Cược một bát tỏi nghiền.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thời điểm Lâm Diệu đến khu nhà cổ, thời gian vẫn còn khá sớm, nhưng chưa tới mười một giờ, bên ngoài nhà cổ đã đỗ mấy chiếc xe.

Cậu nhìn thoáng qua những chiếc xe này, đem Xiali mini chen vào giữa chiếc X6 cùng Cayenne, Xiali chớp mắt liền bị hai chiếc xe kia bao phủ, thời điểm xuống xe thiếu chút nữa không mở nổi cửa.

Rất tốt, an toàn, không lo bị cào xước rồi.

Lúc xuống xe cậu nhìn lướt qua biển số xe, phát hiện biển số chiếc Cayenne cư nhiên là của papa, một chuỗi số 8 thời thượng.

Phát hiện này làm cho cậu nhất thời có chút sầu não, sao Lâm Tông gọi cậu đến ăn cơm mà còn gọi papa chứ. Papa gần đây hiếm lắm mới bận rộn như vậy, về nhà thực muộn, không có thời gian nhàn hạ để giáo dục cậu, giờ thì hay rồi, đến giữa trưa vẫn là người bệnh, dâng đến tận cửa cho papa giáo huấn.

Thực chẳng hay gì cả.

Lâm Diệu ủ rũ tiến vào nhà cổ.

Nơi này trang hoàng thật sự có ý tứ, thực phù hợp với phong cách giả huyền giả bí của bọn Lâm Tông. Căn nhà này tọa lạc trên con đường cổ kính nhất của khu phố cổ, lại còn nằm giấu trong một hẻm nhỏ, Lâm Diệu mỗi lần đến đều cảm giác muốn lạc đường. Qua cánh cửa là sân vườn với ao nước giả sơn cùng các loại hoa hoa cỏ cỏ, xuyên qua hàng hiên bên cạnh mới có thể nhìn thấy mấy gian phòng ngự ở xa xa.

Một cô bé phục vụ đi ra từ bên trong, nhìn đến Lâm Diệu liền cười: "Nhị thiếu gia."

"Gọi hay lắm, " Lâm Diệu vui vẻ, Cô bé này tên Vu Tuệ, khắc sâu trong ấn tượng của cậu, là khéo ăn khéo nói, lại rất biết việc, là trợ thủ đắc lực của bọn Lâm Tông, "Lâm đại thiếu gia nhà em đâu?"

"Ở trong gian phòng sân sau ạ, anh cứ trực tiếp qua đó đi, Lâm lão gia cũng đang ở đó. Em không dẫn anh đi được, lát nữa còn có khách hàng đến." Vu Tuệ vẫy tay với cậu, một đường chầm chậm chạy vào trong sân.

Gian phòng sân sau không tiếp khách ngoài, là chốn bọn Lâm Tông bọn họ dùng chiêu đãi bằng hữu của mình. Lâm Diệu đẩy cửa tiến vào, liền thấy papa mana đều ở trong, Lâm Tông còn đang uống trà cùng papa.

"Cha, mẹ. . . . . ." Lâm Diệu chào hỏi papa xong, thời điểm quay mặt nhìn mama liền sửng sốt , "Mẹ sao lại ra ngoài với bộ dạng này chứ."

"Làm sao, trời nóng như vậy, tìm không thấy quần áo để mặc, " Mama uống một ngụm trà, thực bình tĩnh liếc mắt nhìn cậu một cái, "Sao hở, chú có ý kiến gì với mẹ mình sao?"

"Không có, một chút ý kiến cũng không có, " Lâm Diệu nhìn áo ngủ lụa đỏ chót trên người mama, lại khom lưng nhìn nhìn phía dưới bàn, thấy chiếc giày Prada trên chân bà. Cậu không dám tưởng tượng tình cảnh mama mặc thân đồ này xuống khỏi xe rồi lại lả lướt xuyên qua hết cả sân căn nhà này, "Mẹ trực tiếp xỏ dép lê ra ngoài còn đẹp hơn, so ra có phần sur ton hơn đó."

"Đừng nhiều lời, " Mama cười tủm tỉm vươn tay ra với cậu, "Lại đây mẹ sờ trán, còn sốt không?"

"Không sao ạ, cũng không có cảm giác gì, " Lâm Diệu ngồi xuống bên cạnh mama, liếc nhìn Lâm Tông một cái, "Hôm nay họp gia đình à?"

"Buổi sáng đi một chuyến về nhà ngoại con, lúc về ngang qua liền đến ăn thử chút, " Papa nhìn Lâm Diệu, "Sao vậy, cái công tác cỏn con đó giày vò con đến phát sốt cơ à ?"

"Lái Xiali ngốt chết, " Lâm Tông vui cười một bên, "Chi bằng con mua cho nó chiếc KIA là được."

"Không." Lâm Diệu nhìn hắn, cậu biết Lâm Tông thương xót mình, bất quá trong chuyện công tác của cậu quan điểm của Lâm Tông cũng giống với papa. Papa là muốn giúp đỡ, còn Lâm Tông là sợ cậu đi làm chịu khổ.

"Cái công việc vẽ vời gì đó kia của con, chơi bời là được rồi, muốn vẽ thì bình thường cũng có thể vẽ được mà, " Papa châm thuốc, "Ốm yếu bệnh tật mẹ con lại đau lòng."

"Không phải là vẽ tranh. . . . . ." Lâm Diệu nằm úp sấp trên bàn, cậu cũng lười giải thích với papa.

"Cái đó là thiết kế hình ảnh, " Lâm Tông chỉnh đúng là cho papa, ấn chuông trên bàn gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn, "Ăn cơm trước đã, chuyện này nói sau."

Chuyện papa thủy chung đem chuyên ngành cùng chức nghiệp của cậu tưởng tượng thành nghệ thuật gia tóc dài bay bay hoặc râu dài lả lướt kẹp bút trên tai làm cho Lâm Diệu phi thường buồn bực. Chớ nhìn Lâm Tông hiện tại giải thích cho ông thứ đó gọi là thiết kế hình ảnh, lần sau nhắc tới thể nào ông vẫn nói là vẽ tranh như thường.

"Em muốn thịt, đừng chỉ cho em mỗi rau mà." Lâm Diệu nằm nhoài trên bàn hữu khí vô lực cường điệu.

Quan Trạch sau khi đưa Lục Đằng đến trường học liền vội vàng quay về công ty, thời điểm chờ đèn đỏ lấy di động ra lật xem bản ghi chép, xác định cuối tuần không có đặt lịch gì, lúc này mới yên tâm.

Không thể lừa trẻ con, bằng không kiếp sau sẽ biến thành tỏi nghiền đó.

Trên di động còn có mấy tin nhắn, Quan Trạch tùy tiện mở xem, ngoại trừ một tin là thư ký bộ thị trường gửi tới, còn lại mấy cái đều là bằng hữu trong game nhắn.

Quy tắc PK sẽ thay đổi? Hai ba tháng trước đã sớm loan tin, lần này phỏng chừng là sẽ ra thông báo, người người hân hoan như thể bài ca người nông nô chuyển mình*.

*Nguyên văn: 翻身农奴把歌唱 ( phiên thân nông nô bả ca xướng): Dân ca Tây Tạng, ca khúc chủ đề của film phóng sự tài liệu "Tây Tạng ngày nay. Nội dung tái hiện cuộc sống mới và những thay đổi phát sinh khi người dân Tây Tạng được hòa bình giải phóng.

Quan Trạch không có hồi đáp, bỏ di động lại vào túi. Anh đối với chuyện có thay đổi quy tắc PK hay không chẳng mấy quan tâm, đối với anh mà nói, những chuyện này không có ảnh hưởng quá lớn, cứ luôn giết tới giết lui như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Bất quá đối với đám người Yên Nhiên Nhất Tiếu kia mà nói, nhất định là một cú nổ ngàn cân, lịch sử xưng bá đã sắp kết thúc rồi.

Di động mới vừa thả vào trong túi chưa đầy hai phút lại vang, nghe tiếng chuông hẳn là cuộc gọi trong phân loại công tác, Quan Trạch nhét tai nghe điện thoại vào: "Xin chào tôi là Quan Trạch, xin hỏi ai vậy?"

"Quan Trạch a, tôi Khâu Việt Linh, " bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn mang theo tiếng cười của một người phụ nữ, "Mới vừa gọi đến điện thoại văn phòng cậu, thư ký nói cậu xin nghỉ buổi sáng, bị bệnh sao?"

"Đưa con đi bệnh viện, " Quan Trạch do dự một chút, không có tiếp tục lái về công ty, mà rẽ sang một con đường khác, công ty quảng cáo của Khâu Việt Linh nằm ngay trên con đường này, "Khâu tổng có chuyện gì vậy?"

"Chao ôi, đã nói kêu chị Khâu là được rồi, bao lâu nay cứ Khâu tổng Khâu tổng mà chẳng chịu sửa gì cả, " Khâu Việt Linh chậc một tiếng, "Tôi gọi cậu là Quan tổng giám cậu cũng không thấy mất tự nhiên sao."

"Không có." Quan Trạch đáp lời rất kiên quyết.

"Nói chính sự vậy, cậu đang ở đâu thế? Buổi trưa mời cậu dùng một bữa." Khâu Việt Linh thở dài.

Quan Trạch đã biết ý tứ cô gọi đến lúc này, anh dừng xe lại ven đường: "Ở dưới lầu công ty mọi người đây."

Thời điểm nhìn đến Khâu Việt Linh bước ra từ trong cao ốc công ty, Quan Trạch xuống xe vòng qua mở cửa giúp cô, Khâu Việt Linh cười với anh: "Chàng trai một tháng không gặp, đẹp trai quá nha."

Quan Trạch không nói gì, xoay người vòng trở về bên ghế lái.

Đẹp trai? Buổi sáng ngay cả râu cũng quên cạo, thời điểm mới nãy Quan Trạch từ gương chiếu hậu thấy được mặt mình liền cảm thấy bản thân thực tiều tụy, nhìn qua đặc biệt phù hợp với hình tượng "Cha của Lục Đằng".

"Đến quán đặc sản ở Minh Đô đi." Khâu Việt Linh nhìn anh.

"Tùy tiện ăn ở phụ cận là được rồi, " Quan Trạch nhìn nhìn đồng hồ, khách sạn Minh Đô quá xa, anh cũng lười đi, "Hai giờ chiều tôi còn phải họp."

"Cũng được, cậu chọn chỗ đi."

Thời điểm Quan Trạch mang theo Khâu Việt Linh ngồi xuống một quán mỳ lạnh, cô thở dài: "Lão đệ, cậu đùa tôi đấy hả, tôi mời khách, mà cậu lại dẫn vào mỳ lạnh Triều Tiên à?"

"Tôi thích ăn món này, " Quan Trạch vẫy tay gọi phục vụ tới, "Hơn nữa tôi cũng đang vội."

"Được được, mỳ lạnh thì mỳ lạnh, " Khâu Việt Linh bỏ găng tay lên bàn, quay đầu nhìn nhân viên phục vụ, "Hai bát mỳ lạnh, suất lớn, nhiều tương đỏ, một đĩa bò tiêu cay, thêm. . . . . ."

"Thế đủ rồi, " Quan Trạch gật gật đầu với phục vụ, sau khi phục vụ đi, anh cười cười, "Khâu tổng không phải đang giảm cân sao?"

"Ừ, bất quá tôi mời cậu ăn cơm, chung quy cũng phải để cậu ăn no chứ?" Khâu Việt Linh tựa vào ghế nhìn anh.

"Tôi cũng giảm cân, trời nóng ăn không vào."

"Vóc dáng tiêu chuẩn rồi còn gì, cậu chẳng phải còn đến phòng tập gym sao?"

"Gần đây không có thời gian đi." Quan Trạch rót trà cho Khâu Việt Linh.

"Bộ thị trường các cậu gần đây bề bộn nhiều việc quá, " Khâu Việt Linh cầm chén lên uống một ngụm nhỏ, "Nghe nói Lưu tổng chỗ các cậu lại có kế hoạch mới hử?"

"Muốn moi tin tình báo ư, " Quan Trạch nở nụ cười, "Đánh chết cũng không nói."

Khâu Việt Linh nhìn má lúm đồng tiền không quá rõ ràng trên má trái của Quan Trạch, cũng cười cười: "Tôi không có hứng thú, cũng không phải cùng ngành, tôi chỉ là cân nhắc xem cậu có hứng thú với sự kiện này không thôi."

Quan Trạch nghĩ nghĩ, ngả người dựa vào lưng ghế: "Khâu tổng, tôi sau khi tốt nghiệp liền đến làm chỗ anh Lưu, đã thành quen rồi. Hơn nữa con người tôi thực sự rất lười biếng, thay đổi môi trường phải thích ứng công tác một lần nữa đối với tôi mà nói là quá phiền toái."

"Quan Trạch, hai ta quen biết ba bốn năm rồi, cũng tính là bằng hữu nhỉ?"

"Vâng."

"Tôi có thể lý giải cảm tình của cậu đối với công ty, nhưng chuyện cậu không thể thỏa chí vẫy vùng cũng là sự thật, " Khâu Việt Linh cầm chén gõ gõ, đoạn lấy ấm trà qua rót, nước trà nhanh chóng tràn ra ngoài, "Quan Trạch, công ty các cậu chính là chén trà này, cậu có nhiều nước đến đâu, cũng chỉ có thể chứa được bấy nhiêu, quá lãng phí."

Quan Trạch cười cười không lên tiếng, cầm khăn tay lau đi vết nước trước mặt Khâu Việt Linh.

"Tôi sẽ cho cậu một cái cốc lớn, không đủ thì có thể cho cậu cả cái bát, " Nụ cười vẫn luôn treo trên mặt Khâu Việt Linh tan biến, đổi sang biểu tình lão luyện Quan Trạch quen thuộc, "Tôi cho cậu không gian đủ rộng, để cậu có thể áp dụng phương pháp làm thị trường của bản thân, thật sự đối với cậu không có lực hấp dẫn nào sao?"

Nhân viên phục vụ bưng mỳ cùng thịt bò tới, Quan Trạch cúi đầu trộn mỳ, anh thích mỳ lạnh của tiệm này nhất, tương đỏ đặc biệt thơm.

"Có, " Anh ăn một đũa mỳ, "Bất quá tôi lười lắm."

Khâu Việt Linh chỉ chỉ chiếc Cherokee anh đỗ bên ngoài: "Từ lúc quen cậu đến giờ cậu đã đổi xe chưa? Nếu cậu ở công ty chúng tôi, khi đó sẽ không chỉ có thể mua chiếc xe năm mươi vạn đâu."

Quan Trạch vui vẻ, nở nụ cười một hồi lâu. Nói thật, ấn tượng của anh đối với Khâu Việt Linh rất tốt, con người hơn bốn mươi tuổi, vẫn rất bốc đồng, can đảm cẩn trọng, rất nhiều phương diện so ra đều mạnh hơn anh Lưu, song ở một phương diện nào đó lại bảo trì một mặt hồn nhiên, vô cùng thẳng thắn.

Kỳ thật thời gian anh muốn từ chức cũng không ngắn, là do anh Lưu giữ lại đồng thời cũng đang tuyển chọn nhân sự, từ chức chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng anh nói bản thân lười biếng cũng là nói thật, anh là muốn từ chức xong trước tiên sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

"Tôi còn trả tiền nhà nữa, lại nói xe tốt lái không quen, mệt người, mà tôi lại chẳng có gara, " Quan Trạch cười tiếp tục cúi đầu ăn mỳ, "Hôm qua trên cửa xe nhà hàng xóm tôi còn được người ta khắc cho cả bài thơ đó."

"Cân nhắc một chút đi?"

"Cân nhắc gì đây?"

"Cân nhắc sau này đổi sang một căn nhà có gara."

Quan Trạch thở dài, buông đũa xuống, yên lặng nhìn Khâu Việt Linh một hồi, sau đó lại cầm lên ăn một đũa mỳ: "Cho tôi thêm chút thời gian nữa đi."

Thời điểm Lâm Diệu trở lại công ty vừa vặn vào giờ làm chiều. Bộ thiết kế bộ bọn họ thực im lặng, mọi người vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ giấc ngủ trưa tuyệt vời mà ngắn ngủi, ngoại trừ vài người đang chạy deadline, vẻ mặt những người còn lại đều cùng mơ màng.

"Tiểu Lâm." Có người từ phía sau gọi cậu.

"A." Lâm Diệu quay đầu lại, là đồng nghiệp Giang Nhất Phi. Người nọ là bạn học của cậu, hơn cậu hai khóa, con người không tồi, từ sau khi Lâm Diệu vào công ty vẫn luôn chăm sóc cậu.

"Buổi sáng tiếp giùm chú điện thoại một khách hàng đó, " Giang Nhất Phi bưng một ly trà đi tới, chỉ chỉ bàn cậu, "Cái trà. . . . . ."

"Không phải chứ!" Lâm Diệu không đợi y nói hết, lông mày liền nhíu lại một chỗ, hạ giọng hô nhỏ một câu, "Cái hộp trà đó còn muốn sửa nữa sao! Hôm trước người của bọn họ đến đây xem chẳng phải đã nói xác định cái đó rồi sao! Sửa qua sửa lại bốn lần rồi. . . . . ."

"Nói là đổi lại thiết kế lần trước, " Giang Nhất Phi đưa trà tới trước mặt cậu, "Nào, uống một ngụm, hạ hạ hỏa."

"Thật đúng là hành hạ mà, " Lâm Diệu tiếp nhận chén uống một ngụm, trong nháy mắt nuốt xuống, một luồng đắng chát quét trên đầu vị giác của cậu. Cậu bị đắng đến run rẩy, thiếu chút nữa hất cả chén trà lên mặt Giang Nhất Phi, "Trời hỡi, khổ đinh trà à!"

"Hạ hỏa mà, chú không phải phát sốt sao, " Giang Nhất Phi cười tủm tỉm nhìn cậu, "Khá hơn chút nào không?"

"Phát sốt dùng hạ hỏa sao, hai cái này đâu có liên quan, " Lâm Diệu trở về bàn mình, nhìn thấy bản ghi chép điện thoại Giang Nhất Phi để trên bàn, "Sốt đã hạ rồi, không có việc gì đâu."

Bản thảo thiết kế hộp trà này Lâm Diệu vẫn rất coi trọng, đây là là dự án thực hiện độc lập đầu tiên cậu nhận được sau mấy tháng trời chăm chỉ phụ việc lặt vặt cho thiết kế sư thâm niên của bộ thiết kế.

Nhưng chỉ một hộp trà nho nhỏ này cũng giày vò cậu đến khốn khổ tột cùng.

Lúc ban đầu khách hàng nói chúng tôi là muốn xuất khẩu, hộp phải có yếu tố quốc tế, phong cách quốc tế, Lâm Diệu thật vất vả mới làm ra được hộp trà có phong cách quốc tế. Khách hàng lại nói, kỳ thật, chúng tôi đã thảo luận một chút, dân tộc mới chính là thế giới!

Vì thế trong đầu Lâm Diệu thời gian dài chỉ xoay quanh việc sửa lại thiết kế thể hiện phong cách dân tộc nhất. Khách hàng nhìn xong lại nói, cái phong cách này, quá quê mùa, kỳ thật phong cách thủy mặc cũng là dân tộc đó thôi!

Lâm Diệu hộc máu lại làm một cái phong cách thủy mặc cho bọn họ, hiện tại cư nhiên khách hàng lại xác định vẫn là phong cách cổ truyền dân tộc mới thích hợp nhất. . . . . .

"Lương quản lý, " Lâm Diệu gọi điện thoại qua cho khách hàng, "Chú Lương à, lần này có khả năng quyết định không vậy? Sửa thêm nữa chắc tôi lao lực chết mất, tôi đây mới vừa truyền nước từ bệnh viện về này."

"Quyết rồi quyết rồi, " Lương quản lý rốt cục thực sảng khoái cho cậu đáp án khẳng định, "Tiểu Lâm vất vả rồi, thân thể thế nào? Mùa hè mệt mỏi, dễ dàng sinh bệnh, phải chú ý nghỉ ngơi đó!"

"Không có việc gì đâu, cám ơn chú Lương." Lâm Diệu treo điện thoại thở ra một hơi thư thái thật dài, tựa vào ghế duỗi thắt lưng.

Trước lúc bắt đầu làm việc, Lâm Diệu lên Q, tính toán nhìn xem trên group bang phái có tin tức gì không.

Mới vừa online, Nhu Tình liền liên tiếp gửi tin nhắn đến cho cậu, là địa chỉ trang chủ forum game.

Thời điểm Lâm Diệu không online chơi game, lạc thú lớn nhất chính là lượn lờ trong forum, nhìn người khác mắng chửi mình. Vô luận topic nào, chỉ cần nhắc đến cậu cùng bang phái bọn họ, sẽ được tranh luận ầm ĩ. Nếu như chính cậu ngày nào đó rảnh rỗi tự đi mở topic, tốc độ lên top xác định sẽ ầm ầm đến khiến bản thân cũng phải cảm động.

Đường link Nhu Tình gửi tới là một topic* mới, thời gian mở là một tiếng trước, tiêu đề là "Thay đổi quy tắc PK lòng người hả hê, Yên Nhiên Nhất Tiếu hãy mang theo tập đoàn cường hào ác bá của ngươi xéo khỏi server của chúng ta". Bởi vì tiêu đề quá hot, nên đã có được đến năm sáu trang, xem ra tin tức quy tắc PK sẽ thay đổi đối với rất nhiều người mà nói là hạn hán lâu ngày gặp cam lộ, củi khô thấy liệt hỏa.

*Chỗ này chính xác ra thì phải là New Topic – Bài viết mới. Nhưng xài từ topic cõ lẽ nhiều người không quen (mọi người toàn gọi là Thớt thôi, nhưng ghi thread thì lại sợ khó hiểu), mình sẽ chuyển sang từ Topic cho dễ hiểu vậy.

Lâm Diệu đại khái lật qua một chút, nội dung không mới mẻ gì, bất di bất dịch*. Đầu tiên là nêu ví dụ minh chứng cho hành vi phạm tội chồng chất hai năm của đám cường hào Yên Nhiên Nhất Tiếu, tỷ như có mấy player kỳ cựu bởi vì trường kỳ không thăng nổi cấp mà trào lệ cáo biệt game, lại tỷ như có mấy player cấp đã đủ nhưng lại chỉ có thể luyện cấp ở khu bậc thấp, hay tỷ như tất cả vũ khí cao cấp rớt ra từ BOSS đều tập trong tay thành viên chủ lực của bang phái xưng bá server. Kế tiếp, chính là muốn tiến hành thảo phạt đối với đám người bọn họ. Cuối cùng chốt lại một tổng kết dõng dạc hùng hồn, thuận tiện kèm theo đủ loại công kích cùng nguyền rủa từng người.

* Nguyên văn: 老三样( lão tam dạng): là những dấu ấn thuộc về những thời đại khác biệt, có thể biến thiên hoặc thay đổi nhưng sẽ không bị quên lãng bởi lịch sử.

Người trong bang đã náo loạn thành một đống với phe chống đối, khiến người xem đau đầu.

Lâm Diệu nhìn ID người lập topic một chút, là mới đăng ký, cũng không phải tên dùng trong game. Cậu ngẫm nghĩ, đã chửi thành như vậy, cậu không nói một câu thì có điểm không chịu nổi, vì thế tiện tay đáp một câu.

Nếu PK thay đổi, chúng tôi sẽ sụp đổ, ngài còn không dám dùng tên thật, muốn làm anh hùng vô danh, chẳng chịu cho thấy vóc dáng hùng dũng khởi nghĩa vũ trang của ngài. Chửi mắng đến mức độ này mà mọi người không hay ngài là ai, tôi thấy ngài thật chẳng ra gì.

Một phút đồng hồ sau khi cậu refresh trang chủ, topic nháy mắt lại có thêm một trang, quả nhiên có không ít người đang ngồi chồm hổm ngóng trông cậu xuất hiện, phía dưới lại là một loạt công kích trắng trợn khó coi.

Chẳng thú vị gì sất.

Lâm Diệu chưa bao giờ chửi mắng thô tục người khác trên forum, dù cho trong lòng đã đ.m đến cả vạn lần, lời nói ra cũng chẳng có lấy một chữ thô tục. Nói không lại liền mắng chửi người, một chút trình độ chuyên nghiệp cũng không có.

Lật qua một trang đầy lời chửi bới, Lâm Diệu thấy được một ID khiến mí mắt cậu giật nảy.

Hoành Đao Lập Mã.

Cược một bát tỏi nghiền, chị đại Tiếu nhất định tuyên bố sẽ không xưng bá ngay trước khi quy tắc chỉnh sửa, so với bị người lật đổ, không bằng tự mình buông tay còn lấy lại được thể diện. Bất quá đã bị ta đoán được tình tiết rồi, chị đại Tiếu có muốn theo sự an bài của ta hay không?

Lâm Diệu tức thì có loại kích động muốn đập máy tính.

Không sai, lần đầu tiên khi truyền ra tin tức muốn sửa đổi quy tắc, cậu đã từng nói qua cùng mấy thành viên nòng cốt, quy tắc sửa rồi, BOSS cao cấp chúng ta khẳng định không chiếm làm của riêng được nữa. Áp chế không được người khác chi bằng làm thật uyển chuyển, trước lúc sửa đổi thì buông tay đi.

Chính là lúc ấy đám người kia cũng không đồng ý, hiện tại bị Hoành Đao Lập Mã nói ra, bọn họ nếu thật sự buông tay, sẽ lập tức trở thành trò cười, còn nếu không, thế nào cũng sẽ bị người lật đổ.

Đệch! Hãy đợi đó!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lamkute