Chương 73: Bỏ Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong phòng Tiêu Tử Kỳ hiện đang úp mặt vào gối khóc bù lu bù loa
"Con mẹ nó, ta không muốn lấy chồng! huhu ...... Tiêu Tử Di xem như chị đủ ác ngay cả em mình cũng muốn bán chị có còn là người không!!!!!!!"
" Còn cái tên chết tiệt đó bị điên rồi hay sao? khốn nạn! khốn nạn mà! tại sao số mình lại khổ như vậy a, cha mẹ tại sao 2 người không sinh cho con một người chị mà lại sinh ra bà già chết tiệt đó a, nhẫn tâm đem bán cả em trai mình, huhu ........ huhuhu ..........."
Hiện tại Tiêu Tử Kỳ nhà ta chỉ muốn đập đầu vào gối chết quách đi, là thiếu gia nhà họ Tiêu lại là phó giám đốc của một công ty lớn hôm qua đi dự sinh nhật lại bị chủ nhân buổi tiệc cường bạo sáng hôm sau lại bị chị gái bán đi rốt cuộc họ xem cậu là gì? đồ chơi hay là công cụ kiếm tiền?
Không được, không thể chấp nhận cái hiện thực chó má này được, phải tìm cách trốn khỏi đây đi càng xa càng tốt
Nghĩ đến đây Tử Kỳ bé bỏng nhà ta liền quyết tâm phải chạy trốn ( bỏ nhà đi bụi)
Ngoài thẻ tín dụng ra cậu chẳng đem theo thứ gì khác nữa
Nhanh chóng lau khô nước mắt rồi bước ra ngoài, cậu cố gắng bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra
Bên ngoài Tôn Du và Tiêu Tử Di đang chuẩn bị dây thừng, thuốc gây mê, súng điện, roi da ....... để làm gì thì không ai biết được, khi thấy cậu xuống trên mặt họ liền hiện ra biểu cảm kinh ngạc
" Không khóc nữa sao em trai, em là đang muốn làm gì a?" Tiêu Tử Di nhìn cậu gượng cười
Tiêu Tử Kỳ không thèm nhìn người muốn đem bán mình chỉ lười biếng đáp lại
" Trong nhà bí bách nên muốn ra ngoài hít thở không khí" sau đó liền nhanh chóng lái xe thể thao phóng như bay lao ra khỏi Tiêu gia với tốc độ chóng mặt làm cho 2 con người kia đứng hình
Rong ruổi trên khắp con đường này đến con đường khác Tiêu Tử Kỳ vẫn chưa thể tin được sự thật
Tại sao lại đối xử với cậu như vậy, cậu là con người không phải con rối, cậu cũng có cảm xúc tại sao lại tự ý quyết định cuộc đời của cậu, hôn nhân của cậu?
Đúng là cậu không ghét Tôn Du nhưng mà không có nghĩa cậu thích anh
Chuyện chung thân đại sự của mình cậu muốn tự mình quyết định
Dừng xe trước khách sạn quốc tế Exo ChanBeak, nghe nói khách sạn này có vốn đầu tư là Hàn Quốc chất lượng phục vụ rất tốt
Tiêu Tử Kỳ giao chiếc xe yêu quý của mình cho bảo vệ rồi hiên ngang bước vào sảnh khách sạn đặt phòng
Nhưng điều làm cậu khó chịu là có ai đó đã khoá hết tất cả thẻ tín dụng, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết đó là ai
" Khốn, Tiêu Tử Di chị giỏi lắm còn dám khoá thẻ tín dụng?" Gương mặt cậu vì tức giận mà đen lại hậm hực lầm bầm
" Hiện tại tôi không có đem theo tiền mặt, có thể ghi nợ hay không?"
Cô nhân viên tiếp tân nghe cậu nói như vậy vẫn niềm nở tiếp chuyện
" Tiên sinh khách sạn này của chúng tôi từ trước đến nay đều không tiếp nhận trường hợp ghi nợ, ngay cả Vương tổng và Tôn tổng của Thiên Dự cũng không phải ngoại lệ, tiên sinh thật xin lỗi"
Nha đầu này còn dám xem thường mình?
Tiêu Tử Kỳ trên trán đầy gân xanh quan sát cô tiếp tân không biết trời cao đất dày nhưng cô ta vẫn thản nhiên nhìn cậu rồi nở nụ cười thân thiện
Cười cái rắm!
Tức giận bước ra khỏi khách sạn cậu lại lái xe chạy trên đường tìm kiếm một nơi có thể dừng chân nhưng không nơi nào chịu cho cậu thuê
Xe cũng đã hết xăng, đúng là xui xẻo mà
Cậu bước xuống xe sau đó phát tiết hết mọi bực tức vào chiếc xe sang trọng
" Ngay cả mày cũng muốn chống đối với tạo? hừ! uổng công tao yêu thương mày như vậy, hôm nay tao nhất định cho mày bài học!!!"
Cậu như kẻ điên hết đấm rồi đá vào chiếc xe, người qua đường vây xung quanh ngày càng nhiều hơn
Thú vui của kẻ có tiền đúng là khác người
Bệnh thần kinh
________________
Dòng người chen lấn xô đẩy để xem kịch hay lúc này vẫn chưa hề thuyên giảm cho đến khi cơn mưa đầu mùa lạnh giá ồ ạt trút xuống đám người hiếu kỳ mới đi bớt
Chỉ còn lại mình cậu và chiếc xe
Lúc này chiếc xe đã bị cậu tàn phá, kính và cửa xe đều bị biến dạng. Trú mưa trong xe đúng là bất khả thi
Lê bước chân trên con đường không một bóng người, Tiêu Tử Kỳ lúc này như con chó nhỏ bị bỏ rơi không nơi nương tựa_ tại sao cậu lại trở thành bộ dạng này a?
Ngồi trước bậc thềm của một căn nhà có một luống hoa cúc rất đẹp để trú mưa, cả người cậu run lên từng đợt
Gió thổi ngày càng mạnh, mưa ngày càng nặng hạt thân ảnh đáng thương kia vẫn kiên cường chịu đựng
Nếu bây giờ về nhà chấp nhận cuộc hôn nhân kia cậu thà chết còn hơn
Căn nhà lúc này đột nhiên sáng đèn, thân ảnh cao lớn xuất hiện phía sau cậu
Tiếng nói trầm ấm vang lên
" này cậu, sao cậu lại ngồi ở đây?"
Tiêu Tử Kỳ run rẩy đứng lên nhìn người kia yếu ớt trả lời
" thật ngại quá, tôi chỉ định ....... mượn hiên nhà anh ngồi trú mưa ..... không ..... không ngờ ...... làm phiền tới anh ......rồi, thật xin lỗi"
" Cậu vào nhà đi"
Tiêu Tử Kỳ lúc này như bị thôi miên nhanh chóng bước vào
Người đàn ông tốt bụng đó thấy cậu toàn thân đều là nước mưa liền gợi ý " nếu không nhanh đi tắm cậu sẽ bị cảm đó, tôi sẽ chuẩn bị một ít điểm tâm nóng cậu đi tắm đi"
Tiêu Tử Kỳ rưng rưng nhìn anh ta
" ơn này tôi sẽ không bao giờ quên" rồi lao vào phòng tắm dưới sự chỉ dẫn của anh ta
Sau khi đã tắm xong anh chàng tốt bụng này đã cho cậu mượn áo choàng tắm của anh ta
Tiêu Tử Kỳ sau khi tắm xong lại còn có thức ăn nóng để ăn xúc động vô cùng
Vuốt ve cái bụng căng tròn vui vẻ mỉm cười, cậu tràn đầy xúc động nhìn anh_ người lạ tốt bụng
" Ân nhân, ân tình của anh tôi xin ghi lòng tạc dạ"
Anh mỉm cười nhìn cậu
" đừng gọi tôi là ân nhân tôi không dám nhận đâu, vả lại chuyện này không cần thiết phải trả ơn đâu"
" Tiêu Tử Kỳ tôi từ trước đến nay có ân phải trả có thù ...... Ách! nói tóm lại sẽ có ngày tôi trả ơn này của anh ....... nhưng mà ..... tôi phải xưng hô với anh như thế nào đây?"
" Tôi là Tiêu Tử Kỳ rất vui được biết anh"
Anh nghe cậu nói thiện chí nở nụ cười " tôi là Âu Dương Nhất Minh, gọi tôi Nhất Minh là được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damei