4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






chan vừa bước vào đến giữa phòng khách thì mùi thức ăn đã xộc thẳng vào khoang mũi, hương thơm mà cả đời này anh nghĩ bản thân sẽ không có cơ hội được nếm qua bây giờ lại ở ngay trong phòng ăn nhà anh.

dè đặt đi từng bước một, chan cởi áo khoác treo lên móc treo gỗ trên tường, làm xong xuôi mọi việc thì minho cũng vừa vặn bước ra.

trên người cậu vẫn còn mang tạp dề vừa mua lúc chiều, mỉm cười giúp chan tháo cà vạt.

trước sự ân cần và dịu dàng đó, chan lại đứng đờ ra kẻ đần, hai mắt mở to nhìn minho.

không ngờ về sớm một ngày, chan lại được trải nghiệm nhiều thứ như thế.

"rửa tay rồi ăn cơm"

đồ ăn đều đã được bày biện sẵn, minho vừa cất lời chan đã như gió lốc đi đến bồn rửa, cực kỳ qua loa mà rửa sạch tay của mình.

thật ra đồ ăn cũng không tính là phong phú, hai mặn một canh nhưng đối với chan nó còn tuyệt vời hơn những thứ được trang trí thái quá ở nhà hàng.

"anh ăn đi, nhìn em làm gì"

có lẽ là chờ sự cho phép của cậu chăng? minho bật cười, chan bây giờ chẳng khác gì một đứa con nít cả, cứ luôn lén lút xem xét tâm trạng của cậu, dường như anh luôn đặt suy nghĩ của minho lên hàng đầu.

chan như thế càng khiến minho cảm thấy có lỗi.

đời trước cậu một mực muốn ly hôn, có lẽ chan đã buồn lắm.

"ngon không?"

"ngon..."

chan đáp trong khi đang ăn một miếng lớn, đồ ăn trên bàn nhanh chóng được dọn sạch sẽ không chừa lại chút gì, minho còn nghĩ nếu cậu không kịp động đũa thì e rằng sẽ không còn phần cho cậu mất.

"để tôi dọn"

"thôi, anh đi tắm đi, bận rộn cả ngày rồi"

chén dĩa cũng không có nhiều, trong nhà cũng có máy rửa chén nên công việc này chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

minho tự nhiên đặt tay lên tấm lưng vững chãi của chan, đẩy anh ra khỏi phòng bếp.

"cảm ơn em"

"đừng khách sáo với em chứ"

minho cong môi. người nọ dường như lúng túng trước nụ cười của cậu, thoáng ngẩn ra một lúc rồi cũng lên lầu.

sau khi đặt cái chén cuối cùng vào trong máy rửa, minho đi tìm bé mèo của mình dự định sẽ cho nhóc ăn.

số đồ ăn nhiều đến chất cao này là cậu dùng tiền của chan mua cho nhóc hết.

"soonie à mày nên đi cảm ơn anh ấy"

minho xoa đầu bé mèo đang chăm chỉ nhai hạt, đợi hơn mười phút thì cũng xong.

cậu ôm ngang nhóc con béo mập, đi tìm chan.

trong phòng ngủ không có, dường như người nọ vẫn chưa đi tắm.

nhớ lại những thói quen của chan ở đời trước, minho trách bản thân lúc đó đã vô tâm nên chẳng nhớ được cái gì.

vừa đi vừa nghĩ một hồi cũng đến được phòng tập gym ở tầng hai.

lúc này minho mới sực nhớ ra. chan tuy bận rộn với công việc nhưng vẫn có thói quen là tập luyện cơ thể và cũng vì không có thời gian ra ngoài nên trong nhà có xây thêm một phòng tập.

minho chưa đến nơi này lần nào ở đời trước cả, nhưng bây giờ chứng kiến thì không khỏi kinh ngạc trước sự xa hoa kia, hầu như là thành một phòng tập thu nhỏ.

"soonie đi vào tìm cha lớn để cảm ơn đi"

minho đẩy tấm cửa thủy tinh mờ, vốn chỉ định thả một mình bé mèo vào thôi nhưng khi thấy chan đang để trần nửa người, ở trên sàn nhà hít đất. mồ hôi dính trên tấm lưng rộng và những thớ cơ kia càng khiến người nọ trở nên quyến rũ.

minho nuốt một ngụm nước bọt, chầm chậm đi vào trong phòng.

"soonie muốn cảm ơn anh"

minho đặt mông ngồi lên lưng chan.

người đang hít đất từng nhịp đều đều trên sàn cũng ngừng lại vài giây, để cậu ngồi ổn định mới tiếp tục.

sắc mặt thậm chí không nhăn, minho không nghĩ chan lại khỏe đến thế.

"cảm ơn cái gì?"

"thì...anh đã mua đồ ăn cho nó, đúng không soonie"

minho đem bé mèo giơ lên cao.

"ừm" chan cười đáp. chờ con thỏ và con mèo nhỏ nào đó ở trên lưng mình chơi chán rồi mới chậm rãi đứng dậy.

"anh..anh đi tắm đi, cũng trễ rồi"

minho đỏ mặt, trực tiếp đối diện với cái thân hình đẹp đến chói mắt này khiến cậu có hơi run, tim cũng bắt đầu gia tốc, ngại ngùng ôm soonie chạy nhanh về phòng ngủ.

chan nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn kia, ở trong lòng như muốn mở cờ, nâng chân đi theo cậu.




hết 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro