Chương 2: Kỳ Sa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh Băng ngồi trong xe ôtô, đeo tai nghe Bluetooth, vừa đánh tay lái vừa nghe điện thoại.

   [Lưu Diệc Phi, tôi đang đến rồi!]

   [Không, chuyển địa điểm hẹn, cậu bây giờ đến Autumn]

   [Được, cho tôi 5 phút, lập tức xuất hiện trước mặt cậu!]

   [Vậy tôi chờ câu ở cửa!]

  Đúng 5 phút sau, một chiếc Bugatti đen bóng loáng xuất hiện ngay trước cửa khách sạn Autumn. Từ trên xe, một cô gái ăn mặc vừa trẻ trung lại thoải mái bước xuống.Diệc Phi khi nhìn thấy cô thì huýt sáo 1 cái, rồi nói:

  -Không hổ là Dạ đại luật sư, đến rất đúng giờ!

Sau đó chỉ vào cái xe của cô, hỏi:

  -Xe mới?

  -Ừ, là Hoắc Tư Kình gửi tới.

  -Hắn ta thật hiểu tính cậu!

  -Xe là tự tôi chọn.

  -Mắt nhìn của cậu thật tốt!

Họ vừa đi vừa nói chuyện:

  -Đêm nay đua xe?

  -Cậu đang đùa?

  -Không đùa! Chúng nó đã hẹn đêm nay sẽ chơi!

  -Cậu thật trâu bò, chiều vừa đứng trên tòa, đêm lại đi đua xe, đúng là phi thường!

  -Cậu không đi?

  -Tất nhiên có đi!

  -Vậy được, sau vụ kiện chiều nay chúng ta về đây nghỉ ngơi, ăn tối, đêm sẽ chơi! Còn bây giờ nói cái chuyện chính đi, tại sao lại chuyển địa điểm hẹn?

  -Người cậu cần gặp đã là người khác. Hôm nay thân chủ của tôi không đến gặp mặt, tôi lại muốn cậu gặp người này.

Nói xong hắn mở cửa phòng, kéo cô vào trong rồi nhanh chóng bỏ trốn.

Cô ngồi xuống ghế, bắt đầu nói:

  -Lâu tổng, lâu rồi không gặp.

  -Dạ luật sư, tôi có thể nhờ cô 1 việc không?

  -Anh cứ nói!

  -Tôi có 1 lô đất ở khu kangnam ...

  -Lâu tổng, anh không cần nói nữa! Xin lỗi anh, việc này tôi giúp không được! Sau những chuyện mà anh gây ra cho Thảo Nhi anh nghĩ tôi sẽ giúp anh? Anh quá nhầm! Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ giúp cái loại cặn bã như anh!

Giọng cô tuy cứ đều đều nhưng lại khiến cho tên Lâu Diệc Sâm không rét mà run. Cuối cùng cô cầm ly nước hắt vào hắn rồi nói:

  -Ly nước này tôi hắt hộ cho Thảo Nhi. Mong anh sau này đừng bao giờ tới tìm tôi, nếu không chỉ bằng tôi cũng khiến cho anh tan gia bại sản, vào sau song sắt mà bóc lịch.

Rồi cô đứng dậy bỏ đi. Cô vẫn còn nhớ, Trương gia từ khi cô và em gái bị tai nạn , họ đã cưu mang bọn cô, nuôi bọn cô học hết đại học. Còn nhớ năm đó cô vừa làm luật sư được 1 năm, Trương chủ tịch đột ngột bệnh nặng, hắn ta nhân lúc đó ép Trương chủ tịch còn đang nằm trên giường bệnh chuyển nhượng cổ phần cho hắn, khi bác ấy qua đời, hắn liền thu mua Trương thị. Không chỉ có thế, năm đó hắn còn cướp đi sự trong trắng của Thảo Nhi. 

Chỉ vài năm sau cô trở thành 1 luật sư thành đạt Lệ Na cũng là 1 MC nổi tiếng, họ giúp Thảo Nhi lấy lại Trương Thị. Bọn cô đều muốn giúp Thảo Nhi xử lý hắn nhưng cô ấy lại nói thù của cô ấy để cô ấy tự trả. Từ đó Lãnh Băng và Lệ Na cũng không động vào chuyện này nữa.

Lãnh Băng đi cầu thang máy lên tầng cao nhất. Cô đi vào trong phòng, đây là phòng mà cô luôn ở mỗi khi có việc đột xuất hay đi về quá muộn, không muốn làm phiền mọi người nên ở trong phòng này có quần áo của cô. Hơn nữa phòng này đã được Hà Thiệu Mạc tặng cho cô vì đâu là khách sạn thuộc vào Hà thị nhà cô ấy. Lãnh Băng ngồi trong phòng, suy nghĩ 1 chút. Cô đứng lên, đi tới tủ lấy ra bộ quần áo rồi đi tắm. Khi bước ra cô không còn là một cô gái ăn mặc trẻ trung, thoải mái nữa mà đã trở thành 1 nữ luật sư chững chạc. Tóc búi gọn gàng, áo sơ mi trắng kết hợp cùng áo khoác đen, quần kaki dài đen thẳng tắp. Cô ngồi ra ghế, nhấc điện thoại lên gọi đến Lưu Diệc Phi

  [Diệc Phi, tôi cho cậu 15 giây, lập tức lết cái xác chó má của cậu tới đây!]

Đúng 15 giây sau, Diệc Phi xuất hiện ở phòng cô trong cái bộ dạng còn đang thở hổn hển. Điều chỉnh lại nhịp thở, bắt đầu nói:

  -Lãnh Băng, cậu có chuyện gì?

  -Cậu chán sống rồi! Ngang nhiên đem người đó tới gặp tôi, lá gan của cậu cũng không nhỏ!

  -Lãnh Băng, là tôi đã làm không đúng rồi, thật xin lỗi cậu.

  -Tốc độ đào tẩu của cậu cũng rất tốt!

  -Tôi nghĩ cậu tự giải quyết được!

  -Coi trừng báo ứng.

  -Cậu thật là, gọi tôi tới với cái tốc độ ánh sáng chỉ để nói câu "coi trừng báo ứng" đó thôi á?

  -Cậu cũng đã sớm biết hắn ta là ai, hôm nay Thảo Nhi biết chuyện nay cậu xem có thể sống yên không? Nói với cậu một điều này, tốc độ ánh sáng nhanh hơn cậu rất nhiều. Mà cậu không muốn tôi nhẹ nhàng tình cảm vậy bây giờ cậu muốn tôi sử cậu cho ra ngô ra khoai à?

  -Tất nhiên là không phải rồi! Dạ luật sư, tại sao cậu ăn mặc như thế mà sao có thể lưu manh vậy hả?

  -Cậu cùng tôi làm bạn đã nhiều năm, tôi nghĩ cậu phải hiểu tôi chứ!

  -Tôi hiểu rồi!

  -Vậy chúng ta đi ăn thôi, còn chờ gì nữa!

  -Cậu đúng thật là, lúc thì lạnh lùng, lúc thì lưu manh, lúc lại hồn nhiên như trẻ con vậy!

Cô không nói gì, chỉ cười, rồi 2 người họ cùng nhau đi ra.

Lưu Diệc Phi, Dạ Lãnh Băng, 2 luật sư giỏi nhất luật giới ngày nay, nam thanh nữ tú, đang cùng ngồi ăn trong nhà hàng của Autumn, trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Ở một góc khuất, có 1 người cũng như bao người khác đang nhìn họ, bên cạnh còn có thủ hạ đang báo tin:

  -Lôi tiên sinh, đó chính là Kỳ Sa.

  -Ngươi dám chắc chắn đó là Kỳ Sa?

  -Mọi thông tin thu được đều cho thấy cô ấy chính là Kỳ Sa. Cô ấy đã từng bị mất trí nhớ và đã đổi tên, là Dạ Lãnh Băng.

  -Ta đã biết, ngươi có thể đi.

Sau khi thủ hạ rời đi hắn vẫn ngồi đó nhìn cô, còn tự nói:"Kỳ Sa, cuối cùng tôi đã tìm thấy em!"

Ở phía bàn có 2 người đang cùng dùng bữa kia đang diễn ra 1 cuộc hội thoại.

  -Diệc Phi, cậu cùng Khả Lạc đang hẹn hò?

  -Sao cậu biết?

  -Cậu nói thành viên tham gia kiện lần này cho cô ấy!

  -Hạ hỏa, tôi nghĩ cô ấy cùng cậu cũng được coi là bạn thân nên tôi mới nói với cô ấy.

  -Cậu cứ coi trừng tôi!
__________________________________________________________________________________
Viết cái chao này chính là cái chap mệt mỏi nhất của Meo. Máy hỏng nên phải viết đi viết lại mấy lần. Thui dù sao cũng mong mọi ngừi ủng hộ Meo, z là đủ òi!
Meo cảm ơn!!! ^u^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro