Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Hoàng Thượng băng hà, hoàng tẩu hình như không có chút đau buồn nào."

Hạ Sí Mạch tỏ rõ ý muốn cùng Tuyên Cẩn xích mối quan hệ gần lại, một tiếng lại một tiếng gọi hoàng tẩu, nào có nửa phần tôn kính. Hậu cung phi tần Hoàng thượng tuy nói không nhiều lắm, chừng mười vị, nhưng xét theo vai vế thì người nào cũng là hoàng tẩu của Hạ Sí Mạch, xưng hô với Tuyên Cẩn như thế, chẳng khác nào đem hoàng hậu đối xử bình đẳng ngang hàng với phi tần.

Tuyên Cẩn tất nhiên sẽ không đi so đo chuyện đó, chỉ nói: "Cả triều văn võ đều đang chờ bổn cung, không thể tiếp tục trì hoãn, Cảnh vương có việc, thỉnh nói rõ."

Hạ Sí Mạch không gấp, cười hì hì: "Nàng và ta làm gì khách khí như vậy, hoàng tẩu có thể trực tiếp gọi ta Sí Mạch, Sí Mạch còn có một yêu cầu quá đáng, khi không có người, Sí Mạch có thể gọi thẳng tên của hoàng tẩu không?"

Tuyên Cẩn nghi ngờ, đoán không ra ý đồ thật sự của Hạ Sí Mạch khi đến đây, theo lời hắn nói, mười phần đều có ý đùa giỡn, chẳng lẽ hắn không chỉ dự đoán đại cuộc thiên hạ, còn đoán được chủ ý của nàng? Này.... này cũng thật hoang đường! Tuy rằng các triều đại cũng đều công thành đoạt đất mà dựng nên, nhiều không kể xiết, dù có trái với luân thường đạo lý nhưng cũng không phải là hiếm thấy. Nàng dù sao cũng là hoàng hậu, sớm thông qua sử quan* (quan chép sử) chi bút lưu vào sử sách, trừ phi Hạ Sí Mạch muốn thay đổi triều đại, nếu không cớ gì vì nàng mà sơ suất mạo phạm thiên hạ to lớn, làm cho thế nhân thóa mạ lên án? Hoặc Hạ Sí Mạch muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thừa dịp náo động vũ nhục nàng một phen?

Tuyên Cẩn càng nghĩ càng kinh hãi, Hạ Sí Mạch dựa vào nàng ngày càng gần, tựa hồ cũng đoán được suy nghĩ của nàng.

Hạ Sí Mạch ở trên mái tóc Tuyên Cẩn hít một hơi, khen: "Thơm quá!"

Tuyên Cẩn làm sao có thể chịu được, lạnh lùng nói: "Cảnh vương thỉnh tự trọng."

Hạ Sí Mạch được một tấc lại muốn tiến một thước, bắt lấy vạt áo Tuyên Cẩn, tới gần nàng, vừa rồi vẫn là một bộ dạng của kẻ háo sắc, trong khoảnh khắc đột nhiên trở nên thâm tình chân thành.

" Cẩn Nhi, nàng có biết ngày hôm nay, ta đã chờ bao lâu không?"

Cẩn Nhi? Tuyên Cẩn nhịn không được lập tức rùng mình. Vị Cảnh vương này lại không hề khách khí, tay nàng bị hắn cầm lấy, cảm thấy thật khó chịu, nàng mười lăm tuổi tiến cung, mười sáu tuổi phong hậu, trừ bỏ Hoàng thượng, không một nam nhân nào dám đối xử với nàng như thế, hơn nữa còn gọi thẳng tục danh, sao có thể không giận, giãy không ra, đành tức giận nói :"Mau buông bổn cung ra, nếu không bổn cung trị ngươi tội vô lễ."

Hạ Sí Mạch mắt điếc tai ngơ, vẫn tiếp tục nói: "Cẩn Nhi, khi lần đầu tiên ta gặp nàng, liền giật nảy mình, từ đó về sau trong lòng không thể chứa người nào khác, Hạ Sí Mạch ta từng thề qua, cuộc đời này nếu không phải nàng thì sẽ không cưới."

Tuyên Cẩn vừa tức giận vừa buồn cười, nàng là Hoàng hậu, Hạ Sí Mạch lại nói muốn cưới nàng, quả thực hoang đường, hoang đường quá thể! Nên không cần che dấu chán ghét trong lòng, trực tiếp trách mắng: "Ngươi có biết đang nói chuyện với ai hay không, bổn cung là hoàng tẩu ngươi, đường đường nhất quốc chi hậu (Hoàng hậu một nước), ngươi nói ra lời đại nghịch như thế, không sợ bị trị tội?"

Hạ Sí Mạch lúc này dáng vẻ mới khôi phục bình thường, nhưng không buông Tuyên Cẩn ra, còn tiến thêm một bước đem Tuyên Cẩn trực tiếp ôm vào trong lòng, cười ha ha nói: "Ai dám trị tội bổn vương, là nàng, hay là hoàng huynh đã trở thành thần tiên kia của ta?"

Tuyên Cẩn nhất thời không thốt nên lời, giờ phút này thật đúng là không ai có thể trị được vị Vương gia quyền nghiêng thiên hạ này, còn có sức ảnh hưởng duy nhất đối với hắn sợ là chỉ có Thái hậu, nhân tiện nói: "Thái hậu đâu? Bổn cung không tin lão Thái hậu người có thể ngồi yên không để ý đến." Dễ dàng tha thứ ngươi có hành vi vũ nhục trưởng tẩu trắng trợn như vậy.

Quả nhiên Hạ Sí Mạch sửng sốt một chút, lập tức cười: "Mẫu hậu chỉ biết tùy thời mà làm, ta làm Hoàng thượng, phong nàng làm Hoàng hậu, Mẫu hậu vẫn là Thái hậu, cớ sao mà không chịu?"

Đúng là không có khả năng nói lý cùng người này, Tuyên Cẩn chỉ cảm thấy thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp) , lại không thể dễ dàng tha thứ hắn khinh bạc chính mình, may mà Tuyên Cẩn vừa rồi đã phân phó lui xuống, không cho người nào tới gần, lại có người của Hạ Sí Mạch canh gác, một màn Hạ Sí Mạch đùa giỡn nàng này hẳn là sẽ không bị người khác nhìn thấy, chính là thoát khỏi hắn như thế nào, mới là vấn đề.

Tuyên Cẩn rơi vào đường cùng, nắm lấy cổ tay Hạ Sí Mạch hung hăng cắn một cái, Hạ Sí Mạch không dự đoán được nàng có chiêu này, ăn đau liền buông tay, Tuyên Cẩn thoát khỏi kiềm chế, lập tức nhảy xuống kiệu, lớn tiếng nói: "Nếu ngươi tiến thêm bước nữa, ta lập tức gọi người đến!"

Hạ Sí Mạch cũng không ngốc tới nỗi vì sắc mà mặc kệ thiên hạ, nghe nàng nói như thế, thật đúng là nghe lời, ngồi ở trên kiệu không đi xuống.

Tuyên Cẩn nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhớ tới lời Hạ Sí Mạch vừa nói, quả nhiên hắn muốn làm hoàng đế, nhân tiện nói: "Vương gia sớm đã dưới một người trên vạn người, nay Hoàng thượng băng hà, liền trở thành người đứng đầu thiên hạ, Lẫm nhi tuy là thái tử, nhưng vẫn là một đứa nhỏ không hiểu biết, như thế nào có thể so sánh cùng Vương gia chiến công hiển hách, bổn cung kỳ thật sớm đã có dự tính, để cho Lẫm nhi rời khỏi cuộc chiến ngôi hoàng đế, chỉ mong Vương gia sau khi kế thừa đại thống, cho mẫu tử chúng ta con đường sống, cấp Lẫm nhi một khối đất phong vương, dù là xa ở biên thuỳ, mẫu tử ta hai người cũng sẽ vui vẻ mà đi, cuộc đời này tuyệt không đặt chân tới kinh thành nửa bước, để tránh Vương gia ngày sau lo nghĩ."

Lời còn chưa dứt, Hạ Sí Mạch liền thô bạo cắt đứt nàng: "Không có khả năng!"

Tuyên Cẩn nghĩ đến hắn còn có băn khoăn, lui lại từng bước nói: "Nếu là Vương gia vẫn không tin tưởng, có thể phế hai mẹ con ta làm thứ dân, như thế sẽ không uy hiếp đến Vương gia."

"Nàng đừng vọng tưởng!" Hạ Sí Mạch lại một lần chặn lời nàng, chỉ vào Tuyên Cẩn nói: "Tuyên Cẩn, Nàng đừng hi vọng có thể rời khỏi ta!"

Lúc này Tuyên Cẩn thực sự ngây ngẩn cả người, lời này là sao, lẽ nào Hạ Sí Mạch chỉ đơn giản si mê sắc đẹp của nàng? Chỉ là nàng và hắn thật sự không có kết giao, một người là Vương gia quyền khuynh thiên hạ, một người lại là hoàng hậu bị Hoàng thượng lạnh nhạt, nếu là Dung phi có lẽ so với nàng qua lại còn nhiều hơn.

Hạ Sí Mạch lúc này đã đứng ở trước mặt Tuyên Cẩn, nhìn dung nhan tuyệt thế của nàng, ánh mắt lại trở nên ôn nhu, ngón tay nhịn không được xoa nhẹ gương mặt của nàng, nhẹ giọng nói: "Cẩn Nhi, bất kể nàng tin hay không tin, lòng của ta chỉ có nàng, vì nàng, ta cái gì cũng có thể không cần, cho dù là giang sơn ngàn dặm."

Tuyên Cẩn không biết là bị hành động ôn nhu hay lời nói thâm tình của hắn làm run sợ, mà vẫn đứng không nhúc nhích.

Hạ Sí Mạch ngay lập tức bị môi đỏ mọng của nàng hấp dẫn, đây là cảnh tượng chỉ khi hắn nằm mơ mới có thể xuất hiện, Hoàng hậu luôn luôn cao cao tại thượng nay đứng ở trước mặt hắn bất động, tùy ý hắn âu yếm, kiềm chế không được, cúi đầu hôn lên.

Chưa đụng tới bờ môi nàng, chính nghe một tiếng chát vang lên, theo trên mặt là một cảm giác nóng rát, Hạ Sí Mạch ngẩng đầu, chỉ thấy Tuyên Cẩn vẻ mặt tức tối, nổi giận mắng: "Đồ vô sỉ!"

Hạ Sí Mạch thế này mới từ trong mộng bừng tỉnh, đã nói mà ...làm sao dễ dàng thuận lợi như vậy, đồng thời tự khuyên chính mình, chớ nóng vội. Sau khi lấy lại bình tĩnh, tay đặt trên mặt, cười nói: "Không nghĩ tới nương nương còn có một khía cạnh cá tính như thế."

Tuyên Cẩn giọng nói lạnh lùng: "Hạ Sí Mạch, ngươi thực cho rằng bổn cung không có cách trị ngươi sao? Bổn cung chẳng qua không muốn để cho hoàng nhi của mình bị cuốn vào thị phi, Lẫm nhi là thái tử, kế thừa ngôi vị hoàng đế danh chính ngôn thuận, cho dù trong triều phần lớn là người của ngươi, nhưng vẫn còn có người trung lương, huống chi phụ thân bổn cung là đương triều thủ phụ, đệ tử môn hạ ngài ba ngàn, trải rộng cả nước, ngươi có thể hành thích vua đoạt quyền, nhưng chặn không được miệng thiên hạ, ngươi cho là ngôi vị hoàng đế này có thể ngồi an ổn sao?"

Hạ Sí Mạch cau mày: "Nương nương đây là uy hiếp ta?"

Tuyên Cẩn cười lạnh: "Bổn cung chính là ăn ngay nói thật."

Hạ Sí Mạch giả bộ suy nghĩ sâu xa: "Như thế quả thật có chút khó giải quyết, bất quá bổn vương thật ra nhớ tới vài lời, không biết dùng ở trên người Tuyên đại học sĩ thích hợp hay không, thỉnh nương nương hỗ trợ tham khảo một phen, giết gà dọa khỉ, giết một người răn trăm người, rắn mất đầu, nương nương cảm thấy như thế nào?"

Tuyên Cẩn như thế nào không biết, nếu Lẫm nhi làm hoàng đế không thành, chớ nói mẫu tử bọn họ tánh mạng khó giữ, khả năng còn có thể liên lụy rất nhiều người, đứng mũi chịu sào chính là phụ thân, người như Hạ Sí Mạch làm sao sẽ để ý tới dư luận.

Dù sao cũng đều là chỗ chết, không có đường lui, Tuyên Cẩn trong lòng ngược lại thản nhiên, thả lỏng muốn nghe ý của Hạ Sí Mạch một chút, nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển, nhân tiện nói: "Ngươi rốt cuộc muốn bổn cung như thế nào?"

Hạ Sí Mạch cùng nàng đùa giỡn đủ, không hề thừa nước đục thả câu, trầm giọng: "Không cần bổn vương nhắc nhở, nương nương hẳn là cũng biết, nay có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế tổng cộng ba người, thứ nhất tự nhiên là Thái tử, thái tử là hoàng hậu nương nương sinh ra, lại là trưởng tử, theo như lời nương nương, thái tử kế vị là danh chính ngôn thuận, nhưng bổn vương biết, Hoàng Thượng đã sớm viết xuống chiếu thư phế trưởng lập ấu, vẫn chờ đợi thời cơ công bố hậu thế, nay Hoàng Thượng đã băng hà, chiếu thư tự nhiên sẽ thành di chiếu, khi Hoàng Thượng lâm chung, lại chỉ có Dung phi nương nương canh giữ trước giường, chủ ý có thay đổi hay không cũng chỉ có Dung phi nương nương biết, di chiếu vừa ra, như vậy kế vị chính là nhị hoàng tử Hạ Du Đan."

Tuyên Cẩn cho dù không biết, cũng có thể đoán, nay nghe Hạ Sí Mạch xác thật, vậy khẳng định được không sai, so với Dung phi, nàng thật ra còn có phần nắm chắc thắng lợi, dù sao Dung phi xuất thân không tốt, thế lực bên ngoài yếu, chỉ cần cấp nàng tội danh mê hoặc Hoàng Thượng đã có thể làm cho nàng trở tay không kịp.

Hoàng Thượng tráng niên sớm mất, cơ thể yếu ớt tất nhiên nhiều bệnh, Dung phi thoát không được can hệ. Thân thể không tốt đáng lý nên tu thân dưỡng tính mới đúng, lại cùng Dung phi hàng đêm sanh ca, thân mình Hoàng Thượng mỗi ngày càng lụn bại, cuối cùng chết ở dưới hoa mẫu đơn. Hoàng Thượng khi còn tại thượng, một đám đều giận mà không dám nói gì, nay Hoàng Thượng mất, hậu cung phi tần cùng Thái Hậu đều đang chờ thời cơ ra tay, hơn nữa trong triều không người cai quản, Dung phi muốn cho con mình đăng cơ chỉ bằng một đạo di chiếu, sợ là có chút khó khăn.

" Còn có một người chính là bổn vương." Hạ Sí Mạch nói tiếp, "Bổn vương trừ bỏ một lý do danh chính ngôn thuận, muốn được lên ngôi vị hoàng đế, quả thực dễ như trở bàn tay."

Tuyên Cẩn cười lạnh: "Ngươi cũng hiểu điều này sao." Hạ Sí Mạch là lí do khiến nàng trước nay luôn lo lắng, Lẫm nhi cùng hắn tranh đoạt không thể nghi ngờ là trứng chọi đá, không có phần thắng, cho nên mới có ý thoái ẩn.

Hạ Sí Mạch cười nói: "Đa tạ nương nương khích lệ."

Tuyên Cẩn đen mặt, lúc trước không cùng Hạ Sí Mạch đối mặt quá nhiều, chỉ là người khác nói hắn lòng dạ độc ác, lãnh khốc vô tình, hôm nay có cơ hội nói chuyện với nhau, chỉ cảm thấy hắn căn bản chính là một tên lưu manh vô lại.

Hạ Sí Mạch lại đột nhiên chuyển đề: "Có điều bổn vương đã quen làm Vương gia, cơ bản thấy chướng mắt ngôi vị hoàng đế có tiếng không có miếng kia, cũng không có quyền lực, làm hoàng đế phải lo lắng giang sơn xã tắc, trên lưng phải mang thêm tiếng xấu ngàn đời , nào có được như ngôi vị Vương gia tiêu diêu tự tại này."

Tuyên Cẩn rốt cục đã hiểu được mục đích hắn tìm tới mình, hắn muốn chọn một hoàng đế bù nhìn, mặc hắn bài bố, mà hắn vẫn tiếp tục làm Cảnh vương của hắn, không khỏi lập tức suy nghĩ sâu xa.

Hạ Sí Mạch cũng không quấy rầy nàng, cho nàng thời gian suy nghĩ, sau đó ôm cánh tay, không kiêng nể gì đánh giá Tuyên Cẩn, mặt như phù dung đôi mày như liễu, một thân bạch y tang phục như tuyết, nhưng không làm nàng thất sắc, ngược lại so với hoàng hậu ngày thường ung dung đẹp đẽ quý giá lại trở nên siêu phàm thoát trần như tiên tử.

Hạ Sí Mạch càng xem càng thích, càng xem càng vui mừng, khóe miệng không khỏi giơ lên, uổng cho Tuyên hoàng hậu băng tuyết thông minh, khó có thể đoán được ý đồ thực sự của hắn.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro