Chương 72: Ép Buộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Tiêu gia Tiêu Tử Kỳ khó khăn hít thở
Không khí áp bức như vậy sao có thể thoải mái a?
Trên cái ghế sofa dài một người con gái trông rất quý phái đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi tùy ý vuốt ve con mèo Ba Tư
" Về rồi sao? Nhưng mà chị đây không ngờ chính là em lành lặng trở về đó em trai"
Tiêu Tử Kỳ nghe giọng điệu đầy mỉa mai của chị mình giận không thể xông đến sống chết một trận nhưng mà xung quanh chị ta đều có 4,5 tên vệ sĩ cậu thân cô thế cô có thể làm gì? chỉ có thể mạnh miệng mắng chửi
" Chị nói vậy là có ý gì!!!"
Nhưng chị cậu vẫn khinh thường không thèm trả lời chỉ nhếch mép cười khinh
" Con mẹ nó, Tiêu Tử Di chị đừng có mà quá đáng!!!"
Lúc này cô gái mới nhẹ nhàng đứng dậy buông bỏ con mèo kia xuống rồi nhanh như chớp lao đến trước mặt Tiêu Tử Kỳ chuẩn xác nắm lấy cái má non mịn kia ra sức nhéo
" Dám gọi thẳng tên chị mày, muốn chết sao?"
Lúc bày dáng vẻ thục nữ sang trọng quý phái chẳng biết đã biến đâu mất
Tiêu Tử Kỳ bị nhéo đau chảy cả nước mắt đành phải cầu xin chị mình đao hạ lưu nhân nhưng Tiêu Tử Di căn bản không ngừng chỉ muốn trừng phạt cậu cho hả cơn giận
Trong lúc 2 người đang giằng co thì một bàn tay to đột nhiên nắm lấy tay Tiêu Tử Di
2 chị em nhà họ Tiêu lúc này mới chợt ngừng lại ngẩng đầu nhìn xem bàn tay đó rốt cuộc là của ai
Tiêu Tử Di khó chịu nhíu mày
" Du, bỏ tay cậu ra"
Tôn Du nhìn cô sau đó nở nụ cười thiện cảm
" Đánh em mình trước mặt đàn em không hay lắm đâu, rồi đàn em của cậu sẽ nghĩ gì về Kỳ Kỳ a?"
Tiêu Tử Di hờ hững nhìn anh phun ra vài chữ
" Du, cậu đúng là phiền chết đi được"
Nhưng sau khi suy đi nghĩ lại cô liền cười cợt
" Haa, Kỳ Kỳ ..... ngay cả tên cũng gọi thân mật như vậy xem ra lời đồn đại bên ngoài chắc chắn là sự thật"
Tiêu Tử Kỳ xoa xoa cái má bị nhéo đến sưng đỏ ai oán nhìn chị mình
" sự thật? sự thật gì chứ?"
Tiêu Tử Di ưu nhã ngồi xuống ghế sofa nhấm nháp ly trà nóng
" Chuyện ....... em và Du cả 2 người ....... cái đó ......."
" Chị nói cho rõ nha"
" Em trai, chẳng lẽ em muốn chị phải nói chi tiết chuyện phòng the của 2 người?"
" Chị ....... chị .......... chị ........" cậu lắp bắp cả buổi vẫn chưa thể nói được gì ngoài chữ 'chị' ra
Cô thấy mặt cậu đỏ hồng cái miệng chẳng nói nên câu có hơi đắc ý công kích nhiều hơn
" Chị cái gì? em trai ngoan, chẳng lẽ em ..... thất thân?"
Tiêu Tử Kỳ cứng họng chỉ biết đứng tại chỗ chỉ chỉ trỏ trỏ
Tôn Du nghe thấy câu này có ý không vui liền ôm lấy con thỏ nhỏ là cậu vào lòng
" Sao có thể nói là thất thân? Di, chuyện này đều do 2 bên cam tâm tình nguyện a"
Cậu không nghe lầm chứ ' cam tâm tình nguyện', cậu cam tâm khi nào a? rõ ràng là tên khốn vô pháp vô thiên này trói buộc sau đó cướp đi cái quý giá của cậu bây giờ còn mặt dày nói như vậy, tình nguyện cái rắm
" Tôi không muốn nghe cậu biện minh, bây giờ cả thành phố S này ai ai cũng đều biết Tôn hắc đạo nhà cậu và em trai yêu quý của tôi có quan hệ đó, danh dự nhà họ Tiêu chỉ sau một đêm đều bị hủy trong tay cậu. Du, món nợ này phải tính như thế nào đây?"
Tôn Du nghe đến đây liền cười khẩy_ Di, Tôn Du tôi quá hiểu cậu rồi xem ra hôm nay nếu không cho cậu một chút lợi ích thì cả tôi lẫn Kỳ Kỳ đều khó có thể rời khỏi đây
Tôn Du nhìn cô bình tĩnh nói
" Vậy cậu thấy chúng ta nên làm gì đây, bạn học cũ? Cậu muốn cổ phần của tôi ở Thiên Dự hay là kim cương đá quý nói đi"
Cô nghe thấy chỉ bình thản nhún vai
" Những thứ đó chị đây đều không muốn"
Cuộc đối thoại của anh và cô diễn ra rất suông sẻ chỉ có cậu là mờ mịch không biết gì
Cái quỷ gì đang xảy ra vậy, bạn học cũ? doạ chết bảo bảo rồi làm mình cứ nghĩ anh ta và chị là ........
Ách, nhưng mà ....... tại sao mình lại cảm thấy nhẹ nhõm, tại sao bây giờ lại rất cao hứng cứ như tảng đá đè nặng trong lòng đã hoàn toàn biến mất?
Không, không, không! Mình tuyệt đối không phải thích tên hỗn đản đó, chỉ là ....... chỉ là cảm thấy tốt khi không phải có anh rể như hắn thôi a. Đúng! Chắc chắn là như vậy
Lúc này cậu mới phấn chấn trở lại để nghe tiếp cuộc đối thoại kia
" Vậy cậu muốn gì?" Tôn Du mờ mịch hỏi
Tiêu Tử Di không nhanh không chậm cao hứng nói
" Muốn cậu chịu trách nhiệm nga~"
Tôn Du nhếch mép
" ý cậu là ...... muốn 2 chúng tôi ..... cưới nhau?"
" Bingo"
" Được thôi" Tôn Du hào sảng trả lời ngay sau đó
" Quá tốt, ngày tốt tôi cũng đã xem 3 ngày sau là có thể cử hành hôn lễ, từ bây giờ đến 3 ngày nữa cậu cứ thong thả chuẩn bị sính lễ a, hắc hắc"
" Đúng là bạn tốt cậu đúng là hiểu tính tôi a"
" Cậu nghĩ Tiêu Tử Di tôi là ai nga?"
Chờ đã, bây giờ cậu mới phát hiện hình như ...... mình bị bán rồi!!!
Cạu nhanh chóng đẩy Tôn Du sang một bên tay chân luống cuống chỉ vào 2 người kia
" 2 người ...... cả 2 người ...... tôi không muốn kết hôn! ai cho 2 người tự ý quyết định cuộc đời của tôi, cuộc sống của tôi?"
Tiêu Tử Di nghe cậu nói xong lãnh đạm trả lời vài câu cho có
" Giới thượng lưu của chúng ta có quy tắc ngầm chắc em cũng biết .... cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, bây giờ cha mẹ chúng ta đều đã mất chị thay cha mẹ tìm chỗ ngồi cho em. Tôn Du cũng không tồi tuy có hơi trẻ con, tính khí nóng giận thất thường, hay mè nheo, lại có hơi bướng bỉnh .... nhưng mà không sao, nhà anh ta có điều kiện là đủ, em cứ yên tâm gả qua đó đi"
Cậu không còn gì để nói có người chị nào lại muốn bán em mình như vậy không a, hơn nữa tên khốn kiếp này còn dám đồng ý cách làm của chị thật làm người ta tức chết mà!!!
Tại sao số cậu lại khổ như vậy a
Tiêu Tử Kỳ không muốn nghe chị mình nói nhảm thêm một câu nào nữa oà khóc chạy lên phòng đóng cửa lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damei