng ái của Phùng Đức phi, chỉ có Diệp Nhiên cảm nhận được phụ hoàng là thật lòng quan tâm nàng ấy.

Ánh mắt ông nhìn nàng ấy vô cùng trìu mến và yêu thương ...

Giống như xuyên qua Diệp Thiên Lam để nhìn đến một người khác.

"Khụ khụ khụ..."

Diệp Nhiên khó khăn nôn khan.

Thị tì ở bên ngoài vội vã tiến vào, rót cho nàng một chén nước ấm.

"Công chúa có sao không ạ? Để nô tì đi gọi Tộc Trưởng đến đây nhé?"

"Thôi, chàng ấy đang bận việc, đừng làm phiền. Hơn nữa chàng ấy có phải đại phu đâu, đến đây cũng không ngăn được ta ốm nghén."

Diệp Nhiên dịu dàng vuốt ve vùng bụng dưới lớp chăn mỏng, nói.

Nàng mang thai đã bốn tháng, cơn nghén không quá dữ dội nhưng cũng không dễ chịu. Chuyện này nàng không nói cho Diệp Thiên Lam hay Phùng Thái phi biết. Biết sẽ càng lo lắng thêm. Vĩnh viễn nàng cũng không quên được ánh mắt tuyệt vọng của mẫu phi ngày nàng thành hôn.

Ánh mắt của bà cứ như nhìn thấy người chết vậy.

Thị tì dém chăn cho Diệp Nhiên, sau đó lui ra ngoài.

Một thị ti khác ngập ngừng dò hỏi nàng ta :

"Của nên nói cho công chúa biết Tộc trưởng đang ở chỗ của Lan Châu cô nương không?"

Thị tì kia liền cau mày khẽ quát :

"Công chúa đang dưỡng thai. Những chuyện như vậy tuyệt đối không được để ngài biết."

Thị tì vừa hỏi liền liên tục đáp ứng sẽ không nói.

Các nàng đều thở dài.

Nam nhân chẳng có kẻ nào tốt, đặc biệt là nhà Vương thất.

Đôn Nhĩ Khoa Tộc trưởng chẳng phải trước đây đòi cưới công chúa cho bằng được, sủng ái nàng tận trời sao? Nàng vừa mang thai không thể thị tẩm liền đến chỗ nữ nhân khác, đã vậy nữ nhân này còn không rõ lai lịch.

Quả nhiên lời của nam nhân không thể tin.

------------

Đôn Nhĩ Khoa tỏ vẻ hắn thực oan uổng a. Một sợi tóc của Lan Châu hắn còn chưa chạm vào, chỉ là giả vờ đối phó an ủi nàng ta một chút.

Đợi nàng ta ngủ say vì mê dược, Đôn Nhĩ Khoa bước ra ngoài. Một bóng đen từ trong không trung xuất hiện trước mặt hắn. Bóng đen quỳ trên mặt đất :

"Bẩm báo chủ nhân, phía Vạn Quy quốc đích thực đã phái thêm sát thủ trà trộn vào đoàn tùy tùng đưa công chúa Ngũ Nguyệt quốc đến Thiên triều hòa thân. Bên Linh Vũ quốc cũng có hành động mờ ám. Xin chủ nhân ra chỉ thị!"

Đôn Nhĩ Khoa lạnh lùng nói :

"Tốt lắm. Các ngươi cứ án binh bất động. Chỉ cần người không đụng ta, ta cũng không đụng người. Chuyện còn lại, chúng ta không lo nhiều như vậy được."

"Thuộc hạ tuân mệnh."

"Còn nữa, tiếp tục giám sát Lan Châu, xem xem cô ta có hành động gì, tiếp xúc với những ai. Phát hiện điều đáng ngờ, lập tức báo lại."

"Thuộc hạ đã rõ."

Phút chốc bóng đen quỳ trước sân biến mất.

Khoa Nhĩ Đôn nhìn về phía viện của công chúa, thấy đèn đã tắt, hắn mấp máy môi "Xin lỗi."

-------------

"Nhìn kìa, xem cô ta, gương mặt thật tầm thường. Vậy mà được phong nhị đẳng cung nữ như chúng ta?"

"Các cô ghen tị cái gì? Cô ta là được đích thân Hiền phi nương nương đưa vào cung. Thân phận dĩ nhiên không thấp rồi a~"

Đám cung nữ rảnh rỗi không có việc gì làm, lại bắt đầu giở trò ma cũ ăn hiếp ma mới.

Dương Vũ Tình nhập cung được ba ngày. Từ ngày đầu đến đây, không có lúc nào là không bị người khác soi mói. Nhưng nàng chịu khổ đã quen, hết thảy đều bỏ ngoài tai. Thân phận nhị đẳng cung nữ này trong đám cung nhân tương đối cao, dĩ nhiên gây sự chú ý. Cẩm Nguyệt cô cô bên cạnh Hiền phi giải thích, từ nhị đẳng trở lên mới được hầu hạ trong Tẩm điện của Tứ phi. Hơn nữa Hiền phi mang Dương Vũ Tình vào cung làm Y nữ, không phải làm cung nữ quét dọn.

Có điều nhét nàng ta vào Thái y viện lại không tiện sử dụng. Hiền phi để nàng ở lại Trường Nhạc cung, thỉnh thoảng mời Tần Thái y Tần Hựu An chỉ dạy đôi chút.

Dương Vũ Nhu gương mặt không có gì nổi bật nhưng rất nhạy cảm với thảo dược. Lúc còn ở Dương Châu, nàng tự mày mò đọc sách, hái thuốc trên núi, cũng luyện được một chút bản lĩnh thuật.

May mắn loại dược liệu Hiền phi bị dị ứng lại là loại nàng bắt gặp trên núi thường xuyên nên hiểu rất rõ về nó. Cũng chỉ ở Điểu Sơn Dương Châu mới có loại cỏ đó, còn thường bị người ta nhầm với cỏ dại nên đa số đại phu thường bỏ qua, trong sách cũng rất ích đề cập. Nhưng Dương Vũ Tình từng ăn phải, cũng có triệu chứng giống hệt Hiền phi. Hóa ra nàng cũng bị dị ứng với loại thảo mộc này.

Dương Vũ Tình tự nghĩ cách điều trị. Sau đó lại có dịp điều trị cho Hiền phi. Nghiễm nhiên được Hiền phi coi trọng, thu nhận nàng làm Y nữ.

Một phần vì cứu di nương và trên dưới Dương gia, một phần vì tham vọng của bản thân, Dương Vũ Tình không chút suy nghĩ liền đồng ý theo Hiền phi hồi cung.

Nàng nhìn đám cung nữ chỉ dám nói miệng không dám động thủ kia, cười lạnh trong lòng.

Ta sống mười bảy năm ở Dương gia, chẳng lẽ lại không tồn tại được ở Hoàng cung này hay sao?

"Vũ Tình, Hiền phi nương nương cho gọi ngươi."

Cẩm Nguyệt tiến vào sân viện, lên tiếng thông báo.

"Ân, ta sẽ đến ngay."

Dương Vũ Tình vội chỉnh trang y phục, đi theo Cẩm Nguyệt.

Lúc Dương Vũ Tình bước vào tẩm điện Trường Nhạc cung, Diệp Thiên Lam đang ngồi trước gương. Cẩm Phong đứng một bên búi tóc cho nàng.
"Nương nương, Vũ Tình đã đến."

Cẩm Nguyệt nhẹ giọng bẩm báo.

Dương Vũ Tình tiến lên hành lễ :

"Nô tì thỉnh an Hiền phi nương nương."

Diệp Thiên Lam liếc mắt nhìn cung nữ áo xanh quỳ trên mặt đất hồi lâu, nhàn nhạt nói :

"Ngươi đã quen với cuộc sống trong cung chưa?"

"Hồi nương nương, nô tì vẫn còn chút lạ lẫm. Nhưng không dám phạm sai sót gì."

Hài lòng với câu trả lời thật dạ của nàng ta, Diệp Thiên Lam nở nụ cười :

"Đứng lên đi. Hôm nay bản cung gọi ngươi đến là muốn ngươi tháp tùng ta đến Yến tiệc chiêu đãi sứ thần."

Dương Vũ Tình sửng sốt :

"Nương nương ... Việc này ..."

Diệp Thiên Lam đánh gãy lời nàng ta :

"Việc này cứ quyết định như vậy đi. Cẩm Nguyệt, đưa Vũ Tình đi tắm rửa sạch sẽ, đổi một bộ y phục mới. Canh giờ không còn sớm, nhanh chóng chuẩn bị đi."

"Dạ, nương nương."

Cứ như thế, trong lúc Dương Vũ Tình còn đang ngẩn ngơ, đoàn người đã đi đến Hợp Hoan điện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro