3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




sáng hôm sau khi minho tỉnh giấc thì trời cũng đã muốn quá trưa. nói thật đây là giấc ngủ ngon nhất từ trước đến giờ của cậu, không buồn, không phiền muộn, không chút đề phòng mà cứ yên ổn nhắm mắt ngủ say.

có lẽ cái ôm từ chan đã khiến giấc ngủ của cậu trở bên bình yên và an toàn hơn lúc trước.

nhắc đến chan, minho mới nhận ra người nọ dường như đến công ty rồi, anh điều hành một công ty rất lớn bận rộn là chuyện không tránh khỏi.

nhớ lúc trước, dù không để tâm đến chan nhưng minho vẫn nhận ra giờ giấc của người nọ đều không ổn chút nào, sáu giờ sáng đã rời nhà và thậm chí là trở về khi đã hơn nửa đêm.

khẽ kéo chăn, minho xỏ đôi dép bông được đặt ngay ngắn dưới chân giường rồi chầm chậm xuống nhà.

thứ mà minho tìm kiếm đầu tiên là phòng bếp. vì có kinh nghiệm từ đời trước nên minho chẳng tốn nhiều thời gian, bày trí trong nhà hoàn toàn giống với những gì trong kí ức.

....và tủ lạnh cũng thế, trống trơn, người nọ không biết ăn hầu như trước giờ đều ăn bên ngoài.

không biết chăm sóc bản thân gì hết.

minho tặc lưỡi, nghĩ nghĩ một lúc rồi lên phòng thay quần áo.

cậu muốn ra ngoài mua về chút nguyên liệu nấu ăn, dù sao ăn đồ trong nhà nấu cũng tốt hơn so với bên ngoài mà.

"dùng thẻ của chan chắc không sao đâu nhỉ?" minho nhìn thẻ tín dụng được đặt sẵn trong ngăn tủ đầu giường, cậu đoán chắc nó là của chan.

không phải minho không có thẻ mà thẻ của cậu không có tiền.

dù không chắc là có thể dùng được hay không nhưng minho vẫn nhét vào trong túi.

tài xế trong nhà đã bị chan chiếm dụng, minho chọn ngồi taxi đến trung tâm thương mại gần nơi họ sống.

vì đã có kế hoạch từ trước nên minho lựa chọn đồ cũng khá nhanh, trước khi thanh toán minho đắng đo một hồi liền nhắn tin cho chan.

hỏi ý kiến người nọ trước cũng tốt.

mà chan sau khi thấy tin nhắn của cậu liền trực tiếp gọi qua.

[em ra ngoài?] giọng nói có hơi lo lắng, minho đoán chừng là chan sợ cậu bỏ trốn.

"em đi siêu thị, anh muốn ăn cái gì không?"

minho hỏi thế thôi vì món ăn cậu cũng đều lựa xong rồi. chan có chọn cũng vô dụng.

[em hỏi thế là muốn nấu cho tôi ăn sao?]

"nếu không thì anh muốn em nấu cho ai đây" minho cười khổ, cậu nghĩ cuộc gọi này sẽ không kết thúc nhanh nên rời khỏi quầy thanh toán đi đến một góc vắng người.

[vậy...em nấu cái gì cũng được, tôi đều thích] được minho nấu ăn cho, đối với chan đã là vô cùng hạnh phúc rồi đừng nói đến được chọn món, cậu có cho ăn rau luộc thì anh cũng sẽ thấy vui.

"vậy thì tốt, à em thanh toán bằng thẻ của anh có được không? em không có tiền"

minho gãi đầu ngại ngùng, toàn bộ tiền của cậu đều đưa hết cho cha trả số nợ ngân hàng kia rồi, nói trắng ra minho bây giờ là kẻ không có một xu dính túi.

[của tôi cũng là của em, em lấy hết cũng được. mật khẩu là ngày và năm sinh của em]

"vậy em đi thanh toán đây, anh làm việc tiếp đi nhé"

minho bật cười trước lời nói chân thành của chan. vậy tính ra cậu không hẳn là một kẻ nghèo nàn nhỉ, của chan cũng là của cậu cơ mà.

nghĩ thế, minho liền không tiếc tay mà mua thêm một đống đồ, cho cả chan và bé mèo của cậu.

ở bên này, sau khi kết thúc cuộc gọi và trở lại phòng họp, chan liên tục nhìn vào tin nhắn thanh toán của ngân hàng, muốn chờ xem minho dùng tiền của anh để mua cái gì.

thấy cậu mua không ít đồ liền không khỏi vui vẻ.




hết 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro