2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







minho ngồi trên xe hơi, cảnh vật ngoài cửa sổ khiến cậu không khỏi hoài niềm.

mà lúc này, chan lại không rõ tâm tình mà cứ lén lút quan sát người ngồi ở ghế phụ lái, dường như anh sợ rằng một phút rời mắt cậu sẽ nhảy xuống xe bỏ trốn vậy.

"tôi không bỏ đi đâu mà" minho cười khổ nhìn chan. cậu hiểu rõ chan lo lắng như thế cũng có nguyên nhân cả, minho nhớ trong quá khứ đã có lần bản thân muốn nhảy xuống xe vì từ chối nói chuyện với người này rồi.

"ừ"


trôi qua ba mươi phút, minho cũng về đến nhà.

khi hai người tiến vào trong phòng khách thì vừa vặn chạm mặt với bạn trai cũ của cậu và bạn thân, hai người họ đang trò chuyện cùng cha mẹ cậu.

minho nhíu mày, cảm giác nhiều nhất lúc này là chán ghét.

tuy rằng hiện tại gã và bạn thân của cậu chưa có quan hệ gì nhưng nó cũng là chuyện sớm muộn thôi.

"cha, mẹ" minho gọi một tiếng, chan đứng cạnh cậu cũng khẽ gật đầu.

như có như không, minho vô thức cảm nhận được rằng người nọ đã không vui, mà lý do cũng dễ hiểu thôi.

"minho" bạn thân minho gọi một tiếng nhỏ, đứng dậy muốn kéo tay minho nhưng bị cậu tránh đi.

"con về lấy đồ, sẽ đi nhanh thôi"

sự lạnh nhạt và tránh né minho không hề giấu giếm mà trực tiếp bày tỏ ra, cậu bạn thân có hơi lúng túng cánh tay để giữa không trung một lúc lâu mới thu về.

"con và cậu...à bang chan ở lại ăn cơm đi?" mẹ minho khó xử cất lời, vốn dĩ để chan thấy người từng có quan hệ yêu đương với minho ở trong nhà đã rất không phải rồi.

"không đâu, con không muốn ăn cùng mấy người này"

minho nói rồi liền đi lên lầu, chan cũng nối bước đi theo cậu. không khí trong phòng khách có chút ngột ngạt.

mà lúc này chan lại càng không hiểu rốt cuộc chỉ sau một đêm lý do gì lại khiến minho thay đổi nhiều đến vậy.

người đàn ông ở bên dưới mới là người cậu yêu cơ mà.

hay ở trước mặt anh nên minho mới tỏ ra như thế.

"anh giúp tôi cầm cái này, à...anh sẽ cho phép tôi nuôi nó ở nhà anh chứ?" minho đưa một cái lồng vận chuyển mèo cho chan, e ngại hỏi.

"nhà tôi cũng là nhà em"

minho gật đầu, theo cậu thì câu nói này có nghĩa là 'cậu muốn làm cái gì thì làm, hắn không có ý kiến'

nghĩ thế minho liền ôm bé mèo đang ngủ trên giường rồi cùng chan trở lại phòng khách.

nếu là ở kiếp trước, minho không nghĩ mình có thể rảnh rang đến mức về nhà lấy mèo đến nhà chan nuôi đâu.

vì căn bản, lúc đó cậu luôn tìm cách để ly hôn.

sau khi tạm biệt cha mẹ, minho không nhìn hai người còn lại lấy một cái mà trực tiếp kéo tay chan rời đi.

mà cái nắm tay của hai người, lọt vào mắt của người đàn ông ngồi trên sopha lại càng trở nên chướng mắt.














"anh không đi ngủ à"

sau khi minho để bé mèo của mình về căn phòng riêng của nó, cậu liền trèo lên giường, nhỏ giọng hỏi người đang ngồi dựa trên thành giường xử lý công việc kia.

"em ngủ trước đi" chan nhìn minho một cái rồi lại tiếp tục làm việc.

"vậy anh ngủ sớm một chút đi, cũng trễ rồi đó, tôi ngủ trước nha"

minho kéo chăn che hơn nửa khuôn mặt, nhìn chan một cái rồi nhắm mắt.

mà cậu không hề biết được, từ khi bản thân bước vào phòng thì toàn bộ tâm tư của chan đã không còn đặt trên laptop nữa rồi.

"tôi ôm em được không?"

đặt mớ công việc sang một bên, chan tắt đèn phòng nằm xuống giường, cánh tay ở giữa không trung phân vân rất lâu không biết có thể ôm lấy người nọ hay không, nên mới hỏi như thế.

mà minho lại không đáp, sự yên lặng của cậu khiến chan nghĩ bản thân đã bị từ chối rồi thì người trong chăn lúc này mới có phản ứng.

cậu xoay người, chủ động ôm chan đầu tựa lên ngực anh.

"tôi ngủ đây, anh ngủ ngon"

"ừ"

minho có lẽ đã ngủ rồi, nhưng chan lại không ngủ nổi.







hết 2.













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro